Từ
thị muốn các nàng trở về, Hạ Liên Phòng tất nhiên sẽ không cự tuyệt,
chung quy trên danh nghĩa vẫn là tổ mẫu nàng ta. Mặc dù nàng được Thái
Hậu sủng ái, chỉ cần nàng còn họ Hạ thì Từ thị chính là tổ mẫu nàng.
Vì thế, buổi tối hôm sau Hạ Liên Phòng liền dẫn theo đệ muội, ngồi trên xe ngựa đi tới Hạ gia.
Đến cửa Hạ phủ, xe ngựa vừa dừng lại liền có một loạt tiếng chuống đinh đang vang lên, Hạ Liên Phòng chưa xuống xe liền nghe một thanh âm
ẩn chứa kinh hỉ cùng thản nhiên khiếp đảm: "Ngồi trong xe, chính là đại
tỷ cùng nhị tỷ sao?"
Hạ Lan Tiềm ngồi trên lưng ngựa, đi thẳng ở phía sau, giờ phút này
giựt dây cương đi tới đằng trước, khẽ kìm dây cương —— tuấn mã phát ra
một tiếng hí kêu, khiến Hà Liễu Liễu mảnh mai hoảng sợ! Nàng lui mạnh về phía sau một bước, dùng tay nhẹ nhàng vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn
nhu trướng đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa cố lấy đủ dũng khí nhìn về phía Hạ Lan Tiềm, hỏi: "Ngươi, ngươi chính là Lan Tiềm đệ đệ đúng không? Ta, ta là..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Lan Tiềm liền tung người xuống ngựa, chắp tay thở dài, lễ
độ cười nói: "Chắc vị này chính là Liễu Liễu tỷ tổ mẫu vừa quen biết.
Một mĩ thiếu niên nhẹ nhàng cười tủm tỉm nhìn ngươi, còn lễ phép
với ngươi như vậy, mặc cho ai đều sẽ không nhẫn tâm so đo hành vi "Vô
tâm" của hắn lúc trước. Mặt Hà Liễu Liễu càng thêm đỏ bừng một mảnh,
nàng ngắc ngứ nói: "Là, là ta không đúng... Ngươi, ngươi tốt..."
Đúng lúc này, Thiên Tuyền nhảy xuống xe ngựa, vén rèm xe lên, cung kính đỡ Hạ Liên Phòng đi ra. Hạ Lan Tiềm vừa thấy đại tỷ đi ra lập tức
giống như con chim nhỏ vui sướng chạy vội qua, tràn ngập ân cần đến gần
bên người nàng, vẻ mặt giống như con chó nhỏ muốn nàng xoa đầu. Hạ Liên
Phòng thấy cậu như vậy, cười vuốt ve xoa đầu cậu, Hạ Lan Tiềm lập tức
thỏa mãn, một đôi mắt phượng đều cười thành vầng trắng khuyết.
Trong lòng Hà Liễu Liễu đột nhiên dâng lên một cỗ hâm mộ khó diễn
tả bằng lời. Nhưng nàng ta không quên nhiệm vụ của mình là cái gì, y
theo lời nãi nãi, Bình Nguyên công chúa là người có tính cách mềm mại dễ xoa nắn, chỉ là vận khí tốt quá mà thôi. Hà Liễu Liễu cảm thấy, nếu
mình ở vào vị trí của Bình Nguyên công chúa, có được những thứ như nàng
thì nhất định có thể làm được càng tốt hơn! Nãi nãi cũng nói, mình mới
là cháu gái bà muốn nhất, chỉ cần có thể lấy được Bình Nguyên công chúa
tín nhiệm cùng yêu thích, tương lai của nàng ta sẽ rất sáng lạn. Vì thế
nàng khẽ sửa sang lại dung nhan, bước lên một bước, ôn nhu tế khí nói:
"Đại tỷ..."
Vừa
gặp mặt, hai chữ đại tỷ đã treo ở bên miệng, cô nương này quả nhiên là
dễ thân. So với cài từ "Khiêm tốn hữu lễ" ở trong miệng Từ thị thì hình
dung có vẻ không đủ tương xứng nha! Hạ Liên Phòng mỉm cười, không đáp
lại, Thiên Tuyền liếc mắt nhìn Hà Liễu Liễu, không khách khí chút nào
nói: "Vị cô nương này, thỉnh chớ xưng hô công chúa nhà ta như thế, Thái
Hậu nương nương từng chính miệng nói, trừ bỏ người Hạ gia, đám người còn lại nhìn thấy phượng nhan của công chúa, đều phải tôn xưng."
Nghe xong lời này, Hà Liễu Liễu tựa hồ bị tổn thương cực lớn,
gương mặt xinh đẹp như ngọc của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ
giấy, yếu ớt phảng phất một con búp bê sứ, giống như một giây sau liền
sẽ bởi vì mãnh liệt thống khổ mà vỡ tan thành ngàn mảnh. Thậm chí nàng
còn khẽ hướng về phía sau lui một bước, môi ru run nói: "Đúng vậy, xin
lỗi... Là, là ta thất lễ, ta chỉ là... Chỉ là quá nhớ người nhà ... Công chúa, ta, ta thật sự không phải là cố ý vô lễ với ngài..."
Nếu không phải hết thảy đã sớm ở trong dự kiến của Hạ Liên Phòng,
nàng thật sự sẽ cho rằng hết thảy đều là sự thật, nàng thật sự là nữ tử
tâm địa rắn rết, còn thiếu nữ mắt đẫm lệ trước mặt, chính là người đáng
thương đang bị nàng áp bức.
Có lẽ là bởi vì đằng trước có Hạ Hồng Trang làm tiền lệ, Hạ Mạt
Hồi phi thường không thích loại người như Hà Liễu Liễu này. Nàng thản
nhiên nói: "Hà cô nương cần gì như thế, đây là Thái Hậu nương nương
chính miệng phân phó, Hà cô nương ở trong này hai mắt đẫm lệ, người
biết, sẽ hiểu Hà cô nương là đang bi thương vì không có thân nhân, nhưng nếu để người không biết nhìn thấy ... có khi sẽ cho rằng cô nương đang
bất mãn với Thái Hậu đó."
Coi rẻ ý chỉ, đây là tội danh lớn cỡ nào chứ! Hà Liễu Liễu cố dừng lại nước mắt, nhưng lại vẫn run rẩy môi, không thu hồi bộ mặt như khóc
như tố kia. Vừa định nói hai chữ "Nhị tỷ..." cũng bị nàng ta nuốt vào
trong miệng, chính là dáng vẻ muốn nói lại thôi như vậy mới càng chọc
người trìu mến.
Một giây sau, Hạ Liên Phòng liền nghe thanh âm uy nghiêm bén nhọn của Từ thị: "Liên nhi! Sao ngươi có thể đối đãi Liễu Liễu như thế? !" Nói
xong, vài bước đi đến bên người Hà Liễu Liễu, kéo tay nhỏ bé của nàng ta qua, trấn an nói: "Tốt lắm tốt lắm, không khóc không khóc, là ai khi dễ tâm can bảo bối của ta nha!"
Hà Liễu Liễu lắc đầu, nức nở nói: "Không, không có..." Ngoài miệng nói như vậy, tầm mắt lại nhanh chóng đảo qua Hạ Liên Phòng, ý trong đó
không cần nói cũng biết.
Quả nhiên, Từ thị lập tức trừng mắt nhìn Hạ Liên Phòng, cháu gái
thường ngày hiếu thuận tri kỷ lại rất nghe lời bà ta, ở trước mặt Hà
Liễu Liễu, tựa hồ bị so vào trong bụi bặm, giờ phút này bà ta hoàn toàn
không nhớ được Hạ Liên Phòng ngày thường tốt thế nào, lòng tràn đầy đều
là Hạ Liên Phòng thanh cao như ngạo, cảm thấy nha đầu kia quả nhiên là
có dã tâm, cho rằng leo lên Thái Hậu có thể không chịu bà ta khống chế
nữa! Mặc kệ nói như thế nào, bà ta cũng là tổ mẫu của nàng, cũng là lão
phu nhân Hạ gia này! "Liên nhi, không phải tổ mẫu nói ngươi, ngươi tuổi
tác cũng không nhỏ, sang năm liền có thể gả, tại sao còn kiêu căng ương
ngạnh như thế? Liễu Liễu chỉ là một cô bé mồ côi đáng thương, trước đây
ngươi đuổi Vân nương đi, đuổi Hồng Trang Lục Ý đi, tổ mẫu có thể từng
nói ngươi một câu chưa? Nay tổ mẫu chỉ là muốn lưu một nha đầu thuận mắt ở bên người, chẳng lẽ ngươi ngay cả nàng cũng không tha cho sao? Sao
giờ ngươi lại biến thành dáng vẻ như vậy!"
Hạ Liên Phòng: "..." Từ đầu tới đuôi nàng có từng nói cau nào sao?
Quả nhiên là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Hạ Liên Phòng trước giờ đều
không thân với Từ thị. Đời này từ khi rời Phật đường Từ thị cũng từng có một thời gian tỏ vẻ rất thương yêu coi trọng nàng, gần như mỗi ngày đều muốn có nàng làm bạn mới được, nhưng theo thời gian trôi qua, hết thảy
đều thay đổi. Hạ Liên Phòng không nguyện ý vì một thân nhân vĩnh viễn
không có khả năng kiên định tin tưởng đứng ở bản thân mình mà trả giá
nữa, có thời gian, nàng tình nguyện dùng để làm những chuyện khác còn
hơn.
Nhìn xem, từ
khi Thượng Quan thị bị trục xuất Hạ gia, hai tỷ muội Hạ Hồng Trang Hạ
Lục Ý bị xoá tên khỉ gia phả mới quá bao lâu nha! Nhưng Từ thị hiện tại
đã đem những chuyện kia quên mất, từ trong miệng bà ta kể ra chuyện lúc
đó, ngược lại toàn thành thành lỗi của Hạ Liên Phòng. Con dâu tốt của bà ta, hai đứa cháu gái tốt của bà ta, tất cả đều là bị Hạ Liên Phòng hãm
hại đuổi đi!
Là ai cố chấp mời tộc trưởng cùng các trưởng bối đến, thỉnh bọn họ đem xoá
tên Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý khỏi gia phả? Là ai kiên định không thôi muốn đem ba người này đuổi ra Hạ gia? Kết quả là, tất cả sai lầm lại thành
Hạ Liên Phòng! Nếu để người không rõ tình hình nghe, trái lại sẽ cho
rằng Hạ Liên Phòng là ác nhân hãm hại thứ xuất, kế độc chồng chất. Càng
làm người ta nhịn không được phải hoài nghi, nàng thanh danh nhân nghĩa
kia của nàng đến cùng có vài phần chân thật.
Hạ Lan Tiềm không nhì nổi Từ thị nói chuyện với Hạ Liên Phòng như
vậy, nhưng vài năm qua cậu đã trưởng thành rất nhiều, làm việc sẽ không
bao giờ lỗ mãng giống như trước đây. Vào thời điểm này, cậu biết tranh
luận ngay mặt cùng Từ thị đối với Hạ Liên Phòng không có bất kỳ chỗ tốt
nào, ngược lại sẽ khiến Từ thị càng oán niệm Hạ Liên Phòng. Cậu là đứa
nhỏ thông minh chăm chỉ, rất nhiều chuyện vừa học đã biết. "Tổ mẫu,
không phải nói hôm nay là người một nhà chúng ta đoàn tụ dùng bữa sao?
Vì sao đại tỷ vừa xuống xe ngựa, ngài đã quở trách tỷ trước mặt người
khác? Hôm qua bởi vì chuyện công khóa của ta, đại tỷ đã thập phần mệt
nhọc, tổ mẫu oan uổng đại tỷ như vậy, Tôn nhi ta cũng không nhìn nổi.
Hơn nữa từ lúc xe ngựa ngừng, đại tỷ một câu đều cũng chưa nói đâu!"
Từ thị nghe xong, gương mặt băng sương nháy mắt hòa tan, đây là
bảo bối cháu trai duy nhất của bà ta, dòng độc đinh của Hạ gia, bà ta
không sủng ai cũng phải sủng cậu, tuy rằng bà ta cảm thấy Hạ Liên Phòng
dần dần thoát khỏi tầm tay, còn ý đồ đem Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm
mang khỏi bên cạnh bà ta nhưng điều này cũng không đại biểu bà ta muốn
hủy diệt đứa cháu gái có tiền đồ này. Giờ Hạ Liên Phòng là công chúa
khác họ xuất hiện duy nhất trong mấy trăm năm qua của Đại Tụng triều,
đây là vinh diệu cỡ nào chứ! Nàng ở dân gian có thanh danh cực tốt, có
lơi vô hại với Hạ gia!
Bà ta có thể không thích Hạ Liên Phòng, nhưng Hạ Liên Phòng tất yếu phải giữ được danh dự ở dân gian!
Cho nên sao bà ta lại váng đầu, ở cửa phủ đã chỉ trích Hạ Liên Phòng chứ?!
Đáy mắt Từ thị lóe qua một mạt ảo não, chỉ là trước nay bà ta đều
không biết xin lỗi, cũng không cảm thấy bản thân mình làm sai gì, vì thế bà ta lấy ánh mắt ý bảo Hạ Liên Phòng, hi vọng nha đầu kia có thể thức
thời một chút, cho mình một cái bậc thang hạ xuống.
Ai biết Hạ Liên Phòng lại phảng phất như không nghe thấy, vẫn mỉm cười nhìn bà ta.
Từ thị càng bực trong lòng, càng thấy bản thân mình lúc trước đã
tin nhầm đứa cháu gái này, còn nghe lời nàng, cho nàng nhiều chỗ tốt như vậy, thậm chí Thượng Quan Vân nương cùng Hồng Trang Lục Ý, đều là Hạ
Liên Phòng bày bẫy rập!
Hạ Liên Phòng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tổ mẫu, hay là vào trước đi rồi nói sau."
Từ thị hừ một tiếng, kéo tay Hà Liễu Liễu nói: "Chúng ta đi!"
Hà Liễu Liễu quay đầu lo âu nhìn Hạ Liên Phòng, Từ thị quát bảo
ngưng lại nói: "Quay đầu xem cái gì! Còn không nhanh chóng đi theo ta?!
Tiềm Nhi, Hồi nhi, nhanh chút đuổi kịp!"
Đối với Hạ Liên Phòng thờ ơ hết sức rõ ràng.
Đáng tiếc chiêu này chỉ có thể thương tổn người để ý ngươi, đối
với Hạ Liên Phòng trong lòng căn bản không có bà ta mà nói, cái gì cũng
không phải là. Kiếp trước, nàng từng thật lòng chờ đợi tổ mẫu có thể cứu Tiềm nhi một mạng, ngăn cản Thượng Quan thị đưa Tiềm Nhi đi, nàng thật
sự từng cầu nguyện Phật tổ, nhưng Từ thị lại hung hăng thương thấu tâm
nàng. Khi nàng chết mới 12 tuổi, Từ thị trừ bỏ ở trước linh đường rớt
vài giọt nước mắt, căn bản là chưa từng thật sự thương tâm. Rồi sau đó
đến Tiềm Nhi chết mất, Từ thị cũng chỉ bi thương một hồi sau đó liền
tiếp tục làm lão phu nhân tận hưởng vinh hoa phú quý.
Từ một khắc đó trở đi, Hạ Liên Phòng liền hiểu. Tất cả mọi chuyện
phát sinh, Từ thị đều biết! Biết Thượng Quan thị tìm người vào Phật
đường hủy danh tiết của nàng, biết Thượng Quan thị hại chết nàng, biết
Thượng Quan thị đem Tiềm Nhi đưa đi đâu, biết Hạ Hồng Trang đoạt nhân
duyên của Hồi nhi... hết thảy hết thảy, Từ thị so với ai đều rõ ràng!
Nhưng bà ta luôn biểu hiện ra một bộ mặt mũi hiền lành, phảng phất cái gì cũng không biết, phảng phất bà ta là vô tội nhất, bà ta chỉ là
—— thật lòng, rồi lại bất lực nhìn hết thảy, nhưng rõ ràng là bà ta có
thể ngăn cản!
Bà ta yêu nhất chỉ có chính mình. Cho dù là phụ thân, sợ cũng không ở trong phạm vi tổ mẫu quan tâm.
Từ thị chán ghét Đại Từ thị ương ngạnh kiêu ngạo, nhưng bản thân
bà ta, sau khi gả vào Hạ gia cũng buồn cười biến thành người như Đại Từ
thị!
Có thể suy
ra, bữa tối này, ăn cũng không dễ nuốt trôi. Từ thị có tâm tư trong
lòng, Hà Liễu Liễu thấp thỏm bất an, Hạ Mạt Hồi, Hạ Lan Tiềm lãnh đạm
đáp lại, cũng không đói bụng, chỉ có Hạ Liên Phòng, nhất phái nhàn nhã
thường thức đồ ăn trên bàn, từ lúc nàng chuyển đi phủ Bình Nguyên công
chúa, đã rất lâu chưa từng ăn đồ ăn đầu bếp phủ trong làm. So sánh với
ngự trù trong phủ công chúa, đầu bếp Hạ gia tuy rằng cũng tính hàng đầu
nhưng vẫn kém cỏi rất nhiều.
Nàng đối với cái nhà này, trừ bỏ đệ muội, thật sự là bất kỳ thứ gì có thể làm cho nàng lưu luyến đều không có.
Từ thị gặp không được người khác hết đường xoay xở, Hạ Liên Phòng
lại tự tại như thế, liền lãnh đạm chỉ trích: "Tại sao mới dọn ra một
thời gian đã trở nên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế? Trên bàn mỗi
dạng đồ ăn ngươi đều nếm một ngụm, cũng không sợ người bên ngoài nói
ngươi không có gia giáo sao? Nói ra, cũng đừng có làm mất mặt Hạ gia!"
Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại, từ đầu tới đuôi, nàng mới chỉ nếm
ba bốn món, trên bàn ít nhất bày ba mươi mấy món, tổ mẫu đã đến nông nỗi nàng làm cái gì cũng xem không vừa mắt sao? "Tổ mẫu dạy rất đúng, cháu
gái sẽ nhớ kỹ."
Hạ Mạt Hồi lại không nguyện ý cho qua như vậy, nàng nhíu mi lại, phát ra
một tiếng "Tê", tựa như nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi tổ mẫu, ở chỗ ta có tin tức tốt muốn nói cho tổ mẫu đấy!"
Có lẽ là vì làm cho Hạ Liên Phòng xem, Từ thị nhất thời lộ ra nụ cười hiền lành, cười híp mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Mấy hôm trước, cháu gái cũng may mắn được cùng đại tỷ tiến cung
làm bạn Thái Hậu dùng cơm trưa, lúc ấy còn có vài công chúa cùng hậu
phi, Thái Hậu trước mặt các nàng khen đại tỷ cấp bậc lễ nghĩa chu đáo,
muốn chư vị công chúa chưa lấy chồng đều học hỏi đại tỷ nhiều hơn, còn
nói đây đều là công lao của tổ mẫu ngài đấy!" Hạ Mạt Hồi khéo cười tươi
đẹp, "Tổ mẫu, thanh danh của ngài, ngay cả Thái Hậu cũng biết đâu!"
Đây là lời khích lệ, nhưng Từ thị nghe lại thành sắc mặt trắng bệch!
Hạ Mạt Hồi đâu phải đang khen bà ta! Căn bản chính là phản phúng
lời bà ta chỉ trích Hạ Liên Phòng không có gia giáo! Thậm chí còn đang
uyển chuyển nói cho bà ta biết, hành vi của bà ta, Thái Hậu đều biết!
Như vậy thì, Thái Hậu biết, lại không làm gì bà ta, nguyên nhân không trừng phạt bà ta là cái gì chứ?
Còn không phải xem tại mặt mũi của Hạ Liên Phòng sao!
Bà ta nhận ân tình của Hạ Liên Phòng, còn ở nơi này châm chọc
khiêu khích Hạ Liên Phòng, nhưng thực sự chỉ cần Hạ Liên Phòng muốn, cái danh nhất phẩm cáo mệnh của bà ta hoàn toàn có thể trong nháy mắt biến
mất! Hạ Mạt Hồi đây là quanh co lòng vòng nhắc nhở vị tổ mẫu này, bây
giờ mặc dù có thể bảo tồn vinh dự cùng địa vị, đều là bởi vì có Hạ Liên
Phòng! Nếu Hạ Liên Phòng triệt để rét lạnh tâm với bà ta thì vinh hoa
phú quý của bà ta cũng sẽ không tồn tại nữa!
Sắc mặt Từ thị nhất thời trở nên phi thường khó coi.
Kỳ thật từ lúc ba mẹ con Thượng Quan thị bị trục xuất Hạ phủ, Từ
thị từ tỉnh táo lạicũng nhận ra tình tổ tôn yếu ớt kia của bà ta với Hạ
Liên Phòng đã biế mất gần hết rồi. Chẳng qua trung gian còn một tờ giấy
mỏng chưa chọc thủng cho nên đều nguyện ý ngụy trang một chút mà thôi.
"Tổ mẫu, ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện cần làm, cho nên không tiện ở lâu, hiện tại liền đi thăm phụ thân. Tổ mẫu không muốn ngồi cùng bàn ăn với ta, ta cũng không tiện quấy rầy nữa, cháu gái cáo lui."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT