Editor: Thùy Linh

Ngày kết hôn trùng hợp cũng là Giải xuân ở Thanh Khâu.

Băng tuyết tan sau một đêm, thiên sơn phùng xuân, cỏ sắc xanh tươi.

Trong thần điện Thanh Khâu, hồng lụa trải dài một mảnh vui mừng.

Chu Song Song ngồi trước gương đồng, tùy ý để Doanh Hoa làm tóc ở phía sau, còn Thuấn Hoa bên cạnh giúp cô chọn trang sức.

Hai chị em lâu lắm rồi mới gặp nhau nên nhất thời cảm động, cười nói không ngừng.

Chu Song Song nghe hai người nói chuyện, mí mắt không nhịn được mà nhắm lại, từng chút từng chút, cũng không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tinh thần cô ngày càng không tốt, thời gian tỉnh táo không còn nhiều, Thuấn Hoa và Doanh Hoa thấy cô ngủ thì làm nhẹ lại.

Cô ngủ giấc này sau khi tỉnh lại thì sắc trời cũng đã tối mờ.

Đêm nay chính là ngày đặc biệt quan trọng của Thanh khâu trong mấy nghìn năm qua.

Con dân Thanh Khâu thức trắng đêm vui mừng không chịu ngủ.

Thiếu Quân Thanh Khâu kết hôn là chuyện lớn ở thiên ngoại cảnh, có không ít người lại đây chúc mừng, trong đó cũng bao gồm Phong Dương Tân của núi Hà Ấm.

Cố Cảnh Thanh vừa thấy Phong Dương Tân thì mời ông vào bên trong trò chuyện.

Hai vị Thần Quân ngồi đối diện nhau, trong tay mỗi người bưng ly trà, khó hiểu nhìn đối phương cười.

“Chúc mừng Dương Tân Thần Quân đã có một đứa cháu rể.” Cố Cảnh Thanh bưng ly trà hướng về phía Phong Dương Tân, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

Phong Dương Tân nghe những lời này thì lắc đầu, cười than, “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy…”

Nhiều năm trôi qua, nỗi đau mất cháu gái Thiên Lộ vẫn hoài đau đớn.

Ông cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày được thấy cháu gái nhỏ thành lập gia đình.

Cho dù bây giờ giữa hai người đã không còn quan hệ máu mủ, cho dù duyên phận của hai người đã sớm dừng lại một hoàng tuyền luân hồi.

Nhưng hôm nay thấy giá nến đỏ vui đường, trong lòng ông cũng cảm động rất nhiều, không khống chế được ưu tư.

Cả đời này của ông tuy tu thành tiên nhưng rốt cuộc gia đình tan vỡ.

Vợ vì cầu dung nhan mãi không già mà giết con trai con dâu, càng làm hại nhiều người vô tội.

Ông chỉ còn cách giết thê chứng đạo.

Trên thế gian này Phong Dương Tân chỉ còn lại đứa cháu gái nhỏ.

Mà bây giờ chỉ còn lại một mình.

“Hôm nay là ngày vui, Dương Tân Thần quan đừng quá đau buồn.” Cố Cảnh Thanh mời một ly trà, nói.

Phong Dương Tân hồi phục tinh thần lại, gật đầu không nói gì.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trong thần điện Thanh Khâu sáng chói.

Chu Song Song tỉnh lại, không biết tại sao mình lại nằm trên giường, trên người còn đắp một áo ngủ bằng gấm.

“Song… Thiếu phu nhân tỉnh rồi?”

Thuấn Hoa quay đầu thấy Chu Song Song tròn mắt, mở miệng kêu cô, nhưng rất nhanh chóng đổi cách xưng hô.

“Dì Thuấn Hoa đừng kêu vậy…” Chu Song Song chống người ngồi dậy.

Bình thường đã quen Thuấn Hoa kêu tên cô, vào lúc này lại bất thình lình kêu “Thiếu phu nhân” cô không quen.

“Thuấn Hoa gọi như vậy cũng không sai.” Doanh Hoa từ bên ngoại điện đi tới, cười nói.

Thuấn Hoa thấy chị gái mình thì đáy mắt cười sâu hơn, bà xoay người đỡ Chu Song Song xuống giường.

Bởi vì thân thể của cô chưa khỏe nên bây giờ còn chưa đi được, cuối cùng vẫn là Thuấn Hoa ôm cô đi tới gương đồng.

Chu Song Song nhìn mình trong gương mới phát hiện sắc mặt đã không còn tái nhợt như trước nữa, thì ra trong lúc cô ngủ, Doanh Hoa đã trang điểm cho cô, làm tăng thêm mấy phần hoạt bát.

“Lúc nãy thiếu phu nhân ngủ tôi còn chưa son môi cho người.” Doanh Hoa vừa nói, một bên lấy cái hộp nhỏ ra, bên trong là một màu đỏ, ánh sáng màu lộng lẫy.

Doanh Hoa vừa nói vừa cúi người son môi cho cô.

Chu Song Song không dám động đậy.

Doanh Hoa giúp Chu Song Song son môi, vẽ hoa điền, còn Thuấn Hoa ở phía sau giúp búi tóc.

Thị nữ bên cạnh cầm khay trang sức, Thuấn Hoa cùng Doanh Hoa mới giúp cô đeo lên, cuối cùng lấy vương miện vàng đội lên đầu cô.

Vương miện có từng dây hạt châu trong suốt, lúc va chạm phát ra âm thanh dễ nghe.

“Có nặng hay không?” Thuấn Hoa hỏi Chu Song Song.

Chu Song Song không dám lắc đầu, sợ mấy cái dây rối lại, cô chỉ nói, “Không nặng lắm ạ.”

Đồ Ngọc đi vào vừa vặn thấy Chu Song Song mặc váy cưới màu đỏ.

“Mẹ.” Chu Song Song thấy Đồ Ngọc thì sáng mắt.

Đồ Ngọc nhìn cô gái nhỏ mặc váy cưới đỏ, tóc đen nhánh, gương mặt tinh xảo lại càng thêm khí chất.

“Song Song của chúng ta xinh quá…” Đồ Ngọc đi tới khẽ vuốt tóc mai của cô.

“A Đình mà thấy chắc chắn sẽ ngây người.” Bà bắt đầu cười.

Thuấn Hoa cùng Doanh Hoa nghe cũng phụ họa theo, ánh mắt cười nhìn Chu Song Song.

Gò má Chu Song Song ửng đỏ, cảm thấy xấu hổ.

Gần đến giờ bái đường, Chu Song Song ngồi trên xe lăn gỗ được Thuấn Hoa đẩy tới chủ điện.

Cho dù cách một mảnh lụa đội đầu nhưng Chu Song Song có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn cô.

Tay cô nắm chặt dưới ống tay áo.

Cho đến khi một bàn tay đưa đến trước mặt.

“Tay.” Anh mở miệng, giọng nói mát lạnh chỉ đơn giản một chữ.

Chu Song Song vội vàng đưa tay nắm lấy một ngón tay anh.

Nhưng bàn tay trực tiếp bao lấy tay cô, từng ngón tự nhiên đan vào.

Cách mảnh lụa mỏng, cô chỉ thấy bóng anh mơ hồ nhưng vẫn nhìn chăm chú.

Anh nhéo tay cô thì cô mới tỉnh lại.

Khách đã ngồi đông đủ, ai cũng không ngờ rằng Thanh Khâu Thiếu Quân Cố Hề Đình sẽ lấy một người con gái người thường làm Thanh Khâu thiếu phi.

Hơn nữa cô gái này nhìn tựa hồ thân thể quá yếu ớt, hình như đang bị bệnh.

Người như vậy cũng có thể làm Thanh Khâu thiếu phi?

Vì Chu Song Song bị bệnh nên nghi thức diễn ra rất đơn giản. Từ đầu đến cuối ánh mắt Cố Hề Đình vẫn luôn nhìn về cô.

Vẫn luôn nắm lấy tay Chu Song Song, cho cô một cảm giác an toàn khi ánh mắt của mọi người đều tập trung về cô.

Tề Thư cùng Tuân Dực ngồi ở bàn, nhìn hai bóng người mà xúc động.

“Đình ca cứ như vậy mà kết hôn rồi…” Tề Thư cảm thấy thật thần kỳ.

Tuân Dực nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu có muốn kết hôn chưa?”

Tề Thư nghe nó hỏi vậy thì lắc đầu một cái, “Không không không, tôi chỉ mới là đứa trẻ hơn 100 tuổi mà thôi, tôi còn nhỏ!”

“…”

Tuân Dực nhìn cậu, sau đó mắng trong lòng: Ngu ngốc!

Dĩ nhiên nó không thể nói thẳng ra vì nó không đánh lại Tề Thư.

Nhưng vừa giương mắt nhìn Chu Song Song ngồi trên ghế, nó gãi đầu, “Cô chủ Song Song mới có 20 tuổi, bây giờ kết hôn có sớm quá không?”

“Dám nói với Đình ca không?” Tề Thư liếc nhìn nó, cười hì hì nói.

“…” Lỗ tai Tuân Dực cụp xuống.

Sợ sợ.

Tất cả kết thúc, Thuấn Hoa muốn đẩy Chu Song Song đi vào trong nhưng lúc này một ánh sáng chợt lóe, ngoài diện bỗng nhiên vọt tới một trận gió.

Miếng lụa trên đầu Chu Song Song bị thổi rơi.

Nhất thời trong đại điện, tất cả mọi người đều thấy rõ dung nhan của Thanh Khâu thiếu phi.

Đôi mắt ngập nước yêu kiều động lòng người.

“Tạ Trí.”

Lúc đó trong đại điện vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Mọi người thấy là Văn Dục Quan từ Thiên Cực Sơn.

Con trai hắn ngồi bên cạnh thu tay mình lại, căn bản không dám nhìn mặt ba mình.

“Mẹ…” Ba cậu đang chăm chú nhìn, tiểu Tạ Trí kéo một người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh chỉ lo vùi đầu ăn.

Bà ngẩng đầu lên, bên môi còn dính đồ ăn, nhìn tiểu Tạ Trí đáng thương mới nghiêng đầu do dự nhìn người đàn ông bên cạnh, “A Triệt…”

Tạ Triệt chỉ thấp mắt liếc nhìn bà.

Bà lập tức kinh sợ, vội vàng quay đầu lại, “Tạ Trí, con sai rồi đúng không?”

“…?” Tiểu Tạ Trí bối rối.

Lúc đó, Cố Hề Đình thấy Chu Song Song cúi đầu, nhìn có chút không biết làm sao. Anh đưa tay vỗ vai cô trấn an.

Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, anh khom người ôm lấy cô, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

“Xin lỗi.”

Tạ Triệt đứng dậy nhìn về phía Cố Cảnh Thanh, khẽ vuốt cằm.

Cố Cảnh Thanh lắc đầu, cười nói, “Không sao.”

Bên trong đại điện vẫn ồn ào như cũ, tất cả mọi người đều chúc mừng Cố Cảnh Thanh, mà Mạnh Trường Nguyệt nhìn bóng dáng Cố Hề Đình dần mơ hồ, tay cầm ly rượu khẽ run, đôi mắt ửng đỏ.

Cố kiềm nén, cô hớp một hớp rượu.

Thiếu Quân đã từng kiêu ngạo như vậy, không coi thế gian này ra sao.

Cô cho rằng, Cố Hề Đình là người lạnh lùng.

Nhưng thì ra, tất cả ôn nhu dịu dàng của anh đều dành cho cô gái trong ngực anh tối nay.

Cô thật hâm mộ, cũng thật ghen tị.

Chàng trai cô yêu thầm cả đời này cuối cùng lại không để ý đến cô.

Nhưng tất cả thích, sầu bi, bất bình cũng chỉ có thể dừng ở tối nay.

Chuyện xưa đều quên ở đây.

Cố Hề Đình ôm Chu Song Song về điện sau đó liền đi ra ngoài.

Chu Song Song ngồi trên giường một hồi nhìn nến đỏ đang cháy dữ dội, đầu óc cô dần mơ hồ, cơn buồn ngủ lại tới.

Thân thể dần dần yếu ớt, tinh thần cũng trở nên không tốt, lúc nào cũng thấy buồn ngủ.

Không chống cự được nữa, Chu Song Song nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.

Cô như trong một giấc mộng, trong mộng thoáng qua rất nhiều cảnh tượng xa lạ, thỉnh thoảng có hình bóng Cố Hề Đình, cảnh tượng hỗn loạn không dứt.

Lúc mơ màng mở mắt ra, cô thấy người nọ đang ngồi ở mép giường.

Đây là lần đầu tiên Chu Song Song quan sát Cố Hề Đình một cách nghiêm túc.

Anh mặc áo cưới màu đỏ, vương miện vàng dát hồng ngọc, tóc dài trắng không thấy lỗ tai hồ ly, sau lưng anh cũng không có cái đuôi.

Thời điểm này, vương miện vàng và thắt lưng ngọc của anh mảnh khảnh, thẳng nhưng lỏng lẻo, gương mặt đẹp như tranh vẽ.

Cô bỗng dưng giang hai tay ra.

Cố Hề Đình cong môi, như cô mong muốn, cúi người ôm cô.

Cánh môi mềm mại của anh chạm vào môi cô, bầu không khí rực cháy như một ngọn lửa nóng ở trong điện.

Áo quần trang sức rơi đầy đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bàn tay anh mơn trớn cánh lưng mềm mại nhẵn nhụi của cô, hơi thở bên tai cô trở nên dồn dập.

Gò má Chu Song Song đỏ bừng, đôi mắt đọng hơi nước giống như ánh đèn chiếu trên mặt nước.

Cô nắm chặt cánh tay anh, cả người cứng còng

Sau đó có lẽ vì nụ hôn mềm mại của anh nên đầu óc cô mơ màng.

Cũng không biết tại sao cô lại chủ động hôn lên vành tai anh.

Cố Hề Đình sửng sốt, gương mặt anh phiếm hồng, nốt ruồi bên dưới mắt càng sáng.

Trong lúc đó Chu Song Song cảm nhận được một vật mềm mại.

Cô mở mắt ra.

Là đuôi hồ ly của anh?

Trắng bạc một cục, cô theo bản năng bóp lấy.

Sau đó liền nghe anh hừ nhẹ, giọng trầm thấp mà đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt nhìn cô chăm chú.

Cái đuôi của anh quấn ấy eo cô, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn lấy môi cô, sau đó anh nói, “Muốn sờ cái đuôi của anh?”

Giọng nói anh rất thấp, có chút khàn khàn mang theo mấy phần cám dỗ.

Chu Song Song bị anh hôn đến mơ màng, chỉ lo gật đầu.

Cô nghe thấy anh cười khẽ, giọng không rõ ràng, “Được.”

Mọi việc sau đó trở nên mơ hồ, Chu Song Song chỉ nhớ mình như một con thuyền nhỏ lênh đênh chỉ có thể bám víu cánh tay anh, mặc cho cái đuôi buộc chặt hai người.

Cho đến khi cô mơ hồ nghe anh ghé vào tai, giọng trầm thấp, “Có thích anh hay không?”

“Thích…’’

Cô không suy tư cũng không do dự.

Chu Song Song nghĩ, nếu như không có Cố Hề Đình, cô sẽ ra sao?

Có lẽ cuộc sống hết thảy như trước, có lẽ cô sẽ mãi sống trong căn nhà lạnh lẽo một mình.

Cô độc là thói quen của cô.

Cho dù cô chưa bao giờ chịu thừa nhận là mình cô đơn.

Cho đến nay may mà có anh.

Đời này, cô không hối hận khi gặp được anh.

Vô luận là vào đêm mưa nhiều năm trước hay ngày đó ở Tầm Thành gặp lại.

Trái tim này của cô thích anh, chưa bao giờ thay đổi.

Anh giúp cô lấy lại niềm tin, cho cô dũng khí, dạy cô trưởng thành, trong mắt nhiều người anh lạnh lùng khó thể tiếp cận nhưng kỳ thật anh rất tốt.

“Em thích anh nhất…” Nước mắt làm mờ tầm mắt, tiếng nói cô khẽ run, nhỏ bé yếu ớt mềm mại.

Đời này, em thích anh nhất.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ trên những bóng cây, một cảnh yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play