Hai chữ được coi là “xúc phạm” kia khiến mặt Cao Hoành Viễn trầm xuống, gậy chống nặng nề giậm trên đất một cái, “Cao Tầm! Lễ phép cùng gia giáo của con đi đâu rồi?”
Mạch Đương hoàn toàn không để ý cơn giận của ông, đối với cái tên “Cao Tầm” này càng không muốn để ý, nhếch khóe miệng cười lạnh một chút, “Ông kêu ai? Gia giáo? Không xin phép mà vào là tặc, đường đường chủ tích Cao gia mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?”
“Ta đến đây không phải để cãi nhau với con.” Cao Hoành Viễn nói rồi dùng một tay kéo cái ghế bên cạnh chuẩn bị ngồi xuống, Mạch Đương lại trước ông một bước nắm lấy mép ghế dùng sức lôi kéo, cái ghế bị cậu hất ra văng vào tủ quần áo, phát ra một tiếng “Ầm”, kinh động người bên ngoài.
Trì Yến nghe được tiếng vang không nói hai lời liền đi vào trong nhà, bị người cản lại như trước, anh dùng tay tách đối phương ra: “Để tôi đi vào.”
Đối phương thờ ơ, vẫn chắn trước người, mặt quản gia Vương không thay đổi nói với anh: “Xin đừng quấy rầy.”
Nếu có thể thừa dịp chủ nhà vắng mặt liền phá cửa mà vào, nói vậy cũng không phải người dễ đối phó gì, Trì Yến không để ý tới lời ông ta, gạt tay trước mắt ra muốn đi vào, đối phương thấy thế trở tay muốn bắt anh, bị anh thuận thế bắt cổ tay lại khẽ lật đẩy người ra, bước chân vừa nâng lại bị người ngăn chặn, lần này đối phương hiển nhiên là thật sự làm thật, lực túm vai anh vô cùng lớn, anh đang muốn tránh ra, Mạch Manh trong ngực đột nhiên nhảy dựng lên cào mặt người kia một phen, nào ngờ người kia vậy mà lại không hề phản ứng, một tay túm lấy Mạch Manh liền muốn ném ra, tay vừa giơ lên, phía sau bay tới một cái ghế nhựa trực tiếp nện lên gáy gã, sau đó liền nghe tiếng Mạch Đương: “Ông mẹ nó muốn chết đúng không?”
Tay của người kia cương cứng lại giữa không trung, Mạch Manh nhân cơ hội cựa ra vọt vào phòng nhảy lên người Mạch Đương, Mạch Đương ôm nó, nói với Trì Yến: “Em không sao, anh ở ngoài chờ em một lúc.” Nói xong lại xoay người vào phòng.
Cao Hoành Viễn trong phòng sắc mặt vô cùng kém, trong ánh mắt nhìn Mạch Đương có lửa giận rõ ràng, hiển nhiên là đối với hành vi ném ghế vừa rồi từ tay mình của cậu vô cùng không vui, thấy Mạch Đương tiến vào đang muốn trách cứ, sau khi nhìn thấy con mèo trong ngực cậu liền sửng sốt một chút, tức giận đáy mắt dưới đáy mắt chậm rãi biến thành ngơ ngẩn, theo cậu đến gần, không tự chủ được mở miệng: “Con nuôi mèo?”
“Không ngờ con vậy mà lại nuôi mèo.” Giọng điệu Cao Hoành Viễn có chút kinh ngạc, nhìn Mạch Manh ra ngoài, đáy mắt thoáng hiện cảm xúc hoài niệm, “Ta còn tưởng rằng con giống mẹ con, đối với…”
“Ai cho phép ông nhắc tới mẹ tôi? Ông xứng sao?!” Mạch Đương chợt ngắt lời ông, âm thanh trầm đến dọa người, mang theo tức giận ẩn nhẫn, “Hôm nay tôi không muốn ầm ĩ với ông, bây giờ ông mang theo người của ông lập tức rời đi, về sau cũng đừng bước vào nơi này nửa bước.”
Cậu nói không chút khách khí khiến ánh mắt vốn ngơ ngẩn của Cao Hoành Viễn chậm rãi trở nên tỉnh táo, là người nắm quyền Cao gia, cả đời ông đều là tồn tại khiến người kính nể ngưỡng mộ, chưa từng bị người đối xử vô lễ như vậy, mà người trước mắt này hoàn toàn không để ông vào mắt, người nói ra những lời đáng giận như thế lại là đứa con trai ruột duy nhất của ông! Dưới nền tảng đó ông phải đè xuống lửa giận của mình, nói: “Lần này ta lại đây không phải muốn cãi nhau với con, thu dọn đồ đạc cùng ta về Cao gia, là một trong những người thừa kế Cao gia, con định ở nơi tầng chót này sống hết đời sao?!”
“Ha, ông nghe không hiểu tiếng người sao?” Mạch Đương khó chịu nói, chỉ vào cửa lặp lại lần nữa: “Không ai hiếm lạ Cao gia một phần một chút nào, hiện tại ông có thể Cút! Đi! Ra! Rồi!”
“Làm càn!” Cao Hoành Viễn nặng nề vỗ một chưởng lên mặt bàn, cơn giận được đè nén hoàn toàn bị sự không thức thời của Mạch Đương khơi lên, trầm mặt quát: “Không ai dạy con tôn trọng trưởng bối thế nào sao? Ta là cha con, mẹ con sao lại dạy ra cái đứa không biết lớn nhỏ như con chứ!!”
“Rầm–” Tay trái Mạch Đương đấm mạnh vào tử quần áo bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm ông, bởi vì quá mức phẫn nộ, đáy mắt nhuộm lên tơ máu nhàn nhạt: “Ông câm miệng cho tôi, đừng nhắc tới mẹ tôi!! Ông mẹ nó nếu trước đây bớt nói hai câu mẹ tôi cũng liền có thể sống lâu hai năm!!”
Thù hận trong mắt cậu mãnh liệt như sương đỏ phun trào, đem Cao Hoành Viễn đang nổi giận chấn động đến mức tay cầm gậy run run một chút, hoảng hốt như thấy được dáng vẻ Mạch Đương mười hai tuổi năm đó chỉ vào mình mắng mình là hung thủ giết người, đứa nhỏ năm đó đã trưởng thành, thù hận với ông theo tuổi tác lại càng ngày càng sâu, bị con ruột mình hận cũng không phải chuyện khiến người vui vẻ, ánh mắt Cao Hoành Viễn phức tạp nhìn Mạch Đương: “Con vẫn còn trách ta, chuyện mẹ con năm đó ta cũng…”
Cơn giận của Mạch Đương đã kéo căng tới cực điểm, cậu nắm chặt tay mình, lúc nện lên tủ quần áo vừa rồi rất dùng lực, miệng vết thương trên tay lại rách ra, nhưng cậu không cảm thấy đau, phảng phất như cảm quan toàn thân chỉ còn lại tức giận bành trướng, cậu âm u từng bước đến gần Cao Hoành Viễn.
Cao Hoành Viễn nhìn cậu, chống lại đôi mắt mèo lửa giận tăng vọt kia, vậy mà lại phảng phất như thấy được cô gái mỹ lệ nhiều năm trước kia, lúc đó cô cũng mở to đôi mắt như vậy tức giận mắng mình, thậm chí còn đập đồ đạc trong phòng ép ông rời đi, mà thiếu niên trước mắt này, là con trai của mình và cô.
“… Mạch Kỳ.” Trong lúc giật mình, ông gọi lên cái tên khiến mình vướng bận nhiều năm kia, mà sau khi ông kêu ra cái tên này, Mạch Đương đã một tay túm cổ áo ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nghe không hiểu tiếng người phải không, tôi để ông…”
“Mạch Đương!!” Phía sau truyền đến tiếng Cao Nguyệt, Mạch Đương vừa quay đầu đối phương đã đi tới trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu kéo ra, “Em bình tĩnh chút đi!”
Theo cô tiến vào còn có Trì Yến, vừa rồi tiếng Mạch Đương dùng nắm tay đập vào tủ anh cũng nghe được, vừa vào liền bắt lấy vai Mạch Đương, trên dưới quan sát cậu: “Làm sao vậy? Có chỗ nào bị thương không?” Vừa nói xong liền nhìn thấy miệng vết thương trên tay cậu bị rách, phía trên rướm ra chút máu, anh vội nắm tay Mạch Đương ra khỏi phòng, ở phòng khách lấy hòm thuốc ra giúp cậu cầm máu.
Mạch Đương lẳng lặng nhìn anh dùng tăm bông giúp mình đè lại miệng vết thương, cảm xúc kịch liệt vừa rồi chậm rãi dịu xuống, chỉ còn lại vết hồng nhàn nhạt nơi đáy mắt, cậu nhìn Trì Yến cau mày, động tác trong tay cẩn thận từng ly từng tí, lên tiếng nói: “Em không sao, anh không cần lo lắng.”
Trì Yến ừ một tiếng, sau khi cầm máu lại dùng băng gạc dán lên, “Được rồi.”
“Cảm ơn.” Mạch Đương nói.
Trì Yến không nói gì, đặt hòm thuốc lại chỗ cũ, lúc này Cao Hoành Viễn cùng Cao Nguyệt từ trong phòng đi ra, Cao Nguyệt nhìn thấy băng gạc trên tay cậu, liền vội vàng bước tới nắm lấy tay cậu lật xem: “Sao lại bị thương rồi?”
“Không sao, không cẩn thận chút thôi.” Mạch Đương không để ý nói.
Lúc này Cao Hoành Viễn mới chú ý tới vết thương trên hai tay cậu, giật giật miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn trầm mặc.
“Tự mình cẩn thận chút, đừng mãi không coi ra gì.” Cao Nguyệt nói.