Editor: Thùy Linh

Kể từ khi biết người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi này là mẹ của Cố Hề Đình thì Chu Song Song tỏ ra rất cẩn thận.

Trước khi tới đây, Đồ Ngọc đã biết gia cảnh của Chu Song Song.

Biết cô chỉ còn một mình khi còn nhỏ, Đồ Ngọc nhìn cô trìu mến.

Lúc nói chuyện, Đồ Ngọc tránh nói về gia đình, kéo tay Chu Song Song hỏi cô thích ăn cái gì, yêu thích cái gì.

Đều là các đề tài thoải mái.

Chu Song Song nghe bà nói chuyện dần dần cũng thoải mái hơn.

Đồ Ngọc hỏi cái gì cô cũng đều đáp.

Vô cùng khôn khéo.

Lúc ăn cơm, thấy bàn lớn được bày dọn chật kín, Chu Song Song sững sờ.

Mười mấy món ăn… cô nhìn Cố Hề Đình, đôi mắt nghi ngờ.

Thần tiên không phải là không cần ăn sao?

Cố Hề Đình cũng biết cô nghĩ cái gì.

“Mẹ không thấy là quá nhiều sao?” Anh nhìn Đồ Ngọc đang hớn hở gắp đồ ăn cho Chu Song Song.

Đồ Ngọc nhìn quanh bàn, “Nhiều không?”

Đồ Ngọc lườm anh, “Đồ ăn dọn ra cũng có để cho con ăn đâu?”

“…” Cố Hề Đình quyết định không nói gì nữa.

Đồ Ngọc không thấy mặt Cố Hề Đình đen sì, lại gắp thức ăn cho Chu Song Song, “Song Song, con ăn nhiều vào, mấy món này ngon lắm đấy.”

Đồ Ngọc tuy là thần tiên nhưng rất thích ăn uống.

Ở Cố gia cũng chỉ có một mình bà thích ăn.

“Con cảm ơn cô.” Chu Song Song nhỏ giọng nói.

Đồ Ngọc xoa đầu cô, “Gọi mẹ.”

Chu Song Song đỏ mặt xấu hổ.

“Mẹ…” Cố Hề Đình bất lực nhìn Đồ Ngọc.

Đồ Ngọc không đáp, cười dịu dàng với Chu Song Song, đôi đũa trên tay không dừng, một mực gắp thức ăn cho cô.

Chu Song Song cúi đầu ăn ngọn núi nhỏ đồ ăn mà Đồ Ngọc gắp cho cô, cũng đã thấy no căng bụng.

Nhưng vẫn không thể cự tuyệt ý tốt nhiệt tình của bà.

Đồ Ngọc suýt nữa quên mất con dâu bà là người phàm, bà cầm đũa ngừng một lát sau đó vỗ trán, “Đúng rồi nhỉ.”

Trên bàn còn nhiều thức ăn cuối cùng bà chỉ có thể gói về.

Về đến nhà, Đồ Ngọc để Thuấn Hoa đem bỏ vào tủ lạnh, sau đó lại gọi điện thoại cho Cố Hề Đình.

“Đưa con dâu của mẹ về nhà chưa?” Bà hỏi.

Ở đầu bên kia, giọng nói anh thờ ơ, “Vừa mới đến nơi.”

“Vậy con có về không?” Đồ Ngọc lại cầm điện thoại hỏi.

“Có mẹ ở nhà con dám không về à?” Cố Hề Đình cười miễn cưỡng.

Nếu là bình thường bà sẽ mắng anh là thằng chó con, nhưng lúc này lại nghiêm túc, “Nhanh trở về, chúng ta nói chuyện Chu Song Song.”

Đầu bên kia trầm mặc, thiếu niên nghiêm túc, “Con biết rồi.”

Lão Cố cũng đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Đồ Ngọc và thị nữ từ Thanh Khâu đến, Thuấn Hoa.

Thuấn Hoa và Doanh Hoa là chị em sinh đôi, hình dáng rất giống nhau. Năm xưa ở Thanh Khâu, hai chị em mỗi người một tính cách khác biệt, một người trầm lặng một người hoạt bát.

Thuấn Hoa là người hoạt bát.

Nhưng mà dần già đi, cộng thêm những chuyện không vừa ý làm bà trở nên trầm tĩnh, giống hệt như chị Doanh Hoa.

“Phu nhân thật vui vẻ.” Thuấn Hoa dọn dẹp trong nhà bếp, đi ra thì thấy Đồ Ngọc cười tủm tỉm.

Đồ Ngọc gật đầu, “Thuấn Hoa, hôm nay tôi gặp con dâu rồi.”

Mấy ngày trước Thuấn Hoa đã nghe qua việc Thiếu Quân có bạn gái nhỏ, trong lòng bà cũng tò mò, nghe Đồ Ngọc nói vậy thì đôi mắt toát lên sự vui mừng, “Thật không ạ?”

Đồ Ngọc ngồi trên ghế sô pha thở dài, “Nói chứ con trai tôi mặc dù là một thằng chó nhỏ nhưng ánh mắt còn tốt hơn cả tôi.”

“Xem ra phu nhân rất thích cô ấy.” Thuấn Hoa cười nói.

Đồ Ngọc che miệng cười, “Tôi nói nghe này, vóc dáng con bé cũng thật đáng yêu..”

Thuấn Hoa không khỏi hiếu kỳ.

“Tôi còn lo với tính tình của Thiếu quân như vậy ai cậu ấy cũng sẽ không quan tâm.” Thuấn Hoa cười hòa nhã, “Bây giờ có vẻ là tôi lo lắng nhiều rồi.”

“Đừng nói là bà, ngay cả tôi cũng nghĩ nó sẽ độc thân cả đời…” Đồ Ngọc gác hai chân, vừa thở dài vừa nói.

Trước kia có một nhà họa sĩ vào nhà chơi còn dẫn theo con gái.

Cô bé thấy Cố Hề Đình thì đỏ mặt, lại không nhịn được mà bắt chuyện.

Nhưng mà Đồ Ngọc coi toàn bộ quá trình, thấy thằng chó nhỏ kia không thèm nhìn cô bé một cái chứ đừng nói là nói chuyện.

Đồ Ngọc chưa từng thấy Cố Hề Đình lui tới với cô gái nào.

Lúc anh về nhà, thấy Đồ Ngọc đang nằm trên ghế đợi anh.

“Ô, chó con về rồi đấy hả?” Đồ Ngọc thấy anh thì liền ngồi dậy.

Cố Hề Đình ngồi xuống phía đối diện, dứt khoát, “Mẹ muốn nói chuyện gì?”

Đồ Ngọc nhìn Cố Hề Đình chằm chằm, bà quan sát kỹ đứa con trai này.

Một hồi lâu sau bà hỏi, “Nếu mẹ không đồng ý để hai đứa bên nhau thì sao?”

Thần thái nghiêm túc, không có nửa trêu chọc.

Cố Hề Đình nghe xong mỉm cười, “Vậy lúc nãy ở nhà hàng Ngọc Vinh là mẹ diễn trò?”

Không đợi Đồ Ngọc nói, anh nâng tay trái mình lên lộ ra dây Tử Vụ hoa ở trước mắt bà, “Mẹ nói khế ước Tử Vụ hoa có thể đổi không?”

“Lão Cố không gì là không thể làm.” Đồ Ngọc hất cằm.

Cảnh Thanh Thần Quân Thanh Khâu nếu muốn Tử Vụ hoa trên tay anh chết đi cũng không có gì khó.

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn nói gì?” Cố Hề Đình buông cánh tay xuống, trịnh trọng nhìn bà.

Anh cũng không tin là bà sẽ không đồng ý hai người.

Anh rất hiểu rõ người mẹ này.

Đồ Ngọc nữ sĩ nở nụ cười, “A Đình, con chắc chắn đời này là con bé sao?”

Lâu rồi bà mới đứng đắn kêu “A Đình”, anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc ở mẹ mình.

Cố Hề Đình không do dự, “Vâng.”

“Mẹ hy vọng con biết thân là thần linh, cả đời cũng sẽ dài hơn người thường.” Đồ Ngọc ngồi thẳng dậy, “Mà con còn là Thiếu Quân của Thanh Khâu, được hưởng cuộc đời dài, năm tháng dài như vậy không thể qua loa chọn bạn đời.”

Thanh Khâu là một nơi trường tình.

Mà Thanh Khâu phải là người trường tình thần.

Nếu như Cố Hề Đình đã chọn năm tháng dài như vậy là Chu Song Song.

Cũng bởi vì là thiếu quân, nếu năm sau anh hối hận cũng có thể thay đổi.

Dẫu sao anh muốn thay đổi khi nào cũng được.

Đồ Ngọc thở dài, “Nếu sau này con muốn đổi ý cũng không phải khó gì, nhưng đối với Chu Song Song là không công bằng.”

Cố Hề Đình lẳng lặng nghe Đồ Ngọc nói.

Qua thật lâu, Đồ Ngọc nghe anh nói, “Mẹ yên tâm.”

“Cả đời này, con chỉ cần cô ấy.”

Giọng nói anh mát lạnh, vừa thận trọng vừa nghiêm túc.

Đồ Ngọc nhìn anh thật lâu rồi mới nở nụ cười.

Đúng là con trai của bà.

Bà biết anh không phải là người dễ động lòng.

Mặc dù nhìn phóng túng như vậy nhưng giống hệt Cố Cảnh Thanh.

Thức dậy sau 300 năm, anh dần dần trưởng thành một thiếu niên.

300 năm bất tỉnh lại có phần tươi sống.

Đồ Ngọc cảm thấy bà nợ anh.

Nhưng áy náy dằn xuống đáy lòng, mẹ con kiểu mẫu luôn thờ ơ như vậy.

Đồ Ngọc luôn mong anh khỏe mạnh.

Mong anh sớm tu bổ thiên nguyên, thoát khỏi bệnh tật.

Nhiều năm anh hôn mê cũng chính là khoảng thời gian đau khổ nhất cuộc đời bà.

Thân là mẹ, tình yêu của Đồ Ngọc đối với anh cũng giấu ở đáy lòng, không thể biểu đạt tình cảm.

Nhưng giữa hai mẹ con không cần nói thẳng.

Bà nhớ lại mọi chuyện sau đó ung dung, “Vậy khi nào con đưa con bé tới đây?”

Bà nói một câu mà làm anh ngây ngẩn.

“Gia cảnh của Chu Song Song mẹ biết, mới 17 tuổi phải ở một mình, chắc con bé cô đơn lắm, dù sao sau này cũng tới đây mà?” Đồ Ngọc nữ sĩ nghiêm trang nói.

“Con bé tới đây cũng có mẹ chăm sóc nó.”

Đồ Ngọc còn nói thêm.

Cố Hề Đình suy nghĩ chốc lát mới mở miệng, “Phải xem cô ấy có đồng ý hay không.”

Nhưng theo anh cô sẽ không chịu.

Bởi vì đối với cô, Cố gia và Đồ Ngọc vẫn còn xa lạ.

Cô không có cảm giác an toàn, đột nhiên thay đổi cũng sẽ khiến cô bất an.

Đôi lúc Cố Hề Đình cũng muốn như vậy. Nếu như anh không phát hiện cô trốn ở trong góc, cô có lẽ sẽ mãi sống rung rúc trong thế giới nhỏ của mình, không dám làm gì cũng không dám tiếp xúc với người ngoài.

Lá gan cô rất nhỏ.

Lại đáng thương như vậy.

Nhìn nhỏ nhắn mềm mại nhưng cô rất bảo thủ với thế giới.

“Không sao, chuyện đó cứ để mẹ lo.”

Đồ Ngọc thấy anh băn khoăn liền vỗ ngực mình.

Bà phải tranh thủ đưa con dâu bà về nhà!

Tự tin của bà tràn đầy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play