Nếu như để Sở quốc bách tính nhìn thấy hình ảnh này, đặc biệt là những
quan viên trên triều đình nhìn thấy, tất nhiên sẽ khiếp sợ không nói
thành lời.
Quỳ lạy hoàng đế là chuyện rất đương nhin, dù cho là vị hoàng đế ngu ngốc, nhưng đây chính là Trương đại học sĩ a!
Liễu Thập Tuế tự nhiên biết người chủ mưu của trận mưu sát là ai, cũng biết
vị Đại học sĩ này ở Sở quốc có ý nghĩa như thế nào, nhưng cảm thấy
chuyện này rất bình thường.
Hắn xin chỉ thị đối với Tỉnh Cửu: "Giết?"
Trương đại học sĩ biểu hiện không thay đổi, tựa như không nghe được câu nói này, cũng không xoay người chạy trốn.
Hắn một mình tiến vào điện, cũng đã tỏ rõ thái độ.
"Đừng hồ đồ."
Tỉnh Cửu khoát tay áo một cái, ra hiệu Đại học sĩ đứng dậy.
Trương đại học sĩ nói: "Bệ hạ, đây không phải ý của ta."
Tỉnh Cửu nói: "Ta biết."
Trương đại học sĩ trầm mặc một chút, nói: "Bệ hạ, nếu như ngài muốn thân chính, ta bất cứ lúc nào cũng có thể......"
"Không muốn."
Tỉnh Cửu không để hắn nói hết lời, nói: "Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, chuyện còn lại tự ngươi xử lý sạch sẽ."
......
......
Trương đại học sĩ rời khỏi hoàng cung đi xử lý những chuyện còn lại kia, không có quên để người ta đem những cung nữ thái giám tìm về, bệ hạ cũng
không thể thiếu người hầu hạ.
Cửa cung đóng chặt, cấm quân ở bên
ngoài vây đến mức nước chảy không lọt, không cần nói thích khách, chính
là đám nhặng ngửi thấy mùi máu tanh chạy tới đều không thể đi vào.
Những thái giám cung nữ kia rất sợ sệt, không biết khi nào cửa cung sẽ mở ra, nghênh đón một trường giết chóc, run lẩy bẩy cả một đêm.
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn như thường lệ nhô lên.
Cửa cung mở ra, cấm quân rời đi, hoàng cung ở bên trong nắng sớm sáng sủa
đến cực điểm, thế sự như thường, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Đương nhiên vẫn có một chút biến hóa, tỷ như Thượng thư Lễ bộ trẻ
trung khoẻ mạnh bỗng nhiên bị tước chức quan, vài tên quan viên thanh
niên trai tráng phái bị biếm, bị trục, bị vụ độc làm chết ở bên trong
núi rừng phía nam......
Trương đại công tử bị đuổi về quê nhà gác mộ cho tổ phụ, mãi đến tận rất nhiều năm sau mới được kỵ binh triều
đình áp tải về đô thành.
Trong hoàng cung cũng có một chi tiết biến hóa rất nhỏ nhưng rất lôi kéo người ta chú ý.
Bên cạnh bệ hạ có thêm một tiểu thị vệ.
Vị tiểu thị vệ kia mỗi giờ mỗi khắc đều canh giữ ở bên cạnh bệ hạ, một tấc cũng không rời, ban đêm thì sẽ canh giữ ở ngoài điện, phảng phất cũng
không cần ngủ.
......
......
Vấn đạo đại hội tiến vào giai đoạn mới, tiêu chí rõ ràng nhất chính là bắt đầu có vấn đạo giả chết đi, rời khỏi ảo cảnh.
Hồi Âm Cốc sâu trong động phủ, thanh phong nhè nhẹ, ở trên gương cổ chất
liệu như đồng thau chậm rãi mơn trớn, một người tu đạo mở mắt ra.
Nhìn hình ảnh trước mắt, ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, dần dần mới thanh tỉnh lại, hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ở bên trong ảo cảnh của Thanh Thiên Giám hắn dừng lại thời gian mười lăm
năm, mở mắt ra mới phát hiện thì ra thế giới chân thực trôi qua mới có
mấy ngày.
Người tu đạo kia nhìn Thanh Thiên Giám phía trước người, phát hiện lúc đi vào đã có chỗ bất đồng.
Thanh phong tựa như một bàn tay vô hình, chậm rãi thúc đẩy Thanh Thiên Giám lấy tốc độ thật chậm chuyển động.
Từ trên đỉnh hạ xuống thiên quang chiếu vào trên mặt, liên tục biến ảo,
mặt trên những tiểu nhân như hạt vừng dường như muốn sống lại.
Tầm mắt của người tu đạo kia di động ở trên Thanh Thiên Giám, trong bản
năng muốn tìm được vị trí của Tề Quốc, muốn nhìn một chút những người
chính mình quen biết.
Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ, những thứ kia đều
là giả, nhưng là...... Nếu như mười lăm năm đó chỉ là một giấc mộng, vì sao ký ức lại rõ ràng đến vậy?
Hắn có chút thất vọng.
Cái cảm giác này rất phức tạp, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu
để người bình thường trải qua, đại khái sẽ nổi điên, hoặc là sẽ chìm đắm vào, rất khó thoát khỏi.
Người tu đạo tính ra tốt hơn một chút, vẫn như cũ rất khó ở trong thời gian ngắn hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng thông qua quá trình này sinh ra cảm ngộ, nếu như có thể tiêu hóa hấp
thu, có thể khiến đạo tâm kiên định hơn, chính là mục đích của vấn đạo
đại hội.
Lại có vài người tu đạo mở mắt ra, lần lượt tỉnh lại.
Bọn họ trải qua quá trình tương đồng với người tu đạo phía trước, dùng
một quãng thời gian mới tiếp nhận được hiện thực, bắt đầu thảo luận tao
ngộ ở bên trong ảo cảnh. Sau đó bọn họ mới phát hiện, nguyên lai đám
người mình đều bị một tên thích khách áo đen cảnh giới cao thâm, sức
chiến đấu kinh người giết chết.
Tên thích khách áo đen kia đến tột cùng là ai?
Bọn họ nhìn phía những người tu đạo vẫn chưa tỉnh lại, ở trong lòng suy đoán thân phận những người kia ở bên trong ảo cảnh.
Tỉnh Cửu chính là vị Sở quốc hoàng đế kia, Bạch Tảo thực sự là vị Tần quốc công chúa gặp rủi ro kia sao? Còn có người kia......
Tầm mắt của bọn họ rơi vào trên người Trác Như Tuế.
Trác Như Tuế nhắm mắt lại, phảng phất đang ngủ say, cùng bình thường xem ra không có gì không giống.
Nhưng không biết vì sao, có đạo sát ý cực kì nhạt đang từ trong thân thể của hắn chậm rãi tràn ra.
Mấy tên người tu đạo kia liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một vệt cười khổ, đoán
được thân phận tên thích khách áo đen kia, nghĩ thầm chính mình bị chết
không oan.
Vị Thanh Sơn Tông tiểu quái vật này, ở bên trong ảo
cảnh không nghĩ tới vương đồ bá nghiệp, chỉ toàn tâm toàn ý giết
người, vậy có mấy người có thể đỡ được?
Lại có một người tu đạo mở mắt ra tỉnh lại, một thân ăn mặc kiểu văn sĩ, chính là Côn Lôn phái vị đệ tử tự cao tự đại kia.
Vị Côn Lôn phái đệ tử này nhìn phía bốn phía, ánh mắt rất hoang mang, bỗng nhiên bi thống đến cực điểm khóc lên. Mấy người tu đạo trước tiên tỉnh
lại không lộ ra biểu hiện trào phúng, bởi vì bọn họ cảm thông, hơn nữa
lúc bọn họ mới vừa tỉnh lại, biểu hiện cũng không khá hơn chút nào.
Dùng một đoạn thời gian, vị Côn Lôn phái đệ tử kia rốt cục tiếp nhận hiện thực, đình chỉ tiếng khóc.
Một người tu đạo cùng hắn quen biết thân thiết hỏi: "Khâu đạo hữu, ngươi
làm sao đi ra? Lẽ nào cũng bị một tên thích khách áo đen tìm tới?"
Vị Côn Lôn phái đệ tử kia họ Khâu tên Thành Đạo, nghe vậy hơi run, nói: "Thích khách áo đen ư?"
Người tu đạo kia có chút giật mình, hỏi: "Nếu như không phải là bị tiểu quái
vật kia tìm tới cửa, lấy bản lĩnh của đạo hữu, vì sao sớm rời ảo cảnh
như vậy?"
Khâu Thành Đạo thở dài một tiếng, nói: "Ta giáng lâm ở
bên trong trấn quốc đại giáo của La quốc Thất Thần giáo, khổ cực tu
hành, hết sức kinh doanh, thật vất vả đạt được giáo chủ tín nhiệm, được
tuyển tiến cung trợ hoàng đế luyện đan, vốn nghĩ ở trong cung dừng lại
mấy chục năm, thu phục hoàng đế, tương lai trở thành một giáo chi chủ,
lại lấy giáo lập quốc, ai ngờ vốn là chính đang tiến công Tần quốc
chương quận Bắc Hải quận đại quân bỗng nhiên chiết đạo xuôi nam, cùng Sở quốc Tĩnh vương tư quân hai phía giáp công, chỉ hai mươi ngày thời
gian, hai nước đại quân đã giết tiến vào đô thành, hoàng cung đốt thành một vùng phế tích, vận khí ta không được, không thể trốn ra được, đương nhiên coi như có thể trốn ra được có thể làm sao? Nghĩ đến Thất Thần
giáo sơn môn chỉ sợ cũng bị phá huỷ."
Những người tu đạo này ở
bên trong ảo cảnh sinh hoạt thời gian mười lăm năm, đột nhiên nghe nói
một trong ngũ quốc là La quốc lại diệt như vậy, không khỏi sinh ra cảm
khái, trầm mặc không nói. Chỉ có một tên người tu đạo kinh ngạc thốt lên lên tiếng: "Cái gì? La quốc lại bị diệt? Đây là chuyện khi nào?"
Khâu Thành Đạo nhìn người kia một chút, hỏi: "Ngươi đi ra khi nào?"
Người tu đạo kia tính toán một chút, nói: "So với đạo huynh trước một canh giờ."
Khâu Thành Đạo nói: "Vậy chính là sau khi ngươi rời đi không tới ba mươi ngày, đại quân hai nước đã giết tới."
Người tu đạo kia nghe vậy hơi run, nghĩ còn ở bên trong ảo cảnh những người chí giao, trong mắt ẩn có tâm ý thống khổ.
Khâu Thành Đạo hỏi: "Ngươi là người La quốc ư?"
Người tu đạo kia hành lễ nói: "Nói ra thật xấu hổ, khi chết ta cũng chỉ là
một tên quan viên phổ thông trong triều, đúng là đại danh đạo hữu ở
trong cung ta sớm có nghe thấy."
Một vị thiếu niên đạo sĩ trợ
giúp hoàng đế luyện đan lại được hưởng đại danh, tự nhiên không thể là
danh tiếng tốt, hắn không tiện nói đến quá rõ.
Khâu Thành Đạo không hề có ý xấu hổ, trái lại khẽ vuốt râu ngắn, có vẻ hơi đắc ý.
Rất nhanh vẻ đắc ý kia liền biến mất, đã biến thành phẫn nộ, bởi vì hắn phát hiện mình dĩ nhiên đi ra thứ sáu.
Còn có hai mươi tên vấn đạo giả ở bên trong ảo cảnh, chính mình thiên phú
hơn hẳn, thủ đoạn tuyệt vời, vì sao sớm bị đào thải như thế?
Khâu Thành Đạo nhìn đám người vẫn như cũ nhắm mắt ngủ say, trong mắt tràn
đầy thống khổ cùng phẫn nộ, quát lên: "Chuyện này không công bằng! Dựa
vào cái gì bọn họ đi vào chính là Tĩnh vương thế tử, Bắc Hải công tử,
hoàng đế ngớ ngẩn, chúng ta phải từ tầng thấp nhất bắt đầu leo lên?"
Nghe câu nói này, trên mặt những người tu đạo tỉnh lại đều lộ ra tâm tình đồng dạng.
Nghĩ mười lăm năm ở Thất Thần giáo cùng trong hoàng cung gian nan cùng nhục
nhã, Khâu Thành Đạo hừ lạnh một tiếng, đạo tụ hơi cuộn, mang theo một
trận thanh phong hướng về nơi nào đó đánh tới.
Tỉnh Cửu nhắm mắt ngồi ở chỗ đó.
Muốn nói Khâu Thành Đạo tối căm ghét vị vấn đạo giả nào, tự nhiên là vị hoàng đế ngớ ngẩn Sở quốc.
Tin tưởng phần lớn vấn đạo giả đều nghĩ như vậy.
Hắn đương nhiên không dám giết Tỉnh Cửu, chỉ là mới từ bên trong ảo cảnh
tỉnh lại, tinh thần còn có chút hoảng hốt, sau khi nổi giận, tổng muốn
phát tiết một phen. Nếu để tụ phong của hắn rơi vào trên người Tỉnh Cửu, thần hồn của Tỉnh Cửu ở bên trong Thanh Thiên Giám tất nhiên bị quấy
rầy, nói không chừng sẽ ra đại sự.
Bỗng nhiên có tiếng chuông lanh lảnh vang lên.
Một chiếc chuông nhỏ xuất hiện ở trước người Tỉnh Cửu, đem đạo tụ phong kia hoá thành vô hình.
Lúc này Thanh Nhi từ bên trong Thanh Thiên Giám bay ra, vỗ hai cánh trong
suốt, mang theo một đạo cuồng phong, cuốn lên thân thể Khâu Thành Đạo từ đỉnh ném ra ngoài.
Trong thiên không truyền đến tiếng kêu thảm
thiết của hắn, không biết cuối cùng hắn sẽ rơi vào nơi nào, bị đánh
thành dáng vẻ thế nào.
Thanh Nhi nhìn về phía năm tên người tu đạo còn lại, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
Năm người tu đạo kia liễm thần tĩnh khí, biểu thị chuyện này cùng mình không có bất cứ quan hệ gì.
Thanh Nhi không để ý đến những người này, nhìn phía trước người Tỉnh Cửu
chiếc chuông nhỏ, biểu hiện vi dị, nghĩ thầm người này thực sự là kỳ
quái, bên người lại có nhiều thứ tốt như vậy.
......
......
Thanh Nhi cô nương một lần nữa trở lại Thanh Thiên Giám, biến thành con chim
xanh kia, ở Bắc Tần cùng Nam Sở bay qua bay lại, thỉnh thoảng sẽ đi
Triệu quốc xem vài lần.
Thời gian ngay ở nó phi hành chậm rãi trôi qua, đảo mắt lại là thời gian ba năm.
Thời gian ba năm phát sinh rất nhiều chuyện, được hồ kỵ cùng Tĩnh vương
trong bóng tối trợ giúp, Bắc Hải quận tạo phản rốt cục thành công, đại
quân giết tiến vào Hàm Dương.
Bắc Hải Thái Thú chính thức đăng cơ làm đế, tuyên bố phong chiếu thư thứ hai chính là lập Bạch Trú làm Thái tử.
Chuyện này không vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, thiếu niên vũ thần Bạch
Trú xếp hạng thứ hai, nhưng ở khởi binh đưa đến tác dụng quan trọng
nhất, lập xuống vô số công lao.
Vị huynh trưởng kia của hắn từ
trước lúc khởi binh đã chủ động yêu cầu lưu thủ Bắc Hải, biểu thị rõ
ràng từ bỏ hoặc là nói thoái nhượng, chỉ là làm người có chút đau lòng
chính là, ngay ở chiếu thư lập Thái tử ban hành không lâu, người này vẫn chết. Nói chính là ốm chết, nhưng ai biết là tự sát hay là bị giết đây?
Vị công chúa gặp rủi ro kia cũng được nghênh tiến vào Hàm Dương thành, bị tân hoàng phong làm hộ quốc trưởng công chúa, nhìn như cực kỳ tôn quý,
kì thực không phải vậy.
Hàm Dương thành tất cả mọi người đều
biết, vị tiền triều công chúa này bị giam cầm ở bên trong lãnh cung, khả năng đời này đều không thể trở ra.
Tần quốc thế cuộc cũng không
có bình tĩnh nhanh chóng, nhiều đường nghĩa quân mang danh nghĩa ủng hộ
công chúa, trước sau hướng về Hàm Dương thành khởi xướng tiến công. Bạch Trú suất lĩnh đại quân giết choc chung quanh, quân pháp vẫn như cũ như
thần, thủ đoạn càng ngày càng tàn bạo, hơi một tí đồ thôn, không còn
người dùng thiếu niên vũ thần đến xưng hô hắn, mà xưng hắn là sát thần.
......
......
Làm người ủng hộ trong bóng tối của Tần quốc tân hoàng, Sở quốc Tĩnh vương
cũng thu được chỗ tốt cực lớn, phần lớn ốc dã của La quốc thuộc về
Thương Châu, vấn đề lương thảo quấy nhiễu đôi phụ tử kia nhiều năm, rốt
cục được giải quyết. Khả năng là bởi vì nguyên nhân này, Tĩnh vương thế
tử gần nhất những ngày qua tâm tình không sai.
Ngay khi tuyết đầu mùa rơi xuống, hắn để thuộc hạ đẩy xe đẩy của mình đi tới bên hồ thưởng tuyết.
Trên thực tế tâm tình của hắn cũng không phải quá tốt, đáy mắt phủ một tầng bóng tối cùng không vui nhàn nhạt.
Tần quốc thế cuộc vẫn ở trong khống chế của hắn, chiến công của Bạch Trú
không rời bày mưu tính kế của hắn, nhưng hắn hiện tại cảm thấy, thế cuộc tựa hồ dần dần lệch khỏi phương hướng. Không phải bởi vì công chúa bị
giam cầm, đây là chuyện bọn hắn ba người thương lượng kỹ càng, mà là
những chuyện Bạch Trú gần đây đã làm. Dưới cái nhìn của hắn, Bạch sư
huynh hiện tại làm việc làm đất trời oán giận, dù cho nơi này là ảo
cảnh, nhân loại ở bên trong cũng không phải là chân thực sinh mệnh, cũng không thích hợp, hơn nữa từ cách làm thấy tính cách, nếu như Bạch sư
huynh lạc lối, đối với đại cục khá là bất lợi.
Trên hồ du thuyền
vô số, thậm chí so với trong ngày thường càng nhiều, xem ra tham xem
cảnh tuyết cũng không phải chỉ mình hắn. Trên thuyền những cô nương cùng khách mời, nhìn ven hồ chiếc xe đẩy, lại nhìn bốn phía tỏa ra thị vệ
cường giả, đoán được thân phận người bên trong xe đẩy, kinh ngạc thốt
lên lên, cách cực xa đã hành lễ thỉnh an.
Những cô nương kia càng liên tục vẫy vẫy ống tay áo, cực kỳ hi vọng Thế tử gia bỗng nhiên nổi hứng thú, đến trên thuyền xem.
Bỗng nhiên có con chim bồ câu không sợ lạnh giá bay đến ven hồ, đáp xuống xe lăn, được một cái tay lấy đi.
Đồng Nhan nhìn những người trên thuyền mỉm cười hỏi thăm, nói: "Tần Thái tử đến tột cùng làm sao đối với Vãn Thư?"
Thuộc hạ đọc tin tức bồ câu đưa thư mang đến, biểu hiện đột nhiên nghiêm nghị, nói: "Hướng tiên sinh...... Chết rồi."
Đồng Nhan ánh mắt khẽ biến, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười, nói: "Tần Thái tử ra tay?"
Tên thuộc hạ kia nói: "Không, vẫn là người mặc áo đen kia."
Đồng Nhan tâm tình hơi trùng xuống, nói: "Càng ngày càng gần...... Xem ra mục tiêu kế tiếp của hắn chính là ta."
Hắn năm đó tìm ra vấn đạo giả đầu tiên chính là sư đệ của chính mình Hướng Vãn Thư.
Hướng Vãn Thư vẫn ẩn núp cực sâu, chuyên môn phụ trách thông tin vãng lai
giữa hắn cùng Bạch Trú, công chúa. Bất kể là Tĩnh vương phủ hay là tổ
chức điệp báo của hắn, cũng không biết Hướng Vãn Thư tồn tại. Người mặc
áo đen kia lại có thể tìm tới Hướng Vãn Thư, nói rõ người này cũng không phải chỉ là theo dõi tình báo của hắn bên này tiết lộ, còn có những
nguồn tình báo khác.
"Ngươi cố tình ra ngoài phủ chính là chờ ta
đến giết ngươi, nhưng lẽ nào ngươi không sợ ta ẩn tại trong hồ nước cho
ngươi một niềm vui bất ngờ?"
Bên trong tuyết bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm lười biếng.
Thị vệ của vương phủ dồn dập rút ra binh khí, biểu hiện nghiêm nghị, như gặp đại địch.
Mấy năm qua bên trong thế gian xuất hiện một người áo đen, cảnh giới cao
thâm, sức chiến đấu kinh người, khiêu chiến cao thủ khắp nơi, giết người không chớp mắt, hơn nữa có người nói cùng vương phủ có thù oán.
Vương phủ thị vệ bình thường vẫn đề phòng người này, ai nghĩ đến vẫn để cho
đối phương lặng yên không một tiếng động đi tới gần như thế.
Đồng Nhan biểu hiện không đổi nói: "Ngươi xưa nay không làm chuyện ám sát, đều là chính diện chiến đấu, ta có gì phải sợ chứ?"
"Ngươi là Tĩnh vương thế tử, cùng những tên đáng thương kia có thể không giống nhau, ta muốn giết ngươi cũng sẽ không quản nhiều như vậy."
Một
người mang nón lá từ trong gió tuyết đi ra, cả người lộ ra lười nhác ý
vị, rồi lại có sát khí cực sắc bén, tựa như một cái kiếm trong vỏ.
Đồng Nhan nhìn người kia nói: "Ta đã từng cho rằng ngươi là Tỉnh Cửu, ngày hôm nay vừa nhìn ngươi thật sự có chút giống hắn."
Người kia đem nón lá hất đến phía sau, lộ ra một gương mặt thật thà không có gì lạ, nói: "Ngươi biết ta không phải hắn."
Đồng Nhan nhìn con mắt của người kia, có chút không xác định hỏi: "Trác Như Tuế?"
Người kia cảm thấy rất không hiểu, nói: "Còn có thể là ai?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT