Thịnh Hạ cảm giác nụ hôn của Nhậm Ngạn Đông không những có thể chữa khỏi tâm tình không vui của cô, còn có công hiệu tiêu trừ cảm giác khẩn trương, cô hài lòng đẩy cửa xuống xe.

Tiến vào trước cổng trường, cô lại xoay người.

Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cô, bỗng nhiên cô dừng bước, anh liền hạ cửa sổ xe.

Thịnh Hạ hướng anh nhướng mi mắt, lại cùng anh vẫy vẫy tay.

Theo dòng người, cô vào sân trường.

Nhậm Ngạn Đông khởi động xe, tìm vị trí dừng đậu xe, đem ghế dựa ngã dài ra sau. Tối hôm qua anh ngủ không ngon giấc, chuẩn bị nhắm mắt một chút.

Vừa mới nằm xuống vài phút, liền có điện thoại, là của Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng hiện tại ở tập đoàn Viễn Đông, đang chờ trong văn phòng Nhậm Ngạn Đông, "Cậu không có đến công ty?" Anh buổi chiều cũng không tiếp tục tham gia hội nghị, tới đây tìm Nhậm Ngạn Đông, kết quả thư ký nói cho anh biết Nhậm tổng không có tới công ty.

Nhậm Ngạn Đông hỏi: "Chuyện gì?"

Thẩm Lăng: "Còn có thể chuyện gì, cậu xem nhưng cái thư kia không, tôi cho ngươi đưa tới."

Nhậm Ngạn Đông: "Uhm, phóng thư ký nhận đi."

Đó là những thư tay từ các đứa trẻ tại vùng núi viết cho anh, cũng là quê của Hạ Mộc.

Lúc trước anh để lại địa chỉ tập đoàn Thẩm thị, các đưa trẻ trong thôn đều gửi thư tay tới cho Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng hỏi: "Sắp kỳ nghỉ đông, cậu năm nay có đi về đó hay không?"

Nhậm Ngạn Đông cùng đi ba năm, năm trước anh còn đi một lần, khi đó anh đã cùng Thịnh Hạ bên nhau, nhưng anh cũng đã từng hứa với tụi nhỏ, chờ chúng nghỉ đông thì anh về thăm.

Suy nghĩ mãi thì anh vẫn là nên thực hiện lời hứa với bọn nhỏ.

Cuối cùng một lần giờ dạy học, anh cùng bọn nhỏ trò chuyện, về sau anh khi tới thăm thì sẽ có gặp thầy cô mới đến đây.

Bọn nhỏ thật thiếu thốn, nhưng chúng cũng tự hiểu là bởi vì ngoài thôn thỉnh thoảng liền có thầy cô giáo sang, mấy tháng sau lão sư cũng mới trở lại.

Mặc dù có đôi khi không có thầy cô, bọn nhỏ cũng sẽ viết thư cho anh, kể về chuyện học tập, trường học, còn kể thêm phòng học hiện tại có thiết bị chiếu hình, còn có TV.

Một vài chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nói một ít việc nhỏ vụn vặt linh tinh.

Nhậm Ngạn Đông hồi Thẩm Lăng: "Không đi."

Thẩm Lăng: "Ân." Anh nói: "Hạ Mộc cùng Kỷ Tiện Bắc, hai vợ chồng người ta đang tốt như vậy, cậu lại về quê quán người ta quấy rầy, mặc kệ lý do gì thì cũng đều không thích hợp."

Ngoài trừ nguyên nhân này, hiện tại lại có thêm một lý do là bởi Thịnh Hạ.

"Thịnh Hạ cùng cậu bên nhau, trước sau gì cậu cũng bị đá nhưng cậu phải có nghĩa vụ toàn tâm toàn ý đối với cô ấy, tính tình cô ấy mà chỉ chơi đùa với cậu thì cậu cũng phải thật tâm đối xửa tốt, biết không?"

Anh vừa cười nói xong thì thật hả giận.

Nghĩ Thịnh Hạ như vậy tính khí khó chiều, nói không chừng đem lão tam hướng chỉnh đến thảm, anh nghĩ đến mà thấy thật thú vị.

Nhậm Ngạn Đông thanh âm lạnh thấu xương, "Thẩm Lăng, cậu có bệnh phải không?"

Thẩm Lăng cười, "Sao cậu biết hay vậy?"

Anh ta đã đi sang cửa thang máy, ấn đi xuống.

Thang máy đến, anh không quên dặn dò thêm cho Nhậm Ngạn Đông, ngữ khí cũng khôi phục nghiêm trang: "Những bức thư đó cậu xem xong thì đưa Hướng thư ký gửi lại tôi, để Thịnh Hạ thấy được vạn nhất không hay đâu?"

Anh chuyển đề tài, "Tuy rằng Thịnh Hạ căn bản là sẽ không để trong lòng, nhưng đương nhiên vẫn là tôn trọng cô ấy."

Anh cố ý tạm dừng, "Nói không chừng vận khí của cậu không tồi, Thịnh Hạ đột nhiên có tâm tình đồng tình, liền dung nạp cậu thêm."

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thẩm Lăng không để Nhậm Ngạn Đông cơ hội nói chuyện, trực tiếp treo điện thoại.

Tuy rằng Thẩm Lăng nói mười câu thì có chín câu đều là vô nghĩa, nhưng còn có một câu mang tiếng người.

Nhậm Ngạn Đông cũng tính toán đem những bức thư đó cất ở chỗ Thẩm Lăng, về sau anh chỉ quyên tiền từ thiện, mặt khác cần ra mặt đại diện sẽ co nhân viên công tác của Thẩm thị thay thế.

Ngay từ đầu đến quyên giúp vùng thôn này cũng là do Hạ Mộc.

Bởi vì Kỷ Tiện Bắc cầu hôn Hạ Mộc, anh liền đi về quê quán Hạ Mộc như là tìm kiếm một chút tinh thần ký thác.

Tới rồi nơi rồi anh mới biết được, cái thôn nhỏ nghèo như vậy đến anh cũng không tưởng tượng ra.

Anh không chỉ quyên góp kiến tạo lại trường học của thôn này mà còn hỗ trợ xây thêm trường học cho các huyện vùng thôn trấn lân cận.

Sau đó anh cùng lão Vạn và Thẩm Lăng không ngừng cung cấp nhiều tài nguyên cùng thiết bị giáo dục cho trường học và cho bọn trẻ, bởi vì trang bị giáo dục tại đây còn quá lạc hậu so với thành thị.

Bị Thẩm Lăng gọi cuộc điện thoại này mà Nhậm Ngạn Đông không có chút buồn ngủ.

Anh từ cửa sổ xe trước sau nhìn nhìn, không có cửa hàng tiện lợi quanh đây nhưng có một nhà thuốc, anh khóa xe đi qua.

Vào nhà thuốc, Nhậm Ngạn Đông tìm trên các kệ không thấy thứ cần mua.

Nhân viên nhà thuốc hỏi anh: "Muốn mua thuốc gì?"

Nhậm Ngạn Đông: "Không phải mua thuốc."

Đang nói, anh nhìn cũng vừa nhìn thấy liền cất bước đi qua, anh cầm một hộp sau khi xem các chuẩn kích cỡ.

Thời gian thi khá dài, Nhậm Ngạn Đông ở trong xe nhân tiện xử lý email công việc.

Khảo thí kết thúc, thí sinh lục tục từ từ ra khỏi trường học.

Nhậm Ngạn Đông đem chụp vị trí dừng xe nhắn choThịnh Hạ, mười phút sau, thân ảnh Thịnh Hạ xuất hiện, cô bước chân nhẹ nhàng, biểu tình sung sướng, xem ra thi không tệ.

"Đề rất dễ?" Thịnh Hạ lên xe sau, anh hỏi.

Thịnh Hạ: "Làm hết đề."

Có thể là do tâm tình vui vẻ, cảm giác mọi thứ khá thuận lợi, chỉ có mấy câu điền đáp án không lý tưởng lắm.

"Tam ca, ngày mai anh có bận không?"

Nhậm Ngạn Đông chần chờ chớp mắt một cái, quyết định, "Ngày mai anh dành một ngày ở bên chung cư."

Anh khởi động xe, sau đó Thịnh Hạ cho anh một cái hôn.

Nhậm Ngạn Đông là lần đầu tiên đến chung cư Thịnh Hạ, hệ thống an ninh cổng không lưu vân tay của anh, tuy rằng cơ bản không thường dùng nhưng Thịnh Hạ vẫn là cho anh ghi lại vân tay.

Cô nói giỡn: "Em đây là cho anh đi cửa sau, về sau nếu em cùng anh cãi nhau, anh phải đến chung cư ôm em về nhà."

Nhậm Ngạn Đông: "Sẽ không cãi nhau."

Cũng chỉ mong như vậy, cô không thích cãi nhau, thương tâm hao tổn tinh thần ảnh hưởng tình cảm.

Nhậm Ngạn Đông treo áo khoát gió cùng áo lông vũ của cô lên, hỏi cô: "Em có muốn ôn tập một chút hai môn thi của ngày mai?"

Thịnh Hạ gật đầu, nói không chừng là có thể nhìn trúng vài câu trong đề.

Nhậm Ngạn Đông theo cô đi thư phòng trên lầu, Thịnh Hạ bước chân rất chậm, cô nghĩ đến thư phòng thứ gì tránh Nhậm Ngạn Đông thấy được hay không.

Lúc trước cô cất những bức tranh chữ trong két sắt, thư phòng chỉ treo một bức lấy từ lão, nhưng lão Vạn hẳn là đã sớm nói với anh, cũng không cần thiết giấu diếm nữa.

Trên bàn sách chỉ có máy tính, trên kệ sách không có gì liên quan đến kiến thức anh cần.

"Làm sao vậy?" Nhậm Ngạn Đông nhìn ra cô đang thất thần.

Thịnh Hạ dường như không có việc gì nói: "Suy nghĩ về đề thi buổi chiều, em lúc ấy không biết đáp án mình làm có chính xác không?"

Nhậm Ngạn Đông: "Thi rồi thì không cần thiết nghĩ lại nữa."

"Uhm."

Thịnh Hạ duỗi bàn tay qua, Nhậm Ngạn Đông hiểu ngay động tác của cô, anh liền đem tay cô nhẹ nắm chặt trong lòng bàn tay anh.

Mặc dù Nhậm Ngạn Đông đã sớm biết Thịnh Hạ thích phúc tự anh viết thế nhưng khi nhìn đến trên tường thư phòng treo bức thư pháp này làm nơi nào đó trong lòng anh bị lay động đến.

Cũng không phải tranh chữ quý báu gì, cô lại xem như trân bảo.

"Lão Vạn đã nói gì với anh hả?" Thịnh Hạ bắt được đáy mắt anh co chút cảm xúc dao động.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "Có nói qua."

Thịnh Hạ cũng nhìn phúc tự kia, cô nói: "Em càng thích hai câu sau."

Sơ tâm dễ đến, trước sau khó thủ.

Không muốn tiếp tục đề tài này, Nhậm Ngạn Đông kéo ghế dựa sang cạnh cô cùng xem đề ôn của hai môn ngày mai.

Tối hôm qua không ngủ sâu, đến 9 giờ thì Thịnh Hạ mệt mỏi rã rời, ngáp vài cái.

Nhậm Ngạn Đông khép lại đề, kêu cô đi tắm rửa.

Thịnh Hạ đêm nay rút ngắn thời gian tắm và dưỡng da, nửa tiếng liền xong tất cả.

Nhậm Ngạn Đông vào phòng tắm khác, rồi vào phòng ngủ lại nghĩ đến đồ vật và tiền còn để trong túi áo gió, lại lần nữa trở xuống dưới lầu lấy.

"Anh đêm nay không bận?" Thịnh Hạ chuẩn bị vào phòng ngủ lại không dám nghĩ nhìn Nhậm Ngạn Đông, cô tiếp theo hướng mắt nhìn thời gian, thực xác định, hiện tại mới 9 giờ 40.

Nhậm Ngạn Đông mở đèn đầu giường, ánh đèn màu vàng rọi xuống đầu giường làm in bóng hai cái thân ảnh lên tường.

Anh nói: "Em ngủ thì anh sẽ đi làm việc."

Thịnh Hạ: "Cô còn không biết thời gian bao lâu mới có thể ngủ." Tuy rằng hiện tại thật buồn ngủ, nhưng nằm đến trên giường liền đầu óc thanh tỉnh, nghĩ ngày mai thi cùng hình ảnh trong đề ôn.

Nhậm Ngạn Đông: "Bảo đảm em sẽ ngủ trước 11 giờ."

Thịnh Hạ nhìn chằm chằm anh, dường như hiểu được anh muốn làm cái gì, nhưng "Không có bao."

Nhậm Ngạn Đông: "Em có mua lúc chiều."

"......"

Ở trên giường, Thịnh Hạ từ trước đến nay mặc kệ bất luận là thời điểm nào đều bị lấy lòng.

Chỉ có ngay lúc này, cô mới có thể cảm nhận được Nhậm Ngạn Đông cùng ngày thường có chỗ không giống nhau.

Anh luôn luôn tự kiềm chế bản thân, chỉ thường xuyên mất khống chế khi hoan ái, căn bản là có khi cảm giác đạt tới một lần không đủ, sau khi kết thúc vẫn ôm chặt cô, lại muốn thêm lần nữa.

Đúng như lời Nhậm Ngạn Đông, không đến 11 giờ, cô liền ngủ, ngủ thật sự sâu.

Một đêm vô mộng, thực kiên định.

Ngày hôm sau tiếp tục thi, Nhậm Ngạn Đông cũng dành trọn một ngày bồi Thịnh Hạ.

Buổi sáng Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho Hướng thư ký, báo cô lùi hết lịch làm việc hôm sang ngày sau, Hướng thư ký ngay từ đầu còn hoài nghi chính mình nghe lầm.

Chạng vạng chiều tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc thi, thí sinh tạm thời giải phóng.

Thịnh Hạ cảm giác như thoát khỏi gông xiềng, một thân nhẹ nhàng thư thái.

Giữa trưa Nhậm Ngạn Đông đã đem hành lý đặt ở cốp xe, chờ thi xong bọn họ trực tiếp trở về biệt thự.

Nhậm Ngạn Đông hỏi Thịnh Hạ, buổi tối muốn đi chỗ nào ăn cơm, chúc mừng cô thi xong.

Thịnh Hạ: "Mẫn Du sắp xếp cho em hẹn đạo diễn gặp mặt, ngày mai em mới cùng anh ăn cơm được."

Nhậm Ngạn Đông ' uhm ' , không nhiều lời nữa.

Thịnh Hạ chơi di động một lát, bỗng nhiên nghĩ đến bà cô nhỏ cuối tuần phải về thôn, cô nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông: "Tam ca, anh gần nhất có thời gian trống không?"

Nhậm Ngạn Đông nghiêng mắt: "Làm sao vậy?"

Thịnh Hạ: "Cũng không có gì quan trọng, anh nếu rảnh thì chúng ta sắp xếp nghỉ phép về thôn nhỏ chơi, bà cô nhỏ của em cuối tuần phải về rồi."

Nhậm Ngạn Đông lúc này là thật sự không có thời gian, muốn đi công tác New York, bất quá cho dù có thời gian, anh cũng không tính toán thật muốn đi. Anh nói: "Thứ tư tuần sau đi New York, nhiều nhất một tuần liền trở về."

Thịnh Hạ liền quyết định: "Vậy em đi chơi mấy ngày ở thôn."

Nhậm Ngạn Đông lẳng lặng lái xe, cũng không biết muốn nói tiếp như thế nào, sau lại đơn giản cứ như vậy trầm mặc.

Về đến nhà, Thịnh Hạ đem túi xách ném trên sô pha, đi chân trần bước nhanh lên lầu, cách thời gian hẹn Mẫn Du còn một tiếng rưỡi, cô lấy tốc độ nhanh chóng xử lý tóc, thay quần áo, hoá trang, bận tối mày tối mặt.

Nhậm Ngạn Đông ở dưới lầu ngồi một lát, TV cũng không mở, liền ngồi ở trên sô pha, thất thần nhìn màu đen của màn hình TV, chờ lúc anh đi vào phòng ngủ, Thịnh Hạ đã trang điểm chỉnh chu, lại biến trở về mỹ nhân gợi cảm, kiêu ngạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play