Đó là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích chắc cũng khoảng hơn 70m2.
Phòng khách ngoại trừ tám tấm đệm lớn, cùng một bộ rạp hát tại gia cao cấp ra cái gì cũng không có.
Trên tường có một bức tranh và một tấm thảm treo, bức tranh sơn dầu là khi chúng tôi bon chen mua khu giá rẻ để chuyển nhà gặp được mà mua, còn thảm treo tường là lần người đó đi Tân Cương đặc biệt mua tặng tôi, bên trên là hình một đàn ngựa đang chạy, tôi tuổi ngựa.
Phòng khá lớn bên trái phòng khách là phòng ngủ của chúng tôi.
Giường bên trong là tự tôi khi chính thức dọn vào chọn lấy. Bên cạnh giường có một tủ nhỏ, phía trên đặt đèn bàn, bên trong là một ít đồ riêng tư lặt vặt của tôi và người đó. Tôi nghĩ, cứ lấy sở thích không được hợp nhau cho lắm của hai chúng tôi mà nói, sợ rằng thứ duy nhất giống nhau trong ngăn tủ của mỗi người chỉ có BCS và thuốc bôi trơn mà thôi…
Bình thường ai nhớ ra thì mua cất vào, nên kết quả là thường xuyên xuất hiện tình huống “tài nguyên dư thừa”. Khi đó chúng tôi liền tranh nhau giễu cợt đối phương là “sắc lang”, “sắc quỷ”, “sắc @@” đủ thứ linh tinh.
Trong phòng ngủ có treo một chuỗi chuông gió. Chuông gió làm bằng giấy, đó là khi chúng tôi cùng nhau đến một thị trấn nhỏ ở Vân Nam vừa nhìn thấy đã thích mà mua về.
Còn có, sàn phòng ngủ lát gỗ là nhờ có tầm nhìn của tôi. Lúc ấy người đó muốn trải thảm, bị tôi vạch trần ý đồ bất lương xong mới không thể không nghe lời, nếu không chờ đến lúc mỗi ngày đều phải giặt thảm chắc chắn vô cùng phiền phức.
Phòng nhỏ bên phải phòng khách cũng có giường, giường đơn. Khi có người ngoài đến nó được giới thiệu là phòng của tôi, kỳ thật đó là phòng tư liệu, cũng là phòng trừng phạt của người đó. Có mấy lần người đó chọc giận tôi thì buổi tối phải đến đó ngủ. Cho nên người đó đối với căn phòng kia căm thù đến tận xương tuỷ, cứ đến buổi tối đều phải tự mình khóa lại mới bằng lòng bỏ qua.
Phòng tắm và phòng bếp chúng tôi bài trí cực kỳ xa hoa và cẩn thận. Hai người trưởng thành ở với nhau, cũng phải chú trọng đến chất lượng cuộc sống một chút.
Nhất là phòng tắm, không biết vì sao, người đó hứng thú làm chuyện kia ở đây còn lớn hơn trong phòng ngủ, lần nào cũng làm cho trên gạch men dính lẫn màu trăng trắng. May mà người đó cũng biết rửa sạch không dễ dàng, ngày hôm sau còn mang vẻ mặt xấu hổ giúp tôi một tay.
Có điều nếu người đó bận rộn, tôi cũng không muốn lúc về nhà lại phải thêm vất vả, cho nên tính đi tính lại vẫn là mỗi lúc sửa phòng, tôi góp ý cho người đó thật nhiều. Lần nào người đó cũng nhanh nhảu đáp ứng, thế mà đợi đến lúc cần nhớ ra lại quăng hết lên chín tầng mây.
Cũng không có cách nào, haizzz…
Lấy tư cách nhà của một minh tinh điện ảnh mà nói, sắp xếp như vậy có thể làm chứng cứ tuyên truyền cực kỳ thuyết phục cho tính “mộc mạc tự nhiên, bình dị gần gũi” của người đó.
Có điều trong mắt chúng tôi, dù căn hộ chỉ giống một cái tổ kết bằng cỏ như vậy, nhưng có đem vàng cũng không đổi được đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT