"Ngươi không biết đi, ngày năm đó ngươi tính kế phụ thân, phụ thân vốn là muốn đến Phủ Tĩnh quốc công, người đánh xe năm đó còn là gia đinh trong phủ, bởi vậy đến bẩm báo phụ thân ngựa đã chuẩn bị tốt, hắn khi còn nhỏ bị cháy lớn làm hủy dung, cho nên vẫn không thể cưới được nàng dâu, nhìn thấy ngươi thoát xiêm y nằm ở bên người phụ thân, liền động sắc tâm. Cũng là ý trời đã định, nếu ngươi không có chứa tâm tư khác, chuyện này như thế nào cũng không đến lượt rơi tới trên đầu ngươi." Hạ Liên Phòng khẽ giọng giải thích cho Thượng Quan thị, cùng với lời của nàng, sắc mặt Thượng Quan thị càng ngày càng tuyệt vọng, bà ta rốt cuộc cũng chịu tin tưởng đây hết thảy đều là sự thật, qua nhiều năm như vậy bày trăm phương ngàn kế, hóa ra ngay lúc mới bắt đầu nhất đã sai lầm!

Bà ta còn có tư cách gì đi so với Lam thị? Bà ta không phục, không cam lòng, không chịu cứ thế bỏ qua!

Hạ Lan Tiềm sai người đem Quyển Bích dẫn đi, rồi sau đó cười lạnh một tiếng nói: "Nha hoàn này của ngươi cũng là kẻ trung tâm, không hổ là theo ngươi nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt của ngươi, có thể vì ngươi vượt lửa qua sông. Đáng tiếc chân tướng đã bày ở trước mặt mọi người, dù ngươi giết người đánh xe thì có thể thế nào? Điều này không chút nào có thể thay đổi biến chuyện ngươi thất trinh, cũng sinh hạ một đôi dã loại là sự thật. Ngươi hại chết mẫu thân ta, kết quả hóa ra cũng rơi vào kết cục như vậy, quả nhiên là đại khoái nhân tâm."

Thượng Quan thị nghe xong, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Hạ Lan Tiềm, tựa hồ muốn ăn thịt cậu. Quyển Bích là đại nha hoàn bà ta tín nhiệm nhất, đối với bà ta nhất mực trung thành và tận tâm, bởi vậy, đây cũng là nguyên nhan vi sao Quyển Bích tính cách hướng nội miệng không khéo nhưng Thượng Quan thị lại vẫn coi trọng nàng như thế. Thật đáng tiếc bà ta không sớm chút kêu Quyển Bích giết chết phu xe kia, hoặc là để Quyển Bích giết chết Hạ Liên Phòng trước!Ở trong lòng Thượng Quan hết thảy bi kịch đều là do Hạ Liên Phòng mang đến, chỉ cần Hạ Liên Phòng chết, hết thảy có thể khôi phục như cũ, chỉ cần Hạ Liên Phòng chết!

Nhị tiểu thư, tục ngữ nói rất hay, cát nhân đều có thiên tướng, mặc dù ngươi là đích xuất thiên kim phủ đại học sĩ, lại từng có hôn ước cùng tân đế, đáng tiếc nha, có duyên vô phận, nay thân nhân ngươi đã chết hết, lại cùng Trương đại nhân có da thịt than thiết, cũng chỉ có thể mau chóng gả vào Trương gia. Haiz, nhị tiểu thư, cũng là vận mệnh ngươi nên như thế, ta làm mẫu thân, tất nhiên là nhìn mà đau lòng nha!

"Tục ngữ nói rất hay, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi khổ tâm bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, kết quả không ngờ đều là công dã tràng. Thượng Quan thị, cũng là vận mệnh ngươi nên như thế." Hạ Liên Phòng trong mắt mang cười, đem lời kiếp trước Thượng Quan thị nói cho Hạ Mạt Hồi nghe, trả nguyên xi đưa trở về.

Thượng Quan thị bị câu "Vận mệnh nên như thế" kích thích đồng tử phóng đại, trong mắt tràn ngập tơ máu, bà ta vô cùng hận Hạ Liên Phòng, thật sự hận không thể lột da rút gân uống máu nàng! Nhưng Hạ Liên Phòng cứ thế nói cười đứng ở cách đó không xa nhìn bà ta, ánh mắt ôn nhu từ ái, hiền lành phảng phất Bồ Tát trong chùa miếu. Đáy lòng Thượng Quan thị nổi lên hàn ý, bà ta siết chặt nắm tay, nếu có thể, bà ta thật sự muốn xông qua đâm cho Hạ Liên Phòng mấy đao, nhưng hai chân xụi lơ vô lực lại nổi cơn đau lại nói cho bà ta biết, bà ta đã tàn phế, bà ta đã không đi được nữa!

"Được rồi, trò khôi hài này liền dừng ở đây đi!" Râu bạc tộc trưởng cũng nhìn không được nữa, ông ta liếc nhìn Từ thị, đáy mắt rõ ràng đang trách cứ: đây hết thảy đều là lỗi của ngươi!

Nếu năm đó Từ thị không khăng khăng cố chấp, đâu xảy ra nghiệt trái như hôm nay?

Từ thị bị cái nhìn này của tộc trưởng khiến cho nét mặt già nua đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, không còn uy nghi như xưa nữa.

"Cứ như vậy đi, trước mặt ta cùng chư vị gia tộc trưởng bối liền đem Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý hai người xóa tên khỏi gia phả Hạ thị, trục xuất Hạ thị bộ tộc, vĩnh viễn không được quay lại! Thượng Quan thị không tuân thủ nữ tắc là sự thật, tuy chuyện năm đó không phải lỗi mình cô ta. Nhưng sau khi cô ta nhập phủ, được quyền quản gia lại không nghĩ tới hối cải, ngược lại khắt khe đích xuất, thậm chí độc giết chủ mẫu, nữ tử như vậy, tất yếu buộc đá ném sông!" Tộc trưởng trầm giọng phán quyết.

Không ai phản đối, trừ bỏ Hạ Liên Phòng.

Nàng đi ra, hướng về trưởng bối trong tộc cùng tộc trưởng cúi bái, sợ tới mức đám người tộc trưởng vội vàng đỡ nàng đứng lên. "Bình Nguyên công chúa chớ đa lễ như vậy!" Bọn họ nơi nào dám nhận đại lễ như vậy!

Hạ Liên Phòng mỉm cười nói: "Các vị, Liên Phòng nay tuy được phong công chúa, nhưng vẫn là vãn bối của chư vị, các trưởng bối ở trên, Liên Phòng hạ bái, tất nhiên là nhận được."

Nói thì nói như thế, nhưng ai cũng sẽ không để Hạ Liên Phòng thật sự bái lạy. Nàng chính là thịt nơi đầu quả tim của Thái Hậu, nhận một lạy này của nàng, nhưng là phải ở trong lòng bất ổn mấy ngày nha!

Thấy tộc trưởng không chịu nhận, Hạ Liên Phòng cũng không kiên trì nữa, nàng nhìn ba mẹ con Thượng Quan thị rồi nói: "Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý khôn gphair người của Hạ thị, tất nhiên nên trục xuất gia phả Hạ thị, nhưng Thượng Quan thị nay hai chân đứt đoạn, đã là phế nhân, cần gì phải muốn đuổi tận giết tuyệt chứ? Huống chi phụ thân bà ta Thượng Quan hàn lâm là phụ tá của Tề vương gia, không xem mặt mũi Hàn lâm phủ, cũng cần cố kỵ Tề vương gia một chút nha! Không bằng đem mẹ con Thượng Quan thị cùng trục xuất về Hàn Lâm phủ, tộc trưởng nghĩ như thế nào?"

Vuốt râu ngẫm nghĩ, rồi tộc trưởng gật gật đầu: "Như thế cũng tốt, coi như để Thượng Quan thị cùng ta Hạ gia đoạn tuyệt sạch sẽ."

Hạ An rất có ánh mắt, lập tức sai người đem ba mẹ con Thượng Quan thị lôi đi. Thượng Quan thị vô lực phản kháng, Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý lại liều mạng giãy dụa, không ngừng hô tổ mẫu cứu ta, phụ thân cứu ta, Từ thị lại lạnh như băng quay mặt đi, không hề nguyện liếc mắt nhìn các nàng.

Hạ Liên Phòng trên mặt ôn nhu đến cực điểm, đáy lòng lại không ngừng cười lạnh. Tình cảm của Tổ mẫu đối với Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý cũng không hơn gì cái này! Sự thương yêu của bà ta, là thành lập trên thân thế và lợi ích mà các nàng có, nếu Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý không phải con cháu Hạ gia, vậy thì qua nhiều năm ở chung cùng yêu thương như vậy liền sẽ trong một đêm hóa làm hư ảo! Giờ phút này trên mặt Từ thị đâu còn có vẻ từ ái ấm áp như ngày thường, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm Hồng Trang Lục Ý quả thực giống như là đang nhìn kẻ thù!

Ngẫm lại cũng đúng nha, cứ tưởng rằng là thương yêu đứa cháu giống bản thân mình khi còn nhỏ, ai biết lại có kết quả như vậy. Nhớ tới ngày thường quan tâm trân trọng, che chở đầy đủ, Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý thì Từ thị liền cảm thấy ghê tởm! Bà ta nhớ tới mình từng uống trà các nàng dâng lên, từng nếm điểm tâm các nàng đưa, còn từng sờ đầu cùng mặt các nàng, Từ thị liền ghê tởm đòi mạng! Bà ta thậm chí không nguyện ý lại đi nhìn hai cháu gái từng là niềm kiêu ngạo cùng thương yêu nhất, bởi vì điều đó khiến bà ta buồn nôn!

Liền ngay trong khi đang giãy dụa, không biết xảy ra chuyện gì, Hạ Hồng Trang đột nhiên hét lên một tiếng, theo sau liền có máu tươi tràn ra, tẩm ướt làn váy màu nga hoàng của nàng ta. Ngày đông ăn mặc dày, nhưng vết máu này lại lan tràn nhanh như vậy, khiến ai cũng bất ngờ.

Ngay từ đầu không ai chú ý, thẳng đến khi Diêu Quang chỉ vào Hạ Hồng Trang kinh hô: "Máu! Tam tiểu thư chảy máu!"

Bọn hạ nhân nhất thời tan tác như chim muông, không ai dám lại gần Hạ Hồng Trang. Không có hạ nhân lôi kéo, Hạ Hồng Trang nháy mắt xụi lơ dưới đất, ôm bụng kêu đau.

Nàng ta bị đau sắc mặt trắng bệch, ngay cả thanh âm kêu đau cũng bởi vậy có chút biến dạng. Hạ Liên Phòng thấy thế, mặt lộ vẻ quan tâm, vội nói: "Người tới, nhanh đi mời phủ y đến, mau!"

Trần thái y tới rất nhanh, đầu tiên là ông dứt khoát lấy kim châm cầm máu cho Hạ Hồng Trang, sau đó bắt mạch một phen, lắc đầu thở dài: "Đứa bé đã không còn."

Bốn chữ này giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ không gợn sóng, mọi người nhất tề ồ lên, Từ thị càng cảm thấy buồn nôn, đây chính là đứa nhỏ bà ta phủng trên tay thương yêu, các nàng lại khiến bà ta ghê tởm như vậy!

Hạ Hồng Trang cũng sửng sốt, sao lại như vậy, sao lại như vậy? Nàng ta đều có dùng canh tránh thai, sao còn khả năng mang thai chứ?! Mỗi lần sau khi cùng lão già kia hoan hảo nàng ta đều uống canh tránh thai nha! Nay trước mắt bao người bị đẻ non, sau này nàng ta phải giải quyết thế nào? Nàng hủy, hủy, triệt để bị hủy rồi! "Không! Điều đó không có khả năng! Ta không tin! Nhất định là Hạ Liên Phòng!" Nàng mạnh trừng mắt nhìn Hạ Liên Phòng, giống như con dã thú, hận không thể xé xác đối phương: "Là ngươi! Là ngươi đúng hay không?! Nhất định là ngươi giở trò quỷ! Ngươi nói mau! Ngươi mau nói với tổ mẫu, nói là ngươi làm hại ta, ta không phải như thế, ta không phải như thế!"

Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, mìm cười, dùng ngữ khí vô cùng đạm nhạt mà lãnh đạm nói: "Tam muội —— a, không, Hồng Trang cô nương đây là ý gì? Làm sao có thể liên quan đến ta chứ? Là chính ngươi không giữ mình trong sạch, sao lại liên quan đến ta đây?"

Đúng vào lúc này, thanh âm của một nam nhân truyền đến: "Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!!!"

Cửa phòng khách, Trương viên ngoại lảo đảo xông vào. Hạ Liên Phòng nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười ý vị thâm trường.

"Tiểu di! Tiểu di!" Trương viên ngoại bổ nhào vào trước mặt Từ thị, bùm một tiếng quỳ xuống, bắt lấy vạt áo Từ thị đau khổ cầu xin: "Đứa bé trong bụng Hồng Trang là của ta, cầu xin tiểu di hạ thủ lưu tình!"

Hạ Hồng Trang hoảng hốt, nàng bất chấp thân thể đang đau đớn, đẩy Trần thái y đang cham cứu cho mình ra, chỉ vào Trương viên ngoại chửi ầm lên: "Ngươi là tên lưu manh không biết xấu hổ! Ngươi cùng ta có cái gì quan hệ! Ai nhận thức ngươi, ai từng gặp ngươi !"

Trương viên ngoại ủy khuất nhìn lại nàng, nói: "Hồng Trang, tục ngữ nói một ngày phu thê bách nhật ân, có thế nào tình cảm giữa chúng ta cũng không thể đạm bạc như thế. Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, làm sao ngươi có thể qua sông đoạn cầu chứ?"

Hạ Hồng Trang sợ hắn đem chuyện mình câu dẫn hắn để hắn hại chết Trương Chính Thư nói ra, lạnh lùng nói: "Ngươi im miệng! Chớ nên hồ ngôn loạn ngữ! Nhất định là Hạ Liên Phòng mua chuộc ngươi, nên người mới tới đây hủy hoại danh dự của ta!"

Hai chữ danh dự này từ miệng Hạ Hồng Trang nói ra, thật là khiến ai nghe cũng đều muốn bật cười. Nàng ta chưa cập kê đã không còn trong sạch, nay lại cùng ngoại nam châu thai ám kết, thậm chí còn không phải con cháu Hạ gia, nàng ta mà cũng xứng nhắc tới hai chữ danh dự này?!

Đang khi Từ thị giận dữ, tộc trưởng suýt nữa ngất đi, Hạ Liên Phòng lại ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: "Biểu bá phụ nói cùng Hồng Trang có phu thê chi thân, không biết có bằng chứng gì? Nếu vô căn cứ, cho dù Hồng Trang không phải con cháu Hạ gia ta, Hạ gia ta cũng không tha cho chuyện có người bẻ cong sự thật vặn vẹo chân tướng."

Trương viên ngoại vội vàng từ trong lòng lấy ra một đống gì đó, trong đó có cái yếm, có châm thoa, còn có một ít vật thập phần tư mật của nữ tử, trên đầu đều có một cái chữ đỏ, hiển nhiên đều là của Hạ Hồng Trang. Như vậy Trương viên ngoại còn không bỏ qua: "Không chỉ như thế, trang sức trên đầu Hồng Trang cũng đều là ta đưa cho nàng! Không tin, các ngươi có thể đem những trang sức đó đập ra, bên trong ta đều bảo công tượng (thợ điêu khắc) khắc một chữ Trương!" Hắn sớm nghĩ tới sẽ có một ngày này, cho nên cho dù bị Hạ Hồng Trang mê hoặc cũng vẫn nhớ động tay động chân vào đồ đưa cho nàng ta, khiến Hạ Hồng Trang không thể nào chống chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play