Sau khi Xá Nghiêm nhắn mã xác thực thứ ba cho Thi Sách, đứng tại chỗ đợi vài phút, không có
tin nhắn mã xác thực mới, cậu nhìn vị trí Thi Sách, thả di động lại túi, bưng đĩa trái cây lên.
“Lê?”
Khang Hữu Bảo ghé sát vào, muốn cầm một miếng lê, Xá Nghiêm dịch sang bên, tay Khang Hữu Bảo rơi xuống khoảng không.
“Làm gì thế, không cho ăn? Cho tớ ăn miếng đi, khát chết rồi.” Khang Hữu Bảo lại vươn tay qua.
“Khát thì uống nước.” Xá Nghiêm tránh cậu ta đi về phía trước.
Khang Hữu Bảo nhìn theo bóng dáng cậu nói: “Có phải giá lê tăng không mà cậu như thần giữ của vậy?!”
Sân thượng rất lớn, một nửa phơi quần áo, một nửa đất trống dùng để làm
hoạt động. Sô pha hơi đặt ở một bên, sau lưng là ga giường đủ loại màu
sắc, khiến bối cảnh trở nên sống động. Phía trước tầm nhìn trống trải,
nhìn thấy bầu trời và tòa nhà cao tầng, cũng nhìn được những khuôn mặt
tươi cười, Ngư Muội cố ý chọn nơi này, cách đám người không xa không
gần, có thể che dấu chính mình, có thể làm cho nơi này tràn đầy màu sắc.
Ngư Muội thu lại giá làm phát sóng trực tiếp, thu dọn rác rưởi trên bàn
nhỏ, cô cầm túi rác do dự một lát, hỏi người bên cạnh: “Chị Thi Sách,
chị không có chuyện gì chứ, có phải không thoải mái?”
Sô pha hơi của cô ấy vừa to vừa thoải mái, có thể dùng làm giường ngủ,
nhưng cả người Thi Sách gần như vùi vào sô pha, bướng bỉnh giống như
muốn chui vào động, nếu cô ấy không đủ nặng, vẫn ngồi ở một bên sô pha,
cô ấy nghi ngờ sô pha này sẽ trở mình bay lên trời.
Cũng không biết Thi Sách có nghe thấy không, không có phản ứng. Ngư Muội
dịch qua, muốn nhìn mặt Thi Sách, phía trước đột nhiên có chiếc bóng
chồng lên, cô ấy ngẩng đầu.
Xá Nghiêm rất cao, bởi vì ngược sáng, cho nên thấy không rõ mặt cậu, nhưng Ngư Muội vẫn đột nhiên hơi căng thẳng, tay chân trở nên bối rối, không
thể ổn định cơ thể, cô ấy ngã nhào về phía Thi Sách.
Vẻ mặt Xá Nghiêm khẽ thay đổi, lập tức tiến lên, dùng cánh tay chặn hai
người, cổ Ngư Muội bị cánh tay Xá Nghiêm chặn, cô ấy đúng lúc bám lấy sô pha, may mà không đè vàoThi Sách.
“Xá, Xá Nghiêm. . . . . .” Ngư Muội căng thẳng gọi người, không phát hiện
Thi Sách đột nhiên im lặng, không còn vùi vào sô pha.”Chị Thi Sách, hình như không thoải mái.” Sau khi ổn định cơ thể Ngư Muội nói.
Xá Nghiêm liếc nhìn người vẫn không nhúc nhích nằm ở kia, nói với Ngư Muội: “Để tôi xem.”
“Ừ.” Ngư Muội gật đầu.
“Cậu đi bên kia ăn gì đó đi.” Xá Nghiêm nói.
“Không cần, tôi không đói bụng.” Vừa rồi lúc làm trực tiếp cô ấy đã ăn no, mặt Ngư Muội hơi nóng.
Xá Nghiêm nói: “Tôi có thể ngồi một lúc không?”
“Hả, cậu muốn ngồi?” Ngư Muội lập tức đứng dậy tránh ra, để Xá Nghiêm trải
nghiệm sô pha hơi, “Vậy cậu ngồi đi, tôi đi chỗ Vu Na.”
“Cám ơn.”
Xá Nghiêm đặt đĩa trái cây lên bàn, ngồi vào sô pha, bên chân cậu là chân Thi Sách có đi tất, lộ ra chút cổ chân.
“Có lê.” Xá Nghiêm nói.
Thi Sách cuộn mình giống con ốc sên.
“Ăn một chút, giải rượu.”
Thi Sách tiếp tục đóng vai ốc sên.
Xá Nghiêm im lặng ngồi một lát, rời khỏi sô pha.
Thi Sách nhận thấy một đầu khác trở nên nhẹ, cô vùi ở trong sô pha màu hồng nhạt, chớp mắt mấy cái. Cô khẽ thở một chút, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu được một nửa, thấy người ngồi ở trên bàn, nhắm mắt lại.
Xá Nghiêm khom lưng, khuỷu tay để ở trên đùi, nhìn thấy mặt Thi Sách ửng hồng, cũng không nói gì.
Mí mắt Thi Sách không ngừng chớp, lại một lát, trên đùi đột nhiên trở nên
nặng, cổ chân lộ ra được đưa vào một không gian ấm áp, Thi Sách lại mở
mắt, trên đùi cô có một chiếc áo khoác, bên cạnh Xá Nghiêm mặc sơ mi
ngắn tay, lại ngồi trở lại bên bàn.
Hai người cùng im lặng, tim Thi Sách đập nhanh hơn, bỗng nhiên ầm một tiếng, Thi Sách liếc mắt, là di động của cô rơi xuống.
Xá Nghiêm nhặt lên, cầm ở giữa không trung.
Chân cậu dài, đầu gối gần như chạm vào sô pha, tay dừng ở trước mũi Thi
Sách, thật ra có thể để di động xuống, nhưng cậu không làm.
Thi Sách chậm rãi nâng tay, cầm di động, Xá Nghiêm không đưa. Cô khẽ giật
nhưng không được. Xác định là Xá Nghiêm không nhường, cô ngước mắt.
“Cô nhận ra rồi?” Xá Nghiêm mở miệng.
Cái gì? Nhận ra cái gì?
Thi Sách hơi ngơ ngác, nhưng lại giống như nghe hiểu câu hỏi của cậu.
Nhận ra ư. . . . . .
Có lẽ là không ai sẽ nói như vậy, sắc bén lại xảo quyệt, nhưng cô lại
không quá kinh ngạc, giống như ngày đầu tiên gặp lại cậu, cậu cũng nói
sắc bén như vậy.
Đúng, là luật sư Lương nói nên chú trọng quản lý thời gian, không nên để người khác hợp lý lợi dụng thời gian.
Thi Sách choáng váng, lại bị lời nói gần trong gang tấc kéo lại.
“Nhận ra rồi sao?” Xá Nghiêm lại thấp giọng hỏi một lần.
Thi Sách nhìn về phía cậu, ánh mắt cậu chặt chẽ khóa ở trên mặt cô, tránh
cũng không được, cô há miệng thở dốc, rồi lại không biết nên nói gì.
Từ trước đến nay chỉ có Xá Nghiêm giả vờ câm điếc, cô nói không ngừng,
hiện tại ngược lại, cô thành câm điếc, Xá Nghiêm ở thế chủ đạo.
Thi Sách mơ màng, không đầu không đuôi toát ra một câu: “Bỏ ra.” Buông tay ra, di động cho cậu.
Xá Nghiêm cầm di động của cô, nhẹ nhàng để lên sô pha, ngay ở bên má Thi Sách, Thi Sách liếc qua, chụp lấy di động.
Giống như chụp ruồi bọ, chạm vào ngón tay Xá Nghiêm.