Mạch Đương xùy cười một tiếng, lắc lắc ảnh chụp trong tay, “Tôi có thể nói cái gì? Lén chụp những tấm ảnh này, cố ý gửi cho ông, còn có thể là ai? Chẳng lẽ là chị Nguyệt? Quả thực là trò cười, như vậy chỉ còn lại mẹ con Cao Toa Toa.”
Ở Cao gia ai không hy vọng Mạch Đương trở về nhất, điều này không cần nghĩ cũng biết, ai sẽ vì ngăn cản Mạch Đương trở về, chuyện này cũng cùng lý lẽ. Cho dù bây giờ còn chưa chứng thực, nhưng rõ ràng Cao Toa Toa cùng Ngô Diễm Lâm có động cơ rất lớn.
Cao Hoành Viễn vừa nhìn thấy những tấm hình này liền giận tím mặt, căn bản không rảnh suy xét mấy vấn đề đó liền chạy thẳng đến chỗ Mạch Đương bên này, hiện tại tỉnh táo lại, cũng rất dễ dàng phát hiện hết thảy đều có dấu vết mà lần theo. Nhưng lúc này ông không muốn truy cứu vấn đề đó, so ra, ông càng để ý chính là quan hệ giữa hai người Mạch Đương và Trì Yến, nhìn hai người nắm tay nhau ông cảm thấy chói mắt cực kỳ.
Tương tác giữa hai người rơi vào trong mắt Cao Hoành Viễn giống như kim đâm vậy, ông không ngờ chuyện lớn như thế, Mạch Đương cứ vậy hời hợt bỏ qua, không dám tin nhìn cậu, “Con nói cái gì?”
“Tôi nói, đây là chuyện của hai người tôi và Trì Yến, không có quan hệ gì tới ông…”
“Càn quấy!” Cao Hoành Viễn nổi giận nói, “Cái gì gọi là chuyện của hai người? Con biết hai đứa như này gọi là gì không?! Con vậy mà một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có sao?! Sao ta lại sinh ra thứ không biết phải trái như con…”
“Cậu có tư cách gì nói những lời này với ta?” Cao Hoành Viễn hỏi, tuy rằng không biết bối cảnh gia đình của Trì Yến là gì, nhưng quan hệ giữa anh cùng Mạch Đương, ông không cách nào có sắc mặt tốt được.
“Vậy ông có tư cách gì nói với tôi những lời kia?” Mạch Đương thấy ông đối xử với Trì Yến như vậy liền khó chịu, đang muốn phát tác, Trì Yến lại nâng tay ngăn lời cậu, mặt lạnh nhìn Cao Hoành Viễn nói: “Về mặt huyết thống mà nói, ngài cho Mạch Đương sinh mệnh, điều này mặc dù không cách nào thay đổi, thế nhưng theo tôi được biết thì nhiều năm như vậy ngài chưa từng nuôi em ấy một ngày thậm chí một giờ, cho nên ngài cũng không có tư cách chỉ trích em ấy có gì không đúng, ngài không có bất cứ lập trường nào cả.”
Lời anh vừa sắc bén lại nói trắng ra, vốn Cao Hoành Viễn đang nổi giận lại bị lời anh nói làm cho sửng sốt, liền nghe anh nói tiếp: “Những gian khổ Mạch Đương từng chịu đều có liên quan tới ngài, đây là bất hạnh ngài tạo ra cho em ấy, điều này cũng không cách nào thay đổi, nhưng từ nay về sau tất cả niềm vui của em ấy đều không có chút quan hệ vào với ngài hoặc là Cao gia, hy vọng ngài có thể rõ ràng điểm này.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trì Yến với từng chữ rõ ràng như đao đâm vào lòng Cao Hoành Viễn, khiến những lời ông muốn nói vừa ra đến khóe miệng lại chặn trở về toàn bộ. Những gì Trì Yến nói, trong lòng mỗi người ở đây đều biết rõ, lại chưa từng có người nào nói trắng ra như thế, bời vì lời anh nói, chuyện tình năm đó như đèn kéo quân thoáng hiện trước mắt Cao Hoành Viễn, sinh mệnh trẻ tuổi của Mạch Kỳ như đóa hoa mất nước ngày càng điêu linh, cuối cùng từ lầu cao nhảy xuống, chấm dứt một đời thảm thương.
Mà Mạch Đương tuy là con trai của mình, lại chưa từng gọi ông một tiếng cha, ngược lại luôn nhìn mình như cừu địch. Như Trì Yến nói, ông chưa từng nuôi Mạch Đương một ngày, Mạch Đương cũng chưa bao giờ cho ông cơ hội này.
“Ta…” Ông mở mở miệng, muốn nói chút gì.
“Đủ rồi.” Mạch Đương lên tiếng cắt đứt lời ông, sắc mặt lạnh lùng, “Tôi không cần ông nuôi tôi, trước đây không cần, về sau cũng sẽ không cần, điều ông phải làm chính là đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sống như thế nào, ở bên cạnh ai, đều không có bất cứ quan hệ nào với ông. Nếu cảm thấy bởi vì quan hệ huyết thống mà muốn làm chút gì đó, vậy về sau khiến tôi sống dễ chịu chút, không cần đến nữa.”
Đây là lần đầu tiên Mạch Đương bình tĩnh như vậy nói chuyện với Cao Hoành Viễn, giữa hai người không có loại không khí hết sức căng thẳng trong dĩ vãng, lại cũng không khá hơn chút nào. Cao Hoành Viễn nhìn gương mặt xa cách lạnh lùng của cậu, tức giận như khí cầu bị châm thủng, đột nhiên tiêu tán, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác vô lực.
Sau một lúc lâu, Cao Nguyệt mở miệng trước nói: “Chuyện này chị sẽ điều tra rõ, những chuyện khác để sau hãy nói.”
Mạch Đương từ chối cho ý kiến, đứng yên không nói lời nào.
Cao Hoành Viễn đỡ gậy chống đứng lên, vốn vóc người coi như cao lớn, giờ khắc này lại hiện ra chút còng lưng, ông không nói gì nữa, thậm chí không nhìn Mạch Đương, chậm rãi đi ra phòng khách, chú Vương theo sát phía sau ông, hai người cùng nhau xuống lầu.
Cao Nguyệt trước khi đi nói với Mạch Đương: “Sống thật tốt.” Nói xong cũng rời đi.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Mạch Đương cùng Trì Yến còn có Mạch Manh, Trì Yến đi qua đóng cửa, chờ anh trở lại, Mạch Đương đột nhiên ôm lấy anh, đem mặt chôn trên cổ anh.
Quả nhiên là Mạch Đương, căn bản không cần bất luận kẻ nào an ủi. Trì Yến nở nụ cười, nói: “Rửa mặt đi, rồi đi ăn mì sợi.”
“Được.” Mạch Đương hôn anh một ngụm, trở về phòng thay quần áo, Trì Yến thì đi rửa mặt.
Trên đường trở về Cao gia, Cao Nguyệt cùng Cao Hoành Viễn ngồi trên một chiếc xe, cô lái xe, Cao Hoành Viễn ngồi bên cạnh cô, dọc theo đường đi hai người đều im lặng, Cao Hoành Viễn sau khi từ chỗ Mạch Đương ra ngoài liền vẫn không hé răng, khuôn mặt vốn coi như có sinh lực lại như bị phủ một tầng tro bụi.
“A Nguyệt.” Hồi lâu, ông lên tiếng gọi một tiếng.
Cao Nguyệt ứng tiếng, liền nghe ông hỏi: “Con cũng cảm thấy ta làm sai sao?”
“Làm con không nên nói cha sai.” Cao Nguyệt nói.
Là không nên nói cha sai, mà không phải không có làm sai, Cao Hoành Viễn hiểu được ý cô, ông nghĩ đến lời Mạch Đương cùng Trì Yến nói vừa rồi, trong lòng vô cùng trĩu nặng, muốn nói chút gì để phản bác, “Năm đó ta cùng mẹ Mạch Đương… từ lúc bắt đầu đã không vui vẻ, thù hận của bà ấy với ta quá lớn.”
Cao Nguyệt im lặng không lên tiếng, nghe ông nói tiếp: “Kỳ thực ta muốn qua bồi thường mẹ con họ, chỉ là không có cơ hội, Mạch Kỳ đi quá sớm, Mạch Đương lại vẫn luôn thù hận ta.”
“Cha.”Cao Nguyệt gọi ông một tiếng, “Nếu trước kia đã không thể bù đắp, giống như Mạch Đương nói, về sau để nó sống tốt chút đi, ngài muốn cho, vẫn luôn không phải thứ nó muốn, nếu hiện tại nó sống vui vẻ, ngài đừng kéo nó về vực sâu không đáy nữa.”
“Ta…” Ông muốn phản bác Cao Nguyệt, nói mình không phải nghĩ như vậy, ông chưa từng muốn cho Mạch Đương trôi qua những ngày tháng như trước kia.
“Coi như là vì dì Mạch Kỳ có thể sống tốt ở bên kia một chút đi, vướng bận duy nhất của dì ấy chính là Mạch Đương, coi như là vì dì đi.” Cao Nguyệt nói.
“Mạch Kỳ…” Cao Hoành Viễn nỉ non gọi ra cái tên này, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Về đến nhà, Cao Hoành Viễn trực tiếp đi thẳng lên phòng sách, ông cần yên tĩnh một chút, nhiều năm kiên trì như vậy đến cùng có đúng hay không.
Cao Nguyệt rơi lại phía sau ông mấy bước tiến vào, ánh mắt quét qua khuôn mặt muốn nói lại thôi của Cao Toa Toa, sau đó cũng lên lầu.
Lưu lại Cao Toa Toa cùng Ngô Diễm Lâm không rõ tình huống.
Đêm nay tuy rằng cũng là đốt stick pháo hoa, cảm giác lại bất đồng với dĩ vãng rất lớn, bên tai trừ tiếng pháo, còn có tiếng Trì Bảo vui đùa, bên cạnh cậu còn có Trì Yến, tay hai người nắm thật chặt, cậu sẽ không bao giờ cô đơn một mình nữa.
Đối xong pháo hoa trở lại dưới lầu, Lưu Hồng Nhạn phân biệt phát bao lì xì cho ba người, sau khi nhận bao lì xì Mạch Đương mới phản ứng lại, chạy nhanh lên lầu đem quà biếu mình mang đến tặng cho mấy người Lưu Hồng Nhạn.
“Tôi không có sao?” Trì Yến nhìn cậu chỉ đưa ba phần quà liền hỏi.