Hà Nhị thúc gia đã sớm ăn xong cơm chiều, cả nhà đang
quây quần trong sân hóng gió. Ngày hè muỗi rất nhiều, chỉ cần không chú ý một chút liền ngứa không chịu nổi, Tú Nương vừa ngồi xuống đã có mấy
vết muỗi đốt. Thân thể nàng cồng kềnh, không được linh hoạt như trước,
liên tục bị cắn mà không thể đập được, trong lòng vô cùng khó chịu, ném
quạt hương bồ muốn đứng dậy, ai ngờ dùng sức quá độ, đột nhiên mất thăng bằng ngã lăn ra sân, sau đó la hét đau bụng không ngừng khiến mọi người sợ hãi không thôi.
Từ giữa trưa Tú Nương cũng đã kêu gào thân
thể không thoải mái, người nhà cũng muốn mời Trương Tích Hoa đến nhìn
một chút, dè đâu nàng lại bận đi thôn bên cạnh. Hà Phú nhanh chóng đỡ Tú Nương dậy. Hà Nhị thẩm đến gần xem thử, xem ra là muốn sinh non rồi. Nữ nhân sinh đẻ chính là dạo một vòng quỷ môn quan, bà cũng không dám qua
loa, một bên sai Hà Phú đi gọi Trương Tích Hoa, một bên tự mình ra cửa
tìm Giang đại nương. Giang đại nương tuổi đã cao nhưng tay nghề đỡ đẻ
vẫn rất tốt, bà hiện tại vẫn là bà mụ có tiếng nhất Hạ Tây thôn.
Bên này Hà Nhị thẩm đi đón người, trong nhà Hà Phú đem Tú Nương về giường
nằm an ổn cũng ngựa không ngừng vó đi Hà gia tìm Trương Tích Hoa. Khi
Trương Tích Hoa đến, bà mụ vẫn chưa tới nơi, chưa vào đến đại môn đã có
thể nghe thấy tiếng Tú Nương rêи la thảm thiết, mấy người lại càng gấp
gáp hơn. Đây cũng không phải lần đầu Trương Tích Hoa đi vào phòng sinh,
nàng cũng không hoảng hốt luống cuống, cẩn thận đến bên giường xem tình
trạng của Tú Nương. Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, sản đạo cũng bắt
đầu mở rồi. Trương Tích Hoa trước tiên trấn an Tú Nương, hiện tại chưa
đến lúc phải dùng sức, cần chú ý nhất vào thời khắc mấu chốt.
Tú Nương đầu đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt tay Trương Tích Hoa: “Tẩu tử, ta thật sự không có sao chứ?”, giọng nói đầy sợ hãi.
Hai lần sinh nở trước của nàng rất thuận lợi, lần này đột nhiên té một cái, cũng cảm giác hạ thể có cái gì chảy ra, duỗi tay lần mò thấy toàn là
máu, hơn nữa cũng mãnh liệt cảm thấy đứa nhỏ là muốn chui ra ngoài.
Trong lòng kϊƈɦ động, thân thể cũng đau muốn chết đi sống lại.
Trương Tích Hoa gật gật đầu, phi thường kiên định nói cho Tú Nương, nàng nhất định sẽ không có việc gì.
Tú Nương nghe được đáp án lại vội hỏi: “Đứa bé cũng sẽ bình an chứ?”
“Không sao! Ngươi đừng lo lắng.” Trương Tích Hoa đáp.
Hai người vừa nói xong thì Giang đại nương cũng vừa đến, bà vội vàng đóng cửa lại đi đến sờ sờ bụng Tú Nương.
Lão nhân liền nói: “Sản đạo đã mở rất khá, đứa bé đã bắt đầu chui ra, ngươi theo động tác của hắn điều chỉnh hô hấp đi.”
Tú Nương cũng không dám không nghe theo, lúc này cũng đem đau đớn bỏ ra ngoài, một lòng để ý cử động của hài tử.
Có Giang đại nương dày dặn kinh nghiệm ở đây, Trương Tích Hoa cùng Hà Nhị
thẩm chỉ cần ở một bên giúp đỡ, bà phân phó cái gì hai người phối hợp
làm theo là được. Mắt thấy chưa đến lúc mấu chốt, Hà Nhị thẩm thương
tiếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Tích Hoa, nói: “Tích Hoa, ở đây có ta là được rồi, nếu ngươi không khoẻ cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi, khi nào
cần ta sẽ gọi.”
Trương Tích Hoa lên tiếng đáp ứng, vừa đi đến
hiên nhà thì cảm giác buồn nôn rốt cuộc không khống chế được nữa, nàng
ngồi ở cửa nôn ra một trận, nôn đến độ ho khan. Hà Sinh tiến lên đỡ lấy
nàng, thầm oán nói: “Cho nàng cậy mạnh này.” Hắn dùng tay vén mấy sợi
tóc ướt đẫm ra sau tai cho nương tử, cẩn thận lấy khăn tay lau sạch mồ
hôi của nàng.
Trong phòng nồng nặc máu tanh thật sự khiến người
ta rất khó chịu. Trương Tích Hoa tựa vào người trượng phu, định đáp lại
hắn một câu nhưng cả người lại vô lực thở không ra hơi.
Ở hiên
nhà chắc chắn thông thoáng dễ chịu hơn ở nhà chính, Hà Sinh cũng không
để nương tử vào đó chờ. Hà Phú cũng biết mình phiền toái tẩu tử, rất tự
giác đem ghế trúc đến cho 1 ngồi.
Trừ bỏ Vân tỷ đang dỗ Phương tỷ ngủ, cả nhà Hà Nhị thúc đều cùng nhau chờ đợi. Hà Tằng thị cũng lo
lắng, ở nhà ngồi không yên, cũng chạy đến đây cùng đợi một phen.
“Nương, Du ca ngủ rồi sao?” Trương Tích Hoa nhỏ giọng hỏi.
Hà Tằng thị nói: “Ngủ rồi, cô cô của hắn dỗ ngủ.” Tính tình này của đại
tôn tử nhà bà rất tốt, đến giờ là sẽ đi ngủ, từ từ cũng không ép buộc
cha mẹ phải dỗ dành nữa. Nghe thế này Trương Tích Hoa mới an tâm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, người chờ bên ngoài đã có chút buồn ngủ,
thanh âm của Giang đại nương từ trong phòng sinh lại vang lên: “Nào, đầu đã ra rồi! Dùng sức một chút.”
Hà Phú ngóng dài cổ, hận không thể đi vào phòng. Tất cả mọi người ngẩng đầu, lên tinh thần chờ tin tức từ bên trong.
“Xong rồi! Mẹ tròn con vuông!”
Giày vò một trận, đứa nhỏ rốt cuộc cũng thuận lợi ra đời, Hà Nhị thẩm thở
phào một hơi. Giang đại nương nhẹ tay vén khăn, lập tức nở nụ cười, lớn
tiếng nói: “Là một tên tiểu tử! Chúc mừng chúc mừng!”
Hà Nhị thẩm nghe vậy cũng cười theo. Xem ra chuyện hương khói cũng không cần lo
lắng nữa rồi. Tảng đá trong lòng buông xuống, cả người chợt có chút mỏi
mệt.
Tú Nương đau đớn đến lịm đi nhưng vẫn ra sức chú ý, mơ hồ
nghe thấy mẹ chồng nói gì đó nhưng vẫn không rõ ràng, nàng đành suy yếu
nói: “Nương, là gì?”
Ngàn vạn lần đừng là một tiểu nha đầu nữa!
Cầu trời khấn phật phù hộ!
Hà Nhị thẩm cười nói: “Là một tiểu tử!”
Tú Nương nghe xong, trong lúc nhất thời mừng đến chảy nước mắt. Đột nhiên
cảm giác bao nhiêu khổ sở đều tan biến. Nàng lại nói: “Nương, ta muốn
nhìn một chút.”
Giang đại nương sớm đã cắt bỏ cuống rốn, nhẹ
nhàng vỗ ᘻôиɠ đứa bé, chọc hắn “Oa oa” khóc lên. Ánh mắt của đứa nhỏ còn chưa mở, cả khuôn mặt hồng hồng đo đỏ. Hà Nhị thẩm quấn khăn cẩn thận
đưa cho Tú Nương nhìn một chút.
“Nương, ta cũng nghe được đứa nhỏ khóc, sao còn không ôm ra để cho ta xem!” Hà Phú đứng ngoài cửa, trông
chờ mỏi cả mắt. Hắn đã có hai khuê nữ, đối với đứa nhỏ này không khỏi có chút chờ mong.
Nếu là khuê nữ hắn cũng sẽ không ghét bỏ gì nhưng đáy lòng sẽ có chút tiếc nuối, chuyện nối dõi tông đường chính là tư
tưởng thâm căn cố đế của mỗi nam nhân. Ngược lại là một tiểu tử thì mọi
chuyện đơn giản hơn rất nhiều.
Hà Nhị thẩm hé cửa, liếc mắt nhìn hắn: “Gấp gáp cái gì? Còn phải sửa sang ổn thoả đã chứ!”
Hà Phú cười ha hả nói: “Nương, vợ ta sinh tiểu tử hay khuê nữ?”
Hà Phú vui đến phát rồ, hưng phấn nhảy lên, muốn xông vào phòng. Hà Nhị
thẩm nhanh tay khép cửa, để lại một câu: “Nào có ai làm cha như ngươi?
Lo chuẩn bị thuốc tắm cùng lò than đi.”
“Được được! Người nhanh cho ta nhìn con mình một chút.” Hà Phú kϊƈɦ động chạy đi.
Lần sinh nở này của Tú Nương ngoại trừ chút kinh động còn lại cũng rất
thuận lợi. Hà Sinh để Trương Tích Hoa đi nhìn tình huống của nàng ấy một chút liền thúc giục người trở về nhà nghỉ ngơi.
Trời đêm đen
thẳm không trăng không sao, Hà Sinh nắm tay Trương Tích Hoa cùng nhau đi trêи con đường mòn, hắn nói: “Trời hôm nay đứng gió lại ngột ngạt,
không chừng ngày mai sẽ có mưa.”
“Ừm.” Tâm tình Trương Tích Hoa
lúc này thật an tĩnh, chầm chậm nắm chặt mấy ngón tay của trượng phu,
nói: “A Phú cũng đã có một tên tiểu tử, đoán chừng Nhị thúc cùng Nhị
thẩm vui vẻ không thôi. Hà lang, chàng nói xem, đứa bé lần này của chúng ta, chàng muốn là con trai hay con gái?”
Sinh ra nữ nhân, từ lúc bắt đầu mang giá y lên người trọng trách sinh con đẻ cái tìm người nối
dõi liền trở thành chuyện trọng yếu nhất trong cuộc đời. Sứ mệnh này
không chỉ để cho các nàng vui vẻ tận hưởng thiên chức làm mẹ mà còn là
một loại áp lực nặng nề. Chuyện sinh con trai hay con gái cũng không
phải do nhà gái có thể quyết định. Người người nhà nhà chỉ biết trách
cứ, thầm oán cùng giận chó đánh mèo chuyện nữ nhân đến sinh một đứa con
trai cũng không biết là chuyện không đúng. Từ khi trở thành đại phu,
Trương Tích Hoa đã gặp không ít trường hợp như vậy, cảm giác của nàng
thật sự rất phức tạp. Đều là nữ nhân, sự đồng cảm lay động khiến nàng
không thể nào che dấu sự thất vọng tràn trề đối với định kiến cùng áp
đặt. Cho nên khi nhìn thấy Tú Nương sinh hạ một bé trai thì nội tâm nàng cũng có chút vui vẻ cho đối phương.
Nghe nương tử nói vậy, Hà
Sinh suy tư một thoáng mới đáp: “Chúng ta đã có Du ca. Đứa bé này đến
với phu thê chúng ta là duyên phận, ta cũng sẽ không ngại. Quả thật nếu
muốn lựa chọn, lần này ta muốn là một khuê nữ.”
Tiểu tử nuôi đến
mập mạp khoẻ mạnh, động tay động chân một chút cũng không có vấn đề gì.
Khuê nữ lớn lên mảnh mai mềm mại, hắn sẽ ra sức làm việc, kiếm tiền tích cóp cho con một phần đồ cưới thật tốt.
Trương Tích Hoa cười nói: “Thϊế͙p͙ lại hi vọng có thêm một tiểu tử.” Con mình sinh ra thì mình
đau, trong tình huống hiện tại, những đứa bé trai lúc nào cũng dễ sống
hơn mấy đứa bé gái. Hơn nữa sinh sản lại đau đớn thống khổ, nàng đã ăn
đau một lần, trong tâm tư cũng không muốn khuê nữ con mình phải chịu
đựng loại khổ sở này.
Hà Sinh cũng không biết tâm tư sâu xa của
nàng, chỉ đơn giản nói: “Được, thế nào cũng được. Nàng thích con trai
thì chính là con trai.”
Trương Tích Hoa lại có chút nghịch ngợm nói: “Chàng là thuận theo thϊế͙p͙ thôi. Rõ ràng đâu phải ý muốn của chàng là như thế?”
Hôm nay nương tử nhà mình làm sao vậy? Hà Sinh rối rắm vô cùng, quyết định ngậm miệng, không nói gì là tốt nhất.
Đôi phu thê trầm mặc trở về nhà. Trương Tích Hoa khe khẽ đẩy cửa khuê phòng của Hà Nguyên Nguyên, cẩn thận đi vào ôm đứa nhỏ đang ngủ say dậy, chú ý đắp chăn cùng sắp xếp màn gối ổn thoả cho cô nhỏ rồi mới rời đi.
Hà Sinh thấy nàng vào phòng: “Hắn ngủ thật ngoan đúng chứ? Nàng cũng không cần phải lo lắng quá đâu.” Hắn cởi áo ngoài, bày biện giường chiếu ổn
thoả liền thúc giục: “Nghỉ sớm một chút.”
Đêm đã khuya, hôm nay nương tử đã bị dày vò cả ngày, sáng mai hắn còn phải ra đồng sớm, ngủ sớm mới có thể có sức lực.
“Được” Trương Tích Hoa cũng nằm xuống giường.
Lúc chạng vạng đã xông lá ngải đuổi muỗi, trong phòng hiện tại vẫn còn
hương thơm thoang thoảng dễ chịu, bên tai còn có hô hấp hữu lực của
trượng phu, Trương Tích Hoa rất nhanh đi vào giấc mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT