Biên Dĩ Thu nói qua ngay lập tức, trên thực tế tắt điện thoại xong y lại nằm trên giường mà thiếp đi, nếu không phải một ngày không có cái gì bỏ bụng thật sự rất đói, y phỏng chừng có thể trực tiếp thả bồ câu cho thủ hạ trong bang.
Tả Thành ở dưới lầu như một bảo mẫu gần như dọn dẹp một đống quần áo thất loạn bát tao, nghe điện thoại cố định vang lên, đi qua liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng bắt máy, bởi vì điện thoại hiện lên đó chính là số điện thoại của cậu.
Biên Dĩ Thu cầm điện thoại của cậu đứng trước bồn rửa mặt, phân phó cậu kêu nhà bếp khách sạn làm bữa tối sau đó mang lại đây, nói xong liền bấm tắt máy, nhìn trong gương trên người mình đầy dấu hôn, một bên ở trong lòng đem Kha Minh Hiên nguyền rủa đến chết, một bên thầm cảm thán thói quen ngủ của bản thân, thường xuyên chỉnh nhiệt độ xuống thật thấp, chăn quấn chặt, không đến mức để lộ phía trước rất dọa người.
Rửa mặt xong ở trong tủ tìm được quần áo dự phòng, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, bữa tối cũng đã được đến đặt trên bàn.
Tả Thành khép na khép nép mà đứng trước bàn ăn kéo ghế ra cho y, Biên Dĩ Thu trả điện thoại lại cho cậu, thuận miệng hỏi một câu: “Thấy điện thoại tôi đâu không?”
“….” Tả Thanh yên lặng mà từ bên cạnh lấy ra chiếc điện thoại của y.
Biên Dĩ Thu nhìn màn hình vỡ nát kia, thật không nhận ra: “Tại sao nó lại biến thành vậy rồi?”
Tả Thành mang vẻ mặt thành khẩn: “Tôi không biết.”
Biên Dĩ Thu nghĩ thầm có thể do ngày hôm qua lúc cùng Kha Minh Hiên đánh nhau lại ném nó rơi xuống đất, cũng không để bụng, cầm đôi đũa đã được đặt sẵn một bên, kêu Tả Thành cùng nhau ăn.
Tả Thành dùng ánh mắt kia nhìn chiếc điện thoại không kém đã chết là bao xa, không còn gánh nặng tâm lý nữa mà ngồi xuống.
Hai người cơm nước xong, Biên Dĩ Thu còn chậm rãi từ từ thưởng thức một phần bánh ngọt, cùng với một bình trà thơm cao cấp. Chờ hai người họ lái xe tới bến tàu ở ngoại ô phía Tây, cách thời gian Hà Tự gọi đến đã hơn 3 tiếng.
Nói cách khác, trong cái thời tiết mùa đông lãnh lẽo, Hà đại luật sự không ăn không uống mang một cái bụng rỗng đứng trong kho hàng bỏ hoang, ước chừng đợi y đã hơn 3 tiếng!
Hà Tự nhìn bốn phía trong kho hàng là một đám thuộc hạ vô lương tâm đứng bất động như tùng, lại nhìn đến tên kia đã bị đánh đến tàn tật, thập phần phiền muộn rút một điếu thuốc, hậu tri hậu giác nghĩ đến, Biên Dĩ Thu khi rời giường quả nhiên không dễ dàng nói qua ngay như vậy, y tuyệt đối là nhân cơ hội này cố ý chỉnh mình.
Hà đại luật sư cảm thán chính mình không rõ người ta, kết bạn vô ý, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tả Thành, chơt nghe từ bên ngoài kho hàng truyền đến âm thanh chiếc Maybach vô cùng phong cách của Biên lão đại vững vàng đậu trước cửa.
Gã đưa tay dập điếu thuốc, từ trên thùng gỗ nhảy xuống, vỗ vỗ bụi dính trên mông: “Biên lão đại, anh có biết công việc của tôi là tính theo giờ mà trả lương hay không?”
Biên Dĩ Thu liếc mắt nhìn gã: “Cậu có biết hằng năm tôi đưa cho công ty cậu phí cố vấn nhiều hay ít?”
Hà đại luật sư lập tức biến sắc: “…..Lão đại, anh tại sao lại tới nhanh như vậy? Đã ăn cơm chiều chưa? Trên đường có kẹt xe hay không? Anh muốn nghỉ ngơi chút rồi hẳn làm chính sự không?”
Tả Thành đối với đức hạnh của Hà đại luật sư thấy tiền sáng mắt, trả lời vô cùng thắm thiết mà khinh bỉ, Biên Dĩ Thu thế mà lại đối với đức hạnh này của gã rất hưởng thụ, chậm rãi nhìn xung quanh kho hàng không có gì ngoài một đống hộp gỗ vỡ, giống như thật sự muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Bất quá thật đáng tiếc, không tìm được.
“Quên đi.” Biên Dĩ Thu thì thào bỏ lại hai chữ, giống như đối với chuyện kho hàng này không có chỗ để nghỉ ngơi mà bất mãn, hai tay cắm trong túi áo gió, hướng góc bên kia mà đi qua.
Tên đàn ông bị đánh cho chết khiếp kia nghe được tiếng bước chân, mắt sưng phù chỉ còn một khe hở, thuộc hạ ngay một khắc đem hết toàn lực hướng gã kẽo lại, chuẩn xác không cho gã nắm lấy ống quần y: “Thu ca, Thu ca…Tha cho tôi đi….Tôi cũng chỉ bị ép buộc thôi….”
Biên Dĩ Thu cúi đầu tự nắm lấy tay mình, vừa mới nhíu mày, người đàn ông máu đỏ như một quả hồ lô đã muốn bị Tả Thành một cước đá ra ngoài.
Biên Dĩ Thu đối với tiếng kêu rên của gã ngoảnh mặt làm ngờ, xoay người phủi phủi ống quần, mới đi về phía trước hai bước, đứng trước mặt người đàn ông kia, từ trên cao nhìn xuống gã: “Bị ai ép?”
“Tiễn tam gia….Không, Tiễn Vận Xương, hắn cho người bắt đi vợ cùng con gái của tôi, ép tôi, trên thuyền bị bỏ bùa…Thu ca, anh tha cho tôi đi, tôi cũng không dám…nữa….Anh xem tôi theo anh đã 8 năm ròng, tha tôi lần này đi mà….Thu ca….”
“Tám năm.” Biên Dĩ Thu ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn hắn, “Cậu nói tám năm, tám năm này, anh Thu đây có bạc đãi cậu hay không?”
“Thu ca…….Thu ca là tôi sai rồi, tôi vong ân phụ nghĩa, đối với anh tôi đáng tội chết ngàn lần, nhưng cũng là vì vợ và con gái…Hiểu Vũ còn nhỏ như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn con bé bị Tiễn Vận Xương ném xuống biển…….”
“Phụ tử tình thâm, thật cảm động.” Biên Dĩ Thu nghiêng đầu, khóe môi hơi câu lên, nhưng ý cười không có trong mắt, “Tại sao tôi lại nghe cậu bởi vì muốn mượn tiền lão Tam, cho nên trước tiên đem vợ cùng con gái đến chỗ hắn kiếm chút bảo hộ?”
“Không, không phải như thế….Thu ca….Đây chắc chắn là có người châm ngòi ly gián….”
“Ồ.” Biên Dĩ Thu gật gật đầu, hướng bên cạnh ngoắc tay, Hạ Tự lập tức mang một tập văn kiện lại đây. Y nhận lấy rồi đưa cho gã, thanh âm cơ hồ vô cùng ôn hòa, “Nhìn có quen mắt không?”
Người đàn ông nhìn đến văn kiện kia, cả người run rẩy: “Thu ca…”
“Đây là văn kiện chi tiết xuất nhập cảnh ở vùng biển quốc tế để đánh bạc của cậu gần hai năm qua.” Biên Dĩ Thu tùy ý lật từng trang, “Ôi cha, thật sự là danh tác nhỉ, so với anh Thu đây tôi cá là cậu còn hơn cả tôi, một nửa lợi nhuận một năm trước của Hoằng Nguyên đều bị cậu lấy đi, cậu nghĩ muốn gỡ vốn đem đắp lại khoảng trống này, tìm đến Nhuệ Danh để chấp vá sổ sách, tránh được một cửa kiểm toán cuối năm, đáng tiếc thật không may Nhuệ Danh muốn cậu trả đủ trong năm nay, cậu còn không sợ tôi tra ra sao, sợ tôi biết sẽ không tha cho cậu, cho nên muốn sống thì phải rời khỏi Cửu An, ý đồ mượn tiền của lão Tam. Tôi nói vậy có đúng không?”
“Thu ca, không phải như thế….Tôi bị người ta chỉnh….Cái thuyền đánh bạc kia là của Tiễn gia….Tôi bị bọn họ chỉnh…Thu ca…..” Người đàn ông nọ lại bổ nhào vào chân y, một phen nước mắt nước mũi mà khóc lóc kể lể.
Biên Dĩ Thu không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Hoằng Nguyên cùng Nhuệ Danh đều là công ty dưới trướng của Cửu An, cậu nói xem cậu nghĩ thế nào mà lại ngu xuẩn nghĩ đến việc mượn tiền Nhuệ Danh không trả, tôi sẽ không biết sao? Ừm, đúng rồi, cậu ở thuyền vào cảng của Hoằng Nguyên phóng đại số lượng thuốc phiện cũng đủ để tôi ăn đạn, là cảm thấy nếu tôi mất mạng sẽ không giải quyết được việc này, đúng chứ?”
“Không không không, không phải…Thu ca, tôi không muốn hại anh, đều là Tiễn lão Tam ép tôi…Thu ca…Tôi xin lỗi anh, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, Hiểu Vũ còn nhỏ như vậy không thể không có ba…Anh xem con bé còn gọi anh một tiếng chú cơ mà, giữ cho tôi một mạng…” Người đàn ông biết mình có nói sao cũng không còn đường sống, cuối cùng cái gì có thể làm đều làm, cũng bất quá chảy hai hàng nước mắt tính toán dùng con gái của mình hướng Biên Dĩ Thu thoi thóp tìm con đường sống.
Biên Dĩ Thu nhìn hắn, gật gật đầu: “Được, tôi giữ cho cậu một mạng, cho cậu ở trước mặt Hiểu Vũ tiếp tục làm một người cha tốt.” Nói xong y đứng dậy, đem văn kiện trả cho Hà Tự.
Người đàn ông như thể không nghĩ tới một Biên Dĩ Thu luôn luôn mang trong mình lòng dạ hiểm độc lại buông tha cho mình như vậy, sửng sốt một hồi mới quỳ xuống đất liên tục dập đầu: “Cảm ơn Thu ca, cảm ơn Thu ca…”
“Mạng giữ lại, về sau không được đánh bạc nữa.” Biên Dĩ Thu hai tay nhét lại túi áo, ngữ khí còn có ý tứ khuyên giải cùng an ủi gã.
“Không đánh bạc, không bao giờ…đánh bạc nữa.”
“Cho nên, phải ngăn chặn khả năng đánh bạc từ gốc, cậu nói xem có phải hay không?” Biên Dĩ Thu hạ thắt lưng, cười cười với gã. Lúc này là thật tâm mà cười, so với biểu tình vừa rồi thật làm cho người ta sởn gai ốc.
“Thu ca….” Gã sợ tới mức thanh âm bắt đầu run rẩy.
Biên Dĩ Thu đối với phản ứng của gã vô cùng vừa lòng, duy trì mỉm cười mà phân phó thủ hạ: “Đập nát toàn bộ xương ngón tay của cậu ta, nhớ rõ phải cây nào cây nấy thật mạnh. Thiếu một cây, các cậu liệu mà tự lấp đủ, hiểu không?”
Nói xong câu đó, y cũng không thèm liếc mắt xem gã thêm một cái, xoay người đi ra cửa lớn.
“Thu ca, Thu ca, tha cho tôi..Thu ca, anh không thể đối với tôi như vậy…Biên Dĩ Thu……A a a a a a ——–”
Tiếng kêu khóc thảm thiết thê lương một khắc vang vọng cả kho hàng yên tĩnh, Biên Dĩ Thu mày cũng chưa nhíu một chút, bước đi vừa thong dong lại vừa trấn định.
Nếu đã làm sai, sẽ phải trả giá thật đắc, đây chính là quy củ của Biên Dĩ Thu.
Ra khỏi kho hàng ngồi trên xe, Hà Tự cùng y ngồi ghế sau, Tả Thành lái xe, ghế phó lái bỏ trống.
Xe chạy được một lúc, Biên Dĩ Thu đột nhiên lại hướng Hà Tự mà vươn tay ra.
Hà Tự từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, rút ra một điếu đưa cho y.
Biên Dĩ Thu nói: “Di động.”
Hà Tự đem điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy điện thoại của mình ra: “Anh lấy để làm gì?”
“Trưng dụng.” Biên Dĩ Thu nhận điện thoại, Tả Thành lái xe còn không quên toàn tâm toàn ý từ trong túi mình lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho y, sau đó ngay lúc Hà Tự kêu rên trực tiếp đổi điện thoại.
Mới vừa đổi rồi khởi động máy xong đã có người gọi đến, đơn nhiên là Kha Minh Hiên.
Y nhíu nhíu mày, nhận máy, đặt điện thoại bên tai: “Có việc gì?”
“Tôi tặng quà cho em, có thích hay không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Kha Minh Hiên.
“Quà gì?” Biên Dĩ Thu ngẩn người, lập tức nghĩ đến cái tên chỉ còn nửa mạng sống trong kho hàng, “Chu Minh là anh tìm được?”
“Bằng không thì sao? Em cho là đám thủ hạ dưới tay em không phải là một đám vô dụng sao?”
“Kha Minh Hiên, anh nói chuyện cho khách khí một chút.” Tuy rằng trong việc này thủ hạ dưới tay y hiệu suất quả thật kém một chút, nhưng không đến tên họ Kha như hắn khoa tay múa chân.
“Được được được, không nói thủ hạ của em là một đám vô dụng, chúng ta nói chuyện khác.”
“Con mẹ nó anh…”
“Cuối tuần này mấy anh bạn rủ nhau đi đường địa hình Phong Lĩnh, em đi không?” Kha Minh Hiên nói với y sẽ nói chuyện khác, liền thật sự nói chuyện khác.
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ: “Sở Dịch cùng Lục Tiêu có đi không?”
Hà Tự bên cạnh cùng Tả Thành đang lái xe nghe thấy hai chữ “Lục Tiêu” đều dựng lổ tai lên nghe.
Kha Minh Hiên ở đầu bên kia cũng không biết đang làm cái gì, nghe y nói như thế trực tiếp vui vẻ: “Em đây là muốn bọn họ đi, hay không muốn bọn họ đi?”
“Không muốn.” Y sợ nhìn thấy họ Sở sẽ không quản được nắm đấm của mình.
“Em thích Lục Tiêu bao nhiêu? Thích đến ngay cả mặt đối mặt với hắn cũng không dám.”
“Có cái rắm liên quan đến anh.”
“Không liên quan đến chuyện của tôi. Bất quá tôi không thể phụ lòng mà nói cho em, Lục Tiêu là anh em của tôi, em muốn cũng đừng muốn, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Kha thiếu gia, những lời nay anh ở bất cứ thời gian nào, bất cứ địa điểm nào, bất cứ trường hợp nào cũng đã nói với tôi vô số lần rồi, anh thật sự dễ dàng làm cho tôi hiểu lầm đó.”
“Hiểu lầm cái gì?” Kha Minh Hiên rất phối hợp hỏi.
“Hiểu lầm anh đang yêu thầm tôi.”
Kha Minh Hiên giống như nghe được một câu chuyện cười thế kỷ mà ở bên kia điện thoại nở nụ cười nửa ngày trời, Biên Dĩ Thu thậm chí còn nghe thấy tiếng của một thanh niên trẻ tuổi mềm mại hỏi hắn làm sao vậy.
Biên Dĩ Thu không cần đoán cũng biết đó chắc chắn là tiểu tình nhân của Kha Minh Hiên, trẻ tuổi, xinh đẹp, nghe lời, nhu thuận, là khẩu vị mà Kha đại thiếu gia luôn luôn thích.
Không biết vì cái gì, tiếng cười này của hắn Biên lão đại nghe thấy có chút chói tai. Y đương nhiên biết Kha Minh Hiên sẽ không yêu thầm y, trên thực tế y đối với Kha Minh Hiên nửa điểm hảo cảm cũng không có, nhưng ai con mẹ nó lại có thể nghĩ tới hai còn người không xem nhau vừa mắt, lại duy trì mối quan hệ bạn giường quỷ dị kia chứ.
Mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, Biên lão đại cảm thấy nhân sinh thật con mẹ nó tràn đầy kỳ tích.
Vì thế không đợi Kha Minh Hiên cười xong, Biên lão đại liền tắt máy.
Qua hai phút, Kha Minh Hiên lại gọi lại hỏi y rốt cuộc có muốn đi đường địa hình hay không. Biên Dĩ Thu nói, đưa thời gian cùng lộ trình cho tôi, sau đó lại tắt điện thoại.
Kha Minh Hiên rất nhanh đã gửi tin nhắn tới, tin thứ nhất y còn chưa xem xong, tin thứ hai lại được gửi đến: “Em có thể nào đợi tôi nói xong rổi hẳn tắt điện thoại được không, cái tật xấu như thế còn không chịu chữa?”
“Bệnh nan y, không thể chữa.” Biên Dĩ Thu nhắn lại mấy chữ, sau đó lưu loát tắt điện thoại, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt bát quái, tâm trạng như ngồi trên đống lửa của Hà Tự cùng Tả Thành.Lời của tác giả:
Không có gì bất ngờ, hẳn là hỗ công. Dù sao tôi cũng là một người thích hỗ công.
*Hỗ công: nghĩa là vừa làm công vừa làm thụ, hai anh thay nhau ở trên, kiểu này thường thường sẽ xuất hiện ở một cặp cường cường nhưng không đồng nghĩa với việc cứ cường cường sẽ là hỗ công. Hai bên đều ngang sức ngang tài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT