"Bà
ta hai chân đã đứt đoạn, có thế nào cũng phải lưu lại con đường sống cho bà ta, quét rác còn không làm con kiến bị thương, huống chi là con
người chứ?" Hạ Liên Phòng mỉm cười nói. Rõ ràng là lời nói vô cùng thiện lương lại tràn ngập từ bi, nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại khiến
Tề nương run rẩycả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi run run một
chữ cũng nói không nên lời.
Cũng may Hạ Liên Phòng nhanh chóng cho bà ta trở về, lúc đứng dậy Tề
nương cảm thấy bản thân mình như đã chết qua một hồi, ra khỏi Hạm Đạm
trúc, gió lạnh thổi vào người mới biết xiêm y sau lưng không ngờ đã ướt
đẫm mồ hôi! Bà ta nơm nớp lo sợ đi về chỗ Thượng Quan thị, ngay cả quay
đầu nhìn lại Hạm Đạm trúc cũng không dám.
Thượng Quan thị có tâm tư gì thì Hạ Liên Phòng cũng không thèm để ý, bà ta căn bản không tạo nổi lên cơn sóng gió gì, hiện tại nàng quan tâm là hai tên thế tử Tề Lỗ. Bọn họ đã có mấy tháng chưa ra khỏi cửa, vô duyên cớ làm lãng phí công nàng sai người lan rộng lời đồn. Tề vương lại cũng nén giận, chỉ là làm không ít mấy động tác nhỏ dưới mặt bàn.
Tin tức Hạ Liên Phòng được phong là Bình Nguyên công chúa nhanh chóng
truyền khắp Yến Lương thành, đối với dân chúng mà nói, vị đại tiểu thư
tâm thiện ôn nhu tặng thuốc khám bệnh miễn phí xây cầu mở đường này, vì
bọn họ làm không ít việc, người tốt như vậy tất nhiên xứng với danh hiệu Bình Nguyên công chúa. Mà trong các thế gia đại hộ, nữ tử tuổi xấp xỉ
khó tránh khỏi nảy lòng ganh tỵ, còn các nam tử lại động tâm tư không
giống như vậy. Ở mặt ngoài xem, Hạ Liên Phòng tựa hồ chỉ là bởi vì có cử chỉ đại nghĩa mà trở thành một thành viên của hoàng thất, nhưng đối với một số người có khứu giác cực kỳ bén nhạy nào đó mà nói, bọn họ lại từ
giữa nhận thấy được điều mà người thường nhìn không tới.
Hạ đại tiểu thư mới mười ba, cách lúc cập kê còn hai năm, tuổi tác
không khác mấy công chúa của Hoàng Thượng bao nhiêu, như vậy, vì sao
người nhận nàng làm nghĩa nữ không phải Hoàng Thượng mà là Thái Hậu?
Người có mỹ mạo cùng gia thế như Hạ Liên Phòng, thậm chí lại có danh
hiệu công chúa tôn quý, không phải là đối tượng để đông đảo hoàng tử
tranh đoạt sao, còn chưa kể đến Phủ Tĩnh quốc công không thể rung chuyển phía sau nàng! Đương kim hoàng thượng đến nay chưa lập Thái Tử, mấy vị
hoàng tử xuất chúng cũng đều đang tuổi lập gia đình, không ai thích hợp
làm nhất quốc chi mẫu tương lai hơn Hạ Liên Phòng!
Nhưng Thái Hậu lại thu Hạ Liên Phòng làm nghĩa nữ, điều này cho thấy
cái gì? Hạ đại tiểu thư thành nghĩa nữ của Thái Hậu, vậy thì đã không
phải cùng vai vế với các hoàng tử nữa mà là đã cao hơn một cái bối phận, nghiêm khắc mà nói, bọn họ nhìn thấy nàng sẽ phải gọi một tiếng Hoàng
cô cô! Giữa cô cháu với nhau há lại có chuyện thành thân? Cho nên nói,
Hoàng Thượng không hi vọng các hoàng tử nạp Hạ Liên Phòng làm chính phi, có phải cũng cho thấy cho đến bây giờ Hoàng Thượng vẫn chưa chọn được
người làm Thái Tử, cũng không có hoàng tử nào được đặc biệt xem trọng?
Nói như vậy, bọn họ có hai con đường có thể lựa chọn. Một, là lựa chọn
hoàng tử có hi vọng kế thừa đại thống, sau đó bán mạng cho người đó, dốc hết hết thảy đánh bạc một phen; hai là tạm thời án binh bất động, yên
lặng theo dõi kỳ biến, đợi cho đến khi Hoàng Thượng có ý nguyện lập Thái Tử mới tìm bến đậu. Nhưng người dệt hoa trên gấm thì nhiều, đưa than
sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới ít, lựa chọn một con đường phía sau thì bọn họ liền khó có thể trở thành tâm phúc của hoàng tử, con đường trước tuy rằng xa vời một chút, nhưng nếu tận lực phụ tá cho hoàng tử có biểu hiện ưu tú thì hi vọng sẽ lớn hơn. Nếu tốt số thì sẽ được thấy cảnh tân đế đăng cơ...
Tục ngữ nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, chính là cái đạo lý này.
Phái tiến thủ muốn cầu hôn Hạ Liên Phòng, để được đến thế lực của Hạ
thế gia cùng Phủ Tĩnh quốc công sau lưng nàng, phái bảo thủ đồng dạng
cũng muốn cầu hôn Hạ Liên Phòng, bởi vì qua đó có thể thể hiện lòng
trung thành của bọn họ với Hoàng thượng. Thân phận Hạ Liên Phòng càng
cao quý thì bọn họ càng muốn có được. Tuy rằng trong đó khó tránh khỏi
sẽ có chút vấn đề, nhưng so sánh với những thứ mà bọn họ lấy được thì
thật là không đáng nhắc tới.
Vì ăn mừng Thái Hậu thu nhận nghĩa nữ Bình Nguyên công chúa, Hoàng
Thượng đặc biệt ở hoàng cung tổ chức một buổi cung yến, mời văn võ bá
quan hoàng thân quốc thích cùng nữ quyến trong nhà bọn họ tham dự, trong hoàng cung đã rất lâu không có đại tiệc, lần cuối đã là từ sinh thần
của Thái Hậu.
Thái độ
của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu với Hạ Liên Phòng sẽ biểu lộ phong hào
Bình Nguyên công chúa này rốt cuộc là hư danh hay là danh xứng với thực. Hạ Liên Phòng trong khi thu hoạch một mảng lớn hoặc yêu thích ngưỡng mộ hoặc tham lam hoặc ánh mắt tán thưởng thì đồng dạng cũng nhận thấy được ghen tị, chán ghét cùng bài xích. Nàng ngồi ở bên người Thái Hậu, không dấu vết đảo mắt qua phía dưới. Thiếu nữ ngồi ghế phía bên trái, trang
điểm giống như đóa hoa mềm mại mĩ mạo kia chắc chính là nữ nhi nhỏ nhất
của Hoàng Thượng Thập - Nhất công chúa? Hạ Liên Phòng tuy có tuổi xấp xỉ nhưng lại cũng không phải người của Kỳ thị hoàng tộc, dưới điều kiện
như vậy mà nàng lại chiếm được phong hào Bình Nguyên trước các vị công
chúa, hai chữ này liền dù là trưởng công chúa cũng không thể được đến!
Không bị ghen tị là không có khả năng, nhưng Hạ Liên Phòng cũng không
thèm để ý. Nàng không thể khiến mọi người đều thích nàng, cũng không cần phải làm vậy, những người này chán ghét nàng cũng tốt, ghen tị nàng
cũng thế, chỉ cần song phương an phận thủ thường, không can thiệp chuyện của nhau, có vừa mắt hay không thì nàng thật sự không mấy coi trọng.
Yến tiệc hôm nay rõ là Hoàng Thượng tổ chức ăn mừng vì Thái Hậu thu nàng làm nghĩa nữ, nhưng ngầm hiểu là cũng cần nàng biểu hiện xuất sắc, làm
cho nhóm người nào đó tâm phục khẩu phục.
Thập Nhất công chúa do Hoàng Hậu sinh ra, lại là nư xnhi nhỏ nhất của
Hoàng Thượng, thường ngày tất nhiên là bị sủng lên trời, nhưng dù vậy
Hoàng Thượng dù thương yêu nàng nhất cũng chưa từng ban cho nàng phong
hào, cho tới nay đám cung nhân đều vẫn gọi nàng là Thập Nhất công chúa,
dựa vào cái gì nà nữ nhi Hạ gia này lại có thể trở thành Bình Nguyên
công chúa vô cùng tôn quý trước kim chi ngọc diệp chân chính là nàng ta
một bước? Hai chữ Bình Nguyên là mong muốn của nàng!
Bởi vì biểu hiện của Hạ Liên Phòng trên Hội hoa xuân Nguyên Tiêu khiến
ấn tượng của Hoàng Hậu với Hạ Liên Phòng rất tốt, khi biết nàng được
phong là Bình Nguyên công chúa Hoàng Hậu cũng chỉ hơi chút lắp bắp kinh
hãi, sau đó liền không mấy để ý. Nàng cũng không lo lắng Hoàng Thượng
nhìn trúng Hạ Liên Phòng, chung quy nha đầu kia tuổi quá nhỏ, phụ thân
lại là tâm phúc của Hoàng Thượng, thuận tình thuận lý Hạ Liên Phòng đều
không thích hợp nhập cung làm phi. Nếu không tồn tại khả năng làm tình
địch thì tất nhiên Hoàng Hậu cũng nhìn thông suốt. Nàng vì Triệu gia, có thể nói là lo lắng hết lòng, nhưng gần đây Triệu gia lại đang rục rịch, thậm chí còn muốn đem đường muội xa bà con xa đưa vào trong cung, mĩ kỳ danh viết là nuôi dưỡng ở bên cạnh nàng, nhưng Hoàng Hậu thấy vị đường
muội kia, danh vẻ mảnh mai lã lướt, dung mạo lại kiều mỵ như hoa, đưa
vào trong cung nói là đến bồi bạn nàng, kỳ thật nói trắng ra còn không
phải là muốn đưa người lên long sàng hay sao!
Hoàng Hậu cảm thấy thất vọng cùng phẫn nộ. Nàng đã sinh hạ hoàng tử
công chúa, chỉ cần không phạm phải đại tội thì dù sau này không đến lượt con trai của mình làm Hoàng Đế, vị trí Thái Hậu này cũng trốn không
thoát, nhưng nhà mẹ đẻ lại gấp gáp muốn nhét thêm người cho Hoàng
Thượng, là do mấy năm nay nàng đã quá mức dung túng Triệu gia, cho nên
bọn họ chỉ nhớ được nàng là nữ nhi Triệu gia mà đã quên nàng là nhất
quốc chi mẫu, là Hoàng Hậu nương nương của Đại Tụng triều!
Triệu Khê Nhược không thích Hạ Liên Phòng, lại cũng cảm thấy đưa đường
muội nhập cung Hoàng Hậu nương nương hẳn là sẽ khoan hậu rộng lượng một
chút, vì thế ỷ vào việc được Hoàng Hậu quan tâm, không thiếu nói bóng
nói gió muốn thuyết phục Hoàng Hậu. Hoàng Hậu ngoài miệng không nói,
nhưng trong lòng cũng rất không vui cho nên hôm nay căn bản không d
Triệu Khê Nhược bồi ở bên mình, mà là để nàng ta ngồi cùng chỗ với người Triệu gia, làm như không thấy ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Triệu Khê
Nhược.
Hoàng Hậu liếc
mắt nhìn Thanh vương ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái Hoàng Thượng, cười
hỏi: "Vương gia lần này hồi kinh, có muốn ở lâu một hồi hay không?"
Thanh vương tuy lãnh đạm nhưng cũng biết lễ độ, đối đãi Hoàng Hậu mặc
dù không hết sức tôn trọng nhưng cũng sẽ không làm mất thể diện của
nàng: "Thần đệ định ở kinh thành lưu lại mấy tháng, sang năm mới quay về biên cương."
Hoàng Hậu
cười có chút ý vị thâm trường: "Xưa nay vương gia quanh năm suốt tháng ở kinh thành đều không đến mấy tháng, nay lại động một cái là liền là nửa năm, chẳng lẽ là coi trọng thiên kim nhà nào rồi hay sao?"
Vừa nghe Hoàng Hậu hỏi như vậy, Triệu Khê Nhược ở phía dưới nhất thời
mắt sáng lên, khẩn cấp nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn mỹ của Thanh vương,
vô cùng hi vọng đôi môi mỏng dễ nhìn kia có thể nói ra tên của mình.
Nàng đuổi theo hắn đã gần mười năm, từ nhiều năm trước kinh hồng thoáng
nhìn, nam nhân tuấn mỹ cao ngất ngồi ở trên lưng ngựa như thiên thần kia khiến nàng mê muội, tâm nguyện lớn nhất đời này của nàng ta chính là có thể đủ trở thành Thanh vương phi, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy,
Thanh vương rất ít khi ở Yến Lương, số lần nàng ta thấy hắn cũng không
nhiều, càng miễn bàn là nói chuyện!
Nhưng Triệu Khê Nhược có tự tin, bằng gia thế, dung mạo, tài hoa của
mình vương gia mặc dù là không thích mình, cũng tuyệt đối sẽ không không nhìn! Nàng so với nữ tử bình thường càng thêm lớn mật cùng chủ động,
thậm chí tự tay đưa hà bao cùng khăn tay tự thêu cho hắn, Triệu Khê
Nhược tin tưởng vững chắc, Thanh vương không động tâm thì thôi, nếu động tâm thì đối tượng nhất định sẽ là mình!
Thanh vương bưng rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, hờ hững nói: "Đúng vậy."
Hai chữ này vừa nói ra, ngay cả Hạ Liên Phòng vẫn bình tĩnh cũng cảm
thấy khó có thể tin nối! Khoảng thời gian trước Thái Hậu nương nương còn vì hôn sự của Thanh vương điện hạ mà phát sầu, nay hắn liền nói đã có
người trong lòng?!
Đừng
nói là Hạ Liên Phòng, Hoàng Thượng, Thái Hậu... Toàn bộ người trong đại
điện đều như bị sét đánh. Thanh vương ở trong lòng bọn họ, tuy rằng
không phải thần tiên nhưng không kém là bao. Con cháu thế gia tầm thường có ai không phải mười mấy tuổi liền khai trai, trước khi thành thân đã
có không ít thông phòng, duy độc Thanh vương là ngoại lệ, hắn thanh tâm
quả dục khiến thế nhân đều cảm thấy hắn không nhiễm hồng trần, chẳng sợ
một giây sau hắn nói muốn cắt tóc xuất gia cũng sẽ không có ai cảm thấy
ngoài ý muốn!
Nhưng chính là một nhân vật như mây trôi trên trời như vậy, nay lại hào phóng thừa nhận hắn đã xem trọng một vị thiên kim?
Triệu Khê Nhược nhất thời vui vẻ trong lòng! Là nàng! Nhất định là nàng!
Ánh mắt nóng bỏng liều lĩnh ném về phía Thanh vương, cảm tình ẩn chứa trong đó to gan khiến người nhìn đều muốn mặt đỏ.
"... Cái này... Không biết vương gia coi trọng thiên kim nhà ai vậy?"
Hoàng Hậu cũng không nghĩ tới sẽ là câu trả lời như vậy, nàng vốn chỉ là muốn thuận miệng hỏi, lường trước Thanh vương sẽ trả lời không có, dùng cái này để cảnh cáo Triệu Khê Nhược, làm cho nàng biết, nếu muốn làm
Thanh vương phi thì nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. "Có thể nói ra
ha không, cũng là một việc vui."
Thanh vương lãnh đạm nói: "Thời cơ chưa tới." Cô nàng tuổi tác còn quá nhỏ.
Hắn nói chuyện không cho người ta mặt mũi như vậy, Hoàng Hậu cũng đã
quen, có thể đáp lời nàng đã không tồi rồi. "Thiên kim có thể được vương gia coi trọng nhất định có chỗ gì hơn người đúng không?"
Thanh vương nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói một chữ: "Đẹp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT