Đối với Hạ Liên Phòng trợ giúp bản thân mình như thế, Đường Thanh Hoan cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là nàng từ trước đến giờ ăn nói vụng về, không biế nói lời dễ nghe nên chỉ có thể dùng một đôi mắt ngập nước như muốn nói lại thôi biểu đạt lòng cảm kích của mình. Hạ Liên Phòng cứu nàng lại không phải là muốn nàng cảm kích, mỉm cười nhắc nhở nàng: "Nếu muốn quay lại đại sảnh thì muội mau nhanh chút trở về đi, đợi lát nữa sẽ có trò hay để xem."

Đường Thanh Hoan không hiểu những lời này của Hạ Liên Phòng là có ý gì, nhưng nàng vẫn rất nhu thuận không hỏi, xoay người đi vài bước lại bất an quay đầu lại: "Hạ tiểu thư, chuyện hôm nay... Có thể liên lụy đến tỷ hay không?"

Đối với sự quan tâm của Đường Thanh Hoan, Hạ Liên Phòng vui vẻ tiếp nhận: "Muội cứ việc yên tâm, không có việc gì. Ngược lại là muội, tốt hơn là nhanh chút hồi đại sảnh đi, miễn cho đợi một hồi lại chọc giận đích tỷ của muội không vui."

Đường Thanh Hoan dùng sức gật đầu, nhấc váy chạy về phía đại sảnh.

Hạ Liên Phòng đứng ở sau lưng nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Lại nói như thế nào Đường Thanh Hoan cũng là tiểu thư Đường gia, cho dù chỉ là thứ xuất nhưng bên người cũng không có khả năng ngay cả một nha hoàn bà mụ cũng không có chứ? Nếu có, tại sao chủ tử mất tích như vậy lại không có tin tức gì? Nàng cúi đầu suy nghĩ, cố ý dừng lại một lát đợi cho đoán chừng Đường Thanh Hoan không sai biệt lắm đã đến đại sảnh, nghĩ Thiên Tuyền cũng sắp trở về.

Đang nghĩ tới, thân ảnh Thiên Tuyền liền xuất hiện ở phía sau nàng. Giờ phút này biểu tình trên mặt Thiên Tuyền có chút kỳ quái, Hạ Liên Phòng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên mặt nàng, có chút quỷ dị, có chút khiếp sợ, nhưng nhiều hơn lại là khó hiểu. Nếu nói Thiên Tuyền xem như tương đối lớn tuổi, so với Diêu Quang tính tình nóng nảy kia thật không biết trầm ổn hơn bao nhiêu, chỉ là tính cách lãnh đạm, lại trầm mặc ít nói, thường ngày rất ít khi bộc lộ biểu tình ra mặt, cho nên khi vừa thấy mặt Thiên Tuyền lộ vẻ không hiểu Hạ Liên Phòng cũng nhướn mày.

"Tiểu thư..." Thiên Tuyền muốn nói lại thôi, nàng cau mày, rất nghi ngờ nói: "Vừa nãy ngài kêu nô tỳ lưu lại chờ đúng thời cơ đem người dẫn qua, mượn cơ hội tố giác chuyện Hai vị Tề Lỗ thế tử, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Hạ Liên Phòng thấy biểu tình của Thiên Tuyền là thật sự mê hoặc, không khỏi cũng thấy hứng thú, có thể khiến Thiên Tuyền dù núi Thái Sơn sụp ngay trước mắt mặt không đổi sắc lại lộ ra vẻ mặt như thế thì khẳng định là một chuyện rất có ý tứ.

Thiên Tuyền nói: "Chính là vị thiếu niên mặc áo bào đen vừa rồi nói chuyện cùng Đường tiểu thư, nô tỳ trốn ở trên cây thấy hắn lại quay ngược trở về, ánh mắt phức tạp đứng ở bên ngoài sân viện một hồi lâu rồi xoay người chạy vội đi ra ngoài, sau đó không biết dùng cách gì, gọi hết người trong đại sảnh đưa tới!"

Nói cách khác, chuyện Hạ Liên Phòng giao phó cho nàng làm đều bị Kinh Thiếu Du giành trước.

Nếu Kinh Thiếu Du đứng ở bên phía các nàng thì Thiên Tuyền sẽ không kỳ quái như thế, nhưng Kinh Thiếu Du kia thoạt nhìn rõ ràng là cá tính tình cực kỳ tự chế cùng lãnh khốc, hơn nữa hoàn toàn đứng ở phía các đối lập với nàng. Nếu hắn thật sự muốn cứu Đường Thanh Hoan thì vì sao không ngăn cản khi Đường Tiến đem nàng tặng cho người khác, hoặc là trước khi Hai vị Tề Lỗ thế tử tiến vào sân viện đem Đường Thanh Hoan mang đi chứ? Rõ ràng có thể làm như vậy nhưng hắn lại lựa chọn trơ mắt nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, mà sau khi Đường Thanh Hoan thoát khốn hắn lại lựa chọn thay đổi lập trường, chẳng những không ngăn cản Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà làm chuyện hoang đường, ngược lại còn đi đem mọi người dẫn qua! Thái độ trước sau không đồng nhất, hành vi cực kỳ mâu thuẫn!

Hạ Liên Phòng nghe xong cũng có chút kỳ quái, nàng thông minh tuyệt đỉnh, mặc dù cảm thấy mối quan hệ giữa Kinh Thiếu Du cùng Đường Thanh Hoan có phần quỷ dị nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Kinh Thiếu Du hành động như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Nếu nói đến quyết tâm báo thù rửa hận, sợ là không ai so với nàng càng rõ ràng cùng kiên định hơn. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Kinh Thiếu Du nàng liền xác định người này rất giống bản thân mình rất, chẳng qua bản thân mình còn có đệ muội thân nhân phải bảo vệ, cho nên còn có lý trí cùng sơ tâm, còn đối phương đã lâm vào điên cuồng, nếu trong tay có đao sợ là sẽ muốn giết hết người trong thiên hạ. Người như vậy quá nguy hiểm, bởi vậy ngay cái nhìn đầu tiên Hạ Liên Phòng đã không thích đối phương, trong lòng còn muốn lệnh cưỡng chế Tiềm Nhi bảo trì khoảng cách nhất định với người này. Thù hận đã thôn tính nội tâm Kinh Thiếu Du, người như vậy quá nguy hiểm, vẫn là không nên tới gần thì tốt hơn.

Bản thân mình chưa hoàn thành đại sự, không cần phải chọc vào một nhân vật phiền phức như vậy.

Qua lời Đường Thanh Hoan nói cho thấy Kinh Thiếu Du này cũng coi như là thế giao với Đường gia, một thiếu niên, đợi không kịp khoa cử, cần nhờ vào cái gì để nhanh chóng một bước lên mây,? Đương nhiên không có gì nhanh bằng việc cưới một nữ nhi của quan lớn chứ? Mà đồng dạng đều là nữ nhi, đích nữ cùng thứ nữ địa vị bất đồng, người sáng suốt vừa nhìn liền biết phải lựa chọn ra sao.

Bất quá những chuyện này có thể để qua một bên trước, Hạ Liên Phòng tương đối muốn nhìn hiện tại trường hợp biến thành hình dáng ra sao. Nàng mỉm cười nhìn Thiên Tuyền nói: "Vậy còn không tốt sao? Chẳng phải là giảm bớt chuyện cho chúng ta? Có người chủ động muốn giúp đỡ, ngươi hẳn là phải cảm thấy cao hứng mới đúng. Đi, chúng ta cũng đi xem thử."

Thiên Tuyền tuy rằng minh bạch đạo lý này nhưng vừa nghĩ chuyện tiểu thư giao phó bản thân mình không làm được, ngược lại bị người khác giành mất, trong lòng liền không thoải mái.

Chủ tớ hai người chậm rãi đi đến bên ngoài sân viện kia, cách rất xa liền nghe thấy một loạt tiếng nam tử gầm gừ, nghe vào như là Tề vương.

Đúng vậy, ông ta tất nhiên phải tức giận, sinh một nhi tử vô dụng thì thôi, vốn Tề vương cũng không ôm nhiều kỳ vọng vào Kỳ Hoài Húc nhưng có thế nào cũng không nghĩ ra tiểu này lại vô liêm sỉ như vậy, thường ngày đi theo Kỳ Ngọc Hà hồ nháo cũng thôi, thích cường đoạt dân nữ, ông ta làm phụ vương cũng có thể hỗ trợ giải quyết, gặp rắc rối không quan trọng, quan trọng là ngươi liệu có biện pháp nào đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ hay không!

Nhưng đánh chết Tề vương cũng không nghĩ ra, cái gọi là "Có đại sự xảy ra kia", hóa ra là chỉ nhi tử nhà mình có sở thích đoạn tụ!

Tề vương cảm thấy trước mắt tối đen, yết hầu tinh ngọt, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Ông ta chỉ có một con trai bảo bối như vậy, còn là có tuổi mới có, từ nhỏ liền ăn sung mặc sướng nuông chiều, đương nhiên bị sủng thành một tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất. Vốn như vậy cũng không có gì không tốt, dù sao ông ta là vương gia, nhi tử của ông ta là thế tử, cũng chính là vì Tề vương nên trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu bọn họ còn cần sợ ai? Ở Yến Lương thành này chỉ sợ bọn họ muốn đi ngang thì không ai ngăn cản được bọn họ!

Cho nên thanh danh cái gì, Tề vương cũng không mấy coi trọng. Điều duy nhất ông ta để ý chính là mình tồn tại không đến mức gợi ra Hoàng Thượng kiêng kị, cho nên ông ta lựa chọn ngầm khuếch trương thế lực của mình, ở mặt ngoài lại vẫn là Tề vương ham mê nữ sắc kia. Vốn Tề vương tưởng, bản thân mình cố gắng phấn đấu, tích trữ chút kim ngân tài bảo cùng quyền thế địa vị lưu lại cho nhi tử độc nhất này, như vậy đợi đến khi mình chết đi cũng không cần phải lo lắng nhi tử sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dù đánh chết ông ta cũng không nghĩ ra, nhi tử của ông ta ngược lại là không xông ra cái họa quá lớn gì, nhưng hôm nay thể diện của Tề vương phủ lại bởi vậy đã bị hắn ném sạch sẽ!

Thấy Kỳ Hoài Húc đem Lỗ Vương thế tử đè ở dưới thân không ngừng đong đưa, trong miệng hai người còn đều phát ra tiếng gầm nhẹ khiến người nghe mặt đỏ tim đập, cái mặt già của Tề Vương hoàn toàn biến thành đỏ thẫm, ông ta tức giận đến mức cả người đều run rẩy, ngược lại đã quên hẳn là trước tiên nên tiêu trừ vụ gièm pha có khả năng mang đến kịch liệt ảnh hưởng này. Hôm nay ở đây trừ bỏ phụ tá của vương phủ còn có không ít hoàng thất quý tộc, bọn họ cũng sẽ không bận tâm thân phận Vương gia của ông ta, hơn nữa mấy ngôn quan ở trong triều cũng ở, nói vậy không qua một ngày chuyện hoang đường hai vị thế tử Tề Lỗ ban ngày đoạn tụ tuyên dâm sẽ truyền khắp toàn bộ kinh thành!

Nhiều năm nay, thanh danh Tề Vương vẫn không mấy tốt, một là bởi vì ông ta có một nhi tử không có trí tiến thủ, hai cũng là do bản thân hắn, từ trước khi đương kim thánh thượng đăng cơ, trong cảm nhận của bá tánh Yến Lương thì Tề Vương đã không phải cái thứ tốt gì. Tề Vương chính mình đối với thanh danh gì đó cũng hoàn toàn không mấy coi trọng, nhưng không thế mấy coi trọng không có nghĩa là không coi trọng! Ông ta không sợ thanh danh của mình bị hỏng, dù sao ông ta là Vương gia, đời này chỉ cần không gây ra lỗi lầm gì lớn thì không có ai dao động được địa vị của ông ta, nhưng ông ta dù có nghĩ thoáng mấy, mặt có lớn mấy cũng không muốn Tề Vương phủ dựa chuyện này nổi danh!

Hôm nay là tiệc mừng thọ, tới mừng thọ không chỉ là văn võ bá quan, còn có rất rất nhiều thiên kim nhà cao cửa rộng! Xảy ra chuyện như vậy về sau nữ nhi nhà ai dám gả vào Tề Vương phủ làm thế tử phi? Dù tính vị trí này có khiến người ta nhìn mà thèm nhưng gả cho một trượng phu có sở thích Long Dương (gay) thì có ích lợi gì?!

Có thể nói Tề Vương hiện tại đã tức giận công tâm, nếu không có quản gia ở một bên nâng đỡ thì nói không chừng ông ta đã bị tức hôn mê bất tỉnh.

Nhưng hiện thực không cho phép ông ta ngất xỉu.

Hai người đang nỗ lực cày cấy chỉ nghe được một tiếng vang lớn, cửa phòng liền bị phá thành một cái động lớn, Kỳ Hoài Húc vốn dĩ muốn dừng nhưng cảm giác dưới thân quá mê người khiến hắn đâu dừng được? Trước kia toàn nếm thức ăn tươi non mềm, không nghĩ tới hóa ra hương vị làm với nam tử cùng tuổi cũng tốt như vậy nha?

Kỳ Ngọc Hà từ nhỏ cẩm y ngọc thực, Lỗ Vương sủng hắn đều có thể sủng đến trên bầu trời, ăn mặc dùng tất cả đều là tốt nhất, một thân làn da còn non mềm trắng nõn hơn so với nữ nhân, hơn nữa trời sinh có chút nam sinh nữ tướng cho nên thoạt nhìn phá lệ thanh tú động lòng người. Ngày thường nhìn hắn phong lưu phóng khoáng xảo trá khôn khéo, nhưng giờ phút này lại ở dưới thân Kỳ Hoài Húc thô lỗ hóa thành một vũng nước.

Đông đảo nữ quyến đều hét lên, có xoay người, có che mặt lại, không có ai dám nhìn thẳng. Mà bọn quan viên cũng đều không dám nhìn tới vẻ mặt xanh mét dọa người của Tề Vương, đều nhất tề đem tầm mắt dời đi làm bộ ngắm phong cảnh khắp nơi, chỉ có mấy kẻ xương cứng trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Hạ Lịch chính là một người trong đó. Ông người này, trừ bỏ có chút ngu hiếu cùng cứng đầu thì đối đãi thê tử cùng nhi nữ thập phần trung trinh săn sóc, vốn dĩ ông đã có ấn tượng không tốt với hai vị Tề Lỗ thế tử, tin đồn nhảm nhí bên ngoài ông cũng có nghe thấy, nhưng có thế nào ông cũng không nghĩ tới...... Trừ bỏ ham mê nữ sắc, hóa ra nhị vị thế tử này đối với nam sắc cũng rất có hứng thú!

Ông nhớ tới dạo trước Tề Vương thế tử cứ quấn lấy muốn đến Hạ gia, không phải là...... là coi trọng nhi nữ của ông đấy chứ?!

Sắc mặt Hạ Lịch tức khắc trở nên phi thường, phi thường, phi thường khó coi.

Hạ Lan tiềm trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm một màn mà cậu chưa từng nghĩ tới ở trước mắt, cảm giác như cánh cửa của một thế giới mới vừa mở ra. Còn Hạ Mạt hồi nhìn như bụm mặt, kỳ thật lại xuyên thấu qua khe hở ngón tay lén lút quan sát. Khụ, lòng hiếu kỳ của nhân loại là sinh ra đã có sẵn, không liên quan đến triều đại cùng tuổi tác.

Nhờ quản gia nhẹ giọng nhắc nhở rốt cuộc Tề Vương cũng nghĩ đến chuyện phải giải quyết những người ở đây, đáy mắt ông ta xẹt qua sát ý, nếu có người dám nói ra......

Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy một giọng nam vang to lên, mang theo tán thưởng cùng thổn thức: "Nhị vị thế tử thật đúng là có tình thú, người khác ở đại sảnh nâng rượu vui cười chúc thọ Tề hoàng thúc, các ngươi lại ở chỗ này phong lưu khoái hoạt! Bổn hoàng tử hôm nay cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, sau này nếu phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu lại nói bổn hoàng tử hoang đường, nhị vị thế tử ngàn vạn phải giúp bổn hoàng tử chia sẻ một chút nha!"

Lúc Hạ Liên Phòng tới liền nhìn thấy Thập lục hoàng tử chỉ vào hai người trên giường trong phòng, nói đến nỗi nước miếng tung bay, thấy hai người kia đã dừng lại phủ thêm quần áo dưới sự hầu hạ của người làm, đáy mắt còn toát ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ! Hạ Liên Phòng tức khắc có một phỏng đoán không tốt, chẳng lẽ mấy thiếu niên trẻ tuổi của hoàng thất này đều có đam mê nhận không ra người sao!

Thập lục hoàng tử tự nhiên không biết Hạ Liên Phòng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy Tề thế tử cùng Lỗ thế tử thật sự là quá không tầm thường! Loại theo đuổi chấp nhất chân ái cùng hành xử khác người này không phải cực kỳ giống mẫu phi mất sớm của hắn sao? Mẫu phi vốn là một dân nữ bình thường, lại bởi vì cùng phụ hoàng yêu nhau, trở thành một thế hệ truyền kỳ, nghĩ đến hai vị thế tử này cũng là như thế nha!

Trách không được hai người ngày này thường ở bên ngoài có thanh danh đều không tốt, nguyên lai đều là vì hy sinh cho nhau!

Hắn tự suy nghĩ bổ não phong phú như vậy làm biểu tình trên mặt hắn trở nên cực kỳ phong phú, Hạ Mạt hồi nhìn ở trong mắt, cảm thấy rất có ý tứ, không cẩn thận tầm mắt quá nóng bị Thập lục hoàng tử phát giác, giây tiếp theo hắn liền nhìn lại đây, sợ tới mức nàng nhanh chóng lại che mặt lại.

Thập lục hoàng tử lúc trước vẫn luôn không ở đại sảnh, cũng không biết chui vào cái góc nào của Tề Vương phủ chơi bời, giờ phút này trên người lây dính không ít bụi đất cùng lá khô, mới vừa rồi Kinh Thiếu Du đi dẫn dụ người tời, hắn cũng là kẻ thứ nhất đi theo, chính là muốn mọi người cùng nhau tới xem náo nhiệt, ai biết chó ngáp phải ruồi, vừa vặn bắt được trò hay này.

Nếu nói trong đám hoàng tử ai không có hy vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất ...... không ai có thể hơn vị Thập lục hoàng tử này. Chính bản thân hắn cho mình mấy cân mấy lượng cũng rất rõ ràng cho nên ngày thường cũng không kéo bè kéo cánh, chỉ sung sướng sống qua ngày một mình, cũng chính bởi vì điểm này nên Thái Hậu cùng hoàng đế mới có thể chịu đựng hắn thoải mái hồ nháo.

Mia: Sáng edit vội mới đang nghĩ sao chương này ngắn thế, hóa ra bản cv bị thiếu. Giờ mới có thời gian tìm hiểu và bổ sung. À mà có nàng nào ngửi thấy mùi JQ quanh đây chưa, he he???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play