Trước cửa nhà tù có đậu một chiếc xe ngựa hoa lệ, Hạ Hồng Trang vừa từ
đi ra cổng liền có tỳ nữ tiến lên nghênh đón, cẩn thận nói: "Biểu tiểu
thư, ngài thế nào rồi ạ? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Trên người còn có mùi là lạ...
Hạ
Hồng Trang chột dạ, vội cố gắng trấn định trả lời: "Vừa nãy nói chuyện
cùng tỷ tỷ, không cẩn thận bị nàng làm ngã xuống đất."
Nhà tù là nơi dơ bẩn ẩm ướt, cũng khó trách sẽ bị ám mùi lạ. Tỳ nữ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi nói: "Vậy biểu tiểu thư mau lên xe hồi phủ
đi, đợi lát nữa trở về nô tỳ liền chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho ngài, tẩy hết một thân bụi đất này."
Hạ Hồng Trang gật đầu, để tỳ nữ hầu hạ lên xe ngựa, ngồi vào trên
đệm mềm mại. Trong tay cầm chén trà nóng hổi, bên cạnh còn có mấy đĩa
điểm tâm tinh xảo, cuộc sống như thế đối với Hạ Hồng Trang mà nói thật
sự đã quá xa vời lâu rồi, bây giờ suy nghĩ lại, ngày tháng nàng ta tự
cho là khắc bạc ở phủ đại học sĩ lại là thời gian hạnh phúc nhất từ lúc
chào đời tới nay!
Lục Ý mỗi ngày đều sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy sao? Khó trách nàng ta thoạt nhìn hạnh phúc vui sướng như vậy. So sánh với cuộc sống khắc
khổ của mình ở Trương gia thì làm người ta ghen tị cỡ nào nha! Hạ Hồng
Trang hít một hơi thật sâu, đem chút áy náy cuối cùng ở sâu trong nội
tâm ném ra sau đầu. Từ giờ phút này bắt đầu, nàng ta không còn là Hạ
Hồng Trang hung thủ giết người kia nữa mà là Hạ Lục Ý - thiếu phu nhân
tương lai của Hàn lâm phủ!
Lục Ý nha Lục Ý, ngươi ngàn vạn lần đừng trách tỷ tỷ nhẫn tâm,
thật sự là tại ngươi nói năng vô lễ, biết rõ ta đã rơi vào kết cục như
vậy còn muốn ở trước mặt ta nói ẩu nói tả. Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn cướp đi thân phận của ngươi, đây hết thảy đều là ngươi tự tìm! Nếu sau
này ngươi ở dưới suối vàng biết được cũng chớ có trách ta!
Hạ Hồng Trang ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt từ lúc mới bắt đầu hơi mang kinh hoảng dần dần hóa thành thâm trầm bình tĩnh như đầm nước.
Nàng ta rốt cuộc không phải là bao cỏ như Hạ Lục Ý, đêm nay mặc dù hành
động theo cảm xúc nhưng Hạ Hồng Trang minh bạch, trước mắt đây là biện
pháp duy nhất có thể cứu mạng mình. Chẳng sợ cơ hội này là dùng muội
muội ruột củ mình đổi thì nàng ta cũng không cảm thấy hổ thẹn. Hai tỷ
muội các nàng từ nhỏ có thứ gì cũng phải chia sẻ, bởi vì Lục Ý không đủ
thông minh cho nên mẫu thân luôn thiên vị nó, có thứ gì tốt cũng đều cho nó trước, sau đó mới đến phiên mình. Hạ Hồng Trang đã sớm cảm thấy bất
mãn, mười mấy năm trước đó, Hạ Lục Ý được hưởng thụ nhiều hơn nàng ta
không biết bao nhiêu thứ tốt. Mấy chục năm sau này liền đem mạng cho
nàng ta mượn đi!
Trở lại hàn lâm phủ, tỳ nữ lập tức sai người chuẩn bị nước ấm hoa tươi,
Hạ Hồng Trang cho tỳ nữ muốn phục vụ lui xuống, một thân một mình thoát
xiêm y. Nàng ta chán ghét ngửi mùi thuộc về nhà tù trên người mình, hận
không thể lột một tầng da thay lại. Nhưng sợ bị người khác phát hiện chỗ không đúng cho nên cuối cùng Hạ Hồng Trang chỉ tắm hai lần.
Sau khi đổi tẩm y, Hạ Hồng Trang ngồi trước gương đồng mờ nhạt, ngưng mắt nhìn gương mặt phản chiếu trong gương.
Vẫn mĩ lệ trước sau như một, tuy rằng tương đối gầy hơn so với
trước khi bị bỏ tù nhưng trước đây nàng ta lại hơi béo Lục Ý một ít, nay gầy ngược lại vừa vặn, chỉ là sắc mặt hơi có chút vàng vọt, chung quy ở trong phòng giam không được ăn uống tử tế. Hạ Hồng Trang cẩn thận cầm
lấy yên chi*, lấy nó che lấp vẻ tiều tụy trên mặt, hai má lập tức trở
nên hồng nhuận, rội lại buông mái tóc dài, lau dầu dưỡng tóc hoa hồng,
tóc dài tản ra hương thơm nồng đậm, đen bóng giống như sa tanh.
(*Yên chi: Tên một thứ cây, hột có phấn trắng, đàn bà thời cổ lấy phấn này
thoa da mặt cho trắng đẹp. Về sau chỉ phấn thoa mặt của phụ nữ)
Sau khi trang điểm xong, nàng ta phủ thêm áo choàng, mệnh hạ nhân dẫn đường, đi đến thư phòng của Thượng Quan Ngộ.
Từ lúc đã bị thua thiệt ở Hạ gia, Thượng Quan Ngộ lại như giác
tỉnh, hắn bắt đầu nghiêm túc đọc sách, tuy rằng công hiệu không lớn,
thành quả nhỏ bé, nhưng trong mắt Thượng Quan Tiến, người cháu trai duy
nhất có thể biết tiến tới cũng đã là cám ơn trời đất rồi. Sau này có thể thi đậu tiến sĩ gì đó đương nhiên tốt nhất, nếu không thi nổi hắn cũng
không bắt buộc. Chỉ cần Thượng Quan Ngộ sống thật khỏe, Thượng Quan gia
không bị tuyệt hậu thì một ngày nào đó Thượng Quan gia bọn họ cũng có
thể được xưng với hai chữ "Thế gia"!
Nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, Thượng Quan Ngộ nhấc mắt nhìn
qua, thấy là Hạ Hồng Trang không khỏi lộ ra một mạt tươi cười: "Đã trễ
thế này sao biểu muội còn muốn tới thăm ta?"
Hạ Hồng Trang khẽ cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa
ngọt ngào, ánh nến trong phòng chiếu xạ lên mặt nàng ta, thật là mĩ lệ
khả ái nói không lên lời. Tục ngữ nói dưới ánh đèn xem mĩ nhân càng xem
càng đẹp, Thượng Quan Ngộ vốn muốn tiếp tục khắc khổ đọc sách liền bị
bức tranh mỹ nhân này câu mất hồn phách, hắn liếm liếm cánh hoa, giữa
bọn họ tuy sớm đã có phu thê chi thực, nhưng ngại vì Lục Ý chưa cập kê
cho nên vẫn duy trì một khoảng cách với nhau. Nhưng lúc này nhìn giai
nhân dưới ánh nến, Thượng Quan Ngộ đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng
lên, có một loại xúc động từ bàn chân hướng lên đỉnh đầu xung, làm cho
hắn có loại xúc độngmuốn bổ nhào vào Lục Ý.
Hạ Hồng Trang ý bảo Thượng Quan Ngộ nhìn về phía khay trong tay
mình: "Chỉ là đau lòng biểu ca đã muộn còn vất vả như vậy, cho nên kêu
phòng bếp làm bát chè đưa đến cho biểu ca, đêm khuya gió lạnh, biểu ca
nên uống đồ nóng để làm ấm thân mình nha."
Nói xong liền đem khay bỏ vào trên bàn, thư đồng lập tức thông
minh rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa thư phòng.
Thượng Quan Ngộ bị Hạ Hồng Trang ôn nhu làm cảm động. Hắn buông
bút lông trong tay, bắt lấy tay Hạ Hồng Trang cầm trong tay, tuy rằng kỳ quái vì sao tay biểu muội lại có chút thô ráp, nhưng cũng không nghĩ
nhiều chỉ nói: "Biểu muội quan tâm như vậy ta, ta dù có mệt mỏi cũng
thấy đáng. Đúng rồi, muội vừa đi gặp Hồng Trang, muội ấy thế nào rồi?"
Đột nhiên từ trong miệng người khác nghe được tên của mình, Hạ
Hồng Trang ngẩn ra sau đó lập tức phản ứng kịp, tươi cười trên mặt lập
tức mất đi, biến thành nhàn nhạt phiền muộn. "Hồng Trang tỷ ấy... Trôi
qua rất không tốt, cả người đều bẩn thỉu, cổ họng cũng chẳng biết tại
sao nói không nên lời, chỉ cầm lấy tay muội. Muội, muội cũng không dám
nhìn tỷ ấy, sợ bản thân mình sẽ đau lòng, sẽ rơi lệ, sẽ nhịn không được
muốn cứu tỷ ấy... Nhưng mà, tỷ ấy phạm phải sai lầm lớn như vậy, căn bản không có cách nào cứu nha!"
Thượng Quan Ngộ bị phen khóc kể này đả động. Hắn cảm thấy Lục Ý
thật là một cô nương nhu thuận hiền lành, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có chút kiêu căng bốc đồng tiểu tính tình nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.
So với Hạ Mạt Hồi lạnh như băng còn có Hạ Liên Phòng luôn cười khiến hắn sợ hãi kia, vẫn là con gái rượu động lòng người như Lục Ý càng hợp ý
hắn. Hai tỷ muội Hạ Liên Phòng đẹp thì rất đẹp, nhưng lại quá mức xa
xôi, Thượng Quan Ngộ sớm đã tỉnh ngộ khi gặp thất bại ở Hạ gia.
Hắn hiện tại không nghĩ đến cái khác, chỉ một lòng chuẩn bị cho
cuộc thi mùa thu sang năm, có thể lấy được công danh, sau đó vớt cái
chức tiểu quan mà làm, rồi thành thân cùng Hạ Lục Ý, sinh mấy đứa bé, tổ phụ không phải vẫn muốn Thượng Quan gia một bước lên mây sao? Bản thân
mình khả năng không làm được, nhưng nhi tử hắn thì có khả năng nha!
"Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc..." Nhìn thấy nước mắt của"Hạ Lục Ý",
Thượng Quan Ngộ vô cùng đau lòng. Hắn nhanh chóng buông tay của đối
phương ra, đi lau nước mắt cho nàng, ôn như dỗ dành: "Hồng Trang đây là
tự làm tự chịu, có quan hệ gì tới muội chứ? Muội cũng đừng có khóc nữa,
ánh mắt khóc sưng lên nhưng liền khó coi."
Hạ Hồng Trang điềm đạm đáng yêu chăm chú nhìn hắn, nàng ta tuy
rằng giống Hạ Lục Ý nhưng cảm giác hai người mang tới lại hoàn toàn bất
đồng. Cũng may Thượng Quan Ngộ ngày thường rất ít ở chung cùng Hạ Lục Ý
cho nên cũng không rõ ràng vị hôn thê của mình rốt cuộc là cái dạng phẩm tính gì. Đêm nay thấy nàng đột nhiên trở nên uốn mình theo người ôn nhu động lòng người, cứ việc có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chung quy Lục Ý đêm nay đi gặp Hồng Trang, tâm tình khó có thể bình phục cũng là bình thường.
Hạ Hồng Trang thuận thế nhào tới trước, Thượng Quan Ngộ theo bản
năng đưa tay ôm một cái...đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, tất nhiên
sẽ phát sinh chút chuyện gì đó.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Hồng Trang mở to mắt, Thượng Quan Ngộ còn
đang ngủ say bên cạnh, nàng ta trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu lộ ra
nụ cười chí đắc ý mãn. Hạ Hồng Trang cảm thấy đây là ông trời đang giúp
mình, bằng không vì sao hai lần ba lượt đều làm cho nàng ta sống sót
chứ?
Nàng ta muốn thay đổi, muốn báo thù, muốn một bước lên trời!
Mà Thượng Quan Ngộ chính là ván cầu nàng ta lựa chọn. Hạ Hồng
Trang từng hầu hạ Trương viên ngoại, so sánh với Trương viên ngoại, sự
hài lòng của nàng ta đối với Thượng Quan Ngộ không chỉ có một chút, bất
kể là bề ngoài, gia thế hay là ngôn hành cử chỉ thì Trương viên ngoại
đều bị Thượng Quan Ngộ bỏ xa một mảng lớn. Tuy rằng Thượng Quan Ngộ từng làm không ít chuyện vô liêm sỉ, cũng từng ở trước mặt rất nhiều đại
nhân vật làm mất thể diện nhưng chút xíu xấu hổ kia đối với Hạ Hồng
Trang mà nói hoàn toàn không phải vấn đề! Nàng ta đã từng làm tiểu thiếp của một lão già tuổi gần năm mươi, chẳng lẽ còn có thể ghét bỏ Thượng
Quan Ngộ niên thiếu tuấn tú xuất thân Hàn lâm phủ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT