Hạn hán kéo dài, hạt thóc trong ruộng nhờ bao công lao vất vả cần cù
chăm sóc của thôn dân cũng đã bắt đầu vào mùa thu hoạch chính. Trời vừa
sáng, trêи tất cả ngả đường trong thôn đều là những thân ảnh bận rộn
không ngừng.
Hà gia có hai mẫu ruộng lúa rất gần nhà, đi vài chục bước là đã đến nơi. Đêm qua thừa dịp chiều tà mát mẻ, cả nhà cũng đã
tranh thủ đi gặt lúa. Trương Tích Hoa cân nhắc tình trạng thân thể một
chút cũng xuống ruộng gặt lúa cùng mọi người. Đến quá nửa đêm thì cắt
xong hai mẫu ruộng, chờ trời sáng mang ra phơi nắng. Phơi khô một chút
sẽ dễ dàng tuốt hạt hơn.
Mệt nhọc cả đêm, cả nhà ngủ thẳng giấc
đến khi mặt trời lên cao. Trương Tích Hoa đã quen giấc, sáng sớm liền
tỉnh lại, liền nhận ra mình nằm gọn trong vòng tay của trượng phu. Nàng
ngước mắt nhìn Hà Sinh, nhận thấy dưới mắt hắn hiện lên một quầng thâm
đậm, quầng thâm từ mấy ngày trước cũng không mất đi, nay lại càng đậm
thêm, đại biểu gần đây bận rộn, vất vả lại thêm ngủ không ngon. Trương
Tích Hoa liền đau lòng.
Nàng cẩn thận rời giường, mặc xiêm y kĩ càng, rón rén ra khỏi phòng. Trong viện yên ắng, xem ra mọi người vẫn chưa thức giấc.
Trương Tích Hoa đến chuồng gà, thả đàn gà chạy ra sân.Với tay nhặt 5 quả trứng cất đi, nàng liền ra vườn hái rau.
Trương Tích Hoa quay trở lại đã thấy cô nhỏ rời giờng muốn ra cửa: “Nguyên Nguyên, sao hôm nay muội dậy sớm như vậy?”
Tiểu cô nương cười cười, chỉ tay vào phòng cha mẹ, nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, muội ra ngoài một chút.”
Nhìn bộ dáng kia là muốn nhờ Trương Tích Hoa che giấu cho mình. Trương Tích
Hoa nhíu mày, cô nhỏ mấy hôm nay thường xuyên chạy ra ngoài, đều nói là
đến nhà Lệ Nương. Có một lần Trương Tích Hoa đi ngang qua, thuận tiện
nhìn một cái, thì Lệ Nương nói cô nhỏ không có tới đây. Trương Tích Hoa
nghiêm túc hỏi: “Nguyên Nguyên, tỷ sắp làm cơm, muội không về kịp giờ
đâu.”
Hà Nguyên Nguyên rụt cổ, lúng túng nói: “Tẩu tử, tỷ giúp ta một chút.”
Nói xong vội vàng chạy ra cửa. Hà Nguyên Nguyên kỳ thật sợ cha mẹ giáo
huấn, thừa dịp bọn họ chưa dậy mới cố gắng rời giường sớm một chút định
chạy ra ngoài.
Trương Tích Hoa nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên lo lắng. Nàng hiện tại đã trở thành phụ nhân, cũng chỉ cho rằng tâm tư
của các tiểu cô nương là để ý đến xiêm y xinh đẹp cùng các trang sức rực rỡ, ngoài ra cái gì nàng cũng không hiểu rõ vì vậy quyết định sẽ chú ý
đến cô nhỏ một chút.
Khi mùi cháo ninh nhừ bay thoang thoảng
trong viện thì Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị cũng đã rời giường. Hà Tằng thị hỏi: “A Sinh vẫn còn chưa dậy sao?”
“Vẫn chưa ạ.” Trương Tích Hoa trả lời, tối qua người nghỉ ngơi muộn nhất là Hà Sinh, nàng không muốn đánh thức hắn sớm như vậy.
Hà Tằng thị nghe xong gật gật đầu, cũng không thúc giục con dâu đi gọi con trai rời giường. Bà uống một ngụm cháo, lại nhíu mày hỏi: “Nguyên
Nguyên cũng chưa rời giường?”
Trương Tích Hoa đang muốn trả lời,
Hà Tằng thị chợt đứng dậy, đi thẳng đến phòng cô nhỏ, quả nhiên không
thấy bóng dáng. Bà cau mày trở về bàn ăn.
“Nha đầu kia càng lúc càng không quy củ.” Hà Tằng thị tức giận nói.
“Chắc lại chạy đi đâu đó chơi rồi.” Hà Đại Xuyên không quá để ý, nói một câu.
Trương Tích Hoa trầm tư một lát, quyết định không nói gì. Đợi cô nhỏ trở về, tự mình hỏi một chút sẽ ổn thoả hơn.
Trương Tích Hoa để phần cho trượng phu cùng cô nhỏ, ba người chậm rãi ăn cơm.
Hà Tằng thị lại nói: “Con gà mái hoa kia sắp đến mùa ấp trứng rồi, A Sinh nương tử, ngươi để ý một chút.”
“Được ạ.” Trương Tích Hoa đáp.
Hà Tằng thị nhìn nàng dâu nhỏ nhà mình ăn cơm, chuyện thai nghén cũng
không có gì đáng ngại, liền cười nói: “CHờ đám gà con này nở ra, nuôi
lớn một ít để giành cho ngươi trong tháng bồi bổ.”
Trước đây cha
mẹ chồng bà cũng có chủ ý nuôi một ít gà như vậy, hiện tại bà cũng đã
thành mẹ chồng, chú ý đến con dâu mình là chuyện nên làm.
Đợi cha mẹ chồng ăn xong, Trương Tích Hoa thu thập bát đũa gọn gàng, liền trở
phòng đánh thức Hà Sinh. Hiếm khi hắn ngủ sâu như vậy, Trương Tích Hoa
tới gần giường, nhẹ nhàng lay hắn: “Hà lang, tỉnh dậy đi thôi.”
Hà Sinh trở mình, lại quay lưng về phía nàng tiếp tục ngủ. Nhìn trượng phu làm ra hành động trẻ con kia, Trương Tích Hoa đột nhiên phì cười, vậy
cứ để cho hắn ngủ thêm một chút.
Trương Tích Hoa định rời đi, Hà Sinh lại đột ngột trở mình, xoa mắt hỏi: “Đã là giờ gì rồi?”
Vừa nói chuyện vừa kéo tay nương tử.
Trương Tích Hoa ngồi xuống giường, cười nói: “Đã sắp giữa trưa rồi.”
Hà Sinh ngẩn ngơ, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Nhìn nương tử tươi cười đưa xiêm y cho mình, tâm tình hắn liền rất tốt.
Hà Sinh cũng không ngại ngùng, ở trước mặt nương tử cởi bỏ xiêm y, lộ ra
vòm ngực cường tráng. Trương Tích Hoa xấu hổ xoay mặt đi, không dám nhìn tới, chợt cảm thấy lỗ tai mình cũng đã bắt đầu nóng lên.
Hà Sinh cũng không ý thức được rằng mình đã thay đổi. Trước đây mỗi lần đổi
xiêm y hắn đều cẩn thận chú ý không để cho ai bắt gặp thân thể mình. Gần đây lại không còn vòng vo như vậy, không ngại ngần để cho thê tử nhìn
thấy thân thể mình.
Đợi hắn đổi xiêm y xong, đôi phu thê mới cùng nhau ra khỏi phòng.
Trương Tích Hoa dọn cơm cho trượng phu xong, chính mình mang thóc đi phơi.
Qua một lát sau, Giang Đại Sơn lại đến Hà gia tìm Hà Sinh bàn chuyện gặt
lúa. Lúc trước Giang gia đã nói qua, anh em bọn họ xong việc sẽ đến giúp Hà gia một chút.
Ruộng đất của huynh đệ Giang gia cũng không
nhiều, chỉ có vài ba mẫu. Ba anh em chỉ cần chưa đến một tuần đã thu lúa xong. Lúc trước cứ đến mùa thu hoạch, bọn họ thu lúa ở nhà nhà mình
xong, liền lưu lại một người trông nhà, hai người còn lại ra ngoài tìm
việc.
Ở trấn trêи có rất nhiều nhà giàu có nhiều ruộng đất nhưng
ít nhân công, thường xuyên phải ra ngoài thuê người, mỗi ngày cho một
bữa cơm và mấy đồng tiền. Người làm thuê thu được ít nhưng vẫn là có còn hơn không.
Giang Đại Sơn hỏi: “A Sinh, khi nào thì bắt đầu thu
hoạch?” Hỏi rõ thời gian một chút là để anh em bọn họ có thể sắp xếp mọi việc cho ổn thoả.
Hà Sinh nói: “Đại Sơn ca sáng mai tới nhà ăn bữa sáng đi, sau đó cùng nhau đi.”
Hà gia lần này không cự tuyệt sự giúp đỡ của huynh đệ Giang gia. Trong nhà hiện tại chỉ có Hà Đại Xuyên cùng Hà Sinh là lao động chính. Hà Tằng
thị tuổi cũng đã cao, quá sức sẽ sinh bệnh, Trương Tích Hoa lại vừa mới
hoài thai, Hà Nguyên Nguyên lại là tiểu cô nương không có mấy sức lực.
Tình huống như vậy, sao có thể cậy mạnh?
Liền có sự giúp đỡ của
Giang gia cũng sẽ tốt hơn. Khi nào thu hoạch xong thì mang lương thực
xem như cảm ơn đến biếu cho bọn họ, khi nào có thể giúp đỡ liền giúp đỡ
họ một chút.
Giang Đại Sơn nói: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta sẽ đến.”
Tùy ý nói nói mấy câu, Giang Đại Sơn liền đi về nhà. Hà Sinh cơm nước xong, thấy nương tử đang cúi đầu chăm chú làm đế giày, cũng không sai bảo
nàng, tự mình thu dọn chén đũa.
Trương Tích Hoa nghe bọn họ nói
vậy, trong lòng có chút cao hứng. Huynh đệ Giang gia giúp một tay thì
cha chồng cùng trượng phu cũng không quá khổ cực rồi.
Hà Sinh đến bên nàng, nói: “Ta ra ruộng một chút.”
Trương Tích Hoa ngẩng đầu, vội vàng nói: “Đừng quên đội nón vào.”
Mặt trời đã lên cao như vậy, chỉ cần đứng một lúc liền choáng váng, không đội nón sao có thể chịu nổi?
Hà Sinh vốn định giảm bớt việc, không muốn mang theo nón, nghe nương tử nói như vậy vẫn là im lặng đi đến vách tường lấy nón lá.
Trước khi ra cửa, hắn suy nghĩ một hồi liền nói: “Buổi tối ta muốn ăn cháo đậu đỏ”.
Trương Tích Hoa nheo mắt lại cười nói: “Ta đã ngâm đậu rồi, một lát nữa hầm xong sẽ mang ra ruộng cho chàng.”
Đem đậu ngâm nước sẽ hầm mau nhừ hơn, tiết kiệm không ít củi lửa.
Hà Sinh nhìn nụ cười tươi sáng của Trương Tích Hoa, nghĩ tới một lát nữa
sẽ có cháo đậu ăn, thân thể liền căng tràn sinh lực, hăng hái ra cửa.
Trong nhà chỉ còn lại Trương Tích Hoa, gần đây nàng đã dưỡng thành thói quen
thường xuyên vuốt ve bụng mình. Ôn nhu sờ trong chốc lát, liền thấy cô
nhỏ đã trở về.
Trương Tích Hoa nói: “Tỷ có để phần cháo cho muội ở trong bếp.”
Tâm tình Hà Nguyên Nguyên có vẻ không được tốt, liếc mắt tỏ ý mình đã biết
xong liền trở về phòng. Một lúc sau mới đi vào bếp tìm thức ăn.
Trương Tích Hoa khẳng định trong lòng cô nhỏ có việc, cũng không lập tức hỏi.
Đợi đến lúc cô nhỏ ăn xong, tâm tình tốt hơn một chút nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Nguyên, hôm nay có chuyện gì không vui sao?”
Hà Nguyên Nguyên cúi thấp đầu, nói: “Không có gì đâu.”
Trương Tích Hoa thở dài một hơi, thầm thấy may mắn khi mình gả đến Hà gia. Cha mẹ chồng rất tốt, tiểu muội nhà chồng cũng thiên chân vô tà, tính tính
hoạt bát, rất dễ ở chung.
Nàng thật sự lo lắng cho cô nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Còn nói không có gì, bộ dáng của muội chính là sắp khóc đến nơi rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT