Lương Tử Nhạc là người trầm tính nhất trong đám phú nhị đại này, bối cảnh không hề dọa người như Kha gia, thái độ làm người cùng chất phác, ôn hòa, quan hệ với Kha Minh Hiên không tính là đặc biệt thân cận, cùng Biên Dĩ Thu cũng chỉ là lúc đi việt dã vì con gái mà hàn huyên vài câu, sau đó lại miễn cưỡng xem như một người bạn, ngày lễ ngày tết cũng gọi một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, trên cơ bản thì bình thường cũng không liên lạc gì, cho nên sau khi gặp chuyện không may, Biên Dĩ Thu căn bản sẽ không nghĩ tới tìm hắn giúp đỡ.
Vì thế thình lình nhận được cuộc điện thoại này y có chút lờ mờ, nhưng lờ mờ cũng chỉ hai giây, liền đáp lại một chữ như đinh đóng cột: “Muốn.”
Lương Tử Nhạc nói: “Được, tôi dẫn cậu đi gặp cậu ta. Nhưng cậu phải đáp ứng tôi, tới bên kia rồi phải nghe lời tôi. Nếu cậu không làm được, tôi sẽ không dẫn cậu đi.”
“Được, tôi nghe lời cậu.” Biên Dĩ Thu cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ đã đáp ứng. Chỉ cần có thể gặp Kha Minh Hiên, chỉ cần biết được hắn vẫn khỏe, đừng nói nghe lời Lương Tử Nhạc, kêu y làm gì y cũng làm.
Hai người hẹn gặp vào lúc chín giờ sáng thứ bảy, sau khi cúp điện thoại, Biên Dĩ Thu mới phản ứng lại mình đồng ý một cách vội vàng, thậm chí còn không hỏi hắn sẽ đi đâu.
Kỳ thật hỏi hay không cũng không quan trọng, bởi vì y biết mình nhớ người kia bao nhiêu, muốn gặp hắn bao nhiêu. Cho dù Lương Tử Nhạc nói với y chỗ cần đến là núi đao biển lửa, là đầm rồng hang hổ, y cũng không chút do dự mà chạy qua.
Đáng tiếc cách thứ bảy còn tận ba ngày, Biên Dĩ Thu chưa bao giờ cảm thấy ba ngày còn dài hơn ba năm như thế này.
Y tưởng tượng về cảnh tượng mình gặp Kha Minh Hiên vô số lần, chuẩn bị mọi thứ cho tình huống xấu nhất, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, khi thật sự nhìn thấy hắn, khoảng cách của hai người cũng không tính là xa, nhưng lại không thể bước qua.
Đúng chín giờ sáng thứ bảy, Lương Tử Nhạc đúng giờ đỗ xe ngoài cổng lớn tiểu khu Quân Lâm Thiên Hạ, Biên Dĩ Thu cùng Tả Thành đã đứng ở cửa đợi hơn mười phút.
Bởi vì sự kiện bắt cóc lần trước, Tả Thành bây giờ đối với Biên Dĩ Thu nhắm mắt theo đuôi, một tấc cũng không rời, tuyệt đối không có khả năng để cho y rời khỏi tầm mắt của mình. Lương Tử Nhạc cũng không có ý kiến, thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra, như thế này sau khi mình xuống xe có người nhìn Biên lão đại, cũng tương đối an toàn hơn một chút.
Xe chạy êm ái trên đường chính, đi về hướng nam ra khỏi thành phố, lên đường cao tốc.
Ba người một đường không nói chuyện, ra khỏi trạm thu phí Nam Thành, Lương Nhạc mới nhìn vào kính chiếu hậu, ôn hòa cười cười nói với Biên Dĩ Thu: “Cứ thoải mái đi, sao tôi cứ thấy cậu khẩn trương quá đó.”
Biên Dĩ Thu mặt than, nghiêm mặt nhìn Tả Thành: “Tôi khẩn trương lắm à?”
Tả Thành nói: “Có chút.”
Lương Tử Nhạc cười thành tiếng, Biên Dĩ Thu cũng giật giật khóe môi, sau đó hít sâu hai cái, cố gắng làm cho mình thoải mái.
Nhưng làm sao thoải mái được đây? Y không biết bây giờ Kha Minh Hiên thế nào, có tỉnh lại hay chưa, thương thế khôi phục thế nào, có thể thuận lợi gặp được người hay không, gặp lại thì nên nói cái gì, gặp phải người nhà Kha Minh Hiên thì nên làm gì bây giờ, nếu Kha tư lệnh rút súng muốn bắn chết y, y nên xoay người chạy trốn, hay là đứng đó làm anh hùng? Nếu như lựa chọn vế sau, Kha Minh Hiên có thấy y rất ngốc hay không?
Mấy vấn đề phức tạp này làm y suy nghĩ ba ngày, đến tận giờ phút này, vẫn khó lý giải.
Lương Tử Nhạc nói: “Cậu không hỏi chúng ta sẽ đi chỗ nào à?”
Biên Dĩ Thu cam chịu: “Tôi cũng đã lên xe rồi.” Ngụ ý là, cho dù anh đem tôi đóng gói trực tiếp ném cho ba của Kha Minh Hiên, tôi cũng đồng ý.
Lương Tử Nhạc cười cười không nói gì, đánh tay lái về phía bên phải lối ra đường cao tốc, dòng chữ “Phong Hồ” trên biển báo đường vụt qua tầm mắt của Biên Dĩ Thu.
Kỳ thật Lương Nhạc gặp được Kha Minh Hiên chỉ do ngoài ý muốn. Từ lúc hắn gặp chuyện không may đến nay gần một tháng, trong vòng luẩn quẩn mặc kệ quan hệ tốt xấu, đều đang nghĩ cách hỏi thăm tin tức của hắn. Có bạn bè chân chính quan tâm đến an nguy của hắn, cũng có đối thủ có dụng ý khách, còn có một số người chỉ thuần túy rảnh rỗi muốn xem chuyện vui, không chê chuyện lớn. Nhưng cho tới bây giờ, cũng không có một người dám nói mình có tin tức xác thực.
Phong Hồ nằm trong công viên rừng Hạc Minh Sơn, cách 70 km từ vùng ngoại ô phía nam của thành phố Z, bởi vì phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, ô xy đầy đủ, từ những năm 1980, đây là địa điểm của Viện điều dưỡng cán bộ cao cấp, nơi đảm nhiệm nhiệm vụ điều dưỡng, phục hồi chức năng của cán bộ cao cấp trên cấp tỉnh, cấp sở, phòng, nếu không đạt đến cấp bậc này thì không vào được. Cho dù đạt được cấp bậc này, vào đó cũng chỉ có thể ở phòng bệnh bình thường.
Còn tám tòa biệt thự cạnh bờ hồ, từ nhiều năm đã có cảnh sát vũ trang tuần tra, người bình thường đừng nói ở lại đó, thậm chí đi thêm hai bước nữa sẽ bị cảnh vệ súng vác vai, đạn lên nòng mà bắn.
Ông nội Lương sống ở trong này, mấy hôm trước Lương Nhạc đến đây thăm lão, đột niên phát hiện cách vách có “nhân vật lớn” vào ở.
Sở dĩ cảm thấy đây là nhân vật lớn, là bởi vì ngoại trừ những vệ sĩ tiêu chuẩn của mỗi biệt thự, bên trong cứ cách ba bước năm bước lại có hai vệ sĩ thần sắc lạnh lùng canh giữ. Lương Tử Nhạc đếm qua loa một chút, chừng hai mươi người, hòa khí, tư thế đứng đó vừa nhìn đã biết là tinh anh được chọn ra từ quân đội.
Hắn âm thầm chậc lưỡi, còn nói đùa với ông nội Lương, từ khi ông nội Kha qua đời, thành phố Z cũng khống có một trận chiến nào lớn như thế.
Sức khỏe ông nội Lương không tốt lắm, lúc đó đang ngồi trên xích đu ở lầu hai phơi nắng. Nghe vậy cũng không trả lời, chắc là vẫn còn buồn ngủ. Lương Tử Nhạc vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy từ biệt thự cách vách có hai người đi tới, bóng dáng nhìn rất quen mắt.
Bất quá hai người kia không chú ý tới hắn, lập tức ra ngoài, dưới sự hộ tống của cảnh vệ leo lên chiếc xe quân sự đậu ở cửa.
Lương Tử Nhạc thì thào nói: “Chẳng lẽ là ông nội Phùng?” Bởi vì hai người kia, rõ ràng chính là Kha tư lệnh cùng với cục trưởng Phùng. Có thể làm cho hai vị này tự thân xuất mã, ngoại trừ ông ngoại Phùng, còn ai vào đây?
Nhưng trước đó hắn mới gặp qua ông ngoại Phùng, tuy rằng đã hơn 90 tuổi, nhưng tinh thần khỏe mạnh, giọng như chuông lớn, vẫn rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều tìm ông nội Sở đánh quyền, chơi cờ mua vui, sao lại đến viện điều dưỡng?
Nếu không phải ông ngoại Phùng….
Lương Tử Nhạc nhìn lên lầu hai của biệt thự, thấy cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng ngủ chính đều được mở ra, có người từ bên trong bước ra, dựa vào lan can, nhìn vệ sĩ trong sân, đại khái đưa ra một kết luận “trốn không thoát”, vô cùng đau khổ mà nhíu nhíu mày, quay đầu lại, sau đó nhìn thấy hắn.
Hai người đều vô cùng bất ngờ, Kha Minh Hiên bất ngờ hơn một giây, sau đó câu khóe môi với hắn, xem như chào hỏi.
Chính trị hai nhà Kha Lương cũng không phải đồng minh, đương nhiên cũng không coi như kẻ thù, bởi vì quy củ bất đồng, không cùng xuất hiện nhiều, đại khái thuộc loại gặp mặt có thể khách khí tán gẫu vài câu, nhưng sẽ không thuộc loại cố ý kết thân, cho nên hai tên tiểu bối cũng coi như không thân thiết.
Kha Minh Hiên sở dĩ có thể chơi cùng Lương Tử Nhạc, là bởi vì quan hệ giữa Lương Tử Nhạc cùng với Phương Duệ không tồi, mà quan hệ giữa Kha Minh Hiên với Phương Duệ rất tốt. Vì thế bạn của bạn tự nhiên thành bạn của mình, Kha Minh Hiên cũng không nghĩ tới người đầu tiên phát hiện ra mình, lại là Lương Tử Nhạc.
Lương Tử Nhạc đứng dậy, đi về hướng ban công phía trước vài bước, muốn nói với hắn hai câu.
Kha Minh Hiên liền lắc lắc đầu với hắn, lại nhìn xuống vệ sĩ dưới lầu, ý là đừng lên tiếng, cũng đừng để vệ sĩ nhìn thấy cậu, bằng không hôm sau nhất định Kha tư lệnh lại đổi hắn đến chỗ khác.
Lương Tử Nhạc lập tức lui lại, muốn dùng động tác tay, mới phát hiện mình không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc. Muốn hỏi hắn sao lại ở chỗ này, rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì, không phải nói bị thương rất nặng sao? Bọn họ đều nghĩ hắn hiên tại đang ở bệnh viện quân khu.
Kha Minh Hiên kỳ thật bị thương cũng không nghiêm trọng như Kha gia nói với người ngoài, cái cây sắt kia đích thực là từ sau vai đâm tới trước ngực hắn, nếu là ở bên trái, khẳng định đã sớm mất mạng. Nhưng ông trời có mắt, đâm vào bên phải. Tuy rằng thời gian chờ đợi cứu viện đến khá lâu, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu, vả lại thần kinh vai bị tổn thương nên cánh tay phải tạm thời không thể hoạt động bình thường, nhưng trải qua vô số lần hội chẩn giải phẫu cùng với trị liệu của các chuyên gia ở bệnh viện quân khu, nửa tháng trước đã có thể xuống giường đi lại.
Bất quá cũng chỉ có thể “xuống giường” mà thôi. Hắn không thể ra khỏi phòng bệnh. Tất cả những người canh cửa đều là bộ đội đặc chủng được Kha tư lệnh điều tới.
Nếu hắn không bị thương, thân thể bảo trì ở trạng thái tốt nhất, nếu muốn tìm cách chạy ra ngoài cũng không phải không có khả năng. Nhưng hiện tại, trên cơ bản chỉ là tưởng tượng thôi —– nếu trước phòng bệnh không phải lầu 19, hắn cũng muốn trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ. Biên lão đại ngu ngốc kia nếu không tìm thấy hắn, phỏng chừng sẽ chết mất.
Nhưng Kha tư lệnh cường quyền, hà khắc, một chút cách hắn cũng không có. Tất cả liên hệ với bên ngoài toàn bộ đều bị cắt đứt, bên người hắn lúc nào cũng có 4 vệ sĩ, phạm vị hoạt động mỗi ngày ở bệnh viện quân khu chỉ có thể là phòng bệnh, phạm vi hoạt động mỗi ngày ở trong này cũng giới hạn vòng vòng trong biệt thự.
Nói dễ nghe là an dưỡng, nói khó nghe chính là giam lỏng. Kha tư lệnh thái độ cường ngạnh, mục đích rõ ràng, căn bản không để hắn mở miệng nói. Bạn muốn cũng gã nói đạo lý? Thật xin lỗi, Kha tư lệnh bộn bề nhiều việc, không rảnh nghe; bạn muốn tìm người cầu tình? Lại càng không biết xấu hổ, ngoại trừ bộ đội đặc chủng tuyệt đối phục tùng Kha tư lệnh, cùng với nhân viên chăm sóc, chữa bệnh có cấp mười lá gan cũng không dám làm trái lời Kha tư lệnh, nửa người hắn cũng không gặp được. Thậm chí ngay cả mẹ của hắn, Kha tư lệnh cũng không cho gặp.
Vì thế Phùng Thục Nhàn tìm em trai của mình khóc lóc kể lễ vài ngày, cục trưởng Phùng cũng tỏ vẽ thật bất đắc dĩ, tìm cơ hội nói chuyện với Kha tư lệnh một chút, lại bị Kha tư lệnh nói một câu: “Chị cậu lòng mềm yếu.”
Có thể nghĩ thử, những người khác muốn gặp hắn khó khăn bao nhiêu.
Kha Minh Hiên buồn còn kém không tuyệt thực kháng nghị nữa thôi — bởi vì tuyệt thực cũng vô dụng, Kha tư lệnh trực tiếp cho bác sĩ tiêm chất dinh dưỡng vào người hắn. Để bớt đau khổ, hay là hắn nên ăn ăn uống uống, dưỡng thân thể thật tốt. Chỉ có thân thể mau chóng hồi phục, mới có hy vọng chống lại Kha tư lệnh. Dù sao bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi, Kha tư lệnh cũng chưa đưa ra yêu cầu gì, cũng không hỏi hắn về chuyện của Biên Dĩ Thu.
Kha tư lệnh bên kia càng im lặng, trong lòng Kha Minh Hiên lại càng không yên. Cái này giống như trước bão táp chính là bình yên, bạn không biết nếu càng yên ổn, lúc tiếng sấm nổi lên lại càng kinh thiên động địa.
Hắn lo Biên Dĩ Thu một mình đối mặt với Kha tư lệnh gặp bất lợi, cũng lo lắng y không có tin tức của mình sẽ lo lắng, giống như một tháng trước y bị dẫn đi, mình không tìm thấy y cũng giống như thế. Hắn muốn nói với y, bản thân mình tốt lắm, cho nên y không cần gấp gáp, nếu Kha gia ra tay với y, cách tốt nhất là tránh đi, không cần xung đột ngay mặt….Nhưng hắn cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không làm được.
Đang lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán, hoang mang lo sợ, Lương Tử Nhạc xuất hiện.
Một khắc khi Kha Minh Hiên nhìn thấy Lương Tử Nhạc, quả thật cảm thấy ông trời đang đứng về phía hắn.
Bởi vì không thể giao tiếp hiệu quả, cả hai không đứng trên ban công được lâu. Thứ nhất, thân thể Kha Minh Hiên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn; thứ hai, nơi nơi đều là cảnh vệ, hai người bọn họ đứng trên ban công mục tiêu thật sự quá lớn.
Lương Tử Nhạc từ khẩu hình miệng Kha Minh Hiên gian nan nhận ra ba chữ “Biên Dĩ Thu”, Kha Minh Hiên muốn hắn chuyển lời với Biên Dĩ Thu rằng mình không sao, kêu y trong khoảng thời gian này cúi đầu một chút, nếu Kha tư lệnh tìm y gây phiền toái, nhớ rõ hãy tìm Sở Dịch cùng Phương Duệ thương lượng, không cần một mình cố gắng.
Rõ ràng là một câu rất đơn giản, nhưng bởi vì không có âm thanh, chỉ có khẩu hình miệng khi phát âm, Lương Tử Nhạc nghe xong…mang vẻ mặt mộng bức. Hắn thề chờ chuyện này qua đi, nhất định phải kêu bạn bè anh em xung quanh bắt tay học khẩu ngữ, miễn cho lần sau có ai bị trói, bị giam lỏng…không luống cuống như hắn bây giờ.
Bất quả may mắn nghe hiểu ba chữ “Biên Dĩ Thu”, kết hợp với biểu cảm suy đoán của Kha Minh Hiên, biết Kha Minh Hiên đại khái muốn kêu hắn nói với Biên Dĩ Thu rằng mình rất ổn, kêu y không cần lo lắng. Bất quá hắn xem ra, chính mình ở trước mặt Biên Dĩ Thu nói một vạn lần câu “Kha Minh Hiên tốt lắm”, cũng không có sức thuyết phục bằng Biên Dĩ Thu tự mắt nhìn —- về phần khác, ngại quá, hắn không đoán được.
Vì thế ba Lương nhiệt tình chở Biên lão đại vào Viện điều dưỡng.
Xe của Lương Tử Nhạc đã được đăng ký, sau khi biển số xe tự động được đọc, cửa xe sẽ mở ra hai bên. Cảnh sát vũ trang đang làm nhiệm vụ kính lễ với hắn, thân thể thẳng tấp nhìn xe hắn chạy thẳng theo đại lộ dài hướng về khu biệt thự.
Xe đỗ ở chỗ hai tòa biệt thự, Lương Tử Nhạc quay đầu lại nhìn Biên Dĩ Thu, “Còn nhớ cậu đã đáp ứng với tôi cái gì không?”
Biên Dĩ Thu nói: “Nhớ rõ, đều nghe lời cậu.”
Lương Tử Nhạc gật gật đầu: “Vậy bây giờ tôi muốn đi gặp ông nội tôi, các cậu chỉ có thể đợi trên xe.”
“Ý gì chứ?” Không phải dẫn y đến gặp Kha Minh Hiên sao?
“Chính là ý này. Cậu có thể ở trên xe nhìn cậu ta, không thể xuống xe.” Lương Tử Nhạc chỉ chỉ về căn biệt thự Kha Minh Hiên đang ở, “Nhìn thấy đám cảnh vệ cùng vệ sĩ này không? Trong tay bọn họ có súng, đều là đạn thật. Đừng làm xằng bậy.”
Biên Dĩ Thu nhìn nhìn căn biệt thự kia không nói gì, Lương Tử Nhạc nhìn ánh mắt kia của y, có cảm giác ngay sau đó y sẽ dùng dao vọt vào chém người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT