Hạ
Liên Phòng cũng không nghĩ tới Hạ Mạt Hồi sẽ nửa đường nhảy ra, quân cờ
trắng trên tay nàng thậm chí cũng không kịp hạ xuống. Thấy dáng vẻ gà mẹ bảo vệ con của muội muội, Hạ Liên Phòng không nhịn được cười: "Hồi nhi, muội làm cái gì vậy, ở trước mặt vương gia sao có thể vô lễ như thế?"
Thanh vương vẻ mặt ôn hòa nói: "Không sao."
"Ai cần ngài làm bộ hảo tâm chứ?" Hạ Mạt Hồi gầm nhẹ."Ngài cách xa đại tỷ ta một chút là được!"
"Xin lỗi, cái này ta làm không được." Thanh vương lộ ra nụ cười hiếm
có, hoàn toàn không đem địch ý của Hạ Mạt Hồi để vào mắt, nàng lớn tiếng yêu cầu đối với hắn mà nói chỉ như là một động vật nhỏ đựng lông lộ ra
răng nanh đe dọa kể địch, căn bản không đáng tức giận. Thái độ bao dung
như vậy khiến Hạ Mạt Hồi tức giận không thôi, nàng cắn chặt môi dưới,
trừng Thanh vương: "Ngài đều có thể làm phụ thân của đại tỷ, làm sao có
thể để tỷ ấy gả cho ngài chứ?"
... Giống như có cái gì đó vỡ đầy đất, nơi mềm mại nhất tựa hồ bị đâm
một kiếm. Thanh vương hít sâu một hơi, nói: "Trừ bỏ tuổi tác, ta cảm
thấy ta hoàn toàn có thể làm cho đại tỷ muội hạnh phúc." (mia: ôi hài
chết ta rồi ha ha!!!)
"Ngài mới không thể!" Hạ Mạt Hồi lập tức phản bác. "Ngài đã già như vậy, đợi đến lúc đại tỷ ta vừa độ tuổi phong hoa, ngài đã nửa người vùi vào
hoàng thổ, nếu đại tỷ ta gả cho ngài, danh hào Thanh vương phi này đích
thật là phong cảnh dễ nghe, nhưng vương gia ngài lại phải trấn thủ biên
cương, quanh năm không ở kinh thành, chẳng lẽ ngài muốn cho ta đại tỷ
thủ tiết sống sao?!"
"Điểm này muội có thể yên tâm, nếu ta lấy được Liên Phòng, tất nhiên phu thê tương tùy, vĩnh không phân li. Đồng thời ta cũng cam đoan, đời này
chỉ có một mình nàng, như vậy, muội đã có thể hài lòng chưa?" Bởi vì đối mặt với muội muội của người trong lòng cho nên Thanh vương khó được ôn
hòa kiên nhẫn. Ngày xưa nếu có người dám nói chuyện cùng hắn như vậy, đã sớm bị hắn đạp một cước từ Yến Lương đến Bắc Cương. "Quan trọng nhất
là, ta sẽ cố gắng làm cho mình sống lâu hơn, chiếu cố nàng được lâu
hơn."
Hạ Mạt Hồi còn
muốn nói điều gì đó, nhưng giương miệng nhỏ lại nửa ngày nói không nên
lời, trong tiềm thức nàng biết nam tử trước mặt xứng đôi với đại tỷ
nàng, chỉ là trên mặt tình cảm lại kháng cự điểm này. Nếu Thanh vương có thể trẻ tuổi một chút, nói không chừng nàng sẽ không phải đấu tranh như vậy.
"Tốt lắm Hồi nhi, ý ta đã quyết, muội không cần nhiều lời. Vương gia đối đãi ta như thế
nào, sau này muội nhìn là biết, nếu ngài ấy đối với ta không tốt, muội
lại đến phản đối, đến lúc đó đại tỷ quyết không ngăn cản." Hạ Liên Phòng mỉ cười, lấy ánh mắt ôn nhu nói cho muội muội quyết tâm của mình có bao nhiêu kiên định.
Hạ Mạt Hồi cắn môi do dự một hồi lâu rồi mới nói: "Phụ thân cùng Tiềm Nhi, còn có ngoại tổ bọn họ, nhất định đều sẽ không đáp ứng ... Chỉ muội đáp ứng có ích lợi gì nha?"
"Cho nên phải làm phiền muội giúp ta giữ bí mật nha!" Hạ Liên Phòng cười khẽ. "Việc này chỉ có ba người chúng ta biết được, những người khác tạm thời vẫn giáu thì tốt hơn."
"Vì sao?" Hạ Mạt Hồi thực không thể lý giải, sau đó lạp tứcnghĩ tới
điều gì ánh mắt biến đổi, âm trầm nói: "Có phải vương gia không nguyện ý công khai hay không?"
"Là ta không nguyện ý công khai, còn chưa đến lúc, không thích hợp chiêu cáo thế nhân." Hạ Liên Phòng vuốt ve mái tóc dài trấn an nàng."Nếu ngày nào đó ta muốn đổi ý, chuyện này chưa công khai, cũng tiện hơn rất
nhiều không phải sao?"
Vừa nghe cái này, Hạ Mạt Hồi lập tức gật đầu: "Đúng đúng, chính là như
vậy." Thái độ phản cảm kia cũng trong nháy mắt chuyển biến thành duy
trì. Dưới sự thú giục của Hạ Liên Phòng, nàng rốt cuộc cũng cẩn thận
từng bước đi rời đi thư phòng, phút cuối cùng còn không quên uy hiếp
Thanh vương một câu: "Tuy rằng ngài là vương gia, nhưng đại tỷ chưa cập
kê, nếu ngài là dám vượt Lôi Trì một bước, ta nhất định khiến ngài đẹp
mặt!"
Thanh vương: "..."
Sau khi Hạ Mạt Hồi đi, Thanh vương thở dài nói: "Vị muội muội này của nàng, thật sự là rất cay cú."
Hạ Liên Phòng cười liếc mắt nhìn hắn: "Nàng rất biết điều, rất hiểu
chuyện, nếu ngài chưa đối với ta... Nàng còn một lòng một dạ coi ngài
xem như đại anh hùng đỉnh thiên lập địa đấy."
"Chẳng lẽ ta có ý với nàng, liền không xứng làm anh hùng sao?" Thanh
vương rất khó lý giải quanh quanh quẩn quẩn trong này, cũng biết cô em
vợ nhỏ này của mình rất khó lấy lòng, càng miễn bàn Nhạc phụ cùng một
nhà thân thích Phủ Tĩnh quốc công mà bát tự còn chưa tính kia, tiền đồ
xa vời, anh hùng cũng phải khom lưng. Vốn trên đời này hắn chỉ cần tôn
kính hoàng huynh cùng mẫu hậu, nay tâm vướng bận ở trên người cô nương
này, không duyên cớ nhiều ra một đống trưởng bối cần lấy lòng, Thanh
vương cảm thấy, một ngày nào đó muốn đem Hạ Liên Phòng mang về Thanh
vương phủ, khả năng hắn phải trải qua một phen ác chiến, vượt mọi chông
gai máu chảy thành sông.
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói, hai người nhìn nhau cười, rồi tiếp tục bàn cờ dang dở lúc trước.
Tiết trời tuy càng ngày càng lạnh, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng lại
vô cùng ấm áp, nàng lặng yên vỗ về chiếc cầm, dưới ngón tay vẫn là huyền tiêu vĩ bị cắt đứt dây trên yến hội kia, chỉ là đã trải qua đôi tay khé léo của Thanh vương sửa chữa, hôm qua được hắn xem như lễ vật đưa tới,
Hạ Liên Phòng còn vô cùng cao hứng, bởi vì nàng thật sự rất thích nó.
Ngày thường tiếng đàn của nàng luôn có cảm giác túc mục nói không rõ,
cẩn thận nghe thậm chí còn có cảm giác bi thương, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn không như vậy, nhu hòa khinh ấm, cho người nghe cảm giác
thoải mái sung sướng, Hạ Mạt Hồi vốn cảm thấy khả năng đại tỷ nhà mình
cũng không thích Thanh vương gia mấy, nhưng nghe tiếng đàn này thì tựa
hồ chuyện không phải như vậy. Nàng cũng bị làm cho mơ hồ không rõ, hoàn
toàn không hiểu trong lòng đại tỷ đang suy nghĩ cái gì, mặc dù đại tỷ từ nhỏ luôn rất thông minh rất lợi hại, nhưng nàng chung quy chỉ lớn hơn
mình một tuổi, mẫu thân lại đi sớm, tổ mẫu thì không biết chừng mực,
nàng không thể tìm được ai để hỏi đến cùng là sao thế này. Quan trọng
nhất là... Nàng đã đáp ứng đại tỷ sẽ giữ bí mật... cảm giác bí mật giấu ở trong lòng thật sự là quá khó chịu!
Đang vỗ về cầm, đột nhiên, Thiên Tuyền từ ngoài cửa tiến vào hô: "Tiểu
thư! Ngọc Hành truyền tin tức đến nói là Trương Chính Thư chết rồi ạ!"
Sao lại chết ?
Hạ Liên Phòng nhíu mi lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ngọc Hành vừa mới dùng bồ câu đưa tin lại đây, buổi tối hôm qua Trương phủ đèn đuốc sáng trưng, dường như đã xảy ra đại sự gì, hắn phái người
đi do thám mới biết được là bệnh tình của Trương Chính Thư chuyển biến
xấu, hơn nữa đột nhiên tăng thêm, mời đại phu ở nội thành tới, kết quả
chống giữ một đêm, sáng sớm hôm nay liền đi."
Không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, trong tính toán của Hạ Liên
Phòng, Trương Chính Thư ít nhất có thể sống qua cuối năm, giờ chưa quá
năm đã chết ... Kế hoạch của nàng lại bị quấy rầy, bất quá như vậy xem
ra, hiệu quả của hàn thực tán này đúng là tốt hơn tưởng tượng nha!
"Ta đã biết, người Trương gia chắc rất nhanh sẽ tới báo tang." Hạ Liên
Phòng nheo mắt. "Chết như vậy, quả nhiên là tiện nghi cho hắn. Đại Từ
thị phản ứng thế nào?"
"Hô thiên thưởng địa, như là bản thân mình chết." Thiên Tuyền nhanh
chóng trả lời, trên gương mặt xưa nay bất cẩu ngôn tiếu lộ ra một nụ
cười."Lão hổ bà này tác uy tác phúc một đời, không nghĩ tới sẽ bị đại
hạn té ngã đau ở đây." Không có bạc không có cháu trai, quả nhiên là cái gì cũng không còn. Nghĩ đến dáng vẻ lão lệ tung hoành của Đại Từ thị
theo lời Ngọc Hành kể lại, Thiên Tuyền liền cảm thấy buồn cười đòi mạng.
Kêu Cầm Thi cất tiêu vĩ cầm, Hạ Liên Phòng đứng dậy, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười: "Thật là đáng tiếc, vị Hồng Trang muội muội kia của
ta vừa có vị hôn phu không lâu đâu! Nếu bị người bên ngoài biết, còn
không phải sẽ bị nói nàng mệnh trời sinh khắc phu?"
Không ngoài dự đoán của Hạ Liên Phòng, một lúc lâu sau, người Trương
gia liền khóc sướt mướt tới báo tang. Hạ Lịch không ở trong phủ, Hạ Liên Phòng phải ra mặt tiếp đãi. Vừa thấy Hạ Liên Phòng, Tần thị liền gào
khóc nhào tới, một bộ muốn ôm lấy Hạ Liên Phòng hung hăng khóc kể một
phen. Diêu Quang tiến lên trước, Tần thị bị ngăn trở tiếng khóc dừng một lát, sau đó lại gào càng vang, một ngụm một cái số khổ, nửa ngày cũng
không đem sự tình nói đến trọng điểm.
"Biểu bá mẫu đây là làm sao vậy, tại sao vừa tới phủ gặp mặt liền khóc
thê thảm như thế, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì hay sao?"
Hạ Liên Phòng ngữ khí ôn nhu hòa ái, Tần thị vừa nghe càng cảm thấy bi
thương trào ra, bản thân mình gả vào Trương gia, vốn tưởng có thể hưởng
phúc, ai biết trên đầu luôn có một mẹ chồng lợi hại đè nặng, thật vất vả sinh được một nhi tử, chỉ cần mẹ chồng chết, bà ta liền lớn nhất phủ,
kết quả nhi tử ngay cả hai mươi tuổi cũng không thể sống qua, hiện tại
đã chết! Không có nhi tử, Trương gia lại xuống dốc, bà ta còn có hy vọng gì? Không bằng bây giờ chết luôn đi thôi! "Đại tiểu thư... Ô ô ô... Ta
đây là đã tạo cái nghiệt gì vậy! Biểu ca ngươi tuổi còn trẻ đã đi, lưu
lại ta biết sống như thế nào đây!"
"Trương thiếu gia đi?" Hạ Liên Phòng lộ vẻ kinh ngạc. "Lần trước khi
cùng tổ mẫu đi thăm không phải còn ổn sao? Như thế nào nhanh như vậy
liền đi? Biểu bá mẫu, ngài không phải đang nói mê sảng đấy chứ?"
Tần thị vẫn như trước khóc ô ô, thỉnh thoảng hỗn loạn một đôi lời gào
khan. "Đây chính là con ta nha, con ta chết hay không, chẳng lẽ ta còn
không biết sao?! Biểu ca ngươi chết rất thảm nha! Hắn đau đớn ở trên
giường lăn lộn, kêu chết đi sống lại, ta lại không có biện pháp nào cả!
Ta làm mẹ thật xin lỗi đứa con trai này nha a a a a —— "
Thanh âm sắc nhọn, Diêu Quang đều cảm thấy màng tai bị chọc đau, nhưng
Hạ Liên Phòng lại hồn nhiên không hay, như cũ ôn nhu không thôi: "Biểu
bá mẫu chớ nên thương tâm, sinh tử có số, kính xin biểu bá mẫu nén bi
thương."
Tần thị được
nàng ôn nhu khuyên giải an ủi, cũng dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi
xuống trên ghế, tay bưng một chén trà nóng, khóc đến nỗi bị nấc cục,
thỉnh thoảng lại nấc lên, Hạ Liên Phòng chốc chốc lại phải an ủi. Nếu
không phải người quen, quả thật sẽ cho rằng hai người bên trong này là
mẹ con.
Đợi cho Tần thị
triệt để bình tĩnh trở lại, Từ thị rốt cuộc cũng khoan thai đến chậm.
Ngụy nương đỡ lão thái thái ngồi xuống, Từ thị ra vẻ một lát mới nói:
"Chuyện của đứa bé Chính Thư này, ta đã nghe nói, không nghĩ tới tỷ tỷ
lại thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thật là khiến người nghe
lâm vào bi thương nha!"
Ngữ khí lại một chút cũng không nghe ra vẻ bi thống. Ngược lại, Hạ Liên Phòng lại từ trong đó cảm nhận được khoái ý.
Kể từ đó, Từ thị có thể nói là hoàn toàn đem Đại Từ thị đạp dưới lòng
bàn chân, sau này Đại Từ thị thấy bà ta, không bao giờ có thể diễu võ
dương oai, hiêu trương bạt hỗ, mà là nhất định phải dán ở trên mặt đất,
bởi vì chỉ có như vậy mới có thể sống sót. Đối với Từ thị mà nói, nàng
không tiếc nuôi Đại Từ thị, bất quá là mấy bát cơm, nhưng nếu có thể mỗi ngày giẫm lên Đại Từ thị, nhìn bà ta không cam tâm nhưng vẫn phải khuất phục... Nghĩ đến thôi đã khiến Từ thị hưng phấn đòi mạng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT