Khâu Băng Băng lời ít mà ý nhiều tường thuật tóm
lược một lần tất cả tình huống có được trước mắt, Thi Sách lập tức thu
thập túi, mang theo thiết bị xuất phát cùng Xá Nghiêm.
Sáng sớm khoảng tám giờ hai mươi phút, có quần chúng phát hiện trên sân
thượng một tòa nhà đang cải tạo có người tính nhảy lầu, trong lúc khuyên can đối phương cảm xúc kích động, tuyên bố muốn gặp luật sư Lương Kiều.
Trên đường Thi Sách nhận được tin tức về người muốn tự tử Khâu Băng Băng tra được, Thi Sách vốn còn đoán có thể là tranh cãi tình cảm, bởi vì muốn
tự sát thường là phụ nữ trẻ tuổi.
Sau khi nhìn đến tin
tức cô mới biết được đối phương là nguyên cáo vụ kiện, mà Lương Kiều là
luật sư đại diện bị cáo, vụ án này có thảo luận không nhỏ ở trên mạng,
thời gian trước bên bị cáo thắng kiện, bên nguyên cáo sắp tới, cũng
chính là vị muốn tự tử này chuẩn bị trình xét xử lần hai.
Không nghĩ tới vừa mới đệ đơn không lâu, bên nguyên cáo lại mưu toan tự sát.
Sự việc xảy ra ở vị trí hẻo lánh, ở vùng giáp thành thị và nông thôn, khi
Thi Sách và Xá Nghiêm đuổi tới, bên dưới đã đầy người, cho dù hôm nay có gió có mưa, cũng không gây trở ngại mọi người tụ tập cùng nhau bàn
luận.
Cảnh sát và bên phòng cháy đã đuổi tới, nhưng tất
cả bọn họ không thể đi lên, cửa sân thượng bị đối phương khóa cứng, nghe thấy có người gõ cửa, đối phương trực tiếp ngồi lên hàng rào bảo vệ,
một chân vắt giữa không trung, tòa nhà mười hai tầng, gió thổi qua, lá
rụng rơi trên khoảng không, người cũng dường như lung lay sắp đổ, người
vây xem hoảng sợ hô lên, nhân viên cứu viện không dám hành động thiếu
suy nghĩ, chỉ có thể ở dưới lầu mở ra đệm khí cứu viện.
Nhưng bởi vì trước đó tiến hành công tác cải tạo nhà ở, tạo thành kiến trúc
mặt đất chung quanh gập ghềnh, sắt thép cố định, đệm khí không có cách
nào tìm được vị trí có lợi.
Xá Nghiêm mở camera ra nhắc nhở: "Trong xe có áo mưa."
"Không cần." Thi Sách kéo khóa áo khoác đến cằm, ngăn trở gió to, vừa bảo Xá
Nghiêm quay, vừa phỏng vấn quần chúng mục kích trước đó.
Nhân viên cứu viện nghĩ cách tiến vào tòa nhà mười hai tầng, thông qua cửa
sổ tiến hành giải cứu, nhưng thất bại, đành phải một lần nữa quy hoạch
phương án giải cứu, bên kia tiếp tục liên hệ Lương Kiều trong miệng
người tự tử.
Thi Sách vừa phỏng vấn vừa đồng thời liên hệ Lương Kiều, nhưng đối phương không trả lời wechat, gọi điện thoại thì
tắt máy, sau đó mới nghe cảnh sát bên này nói Lương Kiều đang ngồi máy
bay trở về gấp, sớm nhất cũng phải giữa trưa mới có thể đến.
Luật sư đại diện người tự tử cũng chạy tới hiện trường, đối phương là người
phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, lo lắng nhìn về phía sân thượng hô: "Tiểu Kì,
ít nhất cô để cho tôi đi lên, cô có gì có thể nói trước cho tôi, gió lớn như vậy, cô ngồi trên đó rất nguy hiểm, cô để cho tôi đi lên được
không?"
Người tự tử tên Tiểu Kì cái gì cũng không nghe
vào, như bệnh tâm thần hô: "Chị gọi Lương Kiều đến, tôi muốn gặp Lương
Kiều, bảo họ Lương lập tức lại đây!"
"Được rồi, anh ta
lập tức đến đây, cô ngồi yên đừng nhúc nhích, anh ta đang từ ngoài nhanh chóng trở về, hiện tại đang ở trên máy bay, cô phải nhẫn nại!" Nữ luật
sư khẩn trương trấn an.
Thi Sách không tìm được cơ hội phỏng vấn nữ luật sư, phóng viên《 Tin tức 40 phút 》đã ở hiện trường, thật khéo người tới là Ninh Như Cửu và Khang Hữu Bảo,
Ninh Như Cửu nhìn chằm chằm vào cô, vừa thấy cô muốn tìm nữ luật sư,
Ninh Như Cửu chạy vội qua, bị nữ luật sư chửi ầm lên: "Các người làm
phóng viên có thể có chút lương tâm hay không, cả ngày chỉ muốn ăn bánh
mỳ thịt máu người?! Hiện tại mạng người then chốt, ai rảnh trả lời cô,
tránh ra cho tôi!"
Thi Sách đúng lúc thay đổi phương
hướng, phỏng vấn người khác, Khang Hữu Bảo khiêng camera lui đến bên
cạnh Xá Nghiêm, nói: "Có chuyện này, cậu bảo Thi Sách chuẩn bị tâm lý
thật tốt."
Xá Nghiêm nhìn cậu ta: "Chuyện gì?"
"Trước khi tôi tới chỗ này, có cô gái đến chỗ chúng tôi trách cứ các cậu, tôi
nghe được tên Thi Sách, đáng tiếc vội vàng ra xe, không nghe được cụ thể chuyện gì, nhưng cô gái kia rất hung dữ."
Xá Nghiêm nhìn lại camera: "Đã biết."
Thời gian chờ đợi càng ngày càng lâu, người vây xem đi đến từng đám một,
trong lúc đó nhân viên cứu viện rốt cuộc thông qua cửa sổ lên sân
thượng, nhưng lập tức bị Tiểu Kì phát hiện, Tiểu Kì đổi nơi đứng, khàn
cả giọng cấm đối phương tới gần, chỉ cần cô bước sai một cái, lập tức có thể ngã xuống.
Nhân viên cứu viện cố gắng thuyết phục
Tiểu Kì để cô mở cửa sân thượng, Tiểu Kì không nhúc nhích, hiện trường
rơi vào cục diện bế tắc.
Mưa phùn vẫn rơi, tóc Thi Sách
đã ướt nhẹp, cô buộc đuôi ngựa, hỏi Xá Nghiêm: "Có mệt không? Có cần bỏ
máy xuống nghỉ ngơi một lát?"
Khiêng mấy giờ, bả vai không thể không có cảm giác.
Xá Nghiêm lắc đầu: "Cô vào trong xe lấy nước đi." Cậu không đi được.
Thi Sách thấy môi Xá Nghiêm đã khô, hiện trường lại không có tiến triển, cô bảo Xá Nghiêm cứ nhìn, vội vàng chạy đến nơi đỗ xe lấy nước, lại lo
lắng Xá Nghiêm đói bụng, mở ngăn kéo xe lấy ra hai cái bánh mì, cầm đủ
đồ vật, đang chuẩn bị đi, một chiếc xe nhỏ đột nhiên dừng ở bên cạnh,
trên xe xuống một người, là Lương Kiều.
Lái xe có lẽ là bạn hoặc đồng nghiệp, xuống xe nói: "Ở kia!"
Lương Kiều mở ô, thấy Thi Sách, anh ta đi đến trước mặt Thi Sách nói: "Cô đã ở đây."
Thi Sách chống khuỷu tay lên cửa xe, lập tức thúc giục nói: "Cuối cùng anh cũng đến rồi, mau đi qua."
Nói xong xoay người bước đi, Lương Kiều chia một nửa ô cho cô, bước nhanh theo.
Thi Sách để cho Xá Nghiêm ăn, gọi "Xá Nghiêm", Xá Nghiêm quay đầu, thấy Lương Kiều, cậu lập tức tiến lên.
Cảnh sát nói chuyện với Lương Kiều, tiền căn hậu quả vụ án bọn họ cơ bản đã
hiểu, Lương Kiều thân là luật sư bị cáo thủ đoạn rất cao, trên toà án
lời nói sắc bén, đào hết quá khứ nguyên cáo ra, để chứng minh wechat
nguyên cáo Tiểu Kì không đủ để xác thực.
Tiểu Kì thua
kiện, sau khi vụ án này kết thúc cô ta thực sự có khả năng hai bàn tay
trắng, tòa án cũng không nhất định chấp nhận thỉnh cầu kháng án của cô
ta, hơn nữa nữ luật sư của Tiểu Kì nói: "Cô ấy không cha không mẹ, trước kia ở nơi này, sau đó chính phủ cải cách nhà ở, cô ấy chuyển đi ra
ngoài, mấy ngày hôm trước cô ấy tới nơi này thấy phòng ở sau khi cải tạo không trang bị ống nước và dây điện, sau khi khiếu nại cũng không được
giải quyết, cái này có thể là cọng rơm cuối cùng khiến cô ấy suy sụp."
Lòng người vỡ vụn , sẽ không thấy được sắc màu của thế giới.
Lương Kiều nhìn về phía nữ luật sư: "Nếu tôi nhớ không lầm, sau khi vụ án này xảy ra, đây đã là lần thứ tư cô Vương tự sát."
Nữ luật sư lòng đầy căm phẫn: "Anh đây là có ý gì!"
Tay Lương Kiều che ô run lên, nói: "Không có gì, trước tiên làm cho cô ta xuống dưới đã."
Lương Kiều đi đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn sân thượng: "Cô Vương, tôi đến rồi. Tôi có thể đi lên nói chuyện không?"
Vương Kì trên sân thượng cảm xúc kích động: "Cuối cùng Lương Kiều đã đến rồi! Tôi muốn anh phải giải thích, hiện tại anh quỳ gối xuống cho tôi, đăng
weibo nói cho mọi người những lời anh nói là vô nghĩa, anh là kẻ tồi
tệ!"
Lương Kiều nhìn về phía nữ luật sư, nhướn mày, Thi
Sách cách rất gần, chú ý tới, nhưng cô không hiểu được ý của anh ta, tất cả mọi người đều lo lắng cho Vương Kì, nhưng Lương Kiều lại dường như
cũng không cuống quít.
Xung quanh không có kiến trúc có
thể mượn lực, góc độ quay không tốt, Xá Nghiêm quan sát bốn phía, nói
với Thi Sách: "Tôi đi bên kia, cô lại đây giúp tôi đỡ camera."
Thi Sách vừa thấy: "Trên cây?"
"Ừ."
"Trèo lên cây rất nguy hiểm ."
"Không sao."
Xá Nghiêm sờ đầu Thi Sách, đi đến dưới tàng cây thử tay nghề, chỉ chốc lát sau lại đi lên.
Thi Sách vẫn là lần đầu tiên thấy cậu leo cây, sau khi sửng sốt, mới đưa camera cho cậu: "Cậu cẩn thận một chút!"
Xá Nghiêm gật đầu.
Lương Kiều không có khả năng quỳ xuống, anh ta tranh thủ lên sân thượng,
Vương Kì không đồng ý, cô ta càng ngày càng kích động, dưới lầu có người nói thầm không phải là người điên chứ, còn có người khuyên Lương Kiều
quỳ xuống rồi nói sau, trước tiên trấn an người đã.
Nhưng còn có mấy âm thanh nói người trên sân thượng không có khả năng tự sát, làm ầm ĩ đến trưa, muốn thì đã sớm tự sát chết tám trăm lần.
Vương Kì lớn tiếng hô: "Giải thích! Tôi muốn xin lỗi! ! ! Tôi cho ... anh một phút đồng hồ! Nếu không tôi sẽ chết ở trước mặt anh!"
Lương Kiều nói: "Cô Vương, cô để cho tôi đi lên, tôi muốn giáp mặt giải thích với cô."
Giọng anh ta không nhanh không chậm, dường như cũng không lo lắng người trên
sân thượng sẽ nhảy xuống, anh ta vừa nói với Vương Kì đồng thời cũng dời đi sự chú ý của cô ta, chờ nhân viên cứu viện đã lâu rốt cuộc có thể
tới gần Vương Kì ——
"Đừng tới đây ——"
Vương Kì khàn cả giọng, đệm khí cứu viện dưới lầu di chuyển theo hướng cô ta
di động, nhân viên cứu viện trên sân thượng tranh thủ thời gian, nhưng
kém một đoạn, không thể bắt được cô ta.
Vương Kì nhảy xuống sân thượng, bên dưới thét chói tai, đệm khí không tiếp được người, cô ta đập vào đống thép.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, Thi Sách sững sờ tại hiện trường, Xá Nghiêm ở trên cây nhìn xuống dưới, cậu không nhìn thấy mặt Thi Sách, bỏ camera
xuống, cậu lập tức nhảy xuống cây.
Lương Kiều quay đầu
đi, nhắm hai mắt lại, qua vài giây, ở chung quanh tiếng thét chói tai
một lần nữa anh ta mở mắt nhìn vị trí đống thép, lại lập tức dời tầm
mắt.
Đúng lúc thấy Thi Sách đứng ở kia, anh ta lại một
lần nữa nhắm mắt bình phục hơi thở, sau đó đi qua, giơ ô lên đỉnh đầu
Thi Sách, nói: "Cầm lấy."
Thi Sách không nhúc nhích, Lương Kiều che ánh mắt cô: "Đừng nhìn, cầm lấy."
Nắm tay cô, kiên quyết nhét ô vào trong tay cô, sau đó xoay người đi về phía cảnh sát.
Khi Xá Nghiêm chạy tới gần đúng lúc ánh mắt nhìn thấy Lương Kiều đụng vào
Thi Sách, mắt cậu trầm xuống, bước nhanh tới gần, lấy ô che, cậu ôm chặt bả vai Thi Sách, nâng lên nửa bên mặt cô: "Khai Khai?"
Thật ra cũng chỉ vài giây ngắn ngủn, hoặc là hơn mười giây, Thi Sách không
biết thời gian qua bao lâu, cô lấy lại tinh thần, liếm môi, há mồm lại
không biết nói gì, chờ nghe thấy tiếng thét chói tai của Ninh Như Cửu
xuyên qua đám người, cô mới thở ra, bình tĩnh nói: "Camera đâu? Quay cái kia một chút."
Không phải lần đầu tiên cô gặp phải cùng loại cảnh tượng, nhưng loại chuyện này cô vĩnh viễn không có cách nào quen được.
Xá Nghiêm không quan tâm cô yêu cầu phải giữ khoảng cách trước mặt người
khác, cậu ôm lấy cô, ở trên đầu cô hôn một cái, cũng chưa nói bảo cô rời đi đừng ngây người ở chỗ này, cậu lộn trở lại đi lấy camera, sau khi
trở về hai người lập tức đuổi kịp tiến độ phỏng vấn.
Người vẫn còn hơi thở, phải đi đến bệnh viện trước, may mắn xe cứu thương đã
sớm chuẩn bị, nhân viên đưa người lên xe, Thi Sách và Xá Nghiêm đi theo.
Bên kia Ninh Như Cửu té xỉu trên mặt đất, Khang Hữu Bảo ấn nhân trung cô ta không phản ứng, cuối cùng nhéo hai bàn tay cô ta, lúc này Ninh Như Cửu
mới từ từ tỉnh, Khang Hữu Bảo nói: "Cô có muốn lên xe cứu thương cùng
không?"
Xe cứu thương nhanh chóng đi, Thi Sách và Xá
Nghiêm theo tới bệnh viện, Lương Kiều và đồng nghiệp cũng cùng đi, tất
cả mọi người đang chờ đợi kết quả cấp cứu.
Gió thổi mạnh
lại kèm theo mưa, Thi Sách vừa đến nơi đã tìm ghế ngồi xuống. Không mang theo nước, Xá Nghiêm đi máy tự động mua hai chai uống, đưa một chai cho Thi Sách.
Trên tay Thi Sách không có lực, không mở được
ra, Xá Nghiêm đưa chai đã mở cho cô, lấy đi chai trên tay cô, nói: "Mệt
mỏi thì dựa một lát."
"Tôi chỉ là chùn tay." Thi Sách
uống hai ngụm nước, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, cô để chai nước sang
bên cạnh, "Tôi đi WC, cậu có đi không?"
"Tôi đi cùng cô."
". . . . . ." Thi Sách giữ cậu lại, "Không cần, tôi đi WC, cậu ở lại trông túi."
Trong chốc lát, Lương Kiều rửa mặt trở về, trên đường không đụng phải Thi
Sách, anh ta không lau nước trên mặt, mệt mỏi tìm ghế ngồi xuống, tiếp
đó phát hiện Xá Nghiêm ngồi bên cạnh, giữa hai người chỉ cách một chiếc
túi của Thi Sách.
Lương Kiều hỏi: "Thi Sách đâu?"
Xá Nghiêm không để ý, cậu uống nước, Lương Kiều nhìn cậu trong chốc lát, cũng không nói nữa.
Anh ta vừa mới quay đầu, người bên cạnh lại bỗng nhiên mở miệng: "Luật sư
Lương đối với cảnh tượng hôm nay có phải rất quen thuộc không?"
Lương Kiều quay đầu lại nhìn Xá Nghiêm: "Cái gì?"
"Nhảy lầu tự sát, quen thuộc không?" Xá Nghiêm hỏi.
Lương Kiều không hiểu câu hỏi của cậu.
Xá Nghiêm tiện tay đặt chai nước bên túi Thi Sách, thuận tay phủi bụi dính vào túi, nói: "Năm thứ hai anh nhận một vụ án, đương sự của anh sa thải một công nhân, sự tình bị công nhân đưa lên mạng, sau khi anh ta gặp
phải dân mạng công kích chuẩn bị kiện người công nhân kia và những người công kích, trong lúc đó bạo lực mạng tăng lên, anh ta không chịu nổi áp lực tự sát, nhưng cuối cùng được người cứu trở về.
Sau
đó vụ án này thắng kiện, việc này năm đó chấn động một thời, bạo lực
mạng lần đầu tiên chân chính làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, có ý
nghĩa về mặt giáo dục, anh cũng bởi vì vụ án này mà thanh danh nổi
tiếng, nhưng anh ít đề cập với bên ngoài, nhắc đến cũng chỉ là vụ án
ngôi sao trở thành chuyện buôn dưa cho mọi nhà thôi."
Ban đầu Lương Kiều không có phản ứng gì, sau đó anh ta cau mày lại.
Xá Nghiêm nói thẳng: "Tôi tra xét vài ngày, phát hiện ban đầu bạo lực mạng thật ra rất nhẹ, sau khi anh tiếp nhận vụ án bạo lực mạng mới đột nhiên tăng lên, khiến cho toàn bộ mạng chú ý. Đương sự của anh tự sát cũng
thực khéo, anh ta hoàn toàn không bị tổn hại gì mà còn kéo hướng gió về
một phía.
Hôm nay anh xuất hiện ở trong này, có lẽ là cảm thấy tình huống này giống với năm đó, đương sự giả vờ tự sát, luật sư
đại diện được quan tòa phán thắng lợi, cũng có thể nhận được sự chú ý
rộng khắp, một trận chiến thành danh, cho nên anh cũng không sốt ruột
chút nào. Chỉ là chuyện xảy ra ngoài dự kiến của anh, vị đương sự này
thật sự tự sát."
Lương Kiều rốt cuộc mở miệng, giọng nói hơi khàn: "Cậu Xá, sức tưởng tượng của cậu thực phong phú."
"Anh ở trên mạng lưu lại dấu vết, có tâm là có thể tìm được, biểu cảm của
anh cũng nói cho tôi biết phán đoán này là chính xác." Xá Nghiêm không
hề lãng phí thời gian, nói thẳng, "Cách Thi Sách xa một chút, đừng tới
gần cô ấy nữa."
Lương Kiều đang muốn mở miệng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ tuyên bố cứu chữa thất bại, người bị thương tử vong.
Sau khi Thi Sách nghe được tin tức cảm xúc không quá rối loạn, cứu sống
được mới là kỳ tích. Từ WC đi ra, cô hoàn thành nốt phần phỏng vấn còn
lại, buổi chiều trở lại đài truyền hình với Xá Nghiêm.
Trên xe thoải mái, cô hơi khép lại mắt, nhưng không ngủ thật, biết đây là ở trên xe, cô ép chính mình tỉnh lại.
Trợn mắt đã thấy Xá Nghiêm gạt đuôi tóc cô ra, trên người cô không biết khi nào thì có thêm một chiếc áo khoác.
Thi Sách ngủ đến nóng hầm hập, cô nhìn Xá Nghiêm cười, Xá Nghiêm dừng một chút, dịch sát vào hôn cô.
Thi Sách hỏi: "Cậu ngừng xe bao lâu rồi?"
"Mới mấy phút.”
"Không biết gọi tôi?"
Xá Nghiêm lại hôn cô: "Ừ."
"Ừ là ý gì?"
"Cô ngủ tiếp đi."
"Ngủ nhiều trong xe không tốt cho thắt lưng."
Xá Nghiêm vươn tay qua xoa thắt lưng cô, vị trí này Thi Sách sợ ngứa, cô bắn người lên: "A, đừng chạm vào!"
Xá Nghiêm nói: "Thực linh hoạt."
Thi Sách: ". . . . . ."
Xá Nghiêm hiếm khi nói đùa, Thi Sách trừng mắt nhìn, lại cười, có lẽ tỉnh
lại nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn, tâm tình cũng sẽ tốt lên.
Xá Nghiêm lại hôn cô, lúc này là mắt, hơi thở ướt át ấm áp xẹt qua lông mi và mí mắt cô.
Mặt Thi Sách không hiểu sao lại nóng lên, rõ như ban ngày ở đài truyền hình bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người bắt gặp.
Cô nhắm mắt lại né một chút: "Được rồi."
Ngón cái Xá Nghiêm khẽ xoa mí mắt cô: "Ừ."
Thi Sách lại cảm thấy nóng hầm hập, cô cầm áo khoác chuẩn bị xuống xe, mới
phát hiện bên ngoài xe là nhà trọ, Thi Sách kinh ngạc, Xá Nghiêm mở cửa
xe nói: "Tôi gọi đồ ngoài rồi, cô có thể tắm rửa, nửa tiếng sau quay về
đài."
Thi Sách lập tức thả lỏng, biết nghe lời theo Xá Nghiêm xuống xe.
Lúc này trong nhà trọ không có ai, Thi Sách cầm túi về phòng, Xá Nghiêm ở dưới đợi đồ.
Buổi sáng mắc mưa, Thi Sách đi tắm nước ấm, thay một bộ khác. Cô không gội
đầu, đi ra rất nhanh, đồ ăn còn chưa tới, cô nằm trên giường nghỉ ngơi
nửa phút, sau đó sờ di động trong túi.
Lấy ra di động mới bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cô mở ra ngăn bên cạnh túi, rút từ bên trong ra một chiếc bút ghi âm.
Trước đó quá bối rối, cô quả nhiên đã quên tắt bút.
Trước kia cô cũng dùng bút ghi âm, nhưng số lần dùng rất ít, dù sao tin tức
TV không phải báo tạp chí. Nhưng Mai Tú Cúc dạy cô một đạo lý, cẩn tắc
vô áy náy, từ sau chuyện kia cô tùy thân mang theo hai bút ghi âm, phàm
là làm phỏng vấn cô nhất định sẽ mở ra một cái.
Ghi âm
lâu như vậy, nên nạp điện. Thi Sách vừa mở ra nghe, vừa tìm máy sạc
điện, tìm được, cô ấn vào đoạn ghi âm, bỗng nhiên nghe thấy một giọng
nói quen thuộc, cô nghiêng đầu.
"Anh ở trên mạng lưu lại dấu vết, có tâm có thể tìm được. . . . . ."
Thi Sách nhíu mày, nửa phút sau.
"Phát hiện lúc ban đầu thật ra bạo lực mạng rất nhẹ. . . . . ."
Thi Sách lại nghe tiếp.
"Thi Sách đâu?"
Là Lương Kiều.
Toàn bộ đoạn đối thoại ước chừng hai phút nửa giây, Thi Sách nghe xong, lại
nghe một lần, lần thứ hai nghe xong, cô nắm bút ghi âm, vẫn không nhúc
nhích ngồi ở trên giường.
Qua một lát, cô mới lật cổ tay, nhìn chiếc bút ghi âm màu xám bạc.
Cô nghĩ điều khiến cô kinh ngạc không phải là Lương Kiều, mà là Xá Nghiêm.
Cô kinh ngạc chuyện Xá Nghiêm rõ như lòng bàn tay về Lương Kiều, cậu chậm
rãi thao thao bất tuyệt, giọng cậu lạnh lùng, cùng với một câu cuối cùng kia—— cách Thi Sách xa một chút, đừng tới gần cô ấy nữa —— mơ hồ chứa
uy hiếp.
Cốc cốc ——
"Khai Khai." Ngoài phòng ngủ, Xá Nghiêm gõ cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT