Từ thị hi vọng Hạ Lịch có thể lấy thân phận nghĩa phụ của Hà Liễu Liễu
để xuất hiện, đồng thời bà ta còn hi vọng Hạ Liên Phòng thân là Bình
Nguyên công chúa có thể trở lại phủ đại học sĩ tự mình kiểm kê đồ cưới
cho Hà Liễu Liễu. Yêu cầu cực kỳ nực cười này khiến cha con Hạ gia không biết nên khóc hay cười, đều đã là lúc nào rồi, vì sao Từ thị vẫn tự cho là đúng như vậy?
Không nghĩ nhiều lời hoặc là giải thích với Từ thị, Hạ Lịch trực tiếp cáo ốm không ra, còn Hạ Liên Phòng dẫn theo Hạ Mạt Hồi tiến cung, mỗi
ngày đều làm bạn ở bên người Thái Hậu. Đối với chuyện này Thái Hậu tất
nhiên vạn phần cao hứng, Từ thị liền không cao hứng lắm. Bà ta cảm thấy
Hạ Liên Phòng là cố ý, thậm chí bà ta còn cho rằng Hạ Lịch sở dĩ không
nghe lời của bà ta đều là do Hạ Liên Phòng châm ngòi! Trước đây sao bà
ta lại không nhìn ra nha đầu kia tâm cơ như vậy! Từ thị ngẫm lại, hận
nghiến răng nghiến lợi. Vạn loại rơi vào đường cùng, bà ta chỉ phải tự
mình ra mặt an bài hết thảy công việc, bởi vì đại bộ phận cửa hàng của
Hạ gia đều đã bị Hạ Lịch chuyển vào dưới danh nghĩa của Hạ Liên Phòng,
đồ cưới của Lam thị năm đó cũng đều vận chuyển đến phủ Bình Nguyên công
chúa cho nên cho dù Từ thị vắt hết óc cũng chỉ có thể gom đủ hai mươi
giương đồ cưới cho Hà Liễu Liễu—— đương nhiên, đối với người nhà bình
thường mà nói đây đã là một con số rất lớn, mặc dù là Hàn Lâm phủ cũng
đã có thể thỏa mãn bọn họ. Nói như vậy, sau này Hà Liễu Liễu gả đến đó,
cho dù là nể tình đám đồ cưới này người Thượng Quan gia cũng nhất định
sẽ đối xử tử tế với nàng ta.
Vì vị cháu gái yêu này, Từ thị có thể nói là dốc hết tâm tư. Bà ta tuổi tác đã cao, lâu rồi không phải vất vả mệt nhọc như vậy, chuyện
trong phủ xưa nay có Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi chấp chưởng, bà ta đã sớm quên việc này có bao nhiêu rườm rà vất vả! Nhưng khi bà ta nhìn đến Hà Liễu Liễu kích động cảm kích khóc hết nước mắt thì liền cảm thấy bản thân mình làm hết thảy đều thập phần đáng được.
Hà Liễu Liễu tất nhiên muốn cảm tạ Từ thị, nếu như không có Từ
thị, ai ban cho nàng ta tân sinh chứ? Nhưng mặc dù như thế cũng không có nghĩa là nàng ta sẽ bỏ qua Từ thị! Nếu không phải Từ thị, sao nàng ta
lại rơi vào tình cảnh như hôm nay? Lúc trước nếu Từ thị chịu niệm chút
tình tổ tôn, chỉ cần một chút thì Hà Liễu Liễu cảm thấy nàng ta sẽ không là cái dạng như bây giờ!
Nàng ta đã sớm vứt bỏ hết thảy tình cảm, Từ thị tính là cái gì, Hạ Hồng Trang tính là cái gì? Những người này đều là địch nhân nàng ta
muốn trả thù!
Chẳng qua, trước mắt nàng còn cần Từ thị, bằng không trong thời gian
ngắn nàng ta căn bản không thể đứng vững ở Hàn Lâm phủ. Người trong Hàn
Lâm phủ đều thích Hạ Hồng Trang, nếu nàng không thể thành công đoạt lấy
lòng của mọi người, nàng ta nhất định sẽ giống lúc trước, bị Hồng Trang
tươi sống hại chết! Hà Liễu Liễu muốn sống, cho nên nàng cùng Hạ Hồng
Trang nhất định chỉ có thể tồn tại một trong hai!
Hạ Lịch cùng Hạ Liên Phòng không xuất hiện, chuyện này ngoài dự kiến của tất cả người Thượng Quan gia. Ở trong tưởng tượng của Thượng
Quan Tiến, vô luận thế nào, chỉ cần Từ thị yêu cầu thì cha con Hạ Lịch
sẽ xuất hiện, nhưng hắn có thế nào cũng không nghĩ tới, đừng nói xuất
hiện, chính là nhắc cũng không nhắc tới! Sắc mặt Thượng Quan Tiến không
khỏi có chút khó coi, người hắn muốn lấy lòng cùng leo lên không phải Từ thị, bởi vì người làm chủ Hạ gia chân chính là Bình Nguyên công chúa
cùng Hạ đại nhân! Từ thị chẳng qua chỉ là một lão thái bà tuổi tác đã
cao, làm người kiêu căng ương ngạnh, căn bản không có tác dụng gì. Nếu
cha con Hạ Lịch đã vô cùng thất vọng về Từ thị thì hắn để Ngộ nhi cưới
Hà Liễu Liễu vào cửa chẳng phải là đối nghịch với quý nhân sao?!
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Thượng Quan Tiến nhất thời trầm xuống! Đáng tiếc đã quá chậm quá, lễ đã thành, Hà Liễu Liễu đã
chính thức trở thành cháu dâu nhà bọn họ.
Sự đã như thế, Thượng Quan Tiến cũng đã mất hết sức lực. Hắn
chỉ có thể hi vọng Hà Liễu Liễu không được cha con Hạ Lịch yêu quý thì
cũng không nên trêu chọc bọn họ ghét. Chỉ cần hắn có thể hảo hảo lợi
dụng Từ thị, đem giá trị của bà ta phát huy đến lớn nhất, Thượng Quan
Tiến cảm thấy Thượng Quan gia bọn họ vẫn có tiền đồ vô lượng!
Đêm tân hôn, Thượng Quan Ngộ ngủ ở phòng Hà Liễu Liễu. So với
Hạ Hồng Trang, Hà Liễu Liễu không chỉ dáng người tốt, hơn nữa công phu
trên giường cũng rất tuyệt hảo, cả người còn vừa thanh thuần vừa yêu mị, nam nhân nào lại không thích vưu vật như vậy chứ? Hà Liễu Liễu đối với
chuyện mình có thể mê hoặc Thượng Quan Ngộ thần hồn điên đảo cảm thấy
rất hài lòng, nhưng ở trước mặt người Thượng Quan gia, nàng thủy chung
biểu hiện dịu dàng hiền thục, cao quý hào phóng —— cực kỳ giống Hạ Hồng
Trang lúc trước. Mỗi người đều sẽ biến thành dáng vẻ bản thân mình chán
ghét nhất, lời này cũng không phải là không có đạo lý. Nàng ở trước mặt
Thượng Quan Ngộ phong tình vạn chủng, nhưng ra khỏi cửa phòng, thành
tiến thoái có độ dịu dàng khiêm cung, rất được Thượng Quan Tiến vừa
lòng.
Thượng
Quan Tiến vốn cảm thấy không được Hạ Liên Phòng cùng Hạ Lịch thích, Hà
Liễu Liễu này tất là nữ tử không hiểu sát ngôn quan sắc* lại vô cùng ngu xuẩn, không nghĩ tới sau khi vào cửa hắn mới phát giác được, cháu trai
của mình có thể lấy được thê tử như vậy thật sự là đã tích phúc ba đời.
(*Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Mà Hà Liễu Liễu biểu hiện nổi trội xuất sắc cũng là không phải
nói. Nàng ta chỉ dùng thời gian nửa tháng ngắn ngủi đã thu phục từ trên
xuống dưới mấy chục miệng ăn của Thượng Quan gia, trong đó thậm chí bao
gồm bọn hạ nhân kính yêu! Hạ Hồng Trang đối với hết thảy phi thường
không hiểu, nàng ta cảm thấy đồ đạc của mình bị Hà Liễu Liễu này cướp
đi, thời gian dài lo được lo mất làm cho nàng ta trở nên táo bạo dễ nổi
giận, Thượng Quan Ngộ vốn đã một lòng yêu thích Hà Liễu Liễu, ngẫu nhiên đến chỗ Hạ Hồng Trang qua đêm, còn phải thừa nhận Hạ Hồng Trang thần
kinh chất chất vấn cùng hoài nghi, ngày một dài, hắn cũng chả muốn đến
nữa. Rõ ràng khi đón dâu nói Hạ Hồng Trang là chính thê, Hà Liễu Liễu là bình thê, nhưng nay Hà Liễu Liễu đã thành công chiếm cứ tất cả sủng ái
cùng chân tâm của hắn.
Bọn họ bên này ác đấu như thế nào, Hạ Liên Phòng lười để ý tới. Mấy ngày nay nàng còn có chuyện khác cần làm.
Một Nhiếp Hàng nhiệt tình rời đi, lại tới một Thập Lục hoàng tử bám dính như thuốc cao bôi trên da chó. Những ngày Hạ Liên Phòng mang
theo Hạ Mạt Hồi ở Thọ Ninh cung, Thập Lục hoàng tử gần như mỗi ngày đều
đến Thọ Ninh cung tìm Hạ Mạt Hồi chơi đùa, nếu Hạ Mạt Hồi không nguyện ý bồi hắn chơi, hắn liền ở lì Thọ Ninh cung chờ, cũng không chê mệt không chê phiền càng không chê vô vị. Chẳng sợ Hạ Mạt Hồi cả ngày không nói
với hắn được vài câu hắn cũng không nổi giận, ý chí phi thường kiên
định.
Thập Lục
hoàng tử là người có cá tính tình đơn thuần cho nên hắn ở cùng Hạ Mạt
Hồi tuy rằng Hạ Liên Phòng cảm thấy nam nữ khác nhau nhưng thực sự cũng
không phải là rất lo lắng. Nàng tương đối để ý là, Cửu hoàng tử luôn
luôn không hợp với Thập Lục hoàng tử mà dạo này cũng thường xuyên đến
Thọ Ninh cung, sợ là có ý đồ khác.
Chuyện của Thập Lục hoàng tử cùng Cửu hoàng tử, Hạ Liên Phòng
cũng đại khái hiểu được không sai biệt lắm. Hai người này tuy rằng một
xếp thứ chín, một xếp thứ mười sáu nhưng thực sự tuổi tác cũng không
chênh lệch lớn, Hoàng Thượng có nhiều con cái, phi tử cũng không ít,
tuổi các hoàng tử kỳ thật chênh lệch không quá nhiều. Bởi vì Hoàng
Thượng từng phi thường sủng ái mẫu phi của Thập Lục hoàng tử cho nên Cửu hoàng tử vì bị mẫu phi mưa dầm thấm đất, từ lâu đã đem Thập Lục hoàng
tử trở thành địch nhân giả tưởng, khi còn nhỏ Thập Lục hoàng tử còn có
thể không phân cao tháp với hắn, nhưng cùng với tuổi tác tăng trưởng,
Thập Lục hoàng tử càng ngày càng vô dụng , có đôi khi Cửu hoàng tử còn
cảm thấy kỳ quái, bản thân mình phí hết tâm tư học tập luyện võ chính là vì để phân cao thấp cùng tên phế vật này sao?
Cứ việc hiện tại Cửu hoàng tử đã có thể áp chế gắt gao Thập Lục hoàng tử, nhưng hắn lại vẫn không chịu bỏ qua. Phàm là thứ Thập Lục
hoàng tử thích, hắn đều muốn tính toán đoạt lấy, nếu đắc thủ sẽ cao hứng rất nhiều ngày; nhưng nếu thất bại... Áp suất thấp liền sẽ tràn ngập
bốn phía.
Hắn
đoạt lấy không biết bao nhiêu đồ của Thập Lục hoàng tử, lúc này đây, hắn muốn cướp không phải vật phẩm, mà là một người.
Thập Lục hoàng tử quấn quýt si mê Hạ Mạt Hồi, ai có mắt cũng
nhìn ra được. Cửu hoàng tử từ nhỏ liền hiểu Thập Lục hoàng tử, tất nhiên biết hắn là thật lòng hay giả ý. Nếu như là giả ý thì tốt, còn nếu như
là thật lòng... Cửu hoàng tử cũng muốn cười, đem giai nhân từ trong tay
Thập Lục cướp tới, không phải là một chuyện rất thú vị lại có thể mang
đến cho hắn cảm giác thành tựu cực lớn sao?
Đương nhiên, hết thảy hắn đều sẽ không nói ra, ở trước mặt
Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, hắn vĩnh viễn đều là Tiểu Cửu nhu thuận hiểu chuyện hơn nữa còn nhỏ tuổi đã có đại tài kia.
Thân phận địa vị cùng dung mạo của Hạ Mạt Hồi đều xứng đôi hắn, cho nên, cho dù thật sự phải cưới Hạ Mạt Hồi, Cửu hoàng tử cũng sẽ
không cự tuyệt. Nếu hắn có thể cưới Hạ Mạt Hồi làm chính phi thì chẳng
phải Phủ Tĩnh quốc công, Hạ gia, Bình Nguyên công chúa đều sẽ đứng ở bên phía hắn hay sao, như vậy, trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị, khả
năng hắn thắng chẳng phải sẽ tăng lên rất nhiều sao?
Cho nên bất kể là vì đánh bại Thập Lục hoàng tử hay là vì hoàn
thành tâm nguyện của bản thân, Cửu hoàng tử đều muốn cướp lấy Hạ Mạt
Hồi.
Nhưng mà
đáng tiếc, hắn cũng không phải là một hoàng tử duy nhất muốn như vậy,
nhị hoàng tử, tứ hoàng tử... Mỗi một hoàng tử có mơ tưởng tới vị trí kia đều ôm thái độ như vậy. Vốn Hạ Liên Phòng kỳ thật là lựa chọn tốt nhất, bởi vì nàng là đích trưởng nữ, hơn nữa thâm thụ Thái Hậu nương nương
sủng ái. Nếu như có thể cưới được Hạ Liên Phòng, bọn họ liền không chỉ
chiếm được Phủ Tĩnh quốc công cùng Hạ thế gia, còn được Thái Hậu duy
trì! Đây là hấp dẫn to lớn cỡ nào nha, ai có thể ngăn cản được?!
Đáng tiếc... Thái Hậu quá thích Hạ Liên Phòng, thậm chí nhận
nàng làm nghĩa nữ! Nói cách khác, bọn họ gặp Hạ Liên Phòng, chẳng những
không thể có tâm tư nghiêng lệch gì mà còn phải thành thành thật thật
kêu một tiếng "Bình Nguyên cô cô"!
Thật là sự thật khiến người ta căm tức lại không thể không tiếp nhận mà!
Vậy thì, núi không chuyển nước chuyển, nếu bọn họ không chiếm
được Hạ Liên Phòng, muốn có được Hạ Mạt Hồi thì không tính là cái hy
vọng xa vời đi? Tuy rằng nghiêm khắc mà nói, Hạ Mạt Hồi cũng có bối phận lớn hơn bọn họ, nhưng thành tổ khai quốc của Đại Tụng triều còn cưới
cháu gái chính phi của con đấy —— đương nhiên, giữa bọn họ không có liên hệ máu mủ, chỉ là một cái xưng hô. Nhưng mà, có thành tổ làm mẫu, cho
dù bọn hắn không thể cưới Hạ Liên Phòng thì cưới Hạ Mạt Hồi vẫn có thể
chứ?
Ai chẳng
biết nữ nhi Hạ gia khuynh quốc khuynh thành kinh diễm tuyệt luân, nếu có thể đoạt được nữ nhi Hạ gia, dù không làm hoàng đế cũng vẫn khoái hoạt!
Những lời này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng vài vị hoàng tử đích xác đều muốn như vậy.
Bởi thế, Hạ Mạt Hồi thành đối tượng lấy lòng trọng điểm của chư vị hoàng tử. Hạ Liên Phòng ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, mỗi ngày trừ
bỏ làm bạn Thái Hậu liền là chuyên tâm nghiên cứu cầm kỳ thư họa, nàng
rất tín nhiệm năng lực của muội muội, nàng có thể ứng phó những hoàng tử kia.
Trong số
các hoàng tử lấy lòng Hạ Liên Phòng, ba vị nhị, tứ, cửu hoàng tử nổi bật nhất. Nhị hoàng tử là kẻ thâm sâu không lường được, thích ẩn núp, cho
nên hắn không giống Cửu hoàng tử cùng Thập Lục hoàng tử suốt ngày chạy
đến Thọ Ninh cung như vậy mà là mỗi ngày đều sẽ sai người đưa lễ vật đến cho Hạ Mạt Hồi, có đôi khi là trang sức San Hô trân quý, có lúc là vải
dệt mới tinh tiến cống năm nay, có đôi khi thậm chí sẽ là một đóa hoa
dại bình thường... Không thể không nói, nếu tâm tính Hạ Mạt Hồi không đủ kiên định thì nàng thật sự sẽ bị người này đả động.
Tứ hoàng tử thì lại văn nhã hơn rất nhiều, hắn là một phiên
giai công tử, thường ngày thích mặc một bộ bạch sam, tay cầm quạt xếp,
vô cùng tuấn tú phong lưu, là người bình tĩnh nhất trong số các vị hoàng tử, thay vì nói hắn đang cạnh tranh cùng các vị hoàng huynh hoàng đệ,
chi bằng hắn như là đang tham dự một trò chơi mọi người đều thích, bởi
vì Hạ Mạt Hồi căn bản không cảm giác được hắn có chút dụng tâm nào. Chỉ
là ngẫu nhiên sẽ gặp ở ngự hoa viên; sau đó cùng đối phương nói vài câu
mà thôi. Hắn đối nữ nhi Hạ gia cũng không quá mê luyến —— trên thực tế
mỗi vị hoàng tử không sai biệt lắm đều như vậy, trừ bỏ dính nhân tinh
Thập Lục hoàng tử.
So sánh với hai vị hoàng huynh, Cửu hoàng tử thật sự quá dụng tâm,
quá thông minh. Hắn biết Hạ Mạt Hồi thích đọc sách vẽ tranh liền vắt hết óc phí hết tâm tư vì nàng tìm đến không ít sách cổ, còn thường tới hỏi
Hạ Mạt Hồi chút vấn đề, đàm luận với nàng, giữa bất tri bất giác liền
kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Mỗi vị hoàng tử đều mỗi người mỗi vẻ, đáng tiếc Hạ Mạt Hồi đối
với bọn họ một chút cảm giác cũng không có. Nàng cảm thấy bản thân mình
đại khái là trời sinh lãnh cảm, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng chỉ có chút
hảo cảm với Nhiếp tứ của phủ Tín Dương hầu, bất kỳ nam nhân nào khác ở
trong mắt nàng đều không khác khối đầu gỗ—— có lẽ còn không bằng đầu gỗ
ấy, chung quy đầu gỗ có thể làm thành bàn ghế, còn hoàng tử thì không
thể.
Hạ Mạt Hồi tinh tường biết mình không thể ở cùng Nhiếp tứ, mặc kệ phủ Tín Dương
hầu cùng Phủ Tĩnh quốc công là như thế nào, mặc kệ xét trên phương diện
nào thì nàng cùng Nhiếp tứ cũng không thể hạnh phúc mỹ mãn, cho nên nàng rất lý trí chặt đứt cảm tình nảy sinh, không cho kỳ bất kỳ cơ hội sinh
trưởng. Nàng cảm thấy, bản thân mình khả năng giống như là trong sách
cùng trong lời kịch, nhà giàu thiên kim, chưa từng thấy qua nam tử tuấn
mỹ si tình cho nên vừa gặp phải liền nhịn không được tim đập thình
thịch... Nhưng cảm tình như vậy không thể vững chắc, cũng không phải
không thể thiếu.
Nhiếp tứ đi càng lâu, dấu vết Hạ Mạt Hồi động tâm với hắn lại càng
nhạt, đến khi triệt để biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT