Biên Dĩ Thu đứng trước bồn rửa mặt, nhìn thấy gương mặt người đàn ông trong gương, nâng tay chỉ chỉ, tuy rằng không nói gì, nhưng anh mắt này rõ ràng đang nói: Mày con mẹ nó tiêu đời rồi.

Rửa mặt xong quay về phòng ngủ, mở điện thoại ra nhìn.

Hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc là Hà Tự, một cuộc là Nguyễn Thành Kiệt.

Đêm qua Hà Tự tới câu lạc bộ tìm y, hôm nay sáng sớm lại gọi điện đến, hẳn là có chuyện gì rất quan trọng. Vì thế y không để ý đến cuộc gọi của Nguyễn Thành Kiệt, mà gọi lại cho Hà Tự.

Hà Tự ở trong điện thoại thảo luận với y về sự kiện y dặn dò đã được sắp xếp thỏa đáng.

Biên Dĩ Thu hỏi: “Không có sự cố gì?”

Hà Tự trả lời: “Tôi làm việc, anh yên tâm đi.”

Biên Dĩ Thu nói: “Tháng sau đại thọ sáu mươi của Tiễn lão tam, cậu thay tôi hậu lễ trước đi.”

Tắt điện thoại, Biên Dĩ Thu nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ của Nguyễn Thành Kiệt trên màn hình, hơi do dự một chút, rốt cuộc đã chọn bỏ qua nó.

Mộng xuân đêm qua đánh quá lớn vào tâm lý của y, y cần bình tĩnh lại một chút.

Mang dép một đôi dép da cừu đi xuống lầu, trên bàn cơm bày đầy món Trung Quốc, bánh bao cua gói đến thập phần tinh xảo, thanh tú, há cảo cùng với nước ép rau chân vịt phủ bên ngoài, ngoài ra còn có một bát đậu hũ nóng hôi hổi, mùi hương thơm lừng, phía trên còn có dầu ớt, dầu hạt tiêu Tứ Xuyên, hành thái nhuyễn, mù tạc, vừng xào, đậu nành chiên giòn….Ngửi được vị cay tê dại kia, khiến cho người ta thèm đến độ chảy nước bọt, nhịn không được phải nuốt xuống.

Biên Dĩ Thu kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, cầm muỗng khuấy đều đậu hũ cùng với bảy tám loại gia vị kia, bỏ một muỗng vào miệng, thỏa mãn mà thở dài một tiếng, này mẹ nó mới gọi là mỹ vị nhân gian.

Quản gia từ ngoài cửa bước vào, cầm trong tay hình như là một tờ báo mới lấy từ hòm thư ngoài cổng lớn, giống như rất nhiều buổi sáng như thường lệ trước đây mà lập tức đem đến phòng ăn.

Biên Dĩ Thu gần như thất học nên kỳ thật không tồn tại thói quen đọc báo mỗi ngày, hiện đại tiên tiến như vậy rồi, tin tức gì đó đều có thể xem ở trên mạng, ẩn ý của y, chính là loại phương tiện truyền thông gây lãng phí tài nguyên này nên sớm được loại bỏ. Nhưng khi Cửu gia còn sống trên đời, mỗi ngày đều phải đọc báo, quản gia hầu hạ vài chục năm, một chốc bảo sửa thì cũng rất khó.

Quản gia họ Thời, cụ thể tên là gì thì Biên Dĩ Thu cũng không rõ, y chỉ nhớ ngày đầu tiên mình được dẫn về, người đàn ông nắm tay y được Cửu gia dặn dò gọi là “Chú Thời”, lúc gã dẫn y đi xem miệng vết thương, còn đặc biệt ôn hòa hỏi một câu: “Có đau không?”

Biên Dĩ Thu khi đó 14 tuổi, đã ở trong địa ngục đen tối, dơ bẩn đi đánh nhau bảy tám năm, trên người vết thương mới chồng vết thương cũ, cơ hồ nhìn không ra hình dáng làn da ban đầu. Người khác đánh y, y cũng đánh người khác, đánh muốn chết đi sống lại còn trên người còn mang thêm vết thương trở về. Cùng với vô số lần thiếu chút nữa vứt bỏ cả cái mạng nhỏ, kỳ thật vết thương này cũng không tính là nghiêm trọng.

Nhưng người đàn ông này hỏi y, có đau hay không.

Kỳ thật làm sao mà không đau được? Cho dù thân thể y được đúc từ sắt thép đi chăng nữa, thì bản thân y cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai mà thôi. Chỉ là chút vết thương, đau riết thành quen, không có cảm giác.

Nói đến cũng kỳ lạ, một con dao bổ dưa dài hai thước chém sau lưng, cắt vào vai, bay luôn miếng da, máu chảy đầm đìa, y cũng không cảm thấy đau bao nhiêu, còn sức có thể khiêng người kia lên thiếu điều nuốt chửng hắn, phút chốc xoay người bổ nhào về phía đó, đem cái tên du thủ du thực* vừa mới đánh lén sau lưng kia nhấn vào đống rác, dùng một viên gạch đập đầu người nọ đến đầu rơi máu chảy, óc văng khắp nơi.

*du thủ du thực: đầu gấu

Nhưng người đàn ông này chỉ nói một câu, ba chữ, vết thương trên toàn thân y trong nháy mắt tỉnh lại, trước sau đều rít gào, giãy dụa kêu đau, thật mẹ nó đau! Đau đến muốn rớt nước mắt.

Chú Thời nhìn y khóe mắt phiếm hồng lại quật cường không rên một tiếng, nắm chặt tay y nói: “Tiểu tử, không sợ nữa, sau này có Cửu gia che chở cho con rồi.”

Đó chính là câu nói của chú Thời khi nhìn thấy y nhiều năm trước, sau khi Cửu gia qua đời, khi Biên Dĩ Thu dọn ra khỏi Húc Viên, Mai phu nhân hỏi y có cần mang theo một vài người giúp việc đáng tin cậy hay không, y nghĩ nghĩ, hỏi: “Chú Thời có thể đi cùng con không?”

Chú Thời cùng Cửu gia là đồng hương, nhỏ hơn Cửu gia vài tuổi, nghe nói năm đó Cửu gia còn chưa bắt đầu dấn thân vào hắc đạo, hai người ở miền Nam cùng nhau học nghề kiếm sống, sau đó Cửu gia lại vào hắc đạo, gia nghiệp dần dần nổi lên, chú Thời vẫn đứng sau lưng gã, thay gã quản lý sổ sách, quản gia đình. Cả đời Cửu gia không lấy vợ, chú Thời cũng sống độc thân cả đời, hai anh em liền như thế mà giúp đỡ nhau vài chục năm.

Buổi tối hôm Cửu gia qua đời, mấy lão già muốn bức vua thoái vị tán loạn chạy vào, chú Thời canh giữ bên giường Cửu gia một tấc cũng không rời, đối với các yêu ma quỷ quái sắp kiềm chế không được mà mắt điếc tai ngơ. Sau khi Biên Dĩ Thu ra tù, tinh lực trời giáng mà cùng những người đó giằng co, chú Thời từ trong phòng Cửu gia ra ngoài một lần, dừng lại hai phút, giao cho Biên Dĩ Thu một phần di chúc, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không có, lại quay trở lại bên giường Cửu gia.

Biên Dĩ Thu giải quyết phiền toái bên ngoài, bước vào phòng ngủ của Cửu gia, người đàn ông của hắc đạo thành phố Z khi nói chuyện từng làm cho người ta nghe thôi đã sợ mất mật đã lâm vào tình trạng hôn mê, máy giám sát sinh mệnh cùng ống thông để theo dõi các triệu chứng bệnh được cắm toàn thân, nhưng biểu tình cũng khó có được mà bình tĩnh, khoan thai, giống như đang ngủ, cũng không bị bệnh tật làm cho suy sụp vẻ ngoài kiêu ngạo, sắc nhọn, ngay cả dáng vẻ cũng chưa hề thay đổi, giống như ngay sau đó gã sẽ tiếp tục đứng lên, lanh lợi khỏe mạnh, sinh long hoạt hổ mà trò chuyện vui vẻ cùng mọi người. Nhưng chú Thời ngồi một bên, vẻ mặt khó nén tiều tụy, tóc mai hai bên đã bạc rất nhiều.

Biên Dĩ Thu đứng ở bên giường một lát, chú Thời nói: “Cậu ra ngoài đi, đoạn cuối con đường này, tôi muốn đi cùng ông ấy.”

Không biết vì cái gì, Biên Dĩ Thu lại có cảm giác mình đứng ở chỗ này đặc biệt dư thừa, vì thế liếc mắt nhìn cha nuôi của y một cái, ngoan ngoãn mà lui ra ngoài.

Mai phu nhân đối với chuyện y muốn dẫn theo chú Thời rất ngoài ý muốn, nhưng cũng không ngăn cản, nói rằng hãy chờ ý kiến của chú.

Chú Thời nói hiếm thấy Thu thiếu gia không chê lão già này bỏ xó, chú sẽ đi cùng cậu.

Vì thế lúc Biên Dĩ Thu dọn ra khỏi Húc Viên, dẫn theo quản gia là chú Thời, một đầu bếp nữ là dì Tần nấu cơm đặc biệt ngon, một người làm vườn kiêm lái xe là chú Sầm, cùng với một vệ sĩ là Tả Thành. Trừ bao nhiêu người đó ra, ai cũng không dẫn theo. Biệt thự cũ Húc Viên cùng đám người giúp việc trẻ trung khỏe mạnh đều để lại cho Mai phu nhân.

Biên Dĩ Thu mua một căn biệt thự lớn Nguyệt Lộc Sơn Trang cách trường đại học thành phố không xa, nhưng bình thường cũng không về, thỉnh thoảng quay về một lần, trên cơ bản là để nhớ lại tài nghệ nấu nướng của dì Tần, hoặc đơn thuần là muốn về thăm chú Thời. Ở trong lòng y, Cửu gia là cha y, chú Thời chiếu cố y nhiều năm như thế cùng với một người mẹ cũng không có gì khác biệt.

Về phần vị Mai phu nhân ở Húc Viên, chắc phải xếp hạng sau chú Thời.

“Tối nay đừng quên về Húc Viên ăn bữa cơm đó.”

Nghĩ chuyện cũ mà ăn chén đậu hũ mới đó đã thấy đáy, Biên Dĩ Thu bưng chén lên đem một ít đậu hũ còn sót lại trong chén mà muỗng múc không được, nghiêng chén mà vét sạch vào miệng, hận không thể nuốt luôn cả chén.

Dì Tần từ trong bếp đi ra, thấy y như vậy liền vui vẻ: “Phòng bếp còn nữa đấy.”

“Sao dì không nói sớm.” Biên Dĩ Thu cầm chén đưa qua, cười tủm tỉm mà nhìn dì Tần, “Thêm mù tạt ngâm và đậu nành giòn, thơm nhiều hơn một chút.”

“Được.” Dì Tần vui tươi hớn hở mà nhận chén, xoay người quay lại phòng bếp.

Chú Thời cầm báo đến, mới nhớ tới người hiện tại ngồi trong phòng ăn đã không còn là Cửu gia, đơn giản ngồi một bên mở báo ra tự mình xem.

Biên Dĩ Thu cầm khăn ăn lau lau miệng, mới quay đầu nhìn về phía chú Thời, phá lệ thận trọng mà trả lời câu nói vừa rồi của lão: “Chú, con nhớ rồi.”

Tầm mắt của chú Thời từ trong tờ báo nâng lên, hòa ái mà cười cười, không nói gì nữa, nhưng biểu tình của lão làm Biên Dĩ Thu có chút bối rối, đại khái ý nói, nhớ rõ là tốt rồi.

Cửu gia người này quy củ tối giảng, ngày lễ ngày Tết người cùng một nhà khẳng định phải cùng nhau ăn một bữa cơm. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười hai, ngày mai là Nguyên Đán. Theo lệ cũ, tối hôm nay y phải quay về Húc Viên. Dù nói thế nào, Mai phu nhân mới chính là “vợ” chính thức của Cửu gia, tuy rằng hai người không có kết hôn.

Nói đến vị Mai phu nhân này, cũng được coi như là nữ trung hào kiệt, năm đó quen biết Cửu gia, bà mới hai mươi tuổi đầu, Cửu gia so với bà lớn hơn hai mươi tuổi. Lão đại hắc bang hơn bốn mươi tuổi, có tiền có thế, vừa nặng tình trọng nghĩa, thành thục chững chạc, có những tình tiết đúng là loại hình mà rất nhiều cô nương trẻ tuổi sùng bái.

Tình nhân xinh đẹp bên người Cửu gia không ít, dáng vẻ Mai phu nhân cũng không phải là kinh vi thiên nhân*, xinh đẹp tuyệt trần, cuối cùng làm sao mà khiến Cửu gia rung động thì Biên Dĩ Thu không rõ lắm, tóm lại cuối cùn như ý nguyện mà đánh bại tất cả oanh oanh yến yến bên cạnh Cửu gia, thành công vào ở Húc Viên, ở đó hai mươi năm, từ Mai tiểu thư chịu đựng đến lúc trở thành Mai phu nhân, nhưng cuối cùng cũng không có một tờ giấy kết hôn.

*Kinh vi thiên nhân –惊为天人: Ý chỉ phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy một người nào đó hoặc nghe thấy một tiếng gì đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

Tuy rằng không có, nhưng có thể ở lại Húc Viên, chẳng khác nào Cửu gia thừa nhận thân phận của bà, từ trên xuống dưới đều kêu bà một tiếng “phu nhân”.

Lúc Biên Dĩ Thu đến Húc Viên 14 tuổi, Mai phu nhân 23 tuổi, trẻ tuổi xinh đẹp, ôn nhu, giàu tình cảm. Cửu gia cực kỳ cưng chiều bà, cái gì ăn ngon, nhìn đẹp đều đưa đến phòng bà, chi phí ăn mặc cũng hết sức xa hoa, ngoại trừ ánh trăng trên trời không hái xuống được, có thể nói là muốn gì thì có cái đó. Người giúp việc trên dưới đều nói Mai phu nhân bản lĩnh lớn, không biết dùng chiêu bài gì, làm cho một người đàn ông oai phong một cõi dạy dỗ đến dễ bảo như thế.

Không biết có phải vì Cửu gia đem y về Húc Viên hay không, người đầu tiên gặp là chú Thời, hơn nữa sau khoảng thời gian dưỡng thương kia, vẫn là chú Thời chiếu cố y, đối với y hỏi han ân cần, che chở chu toàn, làm cho y rốt cuộc cũng thưởng thức được cảm giác có người quan tâm, có người đau lòng vì mình, cho nên Biên Dĩ Thu đối với chú Thời có một loại tình cảm thân cận giống như bản năng của động vật vậy. Mà đối với Mai phu nhân, ngoại trừ lễ phép cùng tôn trọng, thật sự chưa nói tới tình cảm sâu đậm.

Mà chuyện này cũng đại khái có liên quan đến thân phận lúc đầu của Biên Dĩ Thu, lúc đầu khi Cửu gia dẫn y về, bởi vì thấy y bản thân bị thương vẫn không khuất phục, mạnh mẽ muốn đưa đối thủ vào con đường chết, cho nên trên cơ bản là đang nuôi dưỡng một tên côn đồ, Mai phu nhân tự nhiên không cần phải nuôi thêm một tên nữa.

Nhưng chú Thời thì không giống vậy, ngày đầu tiên khi Cửu gia đưa y về, chú Thời chính là thật sự đau lòng đứa nhỏ này, coi y như con mà chăm sóc.

Lúc y 17,18 tuổi đã bắt đầu giúp Cửu gia làm việc, mỗi ngày ra ngoài đều biến thành một thân thương tích trở về, nghiêm trọng nhất chính là có một lần vùng bụng cũng với phần giữa đùi bị bắn trúng, thiếu chút nữa chết ở bên ngoài. Nằm trên giường bệnh mơ mơ màng màng nghe chú Thời cùng Cửu gia cãi nhau, đó là lần duy nhất Biên Dĩ Thu nghe thấy chú Thời tức giận, hơn nữa đối tượng còn là Cửu gia.

Hai người ở bên ngoài phòng bệnh, tiếng nói chuyện cũng không lớn, Biên Dĩ Thu đầu óc không tỉnh táo cũng không nghe hết toàn bộ, nhưng ý đại khái y hiểu được, chú Thời không cho Cửu gia phái y ra ngoài làm loại chuyện nguy hiểm này nữa. Mà càng làm cho y bất ngờ chính là, Cửu gia vậy mà hai lời chưa nói đã đồng ý.

Biên Dĩ Thu khi đó nghĩ, Chú Thời nếu chú là cha của tôi thì tốt rồi.

Nhưng mà, chú Thời không phải cha y, mà Cửu gia mới là cha y.

Sau khi lành thương, Cửu gia nhận y làm con nuôi, cũng không cho y làm cái chuyện đi theo ra ngoài liều mạng như vậy nữa, y bắt đầu đi theo bên người Cửu gia xem xét việc làm ăn, đầy tớ cũng không gọi y là “tiểu Thu” nữa, mà đổi thành “Thu thiếu gia.”

Mai phu nhân đối với y kỳ thật xem như không tồi, không tốt làm sao lên đến được vị trí này. Cái khác không nói, chỉ bằng việc bà nhiều năm như vậy không danh không phận đi theo bên cạnh Cửu gia, Biên Dĩ Thu y cũng không thể vừa ra khỏi Húc Viên đã đem người bỏ ra sau đầu, cho nên quy tắc cần được tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ, Cửu gia có ở nhà hay không, y đều phải đúng hạn về nhà bồi bà ăn bữa cơm này.

Buổi chiều, Biên Dĩ Thu tư mình đi cửa hàng bách hoa chọn một bộ trang sức ngọc bích sang trọng quý phái — kỳ thật căn bản y sẽ không chọn, trực tiếp kêu người đem món đồ quý nhất ở chỗ này ra. Tất cả nhân viên cửa hàng vật phẩm xa xỉ đều thích loại khách hàng nhiều tiền ngốc ngếch như Biên lão đại, nhìn thấy y giống như nhìn thấy một chiếc thẻ vàng, thẻ đen biết đi, cười đến miễn bàn có bao nhiêu sáng lạn.

Từng dẫn theo một tên tiểu tình nhân nào đó đi mua sắm, tên nhóc kia hình như là một ngôi sao nhỏ tuyến ba, xinh đẹp sắc sảo giống như một bình hoa, nhưng kỹ năng biểu diễn lại vô cùng rách nát, cho nên không được nổi tiếng. Tuy rằng còn ở tuyến ba, nhưng khí thế tuyệt đối gắn với một tên tuổi lớn, hơn nữa lúc đi ra ngoài cùng Biên lão đại, đốt tiền nữa điểm cũng không chịu thua. Trong cửa hàng hàng đầu của Vacheron Constantin, một hơi mua ba chiếc đồng hồ với đơn giá hơn bảy chữ số, Biên Dĩ Thu quẹt thẻ cực kỳ sảng khoái, nhân viên cửa hàng nhìn “bình hoa” ngôi sao nhỏ kia bộ dáng vô cùng đẹp trai nhã nhặn, đáy mắt ghen tị đến độ sắp phun ra lửa.

Tính tiền xong, Biên Dĩ Thu đưa danh thiếp cho nhân viên cửa hàng, dặn anh ta nhớ thông báo cho y ta nếu có sản phẩm mới. Ban đêm nhận được điện thoại, sau đó thuận lý thành chương đem cậu trai trẻ kia lăn giường. Mà bình hoa nhỏ đó liền mạc danh kỳ diệu bị một nhân viên cửa hàng thế chỗ, ba chiếc đồng hồ trở thành quà chia tay.

Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, là vấn đề đơn giản nhất trên thế giới này. Chọn quà cũng vậy, chọn bạn giường cũng chính là đạo lý này. Nếu ai cùng y lên giường, lại căn bản không hướng đến tiền của y, vậy có chút phiền toái.

Tỷ như, Kha Minh Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play