"Nếu đã như thế, liền phạt Thập Nhất cấm túc một tháng, đợi cho biết lỗi mới được thả ra!"
Thập Nhất công chúa vừa nghe vậy nhất thời hỏng mất, nàng ta xưa nay
thích vui đùa, bị cấm túc so với đánh một trận còn khó chịu hơn. Lập tức nhào qua cầu xin tha thứ: "Phụ hoàng! Phụ hoàng Thập Nhất biết lỗi rồi, cầu xin phụ hoàng bỏ qua cho Thập Nhất lần này đi, Thập Nhất thật sự
biết lỗi rồi!" Hoàng Hậu thấy âu yếm tiểu nữ nhi khóc thê thảm như vậy,
vô cùng đau lòng, nhưng lại biết chuyện hôm nay quyết không thể cứ như
thế qua được, cấm túc đã xem như là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất rồi,
Tiểu Thập Nhất nếu tiếp tục gây sự, chọc tức Hoàng Thượng hoặc Thanh
vương gia, vậy chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn, liền nháy mắt với nữ quan
bên cạnh. Nữ quan hiểu ý, lập tức gọi thêm người cùng nhau cường ngạnh
đem Thập Nhất công chúa lôi đi.
Hạ Liên Phòng thấy thế, đáy mắt lóe lên sự trào phúng.
Sau khi Thập Nhất công chúa bị lôi xuống, toàn bộ đại điện lại khôi
phục được cảnh ca múa mừng thái bình ban đầu, mọi người khen không dứt
miệng màn cầm trung họa kia, tựa hồ cũng quên mất chuyện dây đàn đứt lúc trước. Giữa buổi tiệc Hạ Liên Phòng đến gần bên tai Thái Hậu nhẹ nhàng
nói mấy câu, sau đó Thái Hậu gật gật đầu, nàng liền một thân một mình
mang theo hai tỳ nữ rời đi trước. Vừa ra đại điện, đi khỏi hành lang
liền bị Thanh vương xuất hiện ở trước mặt làm kinh sợ.
Hắn đứng ở trước mặt nàng, sắc mặt như thường hỏi: "Mất hứng sao?"
"Liên Phòng không hiểu vương gia có ý gì." Hạ Liên Phòng nhìn bốn phía, Thiên Tuyền rất có ánh mắt lập tức đi canh chừng, phút cuối cùng còn
lôi Cầm Thi không chịu rời đi theo.
"Chuyện xử phạt Thập Nhất." Thanh vương yên lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn từ đáy mắt nàng nhìn ra suy nghĩ thật sự. "Bởi vì cấm túc quá nhẹ, cho
nên nàng cảm thấy bị coi nhẹ?"
Hạ Liên Phòng thản nhiên nói: "Vương gia vì sao nói thế, Thập Nhất công chúa nhận trách phạt ra sao, có liên can gì tới ta, cũng không phải là
chuyện ta có thể quản, Hoàng Thượng cùng vương gia làm chủ là được, cần
gì phải tới hỏi ý kiến của ta chứ?"
Thanh vương nói: "Nàng không cầ để tâm, chuyện này sẽ không kết thúc
như vậy, hoàng huynh cùng bản vương cũng sẽ không coi nhẹ nàng."
"Vương gia." Nàng gọi hắn một tiếng."Vương gia cản đường ta, chính là
vì muốn nói chuyện này sao?" Hắn cũng không giống người như vậy, vì một
chuyện nhỏ mà phải đi giải thích. Huống chi, nàng cũng không biết mình
có chỗ gì cần hắn giải thích.
Trong giọng nói của nàng có xa cách nhàn nhạt, điều này làm cho Thanh
vương rất không thích. Hắn cảm thấy hai người bọn họ hẳn là thân cận, từ kết minh, nửa năm nãy luôn duy trì Hồng Nhạn đưa thư, mỗi một phong thư của nàng hắn đều đọc tỉ mỉ, hảo hảo trân quý, trong thư từng câu từng
từ hắn đều nhớ rõ ràng, từ lúc ban đầu thưởng thức, tôn kính... Thứ tình cảm này dần dần chuyển biến thành nồng đậm, Thanh vương cảm thấy, cho
dù nàng không có cảm giác giống hắn, ít nhất đối với hắn cũng có chút
bất đồng. Nếu không hắn cần gì phải trăm phương ngàn kế không muốn nàng
làm nghĩa nữ của hoàng huynh, cần gì phải đem Ngọc Hành thuộc đội ám vệ
trọng yếu lưu lại cho nàng chứ? Nhưng hôm nay xem ra, Thanh vương lại có cảm giác tự mình đa tình. "Đưa tay ra."
Hạ Liên Phòng giật mình, bàn tay giấu dưới ống tay áo bỗng dưng nắm
chặt. Thanh vương thấy nàng không chịu duỗi ra, liền bất chấp cái gì mà
nam nữ chi phòng, lập tức kéo lấy ống tay áo của nàng, rồi sau đó đem
tay nhỏ trắng thuần như ngọc ở bên trong lôi ra. Nhìn trong lòng bàn
tay, quả nhiên có mấy vết máu. Thấy thế, hắn híp mắt, rõ ràng rất không
cao hứng: "Quả nhiên bị thương." Lúc nàng kéo dây đàn hắn đã chú ý thấy
nàng hơi nhăn mày, sau đó tay vẫn giấu trong ống tay áo chưa từng lộ ra, nghĩ đến dây đàn sắc bén, bị cắt vào rồi. "Dây đàn đã đứt, để nó đứt
cũng được, chẳng lẽ bởi vì cầm hỏng mà nàng liền có lỗi với danh hiệu
Bình Nguyên công chúa này sao?"
Hắn từ trên người lấy ra một cái bình xanh nhỏ, đem thuốc bột bên trong cẩn thận bôi lên miệng vết thương của Hạ Liên Phòng, sau đó lại dùng
khăn băng bó kỹ cho nàng, rồi dặn dò: "Trong mấy ngày tới chớ để dính
vào nước, thuốc này có hiệu quả khép lại miệng vết thương, chịu đựng một chút liền tốt."
Hạ Liên Phòng vẫn nhìn chằm chằm bàn tay dược băng bó cẩn thận đến mức xuất
thần. Nguyên bản nàng vốn định tự mình ra ngoài đem vết thương xử lý một cái, không nghĩ tới lại bị Thanh vương phát hiện. Ngay cả chính nàng
cũng không phát hiện khẩu khí trở nên có chút phức tạp: "Đa tạ vương
gia, chỉ là hành động như thế quá mức thất lễ, mong vương gia tự trọng." Nàng là nữ nhi gia chưa cập kê, nếu bị người khác thấy một màn như vậy, danh dự của nàng còn giữ thế nào?
Sắc mặt Thanh vương thoải mái hiếm thấy: "Liên Phòng, nàng thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không rõ tâm ý của bản vương sao?"
... Cũng không phải không rõ, nàng đích xác cũng từng mơ hồ nghĩ tới,
nhưng mà..."Thứ cho Liên Phòng ngu muội, không hiểu vương gia đang nói
cái gì."
Nàng lại vẫn
muốn trốn tránh, Thanh vương lộ ra một nụ cười nhẹ, hai tay đỡ lấy bả
vai Hạ Liên Phòng, cưỡng ép đối diện nàng với mình, nghiêm túc nói: "Nếu nàng đã có người trong lòng, muốn sau cập kê gả cho hắn, bản vương
quyết không lấy quyền thế cưỡng bách nàng; nhưng nếu trong tâm nàng chưa hướng về ai, như vậy bản vương chính là nơi quy túc của nàng đời này.
Sở dĩ không đồng ý để hoàng huynh nhận nàng làm nghĩa nữ chính là vì
điều này. Liên Phòng, ta vốn không phải là người uyển chuyển, trong lòng nghĩ cái gì, ngoài miệng liền nói cái đó, nếu nàng nghe không quen, sau này ta sẽ sửa."
Hắn
ngay cả tự xưng đều từ bản vương biến thành ta, Hạ Liên Phòng ngơ ngẩn
cả người. Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra vương gia nhìn như lãnh
đạm bất cận nhân tình lại sẽ chọn thời điểm như vậy, địa điểm như vậy để tỏ tình với nàng, nàng thậm chí còn không biết mình nên đáp lại như thế nào! Sau một lúc lâu, từ miệng toát ra một câu: "... Đa tạ ý tốt của
vương gia, chỉ là..."
Thanh vương buông hai vai của nàng ra, như cũ nhất phái mặt không chút
thay đổi, chỉ là ánh mắt nhu hòa hơn trước đây rất nhiều, không thể tin
được nam nhi hắn thiết huyết như hắn cũng sẽ có một mặt nhu tình như
thế: "Sau khi yến hội kết thúc, có thể cho ta một cơ hội đưa nàng hồi
phủ hay không?"
Ngữ khí
của hắn quá thành khẩn, quá chân tâm, khiến người nghe cảm thấy, nếu cự
tuyệt hắn thì chính là một chuyện phi thường tàn nhẫn. Hạ Liên Phòng há
miệng thở dốc, một chữ cũng không nói ra lời, sống đã hai đời nhưng nàng chưa bao giờ trải qua tình yêu nam nữ, nhìn thấy phu thê cũng đều là
những đôi quá mức đáng thương, mặc dù ân ái như phụ mẫu nàng, ở giữa
chẳng phải vẫn có một Thượng Quan thị hay sao? Thanh vương là đích tử
nhỏ nhất của tiên đế, thân phận tôn quý tất nhiên là khỏi cần phải nói,
lại sinh ra tuấn mỹ tuyệt luân, thời thiếu niên giao chiến cùng ngoại
tộc, chỉ dựa vào mấy ngàn tinh binh tiêu diệt mười vạn quân địch, từ đó
một trận chiến phong thần, trở thành truyền kỳ. Một nam tử như vậy, quả
nhiên là chỉ có thể dứng xem từ xa, Hạ Liên Phòng có thế nào cũng không
nghĩ ra bản thân mình sẽ nhận được lời tot tình của hắn, điều này làm
cho nàng tim đập thình thịch, rồi lại cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Đại nhân vật như Thanh vương, không thành hôn thì thôi, một khi thành
hôn, nhất định là thê thiếp thành đàn. Hắn lại hàng năm trấn thủ biên
cương không ở Yến Lương, một năm khó được hồi vài lần kinh, Hạ Liên
Phòng cảm thấy, bản thân mình cùng hắn thật sự không thích hợp. Hơn nữa, nàng chưa thành đại sự, căn bản không có tư cách suy nghĩ chuyện nam
nữ. Càng không nói đến lấy trạng huống thân thể của nàng bây giờ, ai
cũng không biết còn có thể sống bao lâu, tội gì lãng phí cảm tình của
người khác chứ?
Đang
muốn mở miệng từ chối, Thanh vương lại nói : "Liên Phòng, ta cho nàng
thời gian suy xét. Trước khi nàng đáp ứng ta, ta có vài câu muốn nói với nàng." Ánh mắt của hắn phi thường nghiêm, thế cho nên khiến trái tim Hạ Liên Phòng treo giữa không trung: "Đầu tiên, nếu nàng đáp ứng ta, đợi
cho đến khi nàng cập kê, ta liền cầu xin hoàng huynh tứ hôn, để cho nàng trở thành Thanh vương phi danh chánh ngôn thuận. Ở trước đó, ta tất
nhiên cẩn thủ lễ pháp, không vượt Lôi Trì một bước. Thứ hai, nếu nàng gả cho ta, ta thề, đời này kiếp này, chỉ có một mình nàng, quyết không hai lòng. Nàng muốn làm cái gì, ta quyết không nhúng tay vào, ngược lại ta
còn có thể trở thành trợ lực cho nàng. Thế nào?"
Một đáp án thật là thập phần mê người, nhưng chính là quá mê người,
ngược lại mới bị hoài nghi độ chân thật. Chẳng sợ biết người đàn ông
trước mặt nhất quyết không thể nào nói dối, Hạ Liên Phòng cũng không thể nào tin nổi: "Vương gia có địa vị cao thượng, thân phận tôn quý, bên
người lại làm sao có thể chỉ có một thê tử chứ?"
"Nay ta sắp sang tuổi trung niên, nàng có từng thấy bên cạnh ta có bất
kỳ nữ tử nào xuất hiện chưa?" Thanh vương rất nghiêm túc giải thích.
"Mẫu hậu thậm chí thường thường hoài nghi ta có Long Dương chi phích,
chuyện này nàng nhất định cũng biết."
Hạ Liên Phòng vẫn không hiểu, người giống như hắn, vì sao sẽ có ý tưởng hoang đường một đời một kiếp một đôi người như vậy. Dù là nàng, dù cho
không hiểu chuyện nam nữ, cũng chưa từng xa cầu thế gian sẽ có tình yêu
mỹ mãn như vậy. "Vương gia, cũng không phải Liên Phòng không chịu đáp
ứng ngài, chỉ là... Việc này quá mức trọng đại, ta cần thời gian suy
nghĩ cẩn thận."
Hắn tất nhiên là sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ : "Lúc đưa nàng hồi phủ cho ta đáp án được không?"
... Thời gian này cũng quá "Nhiều" rồi. Hạ Liên Phòng do dự nói: "3 ngày."
"3 ngày liền 3 ngày, ta chờ nàng." Thanh vương thanh âm trầm thấp, dễ
nghe đến mức tâm Hạ Liên Phòng khẽ run lên. Nàng không dám ở cùng hắn
tiếp, nhấc váy liền chạy theo con đường lúc đến. Thanh vương đứng ở sau
lưng nàng, ý cười dạt dào nhìn bóng lưng nàng. Nếu lúc này có người bên
cạnh có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, nhất định sẽ cho rằng ánh
mắt của mình xảy ra vấn đề. Thanh vương gia trăm năm mặt không chút thay đổi kia, thế nhưng, thế nhưng cũng sẽ cười?
Về mặt lý trí mà nói, Hạ Liên Phòng biết, đề nghị của Thanh vương thật
là một điều hoàn mỹ. Thanh vương phi thân phận tôn quý, có thể cho nàng
càng nhiều chỗ tốt, Thái Hậu lại thương yêu nàng, quyết sẽ không có
người dám gây khó xử cho nàng. Thanh vương nói cả đời chỉ có một mình
nàng, vậy liền cho thấy Thanh vương phủ sẽ không xuất hiện oanh oanh yến yến phiền lòng chờ đợi nàng đến xử lý. Nay nàng tuy cách cập kê còn có
hai năm, nhưng đã sắp đến cuối năm, thời gian cập kê kỳ thật nhiều lắm
chỉ còn có một năm mà thôi. Sau khi cập kê, nàng liền phải suy xét
chuyện hôn sự. Nàng đương nhiên có thể cả đời không gả, hoặc là xuất gia đi làm ni cô, nhưng vế trước sẽ lệnh gia tộc cùng thân nhân hổ thẹn,
nghênh đón người ngoài chỉ trỏ, vế sau... Sợ là của mục đích của nàng
không thể hoàn thành nhanh như vậy.
Đại Tụng triều quy định nữ tử 16 tuổi nhất định phải thành hôn, muốn
giải quyết xong Tề Lỗ thế tử cùng nhị hoàng tử trong thời gian hai
năm... Hạ Liên Phòng cảm thấy, trừ phi mình có tài thông thiên, bằng
không do nàng một nữ tử yếu đuối, căn bản chính là người si nói mộng.
Nói không chừng phải dùng tới 10 năm, 20 năm. Nàng có thể lợi dụng thân
phận công chúa giành quyền thế, nhưng cần bao lâu? Nếu lựa chọn gả cho
Thanh vương... Nàng thậm chí không cần phí bao nhiêu khí lực, binh lực,
ám vệ, quyền thế... Cái gì cần có đều có.
Nhưng là nàng lại cảm thấy như vậy đối với Thanh vương không công bằng. Người như nàng, sợ là cả đời đều không thể lĩnh hội đến tình yêu nam
nữ, cần gì phải hại người ta chứ? Cái mạng này của nàng còn tùy thời đều sẽ bị ông trời lấy đi, ai biết nàng còn có thể sống đến bao lâu? Nếu
sau này cảm tình của Thanh vương đối với nàng càng sau, nàng lấy cái gì
để đáp trả mối thâm tình đó?!
Hạ Liên Phòng rối rắm, khó xử. Khi nàng suy xét chuyện của người khác
luôn thấy rất rõ ràng, duy độc tại trên người mình lại như sương mù dày
đặc, suy nghĩ chán chê cũng xem không rõ. Nếu thật sự không tình ý có
với Thanh vương, nàng cần gì phải suy xét những chuyện này? Trực tiếp gả đi, lợi dụng xong là được. Đến lúc đó sống hay chết, còn không phải là
chuyện của chính nàn sao, Thanh vương bi thương như thế nào thì có liên
quan gì đến nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT