Câu nói thuận miệng của Lục Ly khiến Tạ Kiến Vi tỉnh ngủ ngay lập tức
Nằm mơ? Tử thần?
Đúng là có một giấc mộng Tạ Kiến Vi sắm vai Tử thần. Giấc mơ đó náo nhiệt
cực kỳ, quan trọng hơn là anh còn tham dự vào việc tạo ra từng tình
tiết.
Tạ Kiến Vi khẽ động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: "Em là Tử thần? Em muốn câu hồn anh sao?"
Lục Ly nở nụ cười: "Chẳng phải em đã câu được từ lâu rồi à?"
Tạ Kiến Vi lườm hắn một cái.
Lục Ly lại không đứng đắn nói: "Nếu em là Tử thần, chắc hẳn anh sẽ không còn sợ chết nữa."
"Tại sao?"
Ngoài kỹ năng tự hành hạ bản thân, ngài Nguyên soái còn có một bản lĩnh khác, đó chính là nói ngọt: "Có thể chết cùng một chỗ với em, anh chỉ mong
được chết nhanh một chút."
"Ừ." Tạ Kiến Vi cười cười, lại như tùy tiện hỏi một câu: "Còn mơ thấy gì nữa?"
Lục Ly thực sự bị gợi hứng: "Em nói có kỳ quái không? Anh mơ thấy mình là
một Thiên sứ. Thế nhưng Thiên sứ này lại yêu một Tử thần. Đúng là một
cặp đôi kỳ lạ."
Tạ Kiến Vi lộp bộp trong lòng, tiếp tục hỏi bằng vẻ mặt tỉnh bơ: "Chúng ta yêu nhau à?"
"Cực kỳ yêu, không biết xấu hổ mà lăn giường cả ngày ở Thiên giới."
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly ghé sát vào anh, thì thầm: "Em cực kỳ sợ nhột, bị lông vũ của anh cọ vào, em lập tức phát run luôn."
Lời này hoàn toàn đánh thức ký ức của Tạ Kiến Vi.
Trong giấc mộng Tử thần kia, lúc vẫn là đại Thiên sứ trưởng, việc Lục Ly
thích nhất chính là dùng lông vũ trên cánh của mình để trêu anh. Với
Thiên sứ, cánh là nơi vô cùng mẫn cảm; còn với Nhân loại, ai cũng không
thể nhịn nổi khi bị trêu đùa bằng những sợi lông này.
Vì nhớ lại chuyện xưa, Tạ Kiến Vi chợt thấy hai má nóng lên, nhẹ giọng nói: "Anh suốt ngày suy nghĩ miên man những thứ gì đâu."
"Chắc là muốn tìm bất mãn," ngài Nguyên soái nghiêm túc nói, "Em để anh làm
thêm vài lần, khẳng định anh sẽ không làm mơ như vậy nữa."
Trong hiện thực, Tạ Kiến Vi không dám dung túng hắn quá. Ai chơi lại thể chất 3S của hắn được? Nếu theo đến cùng, chắc chắn từ đó về sau anh sẽ không cần xuống giường luôn.
Tạ Kiến Vi: "Còn quậy nữa em về phòng mình ngủ đấy."
Lục Ly vội vàng nói: "Được được, không trêu em nữa."
Thật ra Tạ Kiến Vi cũng không muốn về, anh luyến tiếc cái ôm ấm áp của Lục Ly.
Lục Ly cọ cọ lên đỉnh đầu anh, lại nói: "Nhưng giấc mộng kia thật đẹp, em rất yêu anh."
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn: "Em vốn rất rất yêu anh."
Lục Ly run lên thấy rõ, hôn nhẹ môi anh: "Anh cũng cực kỳ yêu em."
Tạ Kiến Vi lại bảo: "Nhưng chuyện trong mơ không thể sánh bằng hiện thực."
Lục Ly trầm ngâm một chút.
Tạ Kiến Vi tiếp lời: "Ngoài đời em còn yêu anh hơn rất nhiều lần."
Nghe được lời ấy, lòng Lục Ly hơi ngứa ngáy, hắn trượt bàn tay hư hỏng xuống mông Tạ Kiến Vi, nhéo một cái: "Hôm nay miệng Quân sư cũng thật ngọt."
Tạ Kiến Vi nói: "Bánh mật tối nay có tác dụng rồi."
"Không, chẳng loại mật nào ngọt bằng câu nói của em."
Tạ Kiến Vi bảo hắn: "Nhất định phải là một giấc mộng đẹp."
Nhưng mà đêm hôm ấy, chắc chắn Lục Ly không thể mơ đẹp được. Sau khi ngủ được khoảng ba tiếng đồng hồ, Lục Ly đột ngột mở mắt ra.
Cùng lúc đó, Tạ Kiến Vi cũng mở mắt. Anh nhíu chặt lông mày, giọng nói khàn khàn: "A Ly?"
Bấy giờ Lục Ly mới ý thức được rằng mình ôm đối phương quá chặt.
Hắn chỉ hận không thể khảm người kia vào trong ngực, nhưng dù là khảm được thật, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Sự tuyệt vọng trong mơ tràn ra ngoài hiện thực, Lục Ly mở to mắt... nhưng
dường như lồng ngực vẫn bị nhát kiếm nọ đâm xuyên, máu nóng trào ra cuốn theo vô vàn đau khổ và tuyệt vọng vì bị phản bội. Đôi mắt đen xì lạnh
lẽo như băng của Tạ Kiến Vi chính là đầu sỏ ra tay đẩy hắn vào địa ngục.
Lục Ly tự nói với mình, mơ thôi, chỉ là một giấc mơ thôi.
Nhưng càng tỉnh táo hắn lại càng bất an, hắn không nhịn được mà nghĩ... có lẽ cũng sẽ có một ngày Tạ Kiến Vi chán hắn, sau đó đẩy hắn xuống vực tối
không thể quay về.
Tạ Kiến Vi gọi hắn: "Lại mơ à?"
Anh búng tay, ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn nhỏ dần tràn ra khắp căn
phòng, màn đêm tối tăm cũng nhờ chút ấm áp này mà vơi đi mấy phần lạnh
lẽo.
Lục Ly day trán, nói: "Không có gì."
Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn: "Mơ thấy gì vậy?"
Lục Ly há miệng, nhưng lại không nói nên lời. Giấc mơ này vô cùng kỳ lạ,
thế mà lại là phần sau của giấc mộng hôm qua. Thậm chí hắn còn ý thức
được là mình đang nằm mơ, nhìn mình ân ái cùng Tạ Kiến Vi trên Thiên
giới, hắn rất vui vẻ, rất hy vọng giấc mơ ngọt ngào này tiếp tục kéo
dài.
Nhưng rất nhanh sau đó... mọi thứ đã thay đổi.
Tạ Kiến Vi yêu một người khác.
Tạ Kiến Vi ở bên một Nhân loại.
Hắn cố gắng vì tương lai của hai người, nhưng khi trở về lại chứng kiến cảnh tượng đau thấu tim gan.
Hắn giam cầm Tạ Kiến Vi, trả thù Nhân loại kia như điên như dại... Song
những việc ấy căn bản không dập được ngọn lửa hận thù trong lòng hắn,
càng ngày hắn càng quá đáng, biết rõ là không được, nhưng lại chẳng thế
dừng tay.
Giống như mất
đi lý trí, giống như bị người khống chế, hắn mượn lửa giận giết hại vô
số người, gần như đã ép Nhân loại nọ phát điên.
Cuối cùng... Tạ Kiến Vi biết chuyện.
Sau đó Tạ Kiến Vi chọn giết hắn.
Tạ Kiến Vi muốn giết hắn để báo thù cho Nhân loại kia.
Quả nhiên Tạ Kiến Vi đã chọn người khác...
Quả nhiên Tạ Kiến Vi sẽ yêu người khác, giờ vẫn còn ở bên hắn là vì chưa gặp được người yêu chân chính mà thôi.
Trái tim Lục Ly đau nhói, sát ý mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Tạ Kiến Vi nhíu mày: "Rốt cuộc là làm sao!"
Lục Ly chợt hoàn hồn, thu lại sát khí đang tràn ra, cố gắng bình phục tâm tình: "Xin lỗi, là anh sơ suất."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, hỏi: "Vừa rồi... anh muốn giết ai?"
Tạ Kiến Vi rất tinh ý, Lục Ly híp mắt, nói: "Nghĩ tới một kẻ đáng ghét thôi."
"Ai?"
Lục Ly nhắm mắt: "Em không biết."
Tạ Kiến Vi lại hỏi: "Ai?"
Lục Ly nhìn về phía anh, hai người đối diện. Sa vào đôi con ngươi đen láy
và trầm tĩnh của đối phương, Lục Ly hơi chột dạ: "Chỉ là... người trong
mộng."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn trong chốc lát, thái độ mềm mỏng đi rất nhiều: "Người trong mộng?"
Lục Ly khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Anh mơ thấy em yêu một Nhân loại, ừm... còn vì kẻ đó mà giết anh, sau nữa..."
Với vài câu đứt quãng, hắn kể hết giấc mơ. Những tình tiết này Tạ Kiến Vi
đều biết, hoàn toàn là chuyện đã xảy ra trong giấc mộng kia.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Sao em lại yêu người khác được?"
Lục Ly cười cười: "Nên mới là mộng."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn: "Vì sao lại mơ như thế?"
Lục Ly sợ run, nhưng câu trả lời của hắn lại khiến Tạ Kiến Vi hết sức bất ngờ: "Bởi vì... bất an."
Tạ Kiến Vi tiếp tục hỏi: "Là em làm anh cảm thấy bất an sao?"
Lục Ly thở dài, ôm đối phương vào trong ngực, hiến thấy mà trực tiếp đối
diện với vấn đề này: "Em rất tốt, A Vi, vô cùng tốt, là anh không tốt,
chung quy anh luôn cảm thấy mình..."
Tạ Kiến Vi chờ hắn nói tiếp.
Cuối cùng Lục Ly cũng nói thẳng ra, "Chung quy, anh luôn cảm thấy mình đã hủy hoại em."
"Hủy họai em?"
Lục Ly nói: "Không có anh, em có thể lập những chiến công hiển hách, có thể lưu danh cùng Lịch sử Ngân Hà, có thể trở thành tân vương của Nhân
loại, chứ không phải..."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn không chớp mắt: "Anh cảm thấy em muốn những thứ đó à?"
Lục Ly hơi sửng sốt.
Tạ Kiến Vi dùng hay tay ôm mặt hắn, nghiêm túc lặp lại câu hỏi: "Anh thật sự cho rằng em muốn những thứ đó hả?"
Lục Ly há miệng thở dốc, hơi do dự nói: "Nhưng em vì anh..."
"Đúng vậy." Tạ Kiến Vi cắt lời, "Em vì anh."
Lục Ly rũ mắt: "Em vì anh mà buông bỏ tất cả."
Tạ Kiến Vi lại nói: "Tuy sự thật không phải như vậy, nhưng nếu anh nghĩ
thế, vậy chứng tỏ anh quan trọng hơn tất cả những thứ đó nhiều."
Lục Ly bỗng giương mắt nhìn anh.
Ánh mắt Tạ Kiến Vi rất dịu dàng, đôi con ngươi màu đen được tắm ánh đèn
vàng tựa như ngọn đuốc vô cùng ấm áp. Anh nhẹ giọng nói: "A Ly, em chọn
anh, không phải anh ép em chọn anh. Em cũng không cố ý buông bỏ mọi thứ, mà là em chẳng quan tâm."
Nói xong, anh liền cong môi cười, giọng điệu càng lúc càng êm ái: "Em để ý anh, nên không muốn để vuột mất anh."
Trong màn đêm giá lạnh, lời nói này khiến bầu không khí xung quanh trở nên ấm áp lạ thường.
Lục Ly chưa bao giờ nghe Tạ Kiến Vi nói kiểu như thế. Hắn thừa nhận Tạ Kiến Vi nói gì cũng rất êm tai, nhưng hắn xin thề, mỗi một câu Tạ Kiến Vi
nói ra vào đêm nay, hắn đều không thể dùng hai chữ "êm tai" để hình dung nữa, bởi vì chúng quá đẹp, đẹp đến mức khiến cho lòng người mê đắm.
Lục Ly ra sức ôm anh: "Có thật không?"
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Đương nhiên."
Lục Ly cảm thấy cảnh tượng trước mắt còn giống mơ hơn cả một giấc mơ thật sự.
Hiện thực là tàn khốc, mộng mơ là tốt đẹp, nhưng đêm nay hắn lại có được một trải nghiệm trái ngược hoàn toàn.
Trong mộng tuyệt vọng tột cùng, ngoài đời lại chiếm được hạnh phúc chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Lục Ly hôn Tạ Kiến Vi, nhưng hôn thế nào cũng thấy không sao đủ được. Tình
yêu chất chứa trong tim quá mặn nồng, hắn hoàn toàn không hiểu phải làm
sao mới biểu đạt được một phần ngàn tình yêu đó ra cho người kia biết.
Lòng Tạ Kiến Vi cũng nóng hầm hập, bị Lục Ly hôn lại càng nóng thêm, hơn nửa đêm hai người liền làm một trận.
Sau khi kết thúc, Lục Ly đưa Tạ Kiến Vi đi tắm.
Chờ tâm tình bình ổn lại, Tạ Kiến Vi mới hỏi hắn: "Có thể nói cho em biết, vì sao anh lại nghĩ vậy không?"
Lục Ly cẩn thận thả anh vào trong nước, xong mới chậm rãi nói: "Không có
em, ngay cả hành tinh hoang kia anh cũng chẳng thế rời đi."
Tạ Kiến Vi: "Vì anh sinh ra ở đó, hành tinh kia hoàn toàn biệt lập với
xung quanh, nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, em cũng không thể rời đi."
Lục Ly còn nói: "Không có em, anh sẽ không thể tiêu diệt tộc Bách Chi thuận buồm xuôi gió như vậy được, anh..."
"Đừng nói thế." Tạ Kiến Vi không nhịn được mà lên tiếng cắt lời, "Những việc
anh làm em đều không làm được. Em chỉ có lý thuyết suông, nghe thì có vẻ rành mạch rõ ràng, nhưng nếu không phải là anh, bất cứ kế hoạch nào
cũng không thể thành công."
Lục Ly lắc đầu: "Những việc em bảo Lauren làm, hắn cũng làm rất tốt."
Tạ Kiến Vi giật mình, một lúc sau mới phản ứng kịp.
Mấy năm có chiến tranh kia, bọn họ thường xuyên phân công nhau làm việc,
Lục Ly dẫn quân chinh chiến, Tạ Kiến Vi sẽ bố trí Lauren phối hợp bên
cánh, dương đông kích tây.
Đúng là Lauren làm rất khá, lập công đến mấy lần liền, nhưng thật không ngờ việc đó lại khiến Lục Ly mất tự tin.
Chẳng lẽ hắn cho rằng những chiến công hắn giành được, bất cứ ai cũng có thể
giật về sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần có Tạ Kiến Vi bày binh bố
trận, kẻ nào cũng có thể làm tốt trăm phần trăm?
Tạ Kiến Vi không nhịn được mà cười khổ, người yêu coi trọng mình như vậy,
anh phải vui mới đúng, nhưng thế này có phải hơi quá rồi không, quả thực đã đạt đến cảnh giới thần thánh hóa mất rồi.
Tạ Kiến Vi cảm thấy đây cũng mà một nguyên nhân cốt lõi.
Lục Ly thần thánh hóa anh quá, ngược lại khiến cho khoảng cách giữa anh và hắn lớn dần lên.
Trước đó Tạ Kiến Vi không hề phát hiện, dù sao thì Lục Ly cũng không phải người thường xuyên để lộ suy nghĩ ra ngoài.
Hơn nữa bọn họ lại rất hợp nhau, hợp tới mức, Tạ Kiến Vi chỉ cần nói qua Lục Ly đã thực hiện vô cùng trọn vẹn.
Thực ra, điểm ấy càng làm nổi bật sức mạnh của Lục Ly, dù sao thì thực tế
vẫn khó thành hơn lý thuyết nhiều lắm. Nhưng Lục Ly lại không nghĩ vậy,
hắn cảm thấy tất cả đều là công lao của Tạ Kiến Vi.
Vì Tạ Kiến Vi, hắn mới có được mọi thứ như hiện tại.
Hắn hoàn toàn không tính đến năng lực và sự cố gắng của mình, đem toàn bộ
công lao cho Tạ Kiến Vi, tiếp tục thần thánh hóa đối phương, và rồi
khoảng cách giữa cả hai lại càng thêm lớn.
Nó giống như một mồi lửa, nhưng dù không có Nó, vấn đề giữa bọn họ cũng sẽ có ngày bộc phát ra.
Chẳng qua, chờ đến lúc đó, chỉ sợ...
Tạ Kiến Vi cảm thấy rất may, anh khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Anh còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau không?"
Lục Ly: "Làm sao quên được."
Tạ Kiến Vi hỏi: "Lúc ấy em thế nào?"
Lục Ly trả lời: "Em bị thương, anh nghĩ cách chữa lành cho em."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, Lục Ly hơi không được tự nhiên, nói tiếp: "Đáng tiếc
anh không giỏi khoản này, không chữa khỏi cho em được."
Tạ Kiến Vi lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lục Ly rũ mắt: "Em tự chữa."
Tạ Kiến Vi: "Đúng rồi, em tự chữa."
Lục Ly không đổi sắc mặt, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vào phần tội nghiệp: "Nên anh thật là..."
Tạ Kiến Vi không nỡ nghe hắn nói ra hai tiếng "vô dụng", nên đã cắt lời:
"Vậy anh có từng nghĩ, vì sao em có thể tự chữa nhưng lại nấn ná lâu như thế mới bằng lòng trị liệu."
Lục Ly giật mình.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, trong mắt tràn ngập dịu dàng: "Vì anh, em mới muốn sống tiếp."
Lục Ly tuyệt đối chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng giờ nghe Tạ Kiến Vi nói thẳng ra như vậy, sao hắn còn không suy đoán được?
Trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hắn nói: "Lúc ấy em..."
Tạ Kiến Vi tuyên bố chắc như đinh đóng cột: "Em một lòng muốn chết."
Lục Ly không thể tin được: "Vì sao?"
Quả thật lúc ấy tình cảnh của Tạ Kiến Vi rất tồi tệ, Liên bang cũ sụp đồ,
nhà họ Tạ tan nát tanh bành, cả Nhân loại đều lâm vào khủng hoảng lớn.
Thế nhưng Tạ Kiến Vi không phải một người yếu đuối, anh có năng lực ngăn cơn sóng dữ, có thể làm cho tất cả tuyệt cảnh tiêu tan. Anh hoàn toàn
có khả năng cho dải Ngân Hà một thời đại thái bình.
Tạ Kiến Vi một lòng muốn chết, đây là một câu chuyện cười nhảm nhí nhất là Lục Ly từng được nghe.
Khóe miệng cong lên, Tạ Kiến Vi vô cùng bình tĩnh: "Cuộc đời em không đáng giá như trong tưởng tượng của anh đâu."
Lục Ly hơi khựng lại, hắn nhớ tới một vài chi tiết mơ hồ.
Tạ Kiến Vi lại nói: "Anh cảm thấy không có em, anh sẽ không có mọi thứ bây giờ, nhưng A Ly à, không có anh, mạng em đã sớm không còn nữa."
Đúng vậy, Lục Ly không thể chữa lành vết thương của Tạ Kiến Vi, nhưng chắc chắn một điều, Lục Ly đã cứu Tạ Kiến Vi.
Bởi vì sự tồn tại của Lục Ly khiến Tạ Kiến Vi nảy sinh suy nghĩ muốn sống.
Lục Ly nói, hồi ức kia hắn sẽ mãi mãi không quên được, Tạ Kiến Vi cũng có khác gì đâu.
Lúc ấy, anh thật sự muốn chết. Nếu anh cứ ngoan ngoãn ở trong khoang cứu hộ của phi thuyền, sớm muộn gì cũng được tìm ra và cứu viện. Nhưng anh
không chịu, cố tình rớt xuống một hành tinh nhỏ không đăng ký với Liên
bang. Chỉ cần ra khỏi khoang cứu hộ, chắc chắn anh có thể yên tâm chờ
chết.
Tạ Kiến Vi không có gì để nuối tiếc, tâm nguyện của anh đã hoàn thành, những việc cần đều đã làm, những kẻ nên chết đều đã chết.
Ác mộng chấm dứt, đã đến lúc anh được nghỉ ngơi.
Cho nên khi ấy, Tạ Kiến Vi vô cùng thản nhiên, thản nhiên đối diện với tử vong.
Nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, anh đã gặp một người.
Nói chính xác thì đó là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Người này vóc dáng cao lớn, tay chân vươn dài, phần da màu đồng cổ lõa
lồ nơi bụng và ngực căng tràn sức sống — Đây là cơ thể của còn non trẻ,
nhưng sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ hoàn mỹ cực kỳ.
Dùng mắt thường đánh giá cấp bậc cho hắn, Tạ Kiến Vi cảm thấy thể chất của nhóc con này ít cũng phải là 2S.
Thế mà trên hành tinh hoang này còn có con người, Tạ Kiến Vi hơi bất ngờ.
Thiếu niên nhìn thấy anh cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn quan sát anh một lúc lâu, mới nói một câu: "Cậu đẹp thế."
Thật vô duyên, đây là ấn tượng đầu tiên của Tạ Kiến Vi về Lục Ly. Nhưng anh
không ghét hắn, bị người nhìn chằm chằm như vậy, song Tạ Kiến Vi lại
không hề tức giận.
Có lẽ là vì ánh mắt thiếu niên quá đơn thuần, sự say mê cũng vô cùng thuần túy.
Đúng vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã thấy được mê luyến trong mắt đối phương.
Thật thú vị.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Cậu tên gì?"
Thiếu niên ngập ngừng một chút, đáp: "Lục Ly."
Tạ Kiến Vi gật gật đầu, lại hỏi hắn: "Sao cậu lại ở đây? Người nhà của cậu đâu?"
Lục Ly buồn bã, nhẹ giọng nói: "Bà nội qua đời rồi, tớ không biết vì sao mình lại ở đây."
Tạ Kiến Vi hơi kinh ngạc: "Không còn người nào khác sao?"
Thiếu niên nói: "Nơi này không có con người, nhưng dã thú lại rất nhiều, à, còn có cả sâu nữa."
Tạ Kiến Vi im lặng, một lúc lâu mới hỏi: "Cậu chỉ có một mình?"
Thiếu niên bỗng mỉm cười, gương mặt vốn đẹp trai giờ lại càng trở nên chói mắt: "Còn có cậu nữa đây."
"..." Tạ Kiến Vi bị vẻ mặt tươi cười của hắn làm cho hoa mắt.
Thiếu niên đứng dậy, nói: "Không nói linh tinh nữa, vết thương của cậu nặng quá, tớ đi tìm thuốc cho cậu."
Đúng là Tạ Kiến Vi bị thương khá nghiêm trọng, bụng anh gần như bị thủng ra, tuy lục phủ ngũ tạng vẫn còn nằm nguyên tại chỗ, nhưng tình trạng chảy
máu không ngừng sớm muộn gì cũng sẽ cướp đi tính mạng anh.
Tạ Kiến Vi chỉ cảm thấy cái chết đến quá chậm, nào ngờ có người còn muốn cứu mình.
Thiếu niên nhanh chóng chạy về, còn cầm theo rất nhiều lá thuốc. Sau khi cau
mày nghiên cứu trong chốc lát, hắn nói: "Lúc trước tớ bị móng vuốt của
Caesar cắm trúng khiến bụng thủng một lỗ to, bà nội cũng đắp lá này cho
tớ, một thời gian sau là khỏi."
Tạ Kiến Vi nhìn mấy thứ kia một cái, lập tức yên tâm.
Nếu đống lá này có thể chữa khỏi vết thương của anh, anh sẽ viết ngược tên mình lại luôn.
Lục Ly vô cùng chịu khó, rõ ràng không am hiểu lắm, nhưng vẫn luôn cố thử.
Sau khi vật lộn một hồi, hắn nói với Tạ Kiến Vi: "Còn thiếu một loại
thuốc nữa, cậu chờ nhé, tớ đi tìm xem."
Lần này hắn đi hơi lâu, khoảng hai tiếng mới trở về. Lúc về, vai hắn có một vết máu, tóc tai cũng rối bù lên, xem ra là đã đánh nhau với cái gì.
Lục Ly hoàn toàn không kể làm sao có được chỗ lá thuốc này, nhưng chắc chắn là hắn đã phải trả giá không ít, mỗi lần trở về đều thêm những vệt
"màu" lớn nhỏ. Tuy nhiên, hắn không hề lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại còn hết
sức nhiệt tình.
Tạ Kiến Vi bỗng thấy xót lòng mà chẳng hiểu vì sao.
Tên nhóc này thật sự muốn cứu anh, chỉ là đống lá kia hoàn toàn vô dụng.
Vết thương ở bụng anh là do pháo điện loại mới nhất gây ra, loại vũ khí
này có trộn thêm thuốc chống liền sẹo, tuy chỉ là trầy da thôi, nhưng
tuyệt đối không có cách nào làm nó lành lại được.
"Tớ cảm thấy khá ổn rồi!" Lục Ly vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cậu đừng sợ, lúc đắp thuốc sẽ hơi đau, nhưng có thể cầm máu rất nhanh."
Thực ra Tạ Kiến Vi rất sợ đau. Lúc nãy, vì muốn chết, anh đã đau không thể
nào chịu nổi, nên giờ đương nhiên không muốn phải đau thêm nữa.
Nhưng căn bản là anh không nói được lời từ chối. Đối mặt với một người toàn
tâm toàn ý muốn cứu mình như thế, làm sao anh có thể không biết xấu hổ
mà bảo "Cậu đừng cứu tôi, tôi đang chờ chết đây" cho được.
Vì thế anh nhịn.
Sự thật là Lục Ly đang rất lo lắng, biết sao được, người này quá đẹp, vừa
trắng lại vừa mềm, nhìn đã thấy vô cùng yếu ớt, không sợ đau mới lạ.
"Cố chịu một chút, chờ đắp thuốc xong, tớ sẽ hái trái ngọt cho cậu ăn."
Tạ Kiến Vi bật cười, thằng nhóc này còn xem anh như trẻ con mà dỗ.
Lục Ly đắp một đống lá dính dính nhớp nhớp lên bụng Tạ Kiến Vi...
Trong nháy mắt, Tạ Kiến Vi đã không cười nổi nữa. Hơi đau ở chỗ nào? Thật sự là đau chết đi được!
Trước khi lìa đời còn phải chịu cảnh này... số anh đúng là nhục như chó.
Giọng nói của Lục Ly mang theo vài phần sốt ruột: "Có phải rất đau không? Cố lên, tớ băng bó cho cậu, sẽ xong rất nhanh thôi!"
Tạ Kiến Vi đau đến đầu vang từng trận ong ong, nhưng kỳ tích là anh không
hề từ chối. Có lẽ vì thiếu niên này quá cẩn thận, hoặc cũng có thể vì
hắn ta quá thật tâm, tóm lại là... anh không đành lòng ngăn cản hắn.
Dù sao thì đống lá thuốc này cũng không chữa khỏi cho anh được, chờ nhận rõ hiện thực, Lục Ly sẽ phải chấp nhận thôi.
Tạ Kiến Vi đau đến chết đi sống lại, cuối cùng Lục Ly cũng băng bó xong cho anh.
Khi đi hái thuốc hắn bị giày vò đến đổ máu nhưng lại không rơi một giọt mồ
hôi, thế mà lúc đắp thuốc cho Tạ Kiến Vi, trán hắn lại đọng một tầng
sương mỏng.
Đây không phải mệt, hẳn là lo lắng quá nhiều.
Tạ Kiến Vi bỗng cảm thấy không còn đau như ban đầu nữa, làm sao đây... tên nhóc này thật đáng yêu.
Lục Ly an ủi Tạ Kiến Vi: "Chờ chút nhé, tớ đi tìm quả ngọt cho cậu."
Hắn lại rời đi, không bao lâu sau liền trở về, trong tay còn cầm mấy trái
nhỏ, chúng có màu đỏ, mỗi trái chỉ lớn bằng bụng ngón tay.
Lục Ly nói: "Mau ăn đi, để một lát là héo, héo rồi không ngọt nữa đâu."
Nói xong hắn lột lớp vỏ mỏng của từng trái, đút thịt quả vào miệng Tạ Kiến Vi.
Nháy mắt, khoang miệng Tạ Kiến Vi bị nước trái cây ngọt lịm đánh chiếm.
Lục Ly hỏi: "Ngọt không?"
Tạ Kiến Vi thành thực trả lời: "Rất ngọt."
Lục Ly mỉm cười, vẫn là nụ cười vô cùng chói mắt: "Chờ vết thương của cậu
lành, tớ sẽ đưa cậu đến chỗ khác, ở đó có nhiều quả ngọt hơn."
Tạ Kiến Vi hơi rung động.
Đôi mắt của thiếu niên rất sáng, rõ ràng là đen xì như bầu trời trong đêm nhưng lại như có vì sao nhỏ đang lóe sáng bên trong.
Trái cây rất ngọt, ngọt đến mức khiến người ta muốn ăn quả thứ hai.
Thế nhưng... Tạ Kiến Vi vẫn còn muốn chết.
Trời dần tối, Lục Ly canh giữ bên người Tạ Kiến Vi: "Đợi đủ một tiếng tớ sẽ
đổi thuốc cho cậu, vẫn sẽ đau, nhưng tạm thời không có quả ngọt, cậu cố
nhịn chút nhé."
Tạ Kiến Vi nhớ lại cảm giác đau đớn kia, càng muốn chết hơn.
Lục Ly lại nói: "Nếu cậu chịu đựng, chờ hừng đông, tớ sẽ đi hái cho cậu một nắm to."
Tạ Kiến Vi: "..." Ừm... Hay là chờ ngày mai ăn trái cây xong hẵng chết vậy.
Lục Ly không nhịn được mà nhìn về phía Tạ Kiến Vi. Hắn biết như vậy là không lễ phép, nhưng vẫn không sao nhịn được.
Thật sự là quá đẹp.
Mắt đẹp, mũi đẹo, miệng càng đẹp, sao da người này lại trắng trẻo và mong
manh đến thế, cứ như áng mây ở cuối chân trời, chỉ sợ chạm nhẹ một chút
đã tan biến mất.
Đương nhiên Tạ Kiến Vi cũng phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn mình, nhưng anh không nói ra ngoài miệng.
Lục Ly bảo: "Cậu mệt thì ngủ một lát đi."
Tạ Kiến Vi hỏi hắn: "Cậu không ngủ à?"
Lục Ly đáp: "Tớ không buồn ngủ."
Tạ Kiến Vi lại nói: "Cậu chạy đông chạy tây hết cả buổi chiều mà không thấy mệt sao?"
"Có là gì đâu." Lục Ly vẫn ngồi cạnh anh, sống lưng thẳng tắp như lợi kiếm, cố chấp muốn bảo vệ một người.
Chẳng hiểu sao Tạ Kiến Vi lại cảm thấy yên lòng, sau đó anh bắt đầu buồn ngủ.
Nhưng anh lại không nỡ ngủ, có khi nào nhắm mắt rồi anh sẽ chẳng tỉnh lại nữa không?
Như thế sẽ không cách nào nhìn thấy đôi mắt lấp lánh sao trời của thiếu niên kia nữa.
Cho nên Tạ Kiến Vi quay sang nói với Lục Ly: "Cậu ở đây có thấy buồn chán không?"
"Không đâu." Lục Ly đáp, "Tuy nơi này không có người, nhưng bọn Caesar, Dick, Effie đều cực kỳ hoạt bát."
Sự thật là Tạ Kiến Vi hoàn toàn không hiểu nổi câu chuyện cười nhạt nhẽo này.
Anh không nói thêm gì nữa. Bản thân đã là một người sắp chết, đừng nên để hắn chú tâm, tránh cho hắn phải khổ sở sau này.
Anh không lên tiếng, Lục Ly cũng không mở miệng, dường như hắn chỉ nhìn anh là đủ giết thời gian.
Đã đủ một tiếng, Lục Ly liền nói: "Tớ đổi thuốc cho cậu."
Tạ Kiến Vi đồng ý: "Ừ."
Lục Ly lại bảo: "Đừng sợ, tớ sẽ rất nhẹ nhàng."
Tạ Kiến Vi vốn không sợ, nhưng nghe hắn nói thế lại thành ra hơi sợ.
Có lẽ con người chính là như vậy, lúc không ai quan tâm sẽ chẳng biết đau, nhưng khi có người để ý, lại trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Tạ Kiến Vi không nhịn được mà mở miệng: "Ngày mai cậu sẽ đi hái trái cây cho tôi thật chứ?"
Lục Ly nở nụ cười: "Ừ, hái cho cậu một vốc to!"
Nhìn nụ cười của hắn, Tạ Kiến Vi cảm thấy không đau nhiều nữa... A không, anh thu lại lời này, vẫn đau, đau chết đi được.
Tạ Kiến Vi hừ một tiếng, Lục Ly lập tức cuống tay: "Đừng sợ, đừng sợ, sẽ xong rất nhanh thôi."
Nhưng khi mở lớp băng bó trước đó ra, hắn lập tức ngớ người.
Tạ Kiến Vi không nhìn thấy, nhưng cũng biết tình trạng của mình ra sao.
Như lời anh nói, thuốc này không thể chữa khỏi cho anh, nó chỉ có thể bịt
miệng vết thương trong chốc lát, một khi gỡ ra, máu sẽ chảy càng nhiều.
Chẳng những không chữa được, mà nó còn giày vò Tạ Kiến Vi thêm, không chừng sẽ khiến anh chết nhanh hơn một chút.
Lục Ly phát hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói: "Rất, rất tốt, tớ thay thuốc mới cho cậu."
Tạ Kiến Vi không lên tiếng, chỉ là cảm thấy hơi áy náy với người này.
Hắn muốn cứu anh như thế, song anh lại hoàn toàn không muốn sống.
Đổi thuốc xong, Tạ Kiến Vi cảm thấy hơi mơ màng. Vẻ mặt Lục Ly đã không còn bình tĩnh như lúc trước. Hắn ngồi cạnh anh, sống lưng thẳng tắp, hệt
như một cây Tùng, bướng bỉnh đứng giữa tuyết sương, kiêu ngạo mà cô độc.
Khóe miệng Tạ Kiến Vi thoáng cong lên, hai mắt nhắm nghiền.
Phút cuối có thể nhìn thấy một bức tranh đẹp thế, đời này của anh cũng xem như có chút thú vị rồi.
Tạ Kiến Vi cho rằng mình sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, nhưng không bao lâu sau anh đã bị một tiếng gào thét đánh thức.
Cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh giật bắn cả người.
Đêm tối là thế giới của dã thú.
Một nơi hoang vu thế này, càng là thiên đường cho chúng tung hoành.
Đã thế, còn có một người sắp chết tỏa mùi máu tươi thơm nồng.
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng hiểu vì sao sau khi trời tối Lục Ly luôn ở cạnh
mình. Hắn biết chúng sẽ đến, hắn muốn cứu anh khỏi nanh vuốt của đám thú hoang này.
Nhưng chúng
rất đông, bốn, năm con thú lớn đang nhe răng nhếch miệng, còn cả một con nhện độc đang múa vuốt giương nanh. Chúng nó đều to hơn so với Lục Ly,
sự so sánh ấy càng làm người ta lo lắng cho an toàn của hắn.
Song, Lục Ly không hề sợ hãi, hắn cầm một thanh kiếm sắt được mài sáng loáng, vẻ mặt lạnh băng, toàn thân rơi vào trạng thái đề phòng.
Hắn lẻ loi một mình, nhưng khí thế lại như có khả năng bảo vệ cả thế giới.
Tạ Kiến Vi nghiêng đầu nhìn hắn, trái tim bình ổn bỗng đập dồn.
Anh không muốn hắn chết.
Thiếu niên này không nên chết ở đây.
Tạ Kiến Vi biết hắn có thể tự chạy trốn, chỉ cần bỏ anh lại, nhất định hắn có thể chạy thoát thân.
Dù sao hắn cũng đã sống trên hành tinh hoang này nhiều năm, chắc chắn có thủ đoạn để sinh tồn.
Giờ đối đầu với chúng, đơn giản là vì hắn muốn bảo vệ anh.
Bởi vì vết thương của anh quá nặng, không tiện di chuyển, dù có di chuyển
cũng chẳng tác dụng gì, mũi đám dã thú này rất thính, nhất định có thể
tìm tới ngay.
Vốn một lòng muốn chết, nhưngTạ Kiến Vi không hy vọng cái chết của mình sẽ liên lụy đến người kia.
Vì thế anh mở miệng: "Cứ mặc kệ tôi."
Lục Ly không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm đám thú hoang đang rục rịch.
Tạ Kiến Vi nói thẳng: "Cậu cũng thấy đấy, lá thuốc cậu đắp căn bản không
chữa được vết thương của tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết."
Lục Ly đã bắt đầu tấn công. Hắn nhảy lên, nhanh như chớp mà đâm vào mắt một con thú lớn ở đằng trước.
Tạ Kiến Vi hít mạnh một hơi, nói to hơn: "Cậu không cứu được tôi đâu, đừng có ra vẻ anh hùng."
Thiếu niên vẫn không nói lời nào. Dường như hắn không nghe thấy những gì Tạ
Kiến Vi nói, chỉ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trận chiến chẳng hề tương
quan lực lượng kia.
Sao mà bướng thế!
Tạ Kiến Vi vừa bực lại vừa cuống. Anh vẫn muốn khuyên thiếu niên nọ bỏ
cuộc đi, nhưng hiển nhiên thần kinh của hắn rất thô, biết rõ anh sẽ chết mà vẫn không chịu bỏ anh ở lại; biết rõ có lẽ hừng đông anh sẽ không
còn thở nữa, song vẫn cố tình muốn bảo vệ anh.
Sao mà ngu thế...
Nhưng anh không nỡ kéo hắn chết theo.
Tạ Kiến Vi hít sâu một hơi, nhanh chóng mở miệng: "Tấn công chân sau bên
phải của con sư tử rồi lập tức lui về bên trái, sau đó lùi thêm mười
bước tập kích con thú đuôi dài..."
Nghe anh nói thế, Lục Ly giật mình thấy rõ, nhưng chỉ dừng động tác có một
phần nghìn giây rồi phản ứng cực nhanh. Tạ Kiến Vi nói không hoàn toàn
chính xác, song hai người cứ như tâm ý tương thông, hiểu ý nhau vô cùng. Hành động nhanh nhẹn lại chuẩn xác, cuối cùng thật sự nhờ vào "con mắt" của Tạ Kiến Vi, hắn dùng một góc độ khác để đối phó với đám dã thú,
thậm chí còn làm bọn chúng tự giết nhau.
Tuy nhiên, chỉ thế này thôi vẫn không đủ.
Tạ Kiến Vi đưa tay sờ sờ thắt lưng mình, kích hoạt khẩu súng biến hình đã thu nhỏ lại thành một cái nút áo.
"Bắt lấy!" Anh ném súng qua.
Lục Ly hệt như một con báo hùng mạnh, gần như khi súng chạm tay, hắn đã sắc bén mà nắm chặt phần cán.
Tạ Kiến Vi sợ hắn không biết dùng, đang định nói vài câu thì đã nghe mấy
tiếng đoàng đoàng vang lên. Dường như thằng nhóc này có khả năng lý giải vũ khí trời sinh cực mạnh.
Chỉ mới nắm trong tay, thế mà súng đã phát huy sực mạnh kinh người. Lục Ly
ngẩn ra, hiển nhiên bản thân hắn cũng không ngờ "thứ này" mạnh đến như
vậy. Ngay sau đó, hắn nhếch môi, nụ cười lộ ra mấy phần tà tính, đẹp
trai kinh người.
Hắn cầm súng lục, như hổ thêm cánh, vốn là đội ngũ một người yếu thế, nay lại hoàn toàn chiếm hết thượng phong.
Tạ Kiến Vi nghiêng đầu nhìn, thậm chí quên luôn cả chớp mắt.
Chói mắt, thật sự vô cùng chói mắt.
Hắn sống trong bóng tối, nhưng lại có sức mạnh để chiếu sáng màn đêm.
Hắn hoàn toàn khác với anh.
Tạ Kiến Vi bỗng hơi luyến tiếc, tiếc thiếu niên tỏa sáng trong trận chiến khốc này.
Hắn không nên lưu lạc ở một hành tinh hoang không tên tuổi, hắn không nên ở lại một nơi lãnh lẹo như hầm mộ thế này.
Hắn hẳn nên đứng trên đỉnh Ngân Hà, nên giẫm lên vạn trượng hào quang, nên khoác áo vinh quang, lưu danh sử sách!
Khi nắng sớm xua tan đêm tối, trận chiến kết thúc.
Dã thú cũng vậy, nhện độc cũng thế, tất cả đều ngã trên mặt đất với một thân lỗ chỗ vết thương, bị chém ra thành mấy khúc.
Lục Ly toàn thân đẫm máu đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào Tạ Kiến Vi, dùng chất giọng khàn khàn nhưng không hề mệt mỏi nói: "Tớ không ra vẻ anh
hùng."
Tạ Kiến Vi giật mình, tiếp sau đó bật cười thành tiếng.
Không ra vẻ anh hùng, hắn là thật sự là anh hùng, anh hùng của Tạ Kiến Vi anh.
Tạ Kiến Vi cười, bụng lại đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tắm xong, Lục Ly chẳng nói chẳng rằng mà đổi thuốc cho anh. Kế đó, hắn thực hiện lời hứa đi hái cho anh rất nhiều quả ngọt.
Tạ Kiến Vi vừa ăn, vừa cảm thấy còn sống cũng tốt.
Có thiếu niên thú vị này, lại có đống trái ngọt kia.
Lục Ly đút anh ăn từng quả một, bỗng mở miệng nói một câu.
"Caesar, Dick, Effie... đều chết cả rồi, cậu có thể đừng chết được không?"
Tạ Kiến Vi ngẩn người, chợt hiểu ra tất cả. Anh nhìn xác đám dã thú kia
bằng ánh mắt không thể tin được, khiếp sợ nói: "Chúng, chúng nó chính là Caesar, Dick, Effie hoạt bát à?"
Lục Ly gật đầu: "Còn cả Bahrton và Niuer."
Tạ Kiến Vi: "..."
Phải là rất hoạt bát, vô cùng hoạt bát mới đúng đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT