"Không cần giả bộ với chúng ta!" Ngày thàng hầu hạ Thượng Quan thị Hạ
Lục Ý đã thấy quá đủ, nàng ta vốn cũng không phải là kẻ có thể nhịn,
miễn cưỡng chống được đến hiện tại đã là cực hạn, trước đó nếu không
phải Hạ Hồng Trang vẫn ngăn cản thì nàng ta sớm đến tìm Hạ Liên Phòng
náo loạn! "Hôm nay nếu ngươi không đáp ứng yêu cầu của ta cùng tam tỷ
thì đừng trách chúng ta không để ý đến tình tỷ muội!"
Tình tỷ muội? Hạ Liên Phòng nghe được ba chữ này quả thực rất
muốn cười, trưởng - thứ các nàng xưa nay thủy hỏa bất dung, ở đâu ra cái gì mà tình tỷ muội? "Tứ muội muội vừa đến chỗ ta, ngay cả câu hỏi thăm
còn chưa kịp nói liền khí thế hung hăng nói cái gì mà không để ý đến
tình tỷ muội. Ngươi muốn đại tỷ hỗ trợ thì cũng phải nói rõ ràng là
chuyện gì chứ?"
Nụ cười của nàng trước sau như một ôn nhu thân thiện, mắt phượng thâm
thúy làm cho người nhìn vào mê say, loại ôn hòa phát ra từ trong nội tâm kia phi thường mê người, làm cho đối phương bất tri bất giác lọt vào
cạm bẫy của nàng mà không tự biết.
Hạ Lục Ý nghe thế hậm hực nói: "Ta cùng tam tỷ đều không muốn ở trong sân viện của di nương, muốn nói với ngươi một tiếng, để cho chúng ta về sân viện của mình đi thôi!"
Hạ Liên Phòng không khỏi sửng sốt một chút, biểu tình trên mặt hết sức mê hoặc: "Di nương đã khỏe lên rồi sao?"
Hạ Lục Ý chậc một chút, nói: "Không có, vẫn như cũ. Nhưng ta
cùng tam tỷ không thể mãi hầu hạ bà ấy đấy chứ? Chúng ta cũng có việc
cần hoàn thành a! Hơn nữa, phủ trong không phải không có hạ nhân, nào có tiểu thư gia đình nhà quyền quý tự mình chiếu cố người khác? Truyền ra
ngoài không sợ bị chê cười chết!"
Lúc nàng ta nói lời này rất là đương nhiên, hoàn toàn không suy xét đến đó là mẹ đẻ của nàng ta, càng không nghĩ tới mẹ đẻ của nàng ta
hại chết mẫu thân người ta, có phải nên chịu chút trừng phạt hay không.
Điều này có liên quan đến phương thức dạy dỗ con cái của Thượng Quan
thị, từ nhỏ đến lớn bà ta chỉ dạy hai nữ nhi thù hằn chánh thất phu nhân cùng đích xuất thế nào, chưa bao giờ nói cho các nàng biết tình thân
cũng rất trọng yếu. Cứ như vậy đương nhiên Hạ Lục Ý không chịu nổi khổ
cũng thực bình thường, cảm thấy Lam thị chết là xứng đáng cũng không
ngoài ý muốn. Chỉ là nàng ta không dám đi tìm Hạ Lịch gây sự nên chỉ có
thể đến tìm Hạ Liên Phòng.
Cứ tưởng rằng đề yêu cầu này với Hạ Liên Phòng khả năng thành
công không lớn, không nghĩ tới đối phương chỉ lo nghĩ rồi rất là sảng
khoái đáp ứng : "Cũng được, mấy ngày nay đích thật là vất vả cho các
ngươi, hạ nhân trong sân di nương không nhiều, các ngươi là tiểu thư,
khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mệt nhọc. Như vậy đi, các ngươi về trong sân
của mình trước đi, chuyện này ta sẽ đến nói cùng phụ thân."
Hạ Lục Ý nghe xong lập tức vô cùng vui sướng, đồng thời đắc ý
liếc Hạ Hồng Trang một cái, thầm nghĩ, ta đã nói mà, Hạ Liên Phòng căn
bản không lợi hại như ngươi cùng nương nghĩ, nàng ta ôn hòa dễ bắt nạt!
Xem xem, chỉ nói vài câu mà thôi, không phải nàng ta đã ngoan ngoãn đáp
ứng điều kiện của các nàng?
Trong lòng đại hỉ, cũng hiểu chút lễ phép, biết cáo biệt Hạ
Liên Phòng. Hạ Lục Ý khẩn cấp muốn về trong sân của mình, tắm một thùng
nước có thả cánh hoa cho thỏa thích sau đó mặc vào xiêm y sạch sẽ, chải
kiểu tóc mới, trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, cài trâm hoa điệp, ai mà thèm ở trong sân viện thê lương hầu hạ một bệnh nhân nửa người dưới muốn động
cũng không động được chứ!
Hạ Lục Ý vui sướng rời đi, Hạ Hồng Trang lại quay đầu liếc mắt
nhìn Hạ Liên Phòng khi xoay người rời đi, chỉ thấy đối phương đã cúi đầu cầm lấy một quyển sách an tĩnh đọc, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy
sườn mặt vô cùng tinh xảo của Hạ Liên Phòng, ôn nhu động lòng người, tựa như đòa hoa sen không nhiễm một hạt bụi trần, làm lòng người được thoải mái. Nương ra tay nhiều lần như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng
thành công một lần, nếu Hạ Liên Phòng thật sự ôn nhu đơn thuần như ở mặt ngoài thì vận khí của nàng không khỏi cũng quá tốt rồi. Nếu không
phải... vậy thì nữ tử này không khỏi tâm cơ thâm trầm quá mức dọa người.
Đối mặt với tầm mắt của Hạ Hồng Trang, Hạ Liên Phòng coi như là không cảm thấy, ngón trỏ mảnh khảnh hơi hơi khúc khởi, lật qua một
trang thư, sau khi nhận thấy được Hạ Hồng Trang đã rời đi, khóe miệng
giơ lên thành một nụ cười ý vị thâm trường.
Nàng ru rú trong nhà cũng đã một đoạn thời gian, ngay cả trong
cung đến gửi lời muốn nàng đi làm bạn Thái Hậu, Hạ Liên Phòng đều uyển
chuyển cự tuyệt rất nhiều lần. Cũng may Thái Hậu là thật tâm thương yêu
nàng, đối với chuyện phủ đại học sĩ cũng biết không ít. Sau khi minh
bạch nguyên do trong đó bà một là chán ghét Thượng Quan thị, thứ hai
càng thêm đau lòng cho Hạ Liên Phòng. Nghĩ tới đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi
đã không có mẫu thân, phụ thân rời phủ, còn phải chống đỡ bảo hộ một đôi đệ muội, nếu Xương Bình của bà còn sống bà đâu nỡ để tiểu nữ nhi chịu
như khổ vậy chứ?
Vì thế trong thành Yến Lương bắt đầu truyền lưu tin tức Thượng Quan phu nhân vốn có danh hiền nhưng không chỉ mất phẩm hạnh, giáo nữ vô phương, thậm chí còn ám hại đích xuất, độc chết chính thất! Không ai biết đây
là do ai truyền ra, chỉ biết trong một đêm toàn bộ người trong thành Yến Lương đều biết. Không ít dân chúng còn tự phát tụ tập ở bên ngoài Hàn
lâm phủ ném trứng thối cải nát nào trogn phủ, nhất tề mắng Thượng Quan
hàn lâm hèn hạ vô sỉ, dạy dỗ ra một nữ nhi ác độc như vậy khẳng định bản thân cũng không phải thứ tốt gì!
Cũng bởi vậy Thượng Quan Tiến ở trước mặt Tề vương đều không
nhận được thứ tốt gì, nhóm quan to hiển quý sở dĩ có phụ tá cùng môn
sinh, đó là hy vọng có thể mượn trí khôn và thủ đoạn của những người này để lấy được cơ hội cùng thế lực nhiều hơn, ai sẽ muốn một mưu sĩ tiếng
xấu vang dội chứ? Cho nên Thượng Quan Tiến không biết đã bị Tề vương quở trách bao nhiêu lần, trong lòng vừa oán hận phủ đại học sĩ đồng thời
đối với nữ nhi Thượng Quan Vân Nương này cũng có ngăn cách. Nghĩ rằng,
năm đó là ngươi liều chết liều sống muốn vịn lên phủ đại học sĩ nên ta
mới từ mối hôn sự đã định từ nhỏ, một lòng giúp ngươi, vì nghĩ có một
ngày ngươi có thể chưởng quản phủ đại học sĩ, trở thành cường đại hậu
thuẫn của hàn lâm phủ, do đó để ta có thể hãnh diện ở trước mặt vương
gia, có thể lên làm tâm phúc của vương gia. Nhưng hiện tại là chuyện gì
xảy ra? Cũng không chê mất mặt hay sao mà lại làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Làm thì làm, nhưng ngươi còn ngu xuẩn để bị nắm thóp, thậm chí để lộ tin tức, toàn bộ dân chúng Yến Lương đều biết ngươi làm chuyện tốt
gì! Độc hại chính thất mưu hại đích xuất, đây là tội danh vô cùng lớn!
Chẳng sợ vương gia nguyện ý hỗ trợ Thượng Quan thị cũng không thể tẩy
trắng!
Giờ này
khắc này Thượng Quan Tiến đã đem chuyện Thượng Quan thị trợ cấp bạc cho
hàn lâm phủ quên không còn một mảnh, hắn cảm thấy sinh ra một nữ nhi mất mặt xấu hổ như vậy thật là nghiệp chướng! Sớm biết như thế chi bằng một phen bóp chết khi nó vừa ra đời cũng tốt hơn làm hỏng con đường làm
quan của hắn!
Khi có lợi ích Thượng Quan thị chính là nữ nhi tốt của hắn, nhưng khi
không có giá trị lợi dụng thì Thượng Quan Tiến cũng chẳng coi nữ nhi là
gì cả. Từ trên người Thượng Quan Tiến không khó nhìn ra tại sao Thượng
Quan thị lại hình thành tính cách như vậy, tục ngữ nói cha nào con nấy,
lời này cũng không phải không có đạo lý.
Rốt cuộc, sau khi "Bình ổn" tâm tình bị thương, Hạ Liên Phòng động thân tiến cung.
Hơn nửa tháng không có tới, trong cung ngược lại vẫn giống
trước đây, không có thay đổi gì, thay đổi chỉ có tâm cảnh của chính
nàng. Thượng Quan thị rốt cuộc đừng mong xoay người, nhưng mục tiêu của
nàng còn xa xa chưa thể đạt thành.
Thái Hậu thấy nàng rất vui vẻ, lôi kéo tay nhỏ của Hạ Liên
Phòng không nguyện ý buông ra, liên tục thầm oán Hạ Lịch nuôi nữ nhi như thế nào, tiểu nha đầu vốn đã gầy yếu một chút hơn bạn cùng lứa tuổi,
hiện nay càng là một trận gió đều có thể thổi bay.
Giang nữ quan bên cạnh Thái Hậu cười híp mắt nói: "Nô tỳ thấy
Liên tiểu thư tuy rằng gầy chút, nhưng khí sắc đã tốt hơn trước đây rất
nhiều!"
Nghe
xong lời này, Thái Hậu cẩn thận xem sắc mặt của Hạ Liên Phòng, xem nửa
ngày mới đồng ý gật đầu: "ĐÚng là so với trước đây tốt hơn nhiều, trước
đây trắng bạch như tuyết, nay cuối cùng là có chút hồng hào." Nói xong
sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Liên Phòng, yêu thương nói: "Sinh được
xinh đẹp như vậy, cũng không thể làm một bệnh mĩ nhân, ai gia vẫn chờ
Liên nha đầu lớn lên, tìm cho Liên nha đầu một hôn sự tốt đấy!"
Hạ Liên Phòng cười nói: "Đa tạ Thái Hậu nương nương, chỉ là
Liên nhi cách cập kê còn có hai năm, việc này không gấp được."
Thái Hậu ngẫm nghĩ, thở dài: "Ai gia có không ít Tôn nhi, ai ai cũng tuấn tú cao dáo, ngay cả vài vị thế tử của vương gia cũng đều là
tài mạo song toàn diệu nhân nhi, đợi cho Liên nha đầu cập kê, bọn họ
cũng vừa vặn đến tuổi."
Hạ Liên Phòng không nghĩ tới chuyện thành thân, lời Thái Hậu
nói đối với nàng cũng là nghe một chút coi như xong, huống chi sau này
nàng có lẽ sẽ không thọ lâu, bằng không cái thân thể bệnh tật này nên
giải thích thế nào? Sợ là một ngày nào đó cái tính mạng trộm được này
cũng sẽ bị ông trời thu lại, nàng cần gì phải hại người hại mình chứ? Dù sau này gả cho một nam tử nào nàng cũng không thể đi yêu đối phương,
tội gì khiến người kia cũng phải chịu tra tấn như vậy. Chỉ là Thái Hậu
thật tâm thương yêu nàng, cho nên lời đả thương người như vậy Hạ Liên
Phòng không định nói ra, đến lúc đó lấy chiêu phá chiêu là được rồi.
"Thái Hậu nương nương, những chuyện này bây giờ nói không khỏi cũng quá
sớm, hôm nay tiến cung sớm, chi bằng để Liên nhi đi Ngự Thiện phòng bộc
lộ tài năng cho ngài thưởng thức nhé?"
Thái Hậu tin phật, thích ăn tố yến, Hạ Liên Phòng tđã bỏ rất
nhiều tâm huyết để nghiên cứu. Không có ai yêu thích một người lại không có duyên cớ, chẳng sợ lúc ban đầu hảo cảm của Thái Hậu với nàng là đến
từ Xương Bình công chúa bị chết yểu, nhưng nếu chính bản thân nàng không biết tiến tới không đủ năng lực, sao Thái Hậu có thể vẫn càng ngày càng thương yêu nàng cho tới bây giờ chứ?
Không muốn trả giá chỉ muốn hưởng thụ, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?
Nàng muốn được Thái Hậu phù hộ, nhất định phải trả giá. Cho nên Hạ Liên
Phòng bỏ rất nhiều công sức nghiên cứu kinh Phật, Thái Hậu lại là người
vô cùng kén chọn trong chuyện ăn uống, sơn hào hải vị có gì mà chưa từng được thưởng thức? Hạ Liên Phòng chỉ đành phải đi đường vòng lối tắt,
dùng cách thức riêng biệt để hầu hạ.
Đối với tay nghề của Hạ Liên Phòng Thái Hậu rất tín nhiệm, vừa
nghe Hạ Liên Phòng nói muốn nấu ăn lập tức sai người dẫn nàng mang đến
Ngự Thiện phòng, rồi lại luyến tiếc tiểu nhân nhi như vậy vì mình rửa
tay làm canh thang, trong miệng không ngừng dặn chỉ làm vài món đơn
giản, phải mau trở về, chớ để khói dầu ám vào người.
Hạ Liên Phòng đều nhất nhất đồng ý.
Lúc từ Ngự Thiện phòng trở lại Hạ Liên Phòng ở cửa cung liền
phát giác không khí bên trong có chút ngưng trọng, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Giang nữ quan đang đứng ở bên ngoài chờ nàng trở lại, thấy nàng tới vội nhỏ giọng cảnh báo nàng: "Thập lục hoàng tử cùng Cửu
hoàng tử ở ngự hoa viên đánh nhau, Thái Hậu nương nương đang tức giận
đấy!"
Thập lục hoàng tử cùng Cửu hoàng tử?
Ấn tượng của Hạ Liên Phòng với người sau không sâu, nhưng đối
với đại danh của người trước thì lại như sấm bên tai. Vị thập lục hoàng
tử này có thể nói là người không biết chừng mực nhất trong đám hoàng tử, đã 15 tuổi tuổi mà vẫn suốt ngày trêu chó chọc mèo, nếu như nói Kỳ Hoài Húc, Kỳ Ngọc Hà còn biết duy trì ở mặt ngoài dịu ngoan khiêm cung, vậy
hắn căn bản khinh thường giả bộ, hoặc là nói không có tâm cơ giả bộ. Tóm lại, thập lục hoàng tử là một tên vô pháp vô thiên, ức hiếp người khác
là của thế mạnh của hắn, tính tình cũng cà lơ phất phơ không ra dáng gì, là người không được coi trọng nhất, không có tiền đồ nhất, không được
triều thần để mắt nhất trong đám hoàng tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT