Ánh
mắt Thượng Quan thị càng thêm tràn ngập thù hận, thì Hạ Liên Phòng càng
vui vẻ. Cuối cùng, nàng khẽ giọng nói ở bên tai Thượng Quan thị: "Ngươi
phải hảo hảo sống sót, sau này còn có vở kịch càng hay muốn cho ngươi
xem đấy!"
Nói xong, xoay người rời đi, lưu lại Thượng Quan thị ở sau lưng nàng chửi ầm lên, mà
nàng mắng càng khó nghe, khóe miệng Hạ Liên Phòng tươi cười thì càng
ngọt mĩ.
Bởi chuyện này, Từ thị bệnh nặng một hồi. Tân niên năm nay trôi qua không được tốt lắm, tận đến trước tiết nguyên tiêu, Từ thị đều không thể ra Phúc Thọ viên.
Trong lúc ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng vẫn giống như dĩ vãng đi thỉnh an ân
cần thăm hỏi, Từ thị khả năng trong lòng cũng có hổ thẹn, đối xử với bọn họ tốt hơn nhiều, đáng tiếc thời gian đã muộn, đã không ai muốn sự hiền lành cùng thương yêu của bà ta.
Hạ Lịch đối với chuyện của Thượng Quan thị có vẻ vô cùng lãnh đạm. Nếu
không phải Hạ Liên Phòng mở miệng muốn lưu lại một cái mạng cho Thượng
Quan thị, ngay khi biết Thượng Quan thị độc giết Lam thị, ông đã không
muốn để cho bà ta tiếp tục sống sót. Về phần Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý có phải thân sinh cốt nhục của mình hay không, Hạ Lịch căn bản là không thèm để ý. Ông trước giờ đều không có cách nào đi thương yêu hai "Nữ
nhi" này, cũng không khắt khe, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy các nàng đều
sẽ làm cho ông nhớ tới một phen sai lầm hoang đường năm đó. Nay chân
tướng sáng tỏ khắp thiên hạ, ông cao hứng còn không kịp, làm sao có thể
cảm thấy tiếc hận chứ?
Đối với chuyện ba mẹ con Thượng Quan thị bị đuổi ra Hạ phủ, tất cả người biết chuyện đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, Ngọc Hành cũng sớm phái người
truyền bá tin tức khắp dân chúng, chuyện thiên kim giả đối với mọi người mà nói, trừ bỏ là trò cười trà dư tửu hậu, cũng không còn tác dụng nào
khác. Bách tính thậm chí cảm thấy thực may mắn, Bình Nguyên công chúa
xinh đẹp tính cách lại hiền lành rốt cuộc cũng thoát khỏi ba mẹ con đáng sợ này, thậm chí có tương dân chúng đối xúc động, từng chịu ân huệ của
Hạ Liên Phòng, còn có thể đêm khuya vụng trộm đến cửa Hàn Lâm phủ, ném
trứng thối cùng lá cải trắng hỏng vào trong. Thượng Quan thị không phải
thứ tốt, Thượng Quan Hàn Lâm sinh ra một nữ nhi như vậy, tất nhiên cũng
không phải thứ tốt gì!
Thượng Quan Tiến mấy ngày này quả thực sầu đến mức tóc cũng muốn bạc
trắng! Chuyện nữ nhi cùng với hai cháu ngoại nữ của hắn bị phủ đại học
sĩ xoá tên đã nháo cho mọi người đều biết, cái gương mặt già này của hắn ở trên triều đường triệt để bị mất hết. Ba mẹ con Vân nương chết ở bên
ngoài thì thôi, cố tình lại không! Đáng giận nhất là, Vân nương còn mất
tích ! Vì thanh danh của mình, Thượng Quan Tiến lại không thể không phái người đi tìm kiếm Thượng Quan Vân nương bị ném ra khỏi phủ đại học sĩ
sau đó liền không có tin tức khắp thành Yến Lương.
Hạ Hồng Trang trực tiếp bị Trương viên ngoại mang về Trương phủ, Thượng Quan Tiến xem như không biết, Hạ Lục Ý tới cửa cầu xin trợ giúp, hắn
cũng phân phó hạ nhân đem biểu tiểu thư dàn xếp tốt, trên mặt làm ra
dáng vẻ ngoại tổ phụ hiền lành, nhưng trong lòng lại là vội vừa tức. Lúc trước sở dĩ mặc kệ Thượng Quan Ngộ cùng Hạ Lục Ý định ra hôn sự, cũng
là muốn mượn cơ hội này triệt để bám lấy phủ đại học sĩ, cứ tưởng rằng
theo kế hoạch của Vân nương, Ngộ nhi có thể lấy được đích xuất tiểu thư, ai biết cuối cùng lại tính kế đến trên đầu mình, Hạ Lục Ý không có danh tiết là chuyện nhỏ, Tôn nhi hắn cũng bị kéo vào thì đây mới là chỗ
khiến Thượng Quan Tiến phẫn nộ.
Thanh danh Thượng Quan thị thối về đến nhà, điều này trực tiếp ảnh
hưởng đến toàn bộ Hàn Lâm phủ, nếu có thể, Thượng Quan Tiến thật sự muốn cùng nữ nhi này đoạn tuyệt quan hệ, cũng tốt hơn sau này Hạ Lịch ở trên triều đường đả kích mình! Phủ Tĩnh quốc công biết Lam thị chết đều là
do Vân nương gây ra, đến lúc đó trên triều còn có nơi cho hắn sống yên
ổn sao? Hắn làm quan nhiều năm, cho tới nay vị trí vẫn nửa vời xấu hổ,
nếu gặp phải hai đại địch như phủ đại học sĩ cùng Phủ Tĩnh quốc công,
Thượng Quan Tiến rất rõ ràng, đến khi đó dù Tề vương muốn bảo vệ hắn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Cho nên Hạ Lục Ý nhất định là phải thất vọng rồi.
Nàng tâm tâm niệm niệm hi vọng ngoại tổ phụ vẫn biểu hiện rất thương
yêu nàng có thể hỗ trợ đi năn nỉ phụ thân một chút, giúp mẹ con ba người các nàng đòi lại công đạo, tốt nhất là có thể hung hăng cho tiểu tiện
nhân Hạ Liên Phòng không biết xấu hổ kia một cái tát tai, khiến nàng quỳ xuống xin lỗi mình!
Hạ
Lục Ý đây là đang mơ tưởng viễn vong. Đừng nói Thượng Quan Tiến căn bản
không có khả năng ra mặt giúp nàng ta, dù có, Hạ Liên Phòng cũng quyết
không có thể nào nói xin lỗi nàng ta. Thân phận của các nàng đã không
còn đơn thuần là thiên kim trưởng - thứ, mà là cao cao tại thượng kim
chi ngọc diệp, cùng dân nữ hèn mọn phụ thân không rõ. Đừng nói Hạ Liên
Phòng không sai, dù Hạ Liên Phòng có sai, thì cũng quyết sẽ không có khả năng xin lỗi. So với Hạ Hồng Trang thức thời đi theo Trương viên ngoại
rời đi, Hạ Lục Ý lại ngu hơn rất nhiều, đặc biệt khi bên cạnh nàng không có mẫu thân cùng tỷ tỷ, đầu óc nàng ta càng biểu hiện sự ngu ngốc thêm
rõ ràng.
Hạ Liên Phòng
đã sớm biết Thượng Quan Tiến không bao giờ có gan đến tìm mình, cho nên
cũng căn bản không thèm để ý, mặc cho bọn họ nhảy nhót, cũng chỉ có thể
như vậy mà thôi. Huống chi trước mắt sự chú ý của nàng cũng không để ở
chuyện này.
Tiết nguyên
tiêu rất nhanh sẽ đến, Hội hoa xuân Nguyên Tiêu của Thái Hậu nương nương lập tức lại muốn bắt đầu cử hành. Hội hoa xuân Nguyên Tiêu năm ngoái,
tỷ đệ ba người bọn họ lấy một điệu huyên trì Huy Âm vũ kinh diễm thế
nhân, khi đó bọn họ vẫn là con cái của đại thần bình thường, thân phận
hôm nay đã khác xa, Thái Hậu nương nương lại yêu thích nàng như thế,
công việc tổ chức Hội hoa xuân Nguyên Tiêu, Thái Hậu đã buông tay một bộ phận rất lớn cho Hạ Liên Phòng.
Trong bản chất Hạ Liên Phòng vẫn là không thích yến hội yên hỏa náo
nhiệt như vậy, nhưng trên lý trí nàng minh bạch đây là chuyện tất yếu
không thể thiếu. Cũng may Giang nữ quan cũng được Thái Hậu phái tới giúp nàng một tay, bằng không Hạ Liên Phòng thế nào cũng mệt chết.
Hội hoa xuân Nguyên Tiêu hôm đó, Hạ Liên Phòng lại một lần nữa nhìn thấy Triệu Khê Nhược.
Nữ tử này tựa hồ có chỗ nào không giống nhau, nàng ta lại vẫn đi theo
bên người Hoàng Hậu, nhưng vẻ mặt lại có vẻ thập phần uể oải, hai mắt
cũng rất vô thần, chỉ có khi Thanh vương xuất hiện mới thoáng sáng lên
một cái, nhưng lập tức đốm lửa kia lại như bị lửa dập tắt, đôi mắt Triệu Khê Nhược lại lần nữa mờ đi.
Thanh vương ngồi xuống ở bên người Thái Hậu, nhỏ giọng cùng Thái Hậu
nói gì đó, chỉ là dư quang khóe mắt luôn như vô tình đảo qua Hạ Liên
Phòng bên này, nhìn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận khéo cười tươi đẹp, đáy lòng một tảng đá lớn mới thoáng buông xuống.
"Hôm nay có thể xem như một ngày lành." Hoàng Hậu cười híp mắt nhìn
đông đảo thiên kim chung quanh một vòng, nói: "Vừa vặn thừa dịp Hội hoa
xuân Nguyên Tiêu của mẫu hậu, bản cung liền ở trong này làm chủ, ban hôn cho Khê Nhược."
Xem ánh mắt Triệu Khê Nhược, hình như là đã sớm biết . Đối phương chắc chắn sẽ
không là Thanh vương, như vậy... người có thể lấy được đích trưởng thiên kim Triệu thế gia, sẽ là ai chứ?
Hạ Liên Phòng nhịn không được rơi vào trầm tư, theo nàng biết, người
thích hợp cưới Triệu Khê Nhược cũng không nhiều, có thể khiến Hoàng Hậu
đem mục tiêu từ trên người Thanh vương chuyển dời, người nọ nhất định
cực kỳ xuất sắc. Nhưng nếu là nhân vật cực kỳ xuất sắc, sao lại cưới
Triệu Khê Nhược chứ? Chung quy Triệu tiểu thư đẹp thì rất đẹp, nhưng
tuổi tác lại hơi lớn, cũng đã từng ở trên đại điện bêu xấu, nữ tử như
vậy, bình thường là rất khó gả đi. Trừ phi...
Đang khi Hạ Liên Phòng suy tính, Hoàng Hậu đã đem đáp án nói ra: "Vừa
vặn thứ tử của Tín Dương hậu từ biên cương hồi kinh, người này sinh ra
tuấn tú, lại đã song thập niên hoa vẫn chưa thành gia, cùng Khê Nhược
gia thế tương đương, cũng dượ coi là lương xứng. Hôm nay bản cung liền
làm chủ, mẫu hậu cũng sẽ không sinh khí chứ ạ?"
Thái Hậu tất nhiên sẽ không tức giận, chỉ là bà lại khó tránh khỏi suy
nghĩ, đích trưởng thiên kim Triệu thế gia gả cho thứ tử Tín Dương hậu
tay cầm binh phù, hai gia tộc này nổi bật đều là cực kỳ mạnh mẽ, lại
kiêm một văn một võ, nếu đám hỏi này thành công, như vậy, có thể ảnh
hưởng tới hoàng thất hay không? Nghĩ đến đây liền cười nói: "Chuyện của
người trẻ tuổi, ai gia tất nhiên không tiện nói thêm cái gì. Chỉ là mối
hôn sự này chú ý ngươi tình ta nguyện, không biết nha đầu Triệu gia là
nghĩ như thế nào?"
Triệu Khê Nhược cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng, chỉ có thanh
âm máy móc truyền đến: "Thần nữ tất nhiên là nguyện ý. Nhị công tử Tín
Dương hậu tuấn tú lịch sự, lại là thiếu niên tướng quân, thần nữ nếu có
thể được vị phu quân tốt này, tất được một đời may mắn."
Thái Hậu nghe xong bất giác lộ ra kinh ngạc. Khoảng thời gian trước
nàng ta còn vì Đông Túc muốn chết muốn sống si mê không thôi, sao nhanh
như vậy liền thay đổi rồi?
Hạ Liên Phòng lại cảm thấy đây cũng không phải là ời thật lòng của
Triệu Khê Nhược. Nàng liếc nhìn Hoàng Hậu, thấy trên mặt bà ta chỉ có
tươi cười, cũng hơi có chút kỳ quái. Chẳng lẽ đám hỏi của hai nhà này
còn có ý đồ khác? Bằng không biểu tình của Hoàng Hậu sao lại như thế?
Mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo một cái, Hạ Liên Phòng tinh chuẩn bắt được Thanh vương lơ đãng nhíu mi một cái.
Có thể khiến Thanh vương điện hạ anh minh thần võ sát phạt quyết đoán
nhíu mày, có thể thấy được đó cũng không phải một việc nhỏ có cũng được
mà không có cũng không sao.
"Triệu gia nha đầu nguyện ý, vậy thứ tử Tín Dương hậu có phản ứng gì?"
Thái Hậu cười híp mắt hỏi. "Ai gia nghe nói đứa bé kia còn ở trên đường
hồi kinh, không bằng đợi hắn trở về Yến Lương mới quyết định. Tín Dương
hậu thế gia trung quân ái quốc, trấn thủ biên cương nhiều năm, đứa bé
kia từ ấu niên đã theo quân đánh trận, nên phóng khoáng chút, để hắn tìm một cô nương lưỡng tình tương duyệt mới tốt."
Tín Dương hầu phủ... Hạ Liên Phòng cân nhắc trụ cột cường đại mà kiếp
trước bị nhị hoàng tử bỏ vào trong túi này, sau khi nàng chết chỉ có thể đi theo bên người đệ muội, phạm vi rời đi nhiều nhất là mấy dặm, cho
nên đối với người Tín Dương hầu phủ chỉ là nghe danh mà không thấy
người, chỉ biết thế gia này mỗi người đều là anh hùng dũng mãnh thiện
chiến. Mà trong đó, sáu nhi tử của Tín Dương hậu đều khiến người ta nói
chuyện say sưa. Sáu nhi tử này của hắn, không chỉ mỗi người đều sinh
được tuấn mỹ cao ngất, còn đều thân có tuyệt kĩ, lại kiêm thiên tư thông minh, vẫn luôn là đối tượng thế nhân ngưỡng mộ kính sợ. Tín Dương hậu
người này laiij bất cẩu ngôn tiếu tính cách lãnh túc, ngoại trừ người
con thứ tư thân thể không tốt thủy chung ở trên núi tu dưỡng, phụ tử sáu người còn lại, phân biệt trấn thủ hai biên cương Nam và Tây, chỉ dùng
thời gian mấy năm liền khiến tiểu quốc du mục quanh mình nghe tin đã sợ
mất mật, không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Tín Dương hầu phủ nhân tài
đông đúc như vậy, căn bản là không cần phải dùng đám hỏi để tăng cường
thực lực, ở trước mặt hoàng thất, thực lực cường đại, liền có nghĩa là
uy hiếp. Tín Dương hậu làm sao có thể không rõ chứ?
Hạ Liên Phòng không biết thê tử nhị công tử phủ Tín Dương hầu kiếp
trước cưới là ai, theo trực giác, nàng cảm thấy không phải là Triệu Khê
Nhược. Triệu Khê Nhược mặc dù tài mạo song toàn, nhưng đối với thế gia
như Tín Dương hậu vậy mà nói, nữ tử tài mạo song toàn chẳng lẽ còn thiếu sao? Lại vì sao nhất định là nàng ta chứ?
Gặp phải lời từ chối uyển chuyển, Hoàng Hậu thế nhưng không sinh khí,
ngược lại còn bình tĩnh khiêm tốn đáp lời như vậy? ... Đây hoặc là không phải ý của Hoàng Hậu, hoặc chính là trong đó có ẩn tình khác. Hạ Liên
Phòng thấy được đáy mắt Hoàng Hậu chợt lóe lên ý cười, đó là một loại
tươi cười cực kỳ tự tin và tự phụ, nắm chắc phần thắng, đã định liệu
trước, giống như mặc kệ Thái Hậu nói như thế nào, đám hỏi của Triệu gia
cùng Tín Dương hầu phủ đều sẽ thành.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn về phía Thanh vương cách vài bước.
Đối phương cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, tựa hồ đang hỏi: nàng
làm sao vậy?
Hạ Liên
Phòng vội vàng đem tầm mắt trở về, không dám nhìn nữa. Từ lúc hai người
xác lập quan hệ nàng vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy tim đập rộn lên,
cũng không biết là sao thế này. Thay vì như thế, vẫn là không nên nhìn
thì tốt hơn, chuyện phủ Tín Dương hầu, chính nàng suy nghĩ thật kỹ cũng
được.
Thái Hậu cũng thật bất ngờ khi Hoàng Hậu lại dễ nói chuyện như vậy, lập tức nao nao, rồi
phục hồi tinh thần nói: "Như thế thì tốt."
Giang nữ quan giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức liền mệnh ca múa bắt đầu,
hoa thơm kèm theo Hoàn Bội đinh đông, không khí ban đầu nháy mắt biến
đổi, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Năm nay Hạ Liên Phòng không cần làm bất kỳ biểu diễn gì, thân phận của
nàng đã không cần nàng phải làm bất cứ chuyện gì, nay, nàng cũng là chủ
tử cần được lấy lòng. Thái Hậu cười híp mắt nhìn các tiểu thư trẻ tuổi
bên ưới nhất tề triển lãm tài nghệ, ánh mắt cười cong cong, duyên dáng
sang trọng, vào giờ khắc này có vẻ vô cùng thân cận hòa ái.
Đại khái lại qua một canh giờ, Thái Hậu cảm thấy mệt mỏi, liền muốn Hạ
Liên Phòng bồi bà hồi Thọ Ninh cung nghỉ ngơi, Hội hoa xuân Nguyên Tiêu
thì lưu cho Hoàng Hậu cầm giữ. Hoàng Hậu vốn muốn mượn cớ đưa Thái Hậu
hồi Thọ Ninh cung trên đường tỏ một chút lòng hiếu tâm, ai ngờ bị Hội
hoa xuân Nguyên Tiêu vướng chân, trong lúc nhất thời trên mặt khó tránh
khỏi lộ ra buồn rầu. Thanh vương thấy Thái Hậu mỏi mệt như thế, cũng
cùng đứng dậy đưa về. Hạ Liên Phòng nâng tay Thái Hậu dậy, nhẹ giọng
nói: "Mẫu hậu chậm một chút, coi chừng đường trơn." Năm nay tuyết rơi
mãi, đường đá tuy rằng đã được cẩn thận dọn dẹp nhưng lại vẫn có chút
trượt. Thái Hậu tuổi tác đã cao, nhất quyết không thể để bị ngã.
Thanh vương đi ở bên kia Thái Hậu, hai người phân biệt đỡ một bàn tay Thái Hậu, chậm rãi đi về phía Thọ Ninh cung.
Đến Thọ Ninh cung, Giang nữ quan đốt hương an thần, Thái Hậu ngồi vào
bên trên phượng tháp, trên mặt đâu còn có vẻ mỏi mệt lúc trước, ngược
lại mang theo một mạt bỡn cợt: "Đông Túc, đã nhiều năm như vậy, con vẫn
là không có thói quen nói thật với mẫu hậu."
Thanh vương nghe vậy, ngẩn ra, lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: "Dù nhi
thần không nói, cũng chạy không thoát pháp nhãn của mẫu hậu."
Hạ Liên Phòng bị đối thoại không đầu không đuôi của hai người bọn họ
làm cho không hiểu ra sao, một giây sau, tay nhỏ xuôi ở bên người liền
bị Thanh vương cầm ở trong tay. Nàng theo bản năng muốn giằng ra, giống
như đụng phải một khối than dang cháy. Nhưng Thanh vương cấm rất chặt,
lực đạo này không đến mức làm cho nàng đau, nhưng cũng khiến nàng vô
pháp tránh ra.
Hai người tuy rằng đã thổ lộ, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng làm cử chỉ quá
thân thiết gì, nắm tay như hôm nay cũng là lần đầu. Đối với Hạ Liên
Phòng mà nói, cò là lần đầu tiên của cả kiếp người hai đời lẫn kiếp
quỷ... Khẩn trương cũng là khó tránh khỏi.
"Liên nha đầu thật sự cho là ai gia không biết sao?" Thái Hậu nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Hạ Liên Phòng, nhất thời cười ra tiếng. "Ai
gia cũng là lớn lên từ tuổi của các con, còn từng cùng tiên đế có một
đoạn ngày tháng tốt đẹp, hai người các ngươi tuy rằng không nói lời nào, nhưng ánh mắt sao có thể gạt được người chứ?" Thái Hậu rốt cuộc minh
bạch tiểu nhi tử vì sao lại nghiêm túc muốn thuyết phục bọn họ không thể để cho Hạ Liên Phòng làm nghĩa nữ Hoàng Thượng như vậy. Cũng là làm khó hắn, lúc trước nghĩ ra nhiều lý do đường hoàng như vậy, lại không chịu
nói thật một câu.
Trên
đời này, nếu trong tâm ngươi có yêu ai, dù cách xa chân trời góc biển,
ngươi nhớ tới nàng thì ánh mắt cũng sẽ không giống bình thường. Thái Hậu tuổi như vậy, cái gì cũng có thể nhìn thấu, Thanh vương dù ưu tú dù
không ăn khói lửa nhân gian, thì cũng là từ trong bụng bà sanh ra, người khác không hiểu, chẳng lẽ bà cũng không hiểu sao? Mỗi lần Liên nha đầu
xuất hiện, Thanh vương liền có vẻ phá lệ ôn nhu, mọi cử động thật cẩn
thận, tự hồ sợ lưu lại ấn tượng không tốt nào, mà Hạ Liên Phòng càng
thêm câu nệ, rõ ràng là đứa nhỏ đoan trang, nhưng khi nào Đông Túc xuất
hiện liền chân tay luống cuống, dáng vẻ ngại ngùng, thật sự là phá lệ
chọc người thương. Thái Hậu cũng có chút tâm lý xem trò hay, bất quá hai người này kéo được thời gian không khỏi cũng quá dài ... Thật sự chẳng
lẽ muốn khiến bà cùng Hoàng Đế chẳng hay biết gì đến tận khi Liên nha
đầu cập kê hay sao?
Thanh vương nắm tay Hạ Liên Phòng, ngón út lặng lẽ cào nhẹ lòng bàn tay
nàng. Hạ Liên Phòng giật mình, theo bản năng quay sang nhìn hắn, nhất
thời ngã vào hai tròng mắt thâm thúy của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đột
nhiên ửng hồng một mảnh. Thật không xong, dạo này mỗi khi nàng đối mặt
hắn tựa hồ đặc biệt dễ dàng mặt đỏ, rõ ràng trước đây đều chưa từng có.
"Mẫu hậu thánh minh." Thanh vương cười khẽ, "Chỉ là A Phòng tuổi còn
nhỏ, nhi thần lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy, nàng lại chưa cập kê, tin tức truyền đi sợ là sẽ rước lấy một ít phiền toái không cần thiết."
Thái Hậu gật gật đầu: "Đúng là như vậy, trước mắt Hoàng Thượng đang
buồn rầu vì chuyện lập trữ quân, nếu chuyện của con cùng Liên nha đầu để mọi người đều biết, không khéo có vài người sẽ nghĩ xa. Lại thêm nha
đầu tuổi còn nhỏ, đợi cho nó cập kê lại mới nói cũng không muộn." Dù sao trước đó không ai có thể đem tiểu cô nương này cướp đi. Thái Hậu rất lý giải đứa con trai này của bà, phàm là điều hắn mong muốn, muốn làm liền không có gì là làm không được, hắn thật lòng yêu thương Liên nha đầu
thì sẽ không bởi vì tự phụ mà làm cho nàng có một chút nguy hiểm cùng
phiền toái nào.
Hạ Liên
Phòng đỏ mặt, không biết nên nói gì. Thường ngày nàng có thể dỗ cho Thái Hậu mặt mày hớn hở, nhưng lúc miệng này nàng lại biến ngốc. Thanh vương nhìn thấy dáng vẻ nàng câu nệ liền buồn cười, đưa tay nhéo mũi nàng một cái, động tác thân mật nói: "Đừng lo lắng, mẫu hậu thích nàng, còn
nhiều hơn thích ta."
Thái Hậu nhìn ra Hạ Liên Phòng phá lệ ngượng ngùng, đau lòng nàng nên
không trêu ghẹo nữa, ngược lại kêu mệt mỏi, muốn bọn họ đi ra ngoài
trước. Nghe vậy, Hạ Liên Phòng như trút được gánh nặng, hành lễ sau liền cùng Thanh vương rời Thọ Ninh cung.
Dọc theo đường đi hắn nắm tay nàng không chịu buông ra, Hạ Liên Phòng
thử tránh thoát vài lần đều bị hắn bất động thanh sắc nắm chặt trở về.
Nàng cũng không đấu tranh nữa, đàng hoàng để hắn nắm đi, hoàng cung này
lớn như vậy, bảy cua tám quẹo, cũng không biết hắn muốn mang nàng đi nơi nào, hai người đi một hồi lâu mới đến Tây điện cách Thọ Ninh cung gần
như có nửa nén hương.
Nơi này là... cung điện hắn ở khi vẫn là hoàng tử lúc Tiên đế còn tại
thế. Đương kim hoàng thượng chưa lập Thái Tử, đối xử bình đẳng với tất
cả hoàng tử, cho nên không chỉ Đông cung chỗ trữ quân ở, ngay cả Tây
điện cũng chưa có ai ở.
Bên trong lại vẫn không dính một hạt bụi. Cho dù Thanh vương có phủ đệ, Tây điện này cũng vẫn là nơi ở của hắn.
Hạ Liên Phòng đi theo hắn, đám cung nhân trong điện đều đã bị đuổi ra, cung điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong đại điện im lặng gần như thể cây kim rơi cũng có thể nghe được,
Thanh vương khẽ giọng nói: "Ta từng rất không thích tòa hoàng cung này."
"Nàng chưa từng hỏi ta, ta cũng hiểu được, nàng cũng muốn biết vì sao
ta sẽ hứa hẹn cho nàng cả đời chỉ có lẫn nhau, phải không?" Hắn hỏi.
Hạ Liên Phòng thành thực gật đầu. Nàng đích xác rất không thể lý giải.
Đừng nói hắn là vương gia cao cao tại thượng thân phận tôn quý, dù là
nam tử dân gian bình thường nhất cũng đều làm mộng đẹp tam thê tứ thiếp, nam tử có quyền thế cùng địa vị, ai mà không nhuyễn ngọc ôn hương vòng
quanh, nào có ai sẽ giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, thậm chí còn
ôm ý tưởng một đời một kiếp một đôi người chứ?
"Khi đó mẫu hậu còn rất trẻ, cũng rất mỹ lệ. Khi đó bà ở Tiêu Phòng
cung, cũng chính là nơi ở hiện tại của Hoàng Hậu. Cung điện lớn như vậy, một mình bà ở. Phụ hoàng luôn không thể mỗi ngày làm bạn bà, bà luôn là một thân một mình, dựa ở đầu giường lặng lẽ chờ đợi, ngay từ đầu bà còn có thể rơi lệ, sau này bà không bao giờ khóc nữa, cứ thế ngồi ở chỗ đó, phụ hoàng tới, bà liền cười, phụ hoàng không đến, bà liền chờ. Ngày qua ngày, năm qua năm, bà sống một chút cũng không sung sướng, chẳng sợ đáy lòng phụ hoàng yêu nhất vẫn là bà."
Hạ Liên Phòng nghe xong, nhẹ giọng nói: "Hậu cung giai lệ vô số, Hoàng
Thượng tất nhiên phải mưa móc quân ân. Nếu ngài chỉ có một mình Thái
Hậu, vị trí của Thái Hậu saoc ó thể được yên ổn chứ?" Đám sử quan dùng
ngòi bút làm vũ khí đã có thể làm cho người mang tiếng xấu muôn đời. Độc bá hậu cung, ghen tị thành tính, sẽ không lưu tình chút nào xuất hiện ở trên người Thái Hậu. "Trên đời này nữ tử đều hi vọng trượng phu có thể
chỉ có một mình mình, động lòng người tâm khó dò, vận mệnh vô thường, ai cũng không có cách nào chống cự."
"Ta cùng hoàng huynh cũng không có cách nào khiến mẫu hậu vui vẻ, chỉ
có khi phụ hoàng xuất hiện bà mới có thể cười." Thanh vương thản nhiên
nói. "Khi đó ta liền thề, nếu một ngày kia ta như gặp được nữ tử trong
lòng, nhất định sẽ để nàng cả đời khoái hoạt, quyết không hai lòng. Nếu
không gặp được, vậy liền vẫn đợi đến chết."
Dứt lời, hắn ôn nhu hôn lên tóc nàng: "Ta thực may mắn, A Phòng, đợi được nàng."
Những lời giản dị lại vô cùng ngọt ngào này khiến tim Hạ Liên Phòng đập không thôi. Nàng thử giơ tay ôm lại Thanh vương, khẽ giọng gọi câu Túc
lang.
Ngực của hắn thật
ấm áp, lúc nàng làm quỷ từng hưởng qua đau đớn khắc sâu nhất thế gian
này, từng cảm thụ rét lạnh, còn từng thẩm thấu trong đầy trời máu tươi,
bị thù hận che giấu hai mắt. Nhưng giờ khắc này, Hạ Liên Phòng lại cảm
thấy Phật tổ đã cứu rỗi mình. Bằng không, sao lại có sự xuất hiện của
hắn chứ? Thù hận vẫn sục sôi thiêu đốt trong ngực, kêu gào muốn dùng
huyết nhục của cừu địch để bổ khuyết chỗ hổng. Nhưng loại ý tưởng điên
cuồng muốn hủy diệt hết thảy kia lại không thấy nữa. Mấy năm qua, nàng
làm vô số việc thiện, được thanh danh đại nghĩa nhân từ, dưới đáy lòng
lại không có lúc nào là không đang cười nhạo cùng khinh thường bản thân
mình dối trá. Nàng làm hết thảy việc thiện đều không phải là phát ra từ
nội tâm, nàng chỉ là muốn vì tích âm đức cho đệ muội, khẩn cầu sau này
bọn họ có thể cả đời bình an. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm, Hạ Liên
Phòng chưa bao giờ đình chỉ chuyện báo thù rửa hận, điên cuồng muốn hủy
diệt những kẻ hại đệ muội kiếp trước.
Nay Thanh vương đem nàng ôm vào trong ngực, tính tình cương trực trên
người của hắn làm cho nàng thoát khỏi ác mộng vô biên, thanh âm của hắn, bàn tay của hắn hết thảy đều phá lệ ấm áp, Hạ Liên Phòng vô pháp kháng
cự.
Nàng rốt cuộc thật sâu ôm lấy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT