Vì
thế một đêm này ai cũng không thể ngủ một giấc an ổn. Từ thị đến cùng
tuổi lớn, không thể thức đêm, Hạ Liên Phòng liền để Ngụy nương đem bà ta đỡ trở về Phúc Thọ viên, chính mình thì canh giữ tại bên giường Hạ Lan
Tiềm. Hạ Mạt Hồi cũng không chịu trở về, Thượng Quan thị vốn cũng muốn
lưu lại, nhưng bà ta rốt cuộc là thiếp, hơn nữa bà ta có chuyện phân phó hai nữ nhi, nói chút lời an ủi xong cũng rời đi.
Hạ Lan Tiềm an tĩnh nằm ở trên giường, cậu ngày thường là đứa nhỏ phi
thường tinh nghịch, leo cây trèo tường, bắn chim mò cá, ném thẻ vào bình rượu, gần như chỉ cần là chơi thì không có gì mà cậu không thích, bộ
dáng hơi thở mong manh như vậy là lần đầu tiên Hạ Mạt Hồi nhìn thấy.
Mà đối với Hạ Liên Phòng, Hạ Lan Tiềm yếu ớt như vậy, quả thực là làm
cho trái tim nàng vỡ thành ngàn mảnh. Nàng ôn nhu vén gọn tóc trước trán đệ đệ, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của cậu, sau một lúc
lâu, mới nói: "Lục nương, bà đến xem cho nó một cái."
Lục nương đặt tay lên mạch Hạ Lan Tiềm, dừng lại một chút, lập tức đổi
sắc mặt: "Mạch tượng hỗn loạn, cường nhược không chừng, chính là triệu
chứng trúng độc."
"Có giải được không?"
"Cần phải biết đại thiếu gia là trúng độc thế nào, trúng độc gì, bằng
không khó giải. Nhưng mặc dù có biết, phối giải dược cũng phải cần một
khoảng thời gian, sợ là không kịp ."
Hạ Liên Phòng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lãnh đạm: "Nói cách khác,
trừ bỏ chờ đợi vị cháu trai tinh thông độc lý kia của nhị phu nhân, thì
không còn biện pháp nào khác." Quả nhiên là nàng hồ đồ! Thế lại không đề phòng Thượng Quan thị bí mật hạ độc!
"Đại tiểu thư, là lão nô không chiếu cố tốt đại thiếu gia, thỉnh đại
tiểu thư trách phạt!" Trong phòng chỉ còn tỷ đệ ba người bọn họ cùng bà
mụ nha hoàn bên người, Kiều nương quỳ xuống, dập đầu mạn từng cái. Yên
Nhiên Y Nhân nhị tỳ cũng theo đó quỳ xuống: "Thỉnh đại tiểu thư trách
phạt!"
"Phạt các ngươi
có ích lợi gì, làm vậy Tiềm Nhi của ta có thể tỉnh lại sao?" Hạ Liên
Phòng thản nhiên nhìn các nàng. "Đều đứng lên đi." Dù nha hoàn bà mụ
chiếu cố tốt mấy, phủ trong khắp nơi đều là người của Thượng Quan thị,
làm thế nào cũng khó lòng phòng bị. Xem ra, nhất định phải thanh lý đám
người rắp tâm hại người bên cạnh Tiềm Nhi một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Từ thị đã lại tới U Lan
các, thấy sắc mặt Hạ Lan Tiềm kém đi rất nhiều, nôn nóng vạn phần. Bà ta đi tới đi lui trong phòng, mỗi lần nhìn Hạ Lan Tiềm trên giường, liền
thở dài một hơi, đây chính là bảo bối cháu trai duy nhất của bà ta, trăm ngàn không thể có cái gì sơ xuất!
Cũng may ước chừng nửa canh giờ sau, khoảng lúc hừng đông, Thượng Quan
thị tới, nói là Thượng Quan Ngộ đã đến quý phủ, chỉ chờ Từ thị truyền
kiến. Từ thị kinh hỉ nảy ra, vội nói: "Mau mời, mau mời!"
bày đủ trò, Thượng Quan Ngộ rốt cuộc cũng lộ mặt. Hắn sinh được đúng là có chút tuấn tú, chỉ là đôi mắt đục ngầu, dung mạo tốt lại bị khí chất
lỗ mãng làm hỏng một nửa. Giờ phút này hắn thân đeo một cái hòm thuốc,
mặc trường bào tơ lụa bạch trúc, tiến vào phòng, tròng mắt liền chuyển
động bốn phía, nhìn đến Hạ Mạt Hồi thì mắt sáng lên, nhìn tiếp Hạ Liên
Phòng, càng thêm mừng thầm cảm thán: mặc kệ cô cô muốn chính mình cưới
ai trong hai người này, đều là buôn bán có lời!
Từ thị bước lên phía trước thỉnh hắn đến khám chẩn, Thượng Quan Ngộ đi
đến trước giường, cũng may hắn còn nhớ rõ Thượng Quan thị phân phó,
không có sính anh hùng trực tiếp cầm giải dược ra, mà là mặt lộ vẻ khó
xử. Hạ Liên Phòng thấy, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy Thượng Quan thiếu
gia, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng giải không được độc này sao?"
Nàng thanh âm thanh nhã uyển chuyển, thanh thúy sanh sanh vang lên
trong phòng, thập phần động nhân. Thượng Quan Ngộ bị một tiếng này sém
chút câu mất hồn phách, thấy trong mắt mĩ nhân mang lệ, vội nói: "Sao có thể! Chút độc vặt này sao có thể làm khó ta chứ? Chỉ là kính xin tiểu
thư cùng lão phu nhân đều rời đi, tiện cho ta giúp đại thiếu gia giải
độc."
Mọi người theo lời ra khỏi phòng, chưa quá nửa nén hương, Thượng Quan Ngộ liền đầu đầy mồ
hôi đi ra, nhìn thấy Từ thị đầy mặt vội vàng, nói: "Cũng may đại thiếu
gia trúng độc không sâu, giờ phút này đã không còn đáng ngại, chỉ là còn có một chút dư độc chưa giải, chờ ta kê chút thuốc thanh độc ..." Nói
chưa xong, lại trợn trắng mắt ngất đi!
"Nhất định là giải độc hao tổn tâm lực, mau mau, mau đỡ Thượng Quan
thiếu gia đi nghỉ ngơi, mau mau nhanh!" Thượng Quan thị không ngừng bận
rộn chỉ huy người đem Thượng Quan Ngộ đỡ đi, sau đó an ủi Từ thị nói:
"Lão phu nhân kính xin yên tâm, đợi Ngộ nhi tỉnh lại, lập tức liền bốc
thuốc cho đại thiếu gia!"
Từ thị vội vàng nắm lấy tay Thượng Quan thị: "Nếu đã như thế, liền
thỉnh Thượng Quan thiếu gia ở trong phủ ở tạm mấy ngày, chờ Tiềm Nhi
loại bỏ xong dư độc mới đi rời có được không?" Bà ta thật sự là sợ nha!
Nhất định phải đem người lưu lại, thẳng đến khi Tiềm Nhi bình an vô sự!
"Chuyện này..." Thượng Quan thị lộ vẻ vẻ khổ sở. "Nhà chúng ta đều là
tiểu thư như hoa như ngọc, Ngộ nhi tuy nói xem đại phu, nhưng cũng là
mười tám tuổi thiếu niên lang, nếu bị truyền đi, sợ là sẽ có người nói
nhảm."
"Như thế nào sẽ?
Thượng Quan thiếu gia là đại ân nhân của phủ học sĩ chúng ta, sao có
người dám nói cái gì? Hơn nữa đây là lão thái bà ta tự mình thỉnh hắn ở
tạm, ai dám nói lung tung?"
Thượng Quan thị thuận theo cúi xuống đầu: "Nếu đã như thế, vậy tức phụ
đợi một lát sẽ nói với nó." Trong lòng lại cười lạnh, đây chính là ngươi tự mình lưu lại hắn! Nếu đến lúc cháu gái ngươi bởi vậy "đính ước"với
cháu ta, thì đừng oán ta!
Thấy Thượng Quan thị ra vẻ hiền lành, Hạ Liên Phòng không khỏi nhớ tới
kiếp trước, mình ở Phật đường tụng kinh, nửa đêm lại không biết từ chỗ
nào có một nam nhân nhảy ra, xông vào phòng bịt miệng mình, còn chưa kịp kêu cứu, Thượng Quan thị liền mang theo một đám người hùng hổ đuổi tới, lấy danh là nhìn thấy có một bóng đen lẻn vào Phật đường. Lúc ấy người
nọ không phải là Thượng Quan Ngộ, mà là nhi tử của một quản sự phủ
trong, vì thế mình liền bị gắn tội danh tư thông vô liêm sỉ, Từ thị còn
tức giận tát mình một cái, bởi vì người chính mắt thấy quá nhiều, rơi
vào đường cùng, Từ thị cũng đành phải đem mình gả cho người nọ, nói rõ
đợi nàng đối phương liền tới nghênh cưới, nhưng ai ngờ, nàng căn bản
không thể sống đến cập kê!
Lúc này Thượng Quan thị còn không tệ lắm, không khiến nhi tử của quản
sự kia đến hủy danh tiết của mình, lại chọn cháu btrai nhà mẹ đẻ. Đến
thời điểm vạn nhất bị phát hiện, cũng có thể nói là Thượng Quan Ngộ cứu
Hạ Lan Tiềm, chính mình phương tâm ám hứa, hai người tình đầu ý hợp,
đúng là giỏitính toán.
Đáng tiếc, hươu chết vào tay ai cũng chưa biết. "Tổ mẫu, nếu Tiềm Nhi đã vô sự, cháu gái có một ý tưởng, không biết tổ mẫu có nguyện ý nghe?"
Biết được kim tôn vô sự, Từ thị nhẹ nhàng thở ra, tất nhiên nguyện ý nghe: "Cháu có gì cứ nói."
"Phụ thân ở tại Tướng Quốc Tự, nay Tiềm Nhi trúng độc, cháu gái muốn tự mình đến Tướng Quốc Tự mời phụ thân trở về. Thứ nhất, sau đó trong phủ
sẽ có người đáng tin cậy, thứ hai, cũng vì dâng hương cầu phúc cho đệ đệ cùng tổ mẫu. Không biết tổ mẫu nghĩ như thế nào?"
Từ thị nghĩ nghĩ, nói: "Cũng tốt, từ sau khi mẫu thân cháu đi, theo lý
túc trực bên linh cữu một năm liền đủ, nhưng phụ thân cháu thương tâm
quá độ, qua ba năm cũng chưa thấy trở về, nay Tiềm Nhi gặp chuyện không
may, cũng đến lúc hắn nên trở về." Ngoài miệng bà ta nói như vậy, nhưng
trong lòng lại đều có so đo. "Liền để Vân nương cùng với Hồng Trang Lục Ý đều cùng đi đi, ta ở nhà canh chừng Tiềm Nhi là được."
Hạ Liên Phòng cung kính đáp ứng, nàng sao lại không biết trong lòng Từ
thị đang suy nghĩ cái gì? Đại Tụng luật lệ, sau khi thê tử chết, trượng
phu muốn túc trực bên linh cữu một năm, ba năm sau có thể cười người
khác, tuy rằng người làm được cũng không nhiều, nhưng phụ thân là Thể
Nhân các đại học sĩ, từ trước đến giờ tuần hoàn lễ pháp, cũng bởi vậy
mới hướng Hoàng Đế xin nghỉ. Nghĩ đến, tổ mẫu là muốn phụ thân trở về
triều đình, thứ nhất là lấy lại địa vị, thứ hai... Nàng nhìn về phía
Thượng Quan thị, cũng có thể thuận tiện đem Thượng Quan thị phù chính,
bằng không vì sao muốn Thượng Quan thị đi cùng mình đâu?
Chờ trở về Hạm Đạm trúc, Hạ Liên Phòng cố ý dặn dò Lục nương lưu lại,
dặn dò bà một số việc, muốn bà cần phải chú ý đồ ăn thuốc men đưa vào
sân Hạ Lan Tiềm, nhưng lại đem Kiều nương mang theo bên người. Hạ Hồng
Trang Hạ Lục Ý muốn đi cùng, Hạ Mạt Hồi tất nhiên cũng sẽ không lưu tại
trong phủ, tỷ muội hai người ở trong phủ nói vài lời rồi ai nấy tự đổi
quần áo chuẩn bị ra phủ. Cũng may dân phong Đại Tụng có chút khai sáng,
không có cấm kỵ chuyện nữ tử ra cửa, nhân gia tiểu thư bình thường ngẫu
nhiên trên đường cũng có thể, bằng không Hạ Liên Phòng còn lo lắng kế
sách của mình không biết thi triển thế nào.
Bởi vì đi đều là nữ quyến, cho nên mang theo không ít gia đinh, Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi hai tỷ muội chung một chiếc xe ngựa, mẹ con Thượng
Quan thị một chiếc, bởi vì là đi chùa miếu, cho nên cũng không mang quá
nhiều tỳ nữ.
Trong xe
ngựa, Hạ Mạt Hồi còn có chút bất an: "Đại tỷ, lần này tiến đến Tướng
Quốc Tự, chúng ta thật sự có thể như kế hoạch khiến phụ thân trở về
sao?"
Hạ Liên Phòng nhìn nàng một cái, ôn nhu cười cười: "Muội sợ sao?"
Hạ Mạt Hồi cúi đầu, "Là có chút..."
"Hồi nhi, nếu sợ, muội có thể trở về trước, hết thảy giao cho đại tỷ là được." Hạ Liên Phòng cũng không tính để đệ muội vĩnh viễn sống dưới sự
bảo vệ của mình. Nàng vốn là người đã từng chết, ai biết tương lai có
thể có một ngày, Phật tổ sẽ thu hồi cái mệnh tàn này của nàng hay không? Nếu như vậy, đến lúc không có mình che chở, đệ muội muốn giải quyết như thế nào? Chỉ mong trong những ngày mình còn sống, có thể nhìn thấy Mạt
Hồi cùng Lan Tiềm cường đại đến mức đủ để tự bảo vệ mình. "Nhưng muội
phải nghĩ rõ ràng, muội sợ, chúng ta liền thất bại. Thất bại, tỷ đệ ba
người chúng ta liền là vạn kiếp bất phục. Chung quy nhị phu nhân cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội phản kích lần thứ hai."
"Đại tỷ, muội biết, muội chỉ là có chút sợ, cũng không nói muốn rút lui!" Hạ Mạt Hồi tức giận nói.
"Vậy thì tốt rồi, tỷ đệ ba người chúng ta giúp đở lẫn nhau, không có gì là làm không được ." Hạ Liên Phòng lại chuyển hướng Kiều nương."Ta phân phó ngươi ngươi đều nhớ?"
"Đại tiểu thư xin yên tâm, lão nô nhất định làm được!"
Hạ Liên Phòng khẽ gật đầu, mang trà lên khẽ nhấp một ngụm, thần sắc đạm nhạt, nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
Mia: Ôi cái loại bà nội đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT