"Nghe nói Nhiếp nhị công tử cùng thiên kim Triệu gia sắp đính hôn, nay
lại ở trên đường ngăn trở bản cung, chẳng lẽ là dung mạo Triệu tiểu thư
nghiêng nước nghiêng thành còn chưa đủ để thỏa mãn thẩm mỹ của Nhiếp nhị công tử sao?" Hạ Liên Phòng hỏi.
Thần sắc Nhiếp Thương một biến, một lát sau, cười nói: "Công chúa thật là thích nói đùa."
"Nói đùa hay không, chắc trong lòng nhị công tử biết rất rõ." Hạ Liên
Phòng cách màn xe lộ ra tươi cười. "Ngược lại là nếu nhị công tử còn
không mau ra roi thúc ngựa, cửa cung một khi đóng kín thì không còn gặp
được Hoàng Hậu nương nương nữa đâu. Hay là nói nhị công tử vẫn muốn ở
trước mặt mọi người cùng bản cung dây dưa?"
Nói cái gì chuyên môn vì nàng mà đến, còn nói cái gì tình cờ gặp được,
đây hết thảy đều là nói dối, chân tướng là hắn vội vã nhập cung đi gặp
người nào đó. Hoàng Thượng cùng Thái Hậu tất nhiên là không có khả năng, mà trừ bỏ hai vị này, duy nhất có thể để ngoại nam tiến cung, cũng chỉ
có Hoàng Hậu nương nương thân là nhất quốc chi mẫu. Phủ Tín Dương hầu
muốn liên hôn cùng Triệu gia, người trung gian thích hợp nhất không phải là Hoàng Hậu nương nương sao? Nhiếp Thương từ biên cương vội vàng chạy
về, vừa vào Yến Lương, lại không hồi phủ Tín dương hầu mà vội vàng đến
hoàng cung tất nhiên là người trọng yếu muốn gặp. Chậm trễ thời gian gặp quý nhân, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nhiếp Thương nghe xong, cười lạnh không thôi: "Đa tạ công chúa nhắc
nhở, vương gia, mạt tướng liền cáo từ." Nói xong, tuấn mã hí kêu lên
tiếng, hắn giơ roi ngựa lên, dùng sức quất mông ngựa một cái, dưới đất
lập tức bay lên bụi đất sặc cổ họng, chớp mắt thân ảnh Nhiếp Thương liền biến mất.
Thanh vương
tay cầm dây cương, đáy mắt lãnh túc, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gõ cửa xe ngựa, gập người lại, nhẹ giọng nói: "Hắn có quấy rầy nàng không?" Ngữ
khí ôn nhu, trên mặt lại là mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn như là
rất muốn đánh Nhiếp Thương một trận.
"Chẳng qua chỉ là mao đầu tiểu tử mà thôi, không đáng nhắc đến." Hạ Liên Phòng cười đáp.
Nghe được câu trả lời này, Thanh vương hơi chút sửng sốt, sau đó cười
không thể đè nén: "Tuổi của nàng còn nhỏ hơn Nhiếp nhị rất nhiều, sao
lại có khẩu khí như trưởng bối?" Nghe vào có vẻ quái dị không nói ra
được.
Hạ Liên Phòng thế này mới ý thức được bản thân mình nói gì đó, nàng hắng giọng một cái, nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói thôi."
Thanh vương cười: "Ta đưa nàng hồi phủ."
Hạ Liên Phòng khẽ đáp ứng, xe ngựa lại bắt đầu chuyển bánh, sợ bị người chỉ trích, cho nên Thanh vương thủy vẫn duy trì khoảng cách thích hợp
với xe ngựa. Cũng may lúc trước có Nhiếp Thương gây sự, hắn đưa nàng hồi phủ coi như là quang minh chính đại. Tuy rằng hắn ở ngoài xe, nàng ở
trong xe, nhưng Hạ Liên Phòng biết, hắn vẫn luôn ở sau lưng nhìn nàng.
Điều này làm cho nàng cảm thấy ấm áp cùng an tâm, giống như chỉ cần cảm
nhận được ánh mắt của hắn, thế gian này đã không có bất cứ chuyện gì có
thể gây trở ngại đến nàng.
Nhị hoàng tử thì thế nào, Tín Dương hậu thì thế nào, đời này, bọn họ chưa chắc có thể là người cười cuối cùng không phải sao?
Nhiếp Thương lần này hồi kinh là vì cái gì, ai đều không biết, ở mặt
ngoài hình như là vì đám hỏi với Triệu gia, nhưng sự thật đến cùng thế
nào, Hạ Liên Phòng cảm thấy, sợ là xa xa không đơn giản như nàng nghĩ.
Chỉ là nàng cũng không có chứng cớ, tất cả đều chỉ là trực giác.
Ngược lại là sau đó người đưa bái thiếp đến phủ Bình Nguyên công chúa
của nàng không ít, trong đó còn bao gồm đích xuất thiên kim Đường Tinh
Oánh của Đường gia Đại Lý Tự Khanh. Nhớ tới mấy ngày trước các nàng còn
đối chọi gay gắt, Hạ Liên Phòng có chút cảm thấy có ý tứ. Bất quá nàng
không nguyện ý gặp người Đường gia, bởi vì bọn họ làm cho nàng nghĩ tới
Hạ gia kiếp trước. Kiếp này nàng tuy rằng thành công chúa khác họ, nhưng thanh quan còn không quản được việc nhà, huống chi nàng chỉ là một nữ
tử yếu đuối chứ? Đường gia là tình huống gì, Hạ Liên Phòng sớm đã kêu
Ngọc Hành điều tra rõ ràng. Đường Thanh Hoan là thứ nữ duy nhất của
Đường gia, Đường gia không nhiều con cái, nữ nhi cũng chỉ có hai, Đường
Thanh Hoan do Thất di nương sinh ra, Thất di nương thân mình gầy yếu,
quanh năm bị bệnh liệt giường, lại không được Đường Lý thích, cho nên
liên quan Đường Thanh Hoan đều cũng bị thờ ơ, trên cơ bản người Đường
gia không coi nàng như tiểu thư, ai cũng có thể khi dễ nàng.
Nếu Đường Thanh Hoan cứ vô tri sống như vậy, sau này chủ mẫu Đường gia
giúp nàng chọn một người bình thường gả ra ngoài thì cũng không sao, cố
tình nàng ại sinh được một gương mặt mĩ mạo như hoa, hơn nữa mĩ mạo này
còn không kém Đường Tinh Oánh. Lòng ghen tị của nữ tử là thứ đáng sợ
nhất trên thế gian này, vì vậy dẫn đến Đường Thanh Hoan ở Đường gia phi
thường không dễ chịu, ba năm ngày lại bị gây khó dễ và bắt nạt, ngay cả
một hạ nhân cũng không bằng.
Hạ Liên Phòng có tâm muốn hỗ trợ, lại không thể nào nhúng tay. Dù sao
đó cũng là việc nhà của Đường gia, nàng thật sự không có lập trường can
thiệp.
Bình Nguyên công
chúa gặp gần như tất cả các cao môn thiên kim đưa bái thiếp tới, cố tình lại bỏ quên Đường gia, Đường Lý cảm thấy không xong, Đường Tinh Oánh
cũng ghi hận trong lòng. Nàng ta thật vất vả ở Hội hoa xuân Nguyên Tiêu
đoạt được thứ nhất, đang lúc nổi danh thiên hạ, nếu không được Bình
Nguyên công chúa vốn có danh nhân nghĩa thừa nhận, vậy thì trong lòng
dân chúng, phẩm tính của nàng ta liền phi thường đáng bị hoài nghi. Cứ
thế mãi, thanh danh nàng ta sẽ hỏng mất, sau này đừng mong gả được chỗ
tốt!
Cho nên, vô luận thế nào, nàng ta đều phải khiến Bình Nguyên công chúa thu bái thiếp của mình.
Nói thì nói như vậy, nhưng Đường Tinh Oánh như thế nào cũng không nghĩ
ra biện pháp. Đường Lý cũng sầu phát hoảng, Hạ gia hiện nay chính là thế lực như mặt trời ban trưa, hơn nữa còn có cả Phủ Tĩnh quốc công, nếu ai là có thể vịn lên Bình Nguyên công chúa thì còn không phải là cơ hội
tốt để thăng chức rất nhanh sao? Chỉ là Bình Nguyên công chúa tựa hồ có ý kiến với Đường gia bọn họ, cứng rắn không chịu nhận bái thiếp của họ!
Đường Lý biết vậy chẳng làm. Nếu sớm biết Hạ Liên Phòng sẽ phú quý như
vậy, ngày đó trên thọ yến Tề vương hắn nhất định nghĩ mọi biện pháp để
Tinh Oánh biểu hiện tốt lấy lòng một chút, thành lập quan hệ hữu hảo
cùng công chúa, đỡ cho hôm nay ở trong này vò đầu bứt tai lại không nghĩ được ra biện pháp gì!
Đột nhiên, Đường Tinh Oánh dường như nghĩ tới điều gì, nàng nhìn bốn
phía, thấy có không ít hạ nhân ở đây liền để sát vào bên tai Đường Lý
nói gì đó. Đường Lý đầu tiên là nhíu mày không tin, sau đó chân mày chậm rãi giản ra, trên mặt cũng lộ ra sắc mặt vui mừng: "Như thế thì tốt!"
Ngày hôm sau, Hạ Liên Phòng liền lại nhận được bái thiếp Đường gia.
Nàng mở bái thiếp ra vừa nhìn, lạc khoản ở góc phải bên dưới rõ ràng là
"Đường Thanh Hoan".
Người Đường gia thế nhưng cũng có ánh mắt, biết người nàng muốn gặp là Đường Thanh Hoan chứ không pải Đường Tinh Oánh.
Cùng với thời gian trôi qua, Hạ Liên Phòng đã chậm rãi chuyển vào phủ
Bình Nguyên công chúa, vốn nàng là muốn đem đệ muội đón đến cùng ở, đáng tiếc ngại vì Từ thị còn ở Hạ phủ, bọn họ không thể tất cả đều rời nhà.
Dù vậy, Hạ Liên Phòng vẫn mỗi ngày trở lại Hạ phủ đi thỉnh an, cấp bậc
lễ nghĩa làm đủ, Từ thị cũng khó mà nói cái gì. Chung quy Hạ Liên Phòng
chuyển vào phủ Bình Nguyên công chúa là Thái Hậu chính miệng yêu cầu,
mặc dù bà ta có cáo mệnh, là lão phu nhân cao cao tại thượng, nhưng thân phận có cao mấy thì chẳng lẽ còn có thể cao hơn Thái Hậu sao?
Ngày Hạ Liên Phòng chuyển đến phủ Bình Nguyên công chúa vô cùng phong
cảnh, chỉ riêng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu ban thưởng liền có chừng hơn
một trăm rương, khiến ai cũng hoa cả mắt không kịp nhìn, không ít người
nhìn mà đỏ mắt. Bình Nguyên công chúa có bao nhiêu phong cảnh, được sủng ái cỡ nào, thật sự là không thể rõ ràng hơn được nữa. Người chủ trì
trong gia đều hiểu, nữ nhi của bọn bọ, chẳng sợ có cao quý thì cũng kiên quyết không đạt được cái độ cao như Bình Nguyên công chúa, nhưng nếu nữ nhi của bọn bọ có thể giao hảo cùng Bình Nguyên công chúa... Đây chẳng
phải là chuyện tốt dệt hoa trên gấm sao?
Điều này cũng tạo thành tình huống phủ Bình Nguyên công chúa nhận được
bái thiếp nhiều đếm không xuể. Đường gia chẳng qua là chín trâu mất sợi
lông trong đó mà thôi, nếu không phải có Đường Thanh Hoan, Hạ Liên Phòng căn bản sẽ không chú ý đến bọn họ, chung quy so sánh với những vọng tộc thâm căn cố đế khác, Đường gia còn quá mức non nớt, căn cơ còn đều
không ổn, huống chi là mặt khác chứ?
Nhưng Đường Thanh Hoan thì lại muốn gặp, Hạ Liên Phòng thật lòng thích
người thiếu nữ này, luôn cảm thấy nàng giống như Tiềm Nhi kiếp trước, vì thế liền không nhịn được nghĩ muốn đối với nàng tốt thêm một chút.
Đường Thanh Hoan cũng là cô nương cực kỳ không chịu thua kém cùng có
hiểu biết, chỉ là nhẫn nhục chịu đựng quá mức, Hạ Liên Phòng mỗi khi
nhìn thấy nhiều loại vết thương trên người nàng đều nhịn không được muốn tức giận. Nàng đối xử với Đường Thanh Hoan càng tốt, Đường Tinh Oánh
liền càng ghen ghét, càng muốn hạ độc thủ, cố tình toàn bộ người Đường
gia đều thông đồng khi dễ Đường Thanh Hoan, chẳng sợ Hạ Liên Phòng thấy
được vết thương trên người Đường Thanh Hoan cũng không có cách nào ngăn
cản tận gốc. Đứa nhỏ này quá mức nhu nhược, nhu nhược gần như yếu đuối!
Mặc kệ ở trên người nàng phát sinh chuyện gì, phản ứng đầu tiên của nàng đều là nhẫn, trừ bỏ nhẫn, nàng tựa hồ không còn biện pháp khác ứng đối.
Mà Hạ Liên Phòng chính có muốn đối tốt với nàng cũng có hữu dụng gì
đâu? Dù sao nàng cũng là một người ngoài, không thể xen vào chuyện nhà
Đường gia, huống chi cả trên dưới Đường gia thông đồng với nhau, ngay cả cái chứng cớ cũng tìm không ra đến. Nàng lại không thể cài người vào
Đường gia, càng không thể tự mình đi tra xét...nếu bị truyền đi thì còn
ra thể thống gì?
Cho nên thái độ của Hạ Liên Phòng với Đường Thanh Hoan không khỏi có chút ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ không tranh*. Cố tình tính tính này của Đường Thanh
Hoan có chết cũng không đổi được, mặc kệ nhận phải ủy khuất gì cũng
không nói ra, cứ thế chịu đựng.
(* Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: đây là danh ngôn của Lỗ Tấn. Hàm ý ông thông cảm với những đau đớn của họ, nhưng giận vì họ nhát, hèn, không
dám tranh đấu.)
Nhưng Hạ Liên Phòng lại cảm thấy, Đường Thanh Hoan sở dĩ nhẫn nhục chịu
đựng như thế, một là bởi vì di nương bị bệnh liệt giường kia của nàng là người Đường gia, nàng có thể chạy, nhưng Thất di nương chạy không được, chẳng sợ Đường Thanh Hoan chạy đến chân trời góc biển, chỉ cần người
Đường gia còn nắm Thất di nương trong tay thì Đường Thanh Hoan vĩnh viễn đều là quân cờ tùy tiện có thể bài bố trên tay bọn họ. Hai, sợ là bởi
vì thiếu niên gọi là Kinh Thiếu Du kia đi?
Quan hệ giữa Kinh Thiếu Du cùng Đường Thanh Hoan như thế nào, Hạ Liên
Phòng trước nay chưa từng hỏi đến, nàng chỉ thường xuyên mời Đường Thanh Hoan đến phủ Bình Nguyên công chúa để làm khách, để chiêu cáo cho người Đường gia biết, Đường Thanh Hoan ở dưới vây cánh của nàng, không ai có
thể khi dễ nàng.
Đường
Thanh Hoan vô cùng cảm tạ Hạ Liên Phòng, bởi vì Hạ Liên Phòng phù hộ,
nàng cùng di nương ở Đường gia được dễ chịu rất nhiều, nhưng chỉ là dễ
chịu mà thôi. Còn một số việc khác, nàng không nguyện ý nói cho Hạ Liên
Phòng, bởi vì Hạ Liên Phòng căn bản không cần phải trợ giúp nàng, nàng
đã thiếu công chúa quá nhiều, đời này sợ là đều khó có thể báo đáp, làm
sao có thể lại tiếp tục phiền toái công chúa chứ? Nhân sinh của mình,
cuối cùng vẫn phải do bản thân mình tự đi, công chúa phù hộ được nàng
nhất thời, chẳng lẽ còn có thể phù hộ nàng một đời hay sao?
Mỗi người đều phải tiếp tục sống, là vui là khổ, đều là số mệnh, vô pháp bóp méo.
Đám hỏi của phủ Tín Dương hầu cùng Triệu thế gia rốt cuộc vẫn được định xuống, chẳng qua Triệu gia không phải Triệu Khê Nhược, mà đổi thành một vị đích nữ khác. Hạ Liên Phòng nghe nói là bởi vì Nhiếp Thương ghét bỏ
Triệu Khê Nhược lớn tuổi, hơn nữa từng ở nơi dông người làm mất thể
diện, lại thêm nàng ta từng si mê Thanh vương—— chẳng lẽ Nhiếp Thương
hắn, chỉ xứng nhặt nữ nhân Thanh vương không cần sao? Thê tử của hắn,
tất phải xứng đôi hắn mới được! Triệu Khê Nhược một tàn hoa bại liễu như vậy, dù xách giày cho hắn, Nhiếp Thương đều cảm thấy ghê tởm! (Mia: duy nhất ý nghĩ này của ngươi làm ta thích đó...)
Về phần người mới được chọn, Nhiếp Thương cũng không đặc biệt vừa ý.
Hắn người này đối với nữ nhân là khinh thường từ trong nội tâm, cảm thấy nữ nhân trên đời đều hẳn phải phủ phục ở dưới chân nam nhân vẫy đuôi
mừng chủ, cầu xin bọn họ chiếu cố, nữ nhân xuất đầu lộ diện còn không
biết xấu hổ như Hạ Liên Phòng, Nhiếp Thương cảm thấy, nếu Hạ Liên Phòng
là vị hôn thê của mình, hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn nàng một
phen mới được, để cho nàng biết, cái gì mới là nam nhân, mà thân là nữ
nhân thì nên hầu hạ nam nhân như thế nào!
Hắn nhìn không vừa mắt Hạ Liên Phòng, điều này tại ngày đầu tiên khi
hắn chặn đường Hạ Liên Phòng liền biết. Nhưng nàng có thế nào cũng không nghĩ ra, Nhiếp Thương này lại cả gan làm loạn như thế, dám xông vào phủ Bình Nguyên công chúa của nàng!
"Lãng lãng Càn Khôn, giữa ban ngày, Nhiếp nhị thiếu thật là có hưng
trí, còn muốn đến phủ Bình Nguyên công chúa đi dạo." Hạ Liên Phòng nhìn
nam tử tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, khóe miệng lộ ra
một nụ cười mỏng.
Nàng
lúc trước đang đọc sách nên hơi cúi đầu, cho nên nhìn không rõ mặt,
trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, biểu tình vốn mang theo khinh thường
của Nhiếp Thương nháy mắt thành ngẩn ra, bị dung mạo của nàng mê hoặc.
Phía trước ở trên đường kinh hồng thoáng nhìn thấy nửa khuôn mặt đã làm
cho Nhiếp Thương ý thức được Hạ Liên Phòng là một mĩ nhân tuyệt sắc,
nhưng hắn cái dạng mĩ nhân gì mà chưa từng gặp, ngay như thiên kim Triệu gia ai cũng thuộc dạng quốc sắc thiên hương, cho dù là Triệu Khê Nhược
bị hắn ghét bỏ, bình tĩnh mà xem xét thì đó cũng là một mỹ nhân tuyệt
sắc, thế gian hiếm thấy.
Nhưng Hạ Liên Phòng lại còn cao hơn các nàng một bậc!
Đáy mắt Nhiếp Thương dần hiện ra vẻ kinh diễm vô pháp bỏ qua, mặc cho
ai nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc như Hạ Liên Phòng đều sẽ nhịn không được
thất thần. Nhưng điều này cũng không đại biểu hắn sẽ bị nàng mê hoặc, Hạ Liên cười như không cười nhìn hắn, nháy mắt khiến Nhiếp Thương lấy lại
tinh thần, cười lạnh nói: "Bình Nguyên công chúa quả thật sinh được một
bộ tướng mạo tốt, bản tướng quân xa tại biên cương cũng đã nghe được
danh của công chúa, hôm nay vừa thấy, quả thật là danh bất hư truyền."
Hạ Liên Phòng lộ ra nụ cười nhu hòa: "Cám ơn Nhiếp nhị thiếu tán
thưởng. Chỉ là không biết Nhị thiếu gia đại giá quang lâm, không tiếp
đón từ xa, kính xin Nhị thiếu gia thứ lỗi. Nếu Nhị thiếu gia có thể đưa
bái thiếp đến trước thì tốt để bản cung chuẩn bị một chút."
Ngụ ý chính là ngầm trào phúng hắn không có quy củ không mời tự tới.
Nhưng Nhiếp Thương là người thế nào, thiếu niên đắc ý, cao ngạo ngang
tan, nơi nào đem công chúa khác họ như Hạ Liên Phòng để vào mắt. Dù là
kim chi ngọc diệp chân chính hắn còn xem không nổi, chớ nói chi là
"Phượng hoàng giả" như Hạ Liên Phòng. "Bản tướng quân sợ phiền toái công chúa, cho nên không đưa bái thiếp, cũng là muốn để công chúa bớt chút
chuyện."
Nam nhân mặt
dày vô sỉ như vậy đúng là trước nay chưa từng gặp, Hạ Liên Phòng nhịn
không được mỉm cười nói: "Vậy thật là làm phiền Nhị thiếu gia phí tâm
rồi."
Nhiếp Thương cười, đi về phía trước vài bước, ngữ khí mập mờ: "Bản tướng quân hôm nay đến, không bằng công chúa đoán thử một cái là vì chuyện gì?"
Hạ Liên Phòng rất phối hợp với hắn nghiêng nghiêng đầu, tự hỏi một lát, giọng mang khó hiểu: "Ân... Bản cung đoán không ra, vẫn là Nhị thiếu
gia chính miệng nói cho ta biết đi."
"Cũng được." Nhiếp Thương gật gật đầu, đi về phía trước một bước, giống như sói đói nhìn chằm chằm thịt mỡ, ánh mắt lộ ra lục quang. Hạ Liên
Phòng lại không chút sứt mẻ, như cũ ngồi ở trước bàn, nàng thậm chí vẫn
dùng tay nhẹ nhàng gõ nghiên mực, "Bản tướng quân hôm nay đến, đó là
muốn nếm thử tư vị của công chúa."
Hạ Liên Phòng vẫn chưa bị lời của hắn hù dọa, mà là lộ ra ý cười vui
sướng: "Bản cung tuổi mới mười bốn, chưa cập kê, chẳng lẽ Nhị thiếu gia
lại đói khát như thế, ngay cả bản cung cũng không chịu buông tha?"
Nghe vậy, Nhiếp Thương cất tiếng cười to: "Vậy thì đã làm sao! Bản
tướng quân thiếu niên bảy tuổi cũng từng chơi, công chúa đúng độ tuổi
hoa, bản tướng quân ngược lại cảm thấy hơi quá tuổi rồi đấy!"
Hắn vẫn kiêu ngạo cười to, hoàn toàn không chú ý đến Hạ Liên Phòng trên mặt vốn là ý cười ôn nhu nháy mắt biến thành sắc lạnh. "Bảy tuổi thiếu
niên? Hóa ra Nhị thiếu gia còn ham mê nam sắc?"
Nhiếp Thương giống như bất đắc dĩ buông tay: "Ai kêu trong trại lính
đều là nam nhi, bản tướng quân là nam tử, tất nhiên cũng cần phát tiết.
Không có nữ nhân, tất nhiên muốn tìm nam nhân, chẳng qua tư vị nam nhân
trong quân doanh không đủ tốt, vẫn là nam hài nhi tiểu dân nơi kém văn
minh hương vị ngon hơn."
Hắn chạm vào không phải con dân Đại Tụng triều, mà là du mục dân tộc
cùng tiểu quốc ở địa phương. Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ đối với điều
này rất là tự hào, nhưng Hạ Liên Phòng lại chỉ cảm thấy ghê tởm, Tín
Dương hậu bảo vệ quốc gia, nam nhi phủ Tín Dương hầu còn được dân chúng
tôn sùng, nhưng ai ngờ bọn họ ngầm lại cũng dơ bẩn như thế! Xinh đẹp mắt phượng âm u ám trầm, Nhiếp Thương lại không chút phát hiện, vẫn ở đó
nói ẩu nói tả: "Hôm nay bản tướng quân muốn nếm thử, hương vị cháu gái
của phủ Tĩnh quốc công có so được với những tiện dân kia hay không!"
Phủ Tín Dương hầu cùng Tĩnh quốc công trở mặt, đây là chuyện mọi người
đều biết, chẳng qua năm ngoái lão Tín Dương hậu mất, tình thế hai nhà
mới hơi có chút dịu đi, nhưng mặc dù như thế, thế hệ trẻ vẫn thù địch
với nhau. Nhất là ngũ tử Nhiếp gia cùng tứ kiệt Lam gia, chính là thủy
hỏa bất dung. Cũng may Lam gia có con trai thứ hai theo văn, một con
trai theo thương (buôn bán), chỉ có Lam Vãn tập võ, bằng không nói không chừng vì ân oán cá nhân không biết bọn họ sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Nhiếp Thương sở dĩ chán ghét Hạ Liên Phòng, một là bởi vì nàng không phù hợp yêu cầu của hắn với nữ tử, hai cũng là bởi vì quan hệ của nàng cùng Phủ Tĩnh quốc công, trong đó vế sau chiếm hơn nửa.
May Phủ Tĩnh quốc công không có nữ quyến tuổi trẻ, bằng không lấy tính
tình Nhiếp Thương sợ là đã sớm chà đạp đối phương. Nay Hạ Liên Phòng quý vì công chúa, lại xuất thân từ Hạ thế gia, nhưng Nhiếp Thương lại không nhúc nhích chút nào, đối với thế lực phía sau nàng cũng hoàn toàn không để ý, thậm chí Hạ Liên Phòng có một loại cảm giác, Nhiếp Thương đây là
cố ý muốn nhục nhã nàng, mượn chuyện này ra oai phủ đầu Phủ Tĩnh quốc
công, để đạt tới mục đích nào đó không thể cho ai biết. Trước mắt xem
ra, phủ Tín Dương hầu thật sự xứng đáng thế nhân tôn sùng bọn họ, bọn họ thật sự đều là nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao?
Nhiếp Thương như thế, vậy còn nam nhi khác ở biên cương chưa về nhiếp
gia, có phải càng thêm đáng sợ hay không? Sau tấm mặt nạ ngăn nắp xinh
đẹp của bọn họ, ẩn núp lại là bộ mặt thật gì chứ?
"Như thế xem ra, hôm nay sợ là thành dê vào miệng cọp, trốn cũng trốn không thoát." Hạ Liên Phòng khẽ giọng thở dài.
Nhiếp Thương lộ ra tươi cười chí đắc ý mãn: "Ngươi minh bạch thì tốt,
ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin bản tướng quân, nói không chừng bản tướng
quân còn có thể thương hương tiếc ngọc một chút."
"Nhị thiếu gia không sợ ta lớn tiếng gọi người tiến vào sao?" Hạ Liên Phòng không hiểu hỏi.
Nàng hơi nghiêng đầu như vậy có vẻ thập phần khả ái, khiến Nhiếp Thương ngứa ngáy trong lòng, càng muốn lột xiêm y nàng ra, vuốt ve làn da như
bạch ngọc kia. Nàng xinh đẹp như vậy, chắc thân mình cũng thập phần
tuyệt diệu, hắn thật sự l rất mong đợi!" Bản tướng quân nếu dám đến, tất nhiên sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối."
Hạ Liên Phòng nghe xong, đột nhiên tràn ra một nụ cười thuần khiết mĩ lệ như hoa sen: "Nếu như thế, thì thật là thật tốt quá!"
Vừa dứt lời, vây quanh vị trí Nhiếp Thương đứng hiện ra bốn tầng bản
đinh, chỉ chớp mắt một cái liền đem Nhiếp Thương chặt chẽ khóa ở bên
trong. Bản đinh này có chỗ tốt chính là vô luận võ công của ngươi cao
cường cỡ nào đều không có chỗ thi triển, từng khe hở đều có gắn đinh
nhọn sắc bén không đếm hết được, chỉ cần ra tay, tuyệt đối sẽ bị đâm
thủng thành tổ ong.
Nhiếp Thương bị lồng sắt bất thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ, tốc
độ bản đinh xuất hiện lại quá mức mau lẹ, nhanh đến mức hắn căn bản
không kịp phản ứng. Đợi hắn lấy lại tinh thần, dĩ nhiên đã trở thành tù
nhân!
"Nay ta là dao
thớt, hay là thịt cá?" Hạ Liên Phòng ý cười càng sâu, vây quanh lồng
đinh sắt đi hai vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Nhiếp Thương, nghi ngờ hỏi: "Nhị thiếu gia đây là làm sao vậy, bản cung đứng ở chỗ
này chờ ngươi đến nếm thử tư vị bản cung đấy, không biết... Là ngọt, hay là tanh?"
"Ngươi tiện
nhân kia!" Nhiếp Thương siết chặt nắm đấm, muốn đánh bật lồng đinh cứng
rắn như sắt kia nhưng lại sợ đinh nhọn sắc bén, cuối cùng không thể
không thu tay. Dáng vẻ thất bại kia thật sự là mười phần buồn cười, Hạ
Liên Phòng nhịn không được cười lớn tiếng.
Số lần nàng cười như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng không thể không thừa nhận, khi nàng lớn như vậy cười thời điểm, thực sự như
muôn tía nghìn hồng nở rộ, gió xuân phất qua, đẹp không sao tả xiết. Dù
cho Nhiếp Thương trước một khắc thành tù nhân của nàng thì giờ khắc này
cũng nhịn không được rung động vì vẻ đẹp của nàng.
Mĩ nhân sau khi cười xong, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua khóe mắt,
đem nước mắt cười ra lau đi: "Được rồi, các ngươi xuất hiện đi."
Thiên Tuyền Diêu Quang nháy mắt cười tủm tỉm xuất hiện, Nhiếp Thương
nhìn các nàng, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, vừa nãy hắn rõ ràng
đem mấy tỳ nữ này đánh bất tỉnh hết..."Ngươi gạt ta!" ánh mắt trừng Hạ
Liên Phòng như muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Là bản cung mời Nhị công tử tới sao? Là bản cung mời Nhị công tử tự
tiện xông vào thư phòng của bản cung sao? Hay là nói, là bản cung nổi
sắc tâm muốn nhúng chàm Nhị công tử, Nhị công tử liều chết không theo,
bản cung không có cách khác mới ra hạ sách này đem nhị thiếu vây khốn?"
Hạ Liên Phòng nói từng câu trào phúng, Nhiếp Thương nghe mà sắc mặt tái
xanh, gầm hét lên: "Ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra ngoài, bằng không
ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt! Chẳng lẽ ngươi dám can đảm đối
nghịch cùng phủ Tín Dương hầu sao?!"
"Nha!" Hạ Liên Phòng dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, mấy giây
sau, thở dài, phảng phất như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện: "
Nhị công tử cũng dám đối nghịch cùng Bình Nguyên công chúa là bản cung,
không bận tâm Hạ thế gia cùng Phủ Tĩnh quốc công sau lưng bản cung, thì
sao bản cung lại cần phải kiêng kị phủ Tín Dương hầu kia chứ? Hai lớn
hơn một, đạo lý này, hóa ra Nhị công tử không hiểu nha?"
Giọng điệu nói chuyện của nàng vẫn ôn nhu, nhưng lời nói lại khiến
Nhiếp Thương trán nổi gân xanh, hận không thể lao tới cho Hạ Liên Phòng
mấy bàn tay, để nàng biết hắn lợi hại. "Ngươi đã sớm biết ta muốn đến!"
Bất tri bất giác, khi hắn đối mặt với Hạ Liên Phòng đã không hề tự xưng bản tướng quân, mà là ta. Điều này cho thấy hắn đã đem Hạ Liên Phòng bỏ vào một vị trí ngang hàng với mình, cũng nói nội tâm hắn đã khiếp đảm.
Một thiếu niên xuất thân quý tộc, thiên tư thông minh, võ nghệ cao
cường, mới lên chiến trường trận đầu liền thắng lợi lập công lớn, gia
tộc hưng thịnh, cành lá rậm rạp, lại có diện mạo tuấn mỹ, người như vậy
tất nhiên sẽ ngạo mạn đến cực điểm. Nhưng càng như vậy, càng chưa từng
nếm mùi thất bại, đối mặt với người trước đó chưa từng thất bại mới dễ
phá hủy nhất. Bởi vì trong nửa đoạn nhân sinh trước của hắn tràn ngập
thành công, một chút xíu bất trắc cũng có thể làm cho hắn mất hết sự tin tưởng.
Nói đến cùng, Nhiếp Thương cũng chỉ là một bao cỏ tốt mã dẻ cùi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT