Hứng đủ gió rồi, cậu đóng cửa sổ lại, đi đến bên cạnh Thi Sách, lấy di động ra, giơ màn hình cho cô xem.
Thi Sách không biết cậu muốn làm gì, theo bản năng nhìn chữ trên màn hình, nhật kí tin nhắn cuộc gọi đều ghi "Khai Khai".
Tên này đã thực xa lạ, chỉ có người xưa kia mới gọi cô như vậy, ở thành phố này, tất cả mọi người gọi cô"Thi Sách".
Càng đừng nói là trạng thái chữ viết.
Đột nhiên xâm nhập vào tầm mắt, tựa như mười năm không nếm được gia vị đột
nhiên tới một đống hợp chất phụ gia, trong lòng cô khó xử, đơn giản gạt
ra.
Cô tiếp tục xem tới nhật kí cuộc gọi trước đó, "Chú".
Cuộc trò chuyện kéo dài hai phút ba mươi giây, phỏng đoán thời gian, sau khi Giai Bảo cúp điện thoại lập tức gọi cho Xá Hàn, Xá Hàn lại vội vàng gọi cho vị đương sự này.
Thi Sách không chút chột dạ, mách lẻo người tự nhiên đã sớm làm tốt chuẩn bị sẽ bị tố giác.
Năm đó Xá Nghiêm sống với chú cậu, chuyển trường đến thành phố của cô. Xá
Nghiêm còn nhỏ tuổi cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, trong lòng bi thương mà đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Bạn trai của bạn thân cô và chú Xá Nghiêm là bạn thân kiêm đồng bọn gây dựng sự nghiệp, cô cũng bởi vậy mới quen biết Xá Nghiêm.
Trước khi tới nơi này cậu tạm nghỉ học một năm, sau khi chuyển trường chỉ có
thể nhét vào lớp mười. Tuy rằng sau đó thông qua điều trị tâm lý dần
khôi phục khả năng ngôn ngữ, nhưng tật xấu ít nói của cậu vẫn không đổi
được.
Khi đó cô từng phỏng đoán, thiếu niên dậy thì chậm, mười sáu tuổi còn thấp hơn cô, cô một mét sáu sáu.
Chú Xá Nghiêm tuy rằng vóc người cao lớn, nhưng ngộ nhỡ đột biến gien,
không phải cậu sẽ rất thảm sao. Cậu nói ít như vậy, nếu làm không tốt sẽ còn tự ti.
Hơn nữa vì một ít nguyên nhân khác, cô đối
với Xá Nghiêm khi đó vô cùng săn sóc. Chú Xá Nghiêm công việc bận rộn,
năm đó lại là một ông già độc thân, chỉ nghĩ đến việc nuôi sống đứa nhỏ, chi tiết sẽ không quá để ý.
Sau đó cô rảnh sẽ lái xe đón Xá Nghiêm tan học, cầm tiền của chú Xá Nghiêm dẫn Xá Nghiêm đi mua quần áo theo mùa, tìm sách tham khảo và gia sư, tự nhận vừa là chị lại vừa
là mẹ, ở trước mặt cậu, cả người cô chững chực giống như béo lên mười
lăm cân.
Cô không thể không thừa nhận, hôm nay sau khi
vui vẻ lúc ban đầu qua đi, cảm giác mới lạ của cô đối với Xá Nghiêm cứ
như thể bị vạch trần ra sự quê mùa, dù sao chỉ dựa vào chiếc di động
lạnh như băng, dù có liên lạc nhiều, cậu cũng không thể giống như trước
ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, mặc cô xoa đầu.
Nhưng dù
sao cô làm mẹ và chị nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm, cho nên khó
tránh khỏi khi làm chuyện mách lẻo trước đây cô ghét nhất, cũng không
tính quá mức.
Mặt Thi Sách không đổi sắc hỏi: "Chú cậu đã gọi cho cậu rồi à ? Nói gì thế?"
". . . . . . Chỉ có thế?" Thi Sách chờ đợi, không đợi cậu nói tiếp, kinh ngạc hỏi.
Xá Nghiêm nhìn vào mắt cô: "Cô hy vọng chú hỏi tôi cái gì?" Cầm lấy hộp
trà gừng đường đỏ cô để ở đầu giường, mở hộp ra, xé một gói nhỏ bỏ vào
cốc.
Trong tiếng nước sôi sùng sục, Thi Sách nói: "Tốt
xấu cũng nên hỏi tại sao cậu trở về không thông báo một tiếng, tại sao
lại ở Lê Châu, sau này có tính toán gì không." Tiếp theo ngữ khí chắc
chắn nói, "Tôi cũng không tin chú cậu không hỏi mấy vấn đề này."
"Mấy vấn đề này, một cái chú cũng không hỏi." Xá Nghiêm lạnh nhạt nói.
Thi Sách không tin, nhưng chuyện này lại không cần thiết nói dối, bởi vậy
cô hỏi ra nghi ngờ trước đó: "Không phải cậu cãi nhau với chú chứ?"
Xá Nghiêm không đáp.
Thi Sách đập tay, thầm khen chính mình liệu sự như thần: "Tôi biết ngay mà!"
Xá Nghiêm lắc cốc.
Không có thìa khuấy, chỉ có thể làm vậy, Xá Nghiêm thấy cô nhìn chằm chằm cốc nước, dừng một chút nói: "Có thể, chờ một lát."
". . . . . . Hả? À." Thi Sách thật ra không để ý cái cốc, cô đang cân nhắc có nên tiếp tục hỏi hay không, có lẽ Xá Nghiêm có bí mật, không ai
thích bị người giảng giải quản thúc.
Xá Nghiêm thấy cô còn đang nhìn, lại nói: "Không mua được miếng dán giữ nhiệt."
". . . . . . Ừ." Thi Sách nhịn không được nhếch khóe miệng, khẽ đáp lại.
Mỗi lần cô đến kì đều giống như mắc bệnh nặng, chuẩn bị trà gừng đường đỏ
miếng dán giữ nhiệt, thỉnh thoảng sẽ uống Ibuprofen (*), ngày đầu tiên
của bảy ngày sinh lí cô chắc chắn nằm bẹp dí.
(*)Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid ban đầu được giới giới thiệu là
Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen,
Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống
kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có
viêm.
Những năm này Xá Nghiêm hiểu rõ thói quen của cô, cũng giúp cô mua vài lần đồ vật này nọ.
Cảm giác mới lạ chưa kịp nẩy mầm, nháy mắt này bị cô tát một cái tiến vào
tầng đất tám nghìn, có lẽ khó có ngày thoát ra. Thi Sách từ trên mặt đất đứng lên, chân hơi tê, cô ngồi lên giường, vỗ bên người: "Ngồi chỗ
này!"
Xá Nghiêm nhìn cô một giây, đặt cốc xuống, biết nghe lời ngồi xuống, cách Thi Sách khoảng cách một người.
Thi Sách bắt đầu thuyết giáo: "Cậu biết tôi đối phó với cha và mẹ kế như nào không?"
Lời dạo đầu phải nổi bật, Xá Nghiêm nể tình gật đầu.
"Tuy rằng vẫn không đối phó được, nhưng tôi cũng thường xuyên gây chút phiền toái cho bọn họ, song bọn họ thật sự chỉ đông, tôi cũng chỉ có thể đi
về đông, phần lớn tôi đều rất nghe lời họ."
Thi Sách nói tới đây tạm dừng, Xá Nghiêm nhìn vào mắt cô, lại nể tình gật đầu.
Thi Sách tiếp tục nói: "Đó là bởi vì, ngoài bọn họ thân phận là bề trên của tôi, bọn họ còn cung cấp ăn mặc ngủ nghỉ cho tôi. Thực lực kinh tế
quyết định quyền nói, ăn uống của bọn họ, việc nhỏ tôi có thể tự mình
làm chủ, chuyện lớn lại không được, tôi vẫn phải tôn trọng bọn họ."
Lần này Xá Nghiêm không gật đầu, Thi Sách tự động bổ não cậu đang oán thầm, vẻ mặt tự nhiên tiếp tục nói: "Đương nhiên, khi tôi tự mình có năng lực kinh tế, có tiền lương có thể nuôi sống chính mình, tôi cũng đã có tư
cách đá văng bọn họ ."
Lần này ánh mắt Xá Nghiêm dừng ở khoảng không.
Thi Sách nhấn mạnh thêm: "Nhưng mà ——"
Chờ ánh mắt Xá Nghiêm một lần nữa trở về, Thi Sách mới chậm rãi mở miệng:
"Tuy rằng tôi đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, nhưng nếu bọn họ hiện tại
cần duy trì kinh tế, tôi cũng sẽ cố gắng báo đáp, đây là tôi thiếu bọn
họ, tôi cũng không phải không có lương tâm như vậy." Đương nhiên, cha
ruột cô tài vận cuồn cuộn, sự nguyền rủa của cô không có cách nào linh
nghiệm.
Xá Nghiêm đã có thể từ sự thao thao bất tuyệt của cô dời đi dụng ý chính của cô, cậu đáp lại: "Ừ."
Thi Sách khẽ cười, dịu dàng nói: "Cho nên nói, hiện tại tuy cậu đã trưởng
thành, nhưng cậu vẫn nên tôn trọng chú cậu, là chú cậu ngậm đắng nuốt
cay nuôi lớn cậu. Tranh cãi có thể có, nhưng phải rộng lượng, cậu phải
nghe ý kiến của chú, phải biết rằng đến bây giờ cậu còn chưa từng đi
làm, không có khả năng nuôi sống chính mình, không có tư cách nói độc
lập."
Xá Nghiêm mở miệng: "Thực lực kinh tế quyết định quyền nói?"
"Cậu hiểu được là tốt rồi." Thi Sách nói.
Xá Nghiêm yên lặng gật đầu.
"Vậy cậu gọi lại điện thoại cho chú đi, có chuyện gì từ từ nói, làm quyết
định gì cũng không thể tùy hứng, cậu đã được như ý muốn chơi một năm,
tuổi trẻ không có nghĩa là còn có nhiều thời gian để lãng phí." Thi Sách cảm thấy cô có thể vuốt râu được rồi, hiếm khi cô nói ra được một phen
đạo lý như vậy.
Xá Nghiêm nghe lời gật đầu.
Trong lòng Thi Sách thỏa mãn, vươn tay nói: "Nước."
Xá Nghiêm xoay người lấy cho cô, Thi Sách nhận cốc nước, vẫn nóng, cô thổi mấy hơi, nghe thấy Xá Nghiêm mở miệng: "Tôi đã hỏi Khang Hữu Bảo, gian
phòng này có thể thuê cho cô."
Thi Sách vẫn như trước hiện lên một dấu chấm hỏi, lại thêm một chuỗi dấu chấm than, "Ai nói sẽ thuê nơi này?!" Cô nói.
Xá Nghiêm nói: "Phòng ở có sẵn, không mất công đi tìm."
Thi Sách nói: "Tôi nói chuyển nhà khi nào chứ?"
Xá Nghiêm hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Không thích nơi này?"
". . . . . . Cũng không phải." Cô ăn ngay nói thật, sau khi ở nhà dột nát, hiện tại căn phòng này quả thực là thiên đường, tuy phòng nhỏ, nhưng
không gian công cộng rất hấp dẫn người. Thi Sách cắn cốc, cũng không hỏi Xá Nghiêm con mắt nào nhìn ra cô muốn chuyển nhà, có lẽ người không mù
đều có thể nhìn ra được.
Cô hỏi: "Tôi thuê nơi này không phải không hợp quy củ?"
"Trước tiên tôi giúp cô nộp hai tháng tiền thuê nhà." Xá Nghiêm trực tiếp bỏ qua câu hỏi vô nghĩa.
"Sao phải nộp hộ tôi, không cần."
Xá Nghiêm gật đầu: "Được, vậy tự cô nộp đi."
Thi Sách lại hỏi: "Bao nhiêu một tháng?"
Xá Nghiêm báo số.
Khu vực trang hoàng như vậy, nhưng giá cả lại khá rẻ, Thi Sách nói: "Vậy
cậu thanh toán trước giúp tôi, chờ cuối tháng có tiền lương tôi trả lại
cậu."
". . . . . ."
Cô vốn đang nghĩ phải
chừa chút dáng vẻ, dù sao nhiều năm không gặp Xá Nghiêm. Cả ngày hôm nay chật vật đều để cho cậu gặp được, đơn giản một cước đá văng mặt mũi.
Xá Nghiêm không có dị nghị gì, "Ừ." Lại nhắc nhở, "Uống đi."
Trà gừng đường đỏ nhiệt độ thích hợp, Thi Sách ngửa cổ một hơi uống xong,
Xá Nghiêm thay cô lấy đi cốc không, đặt lên tủ đầu giường, hỏi: "Vụ tòa
án là thế nào?"
Thi Sách nhíu mày: "Sao lại hỏi, tôi đã nói chuyện của người lớn, cậu. . . . . ."
"Thực lực kinh tế quyết định quyền nói." Xá Nghiêm quay đầu lại, đem lời nói trả lại cho cô, "Cô vừa mới nói."
Thi Sách: ". . . . . ."
Xá Nghiêm khẽ nói: "Tiền du lịch là tôi tự mình kiếm, vừa du lịch vừa chụp ảnh bán, một năm này tôi không đụng vào tiền của chú."
Thi Sách: ". . . . . ."
Xá Nghiêm khẽ gõ ngón tay lên giường, quan sát phòng một chút: "Tiền thuê nhà cũng vậy."
Thi Sách: ". . . . . ."
Im lặng ngắn ngủi.
Thi Sách khẽ nói: "Hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, mệt chứ?"
Xá Nghiêm: ". . . . . ."
"Hóa ra cậu đợi tôi nói cho hết!" Thi Sách tức giận, thời gian đúng là dao
giết heo quả nhiên cũng bổ cả Xá Nghiêm, vậy mà cậu lại biết dùng chính
những lời cô nói trả lại cho cô!
Nói như thế nào cũng là
Xá Nghiêm quan tâm cô, tuy rằng chuyện ấy khiến cô nhớ tới lại phiền.
Thấy dáng vẻ Xá Nghiêm im lặng chờ đáp án, Thi Sách gắng gượng nói: "Nói đến thì cũng dài, đơn giản tổng kết chính là lòng tốt không được báo
đáp, tôi sợ nói ra sẽ ô nhiễm tâm hồn vị thành niên của cậu."
Xá Nghiêm không vấn đề.
Thi Sách đành phải tiếp tục: "Tôi đang làm phóng viên, cậu biết chứ?"
"Ừ."
Sự thật đi ngược lại với lý tưởng, cô học bốn năm phát thanh, lời thề son
sắt, nói trái nói phải sẽ làm MC tin tức, kết quả năm đó đài truyền hình phỏng vấn không nhận cô, ngược lại hỏi cô có hứng thú làm phóng viên
không.
Vì duy trì kế sinh nhai, cô chỉ có thể lấy lui làm tiến, một lần lui là bốn năm năm, hiện giờ còn đang trên đường chạy,
phần lớn phỏng vấn dân sinh, ví dụ như vợ chồng mâu thuẫn, rượu giả lừa
đảo, thầy Tony thu phí thái quá.
"Đầu tháng, có một người phụ nữ tên Mai Tú Cúc gọi điện thoại đến đài xin giúp đỡ."
Lời tác giả:
Nghiêm Nghiêm: "Trả ngược lại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT