Editor: Thùy Linh

Cô hỏi một cách dè dặt, đồng thời dùng đôi mắt trong sáng nhìn anh.

Tựa như trong lòng đầy mong chờ, nhưng cũng không biểu lộ nghi ngờ gi.

Phòng khách yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng ve ngoài cửa sổ kêu.

Cố Hề Đình nắm chặt tay, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.

Yết hầu anh giật giật, cảm thấy miệng khô khốc.

Nhưng anh miễn cưỡng dời mắt đi, cố ra vẻ trấn định, “Đừng làm loạn.”

Chu Song Song đang dũng cảm, nghe anh nói vậy thì mất mát cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.

Cố Hề Đình đợi một hồi thấy cô không làm gì nữa thì nhíu mi.

Cô cúi đầu không chịu nói lời nào còn anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt không được tự nhiên nhưng không biết phải nói gì.

Có lẽ là khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì trái tim trở nên mềm nhũn.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ra nâng đầu cô lên nhìn anh.

Lông mi của cô run lên.

Lúc cô đang nhìn thì anh liền cúi người xuống lại gần.

Môi của hai người chạm vào nhau, chỉ thoáng nhẹ một cái rồi ngừng lại.

Hơi thở của anh hơi lạnh cứ như vậy phả gần mặt cô, trong mũi cô toàn là mùi hương của anh.

Chu Song Song nắm chặt vạt áo anh, gương mặt trắng nõn đã trở nên đỏ hồng, lông mi chớp động, cả người cô cứng còng, cũng không dám nhúc nhích.

Thời điểm vừa buông cô ra, Cố Hề Đình còn bị cô nắm lấy áo không chịu buông, bên tai anh đã nóng đỏ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, ngón tay anh chạm vào tay cô.

Chu Song Song rốt cuộc tỉnh hồn, vội vàng bỏ ra.

Cô ngồi ở trên thảm, ôm hai đầu gối của mình giống như cây xấu hổ vừa mới bị động vào.

Cố Hề Đình buồn cười.

Không phải lúc nãy còn lớn gan sao? Vậy mà lúc này lại xấu hổ như vậy rồi.

Anh đứng dậy, trực tiếp cúi người đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ gầy của cô, lúc cô còn chưa kịp đề phòng thì anh đã bế lên.

Cố Hề Đình muốn ôm cô ngồi trên ghế sô pha nhưng vừa mới đứng dậy thì hai chân cô đã quấn lấy hông anh.

Cùng lúc đó, cổ anh cũng bị ôm chặt.

Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Chu Song Song.

“Bỏ anh ra.” Giọng nói anh bất lực.

“Em ngồi trên ghế sô pha đi.” Chu Song Song sửng sốt sau đó lại ôm chặt lấy anh.

Rõ ràng lá gan cô rất nhỏ, gương mặt đã đỏ bừng nhưng lại dính lấy anh không buông.

Cô không hề nặng, ngược lại còn rất gầy.

Khung xương nho nhỏ, không mấy lượng thịt, Cố Hề Đình tự hỏi có phải cô hay bỏ bữa hay không.

“Ngoan nào.” Anh ôm eo, để cô ngồi xuống sau đó đưa tay xoa đầu.

Đầu óc của Chu Song Song trống rỗng, cô có chút tham lam mà dùng mặt cọ lên vai anh, sau đó mới buông ra, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

“Ngày mai anh sẽ đến trường, em phải nghỉ ngơi đi đấy.” Anh dặn dò.

Chu Song Song gật đầu một cái.

Nhìn Cố Hề Đình đi tới cửa đổi giày, sau đó đi ra ngoài, đến khi anh đóng cửa lại, Chu Song Song cũng không dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đến khi nào.. cô mới có thể vừa mở mắt ra là nhìn thấy anh.

Cô nghĩ trong lòng.

Đêm nay Chu Song Song lại mơ.

Cố Hề Đình trong giấc mơ của cô lộ ra một cái đuôi màu trắng bạc.

Anh trở nên dịu dàng, mặc cho cô có sờ cái đuôi, ngay cả khi cô vô tình bứt một cọng lông cũng không tức giận.

Cho đến khi cô bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Chu Song Song dậy trễ nên vừa tới trường thì chuông vào học đã vang lên.

Cô vác cặp xách chạy lên lầu, vừa thở hổn hển vừa chạy vào lớp đã thấy Cố Hề Đình nằm ngủ trên bàn.

“Song Song!” Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cô thì lên tiếng chào.

“Chào cậu, Hiểu Tĩnh.” Chu Song Song cười.

Nghe thấy giọng nói của Chu Song Song thì Cố Hề Đình ngẩng đầu lên.

Anh chưa tỉnh táo lắm nhưng vẫn đứng lên để cô đi vào.

Chu Song Song kéo ghế ra ngồi xuống, chưa lấy sách vở ra đã nhìn qua Cố Hề Đình.

Đôi mắt anh nửa mở, hình như anh ngủ không đủ giấc.

“Anh ngủ không ngon sao?” Dưới bàn học, cô đưa tay ra lặng lẽ kéo tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi.

Cố Hề Đình quay đầu ừ một tiếng.

Tay anh nắm lấy tay cô, lại nhéo một cái sau đó đặt trên đầu gối của anh, tuy không buông ra nhưng trên mặt không có biểu tình, lại vùi đầu ngủ.

Cả ngày nay anh không ngủ vì là chuyện gì?

Đây là khoảng thời gian tra đầu mối, hơn nữa giúp lão Cố xử lý công chuyện ở thiên ngoại cảnh, hao tốn thể lực cho nên mới mệt mỏi như vậy.

Nhưng chuyện bừa bộn này anh không muốn nói cho cô nghe.

Cũng không có gì cần thiết.

Chu Song Song không biết suy nghĩ của anh, lúc này đang bị anh nắm lấy tay thì mặt cô ửng đỏ, nhưng không hề tránh né.

Trong lòng cô đầy vui sướng, còn ngọt hơn cả đường.

Giờ Vật lý, Cố Hề Đình vẫn đang ngủ, Tề Thư bên kia cũng đang lén chơi game.

Chu Song Song đang nghe giảng, ban đầu cô nhìn chăm chú vào bảng, nghe thầy giảng còn mình thì ghi chép.

Nhưng cô phản ứng chậm nên không theo kịp tiết tấu của thầy, chỉ trong chốc lát mà đầu đã loạn.

Sau đó thì mơ màng buồn ngủ.

Ánh mắt chuẩn bị nhắm lại thì đột nhiên tỉnh, cô trợn to hai mắt, sau đó lại bị thôi miên nhắm mắt, rồi lại tỉnh dậy.

Lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Bỗng nhiên tay cô bị bóp chặt.

Ánh mắt cô mở to nhìn lại, vừa lúc đối diện với tròng mắt màu hổ phách.

Không biết anh đã tỉnh lại khi nào, lúc này anh đang chống tay nhìn cô.

“Chăm chỉ học tập.” Anh hạ thấp giọng nói.

Chu Song Song như là mới được giao nhiệm vụ, cô không dám ngủ gà ngủ gật nữa, sống lưng cô thẳng tắp nghiêm túc nhìn bảng đen.

Tựa như một học sinh tiểu học.

Cố Hề Đình khẽ cười, lại nhắm hai mắt.

Trừ tiết Ngữ văn ra thì tiết nào anh ngủ cũng thoải mái.

Các thầy cô mỗi khi nhìn thấy Cố Hề Đình ngủ cũng sẽ kêu anh đứng dậy trả lời, nhưng mấy câu hỏi này không làm khó được anh.

Mà trả lời xong anh liền nằm xuống bàn.

Các giáo viên thấy kết quả học tập của anh cũng không ý kiến gì.

Thời gian dài như vậy cũng đã quen thuộc, không để ý đến anh nữa.

Dĩ nhiên những điều này trừ giáo viên Ngữ văn ra.

Bởi vì Cố Hề Đình viết văn… thật sự là thê thảm không nỡ nhìn.

Chu Song Song hâm mộ nhìn anh, sau đó lại nhìn lên bảng nghiêm túc nghe giảng bài.

Một tay cô bị anh nắm lấy, không có buông lỏng, đến nỗi cô cảm giác được bàn tay mình đã đổ mồ hôi nhưng cô vẫn không muốn rút tay về.

Tề Thư bên cạnh đang hăng say chơi game, mặc dù im lặng nhưng động tác của cậu hơi mạnh.

“Mẹ nó… lại mất mạng?” Cậu bỗng nhiên nhỏ giọng mắng một câu.

Bởi vì Tề Thư gây ra tiếng động nên Chu Song Song không thể nghe giảng, cô nhíu mày.

Cố Hề Đình vẫn đang cúi đầu trong khuỷu tay không ngẩng dầu lên, ngón tay anh cục cựa, một ánh sáng màu vàng nhạt bay ra.

Trong nháy mắt, ghế của Tề Thư ngã về phía sau, cậu không phòng bị nên té theo.

Âm thanh lớn như vậy lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Tề Thư đá chân vào ghế, cậu đau đến nhe răng toét miệng, giây tiếp theo nghe mọi người cười.

“Cười cái gì!” Tề Thư bị té lại nghe thấy mọi người cười nên cậu nổi giận.

Nhưng cậu quên mất trong phòng học còn có giáo viên.

“Tề Thư, đứng dậy.” Thầy Trịnh Kỳ đứng trên bục giảng kêu.

Tề Thư giật mình, sờ cái mông đau của mình đứng dậy.

“Em trúng số độc đắc sao?” Trịnh Kỳ cười một tiếng, “Vui như vậy?”

Nhất thời trong lớp lại vang lên một tràng cười.

Tề Thư phát hoảng, lúng túng cười nhưng không lên tiếng.

“Tề Thư, giải câu này.” Trịnh Kỳ gõ thước trên mặt bảng.

“…”

Tề Thư ghét nhất là phải giải bài.

Nhưng cậu mới mất mặt một lần rồi, nếu lúc này không làm được thì không phải sẽ bị cười lần nữa sao?

Sao cậu có thể làm tổn hại danh tiếng của mình được?

Vì vậy cậu đứng nghiêm, dưới ánh mắt của mọi người, đi lên bảng giảng bài.

May mắn thay Vật lý là môn tủ của cậu.

Chẳng qua bình thường cậu lười không muốn động não nên bài tập cơ bản không làm, ngay cả khi kiểm tra cũng làm qua loa.

Việc đi học vốn không phải là do cậu tự nguyện.

Tề Thư đứng trước mặt Trịnh Kỳ, bình tĩnh nhận lấy phấn, nhìn đề xong bắt đầu viết.

Quá trình giải rất lưu loát không hề dừng lại.

Cuối cùng cậu để phấn lại trong hộp, bĩu môi: “Cũng không khó quá.”

Trong trường hợp này cậu không hề giả vờ.

Nhưng khi cậu đi xuống thì Cố Hề Đình ngẩng đầu lên, nhìn cậu như một đứa thiểu năng.

“…” Tề Thư không biết tại sao cậu lại cảm thấy mình tầm thường.

Thật vất vả mới hết giờ.

Tề Thư gấp gáp hỏi, “Đình ca, sao cậu lại làm vậy với tôi?”

Cố Hề Đình đang dựa vào ghế, đôi mắt anh mở hờ, nghe thấy cậu nói thì liếc mắt.

Lúc đó, Chu Song Song cũng nghiêng đầu nhìn anh.

“Cậu quấy rầy bạn nhỏ của tôi học tập.”

Trên mặt Cố Hề Đình không biểu cảm, anh thờ ơ nói một câu, giọng nói có chút lười biếng.

“…” Tề Thư ngây tại chỗ.

Mẹ nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play