Các đệ tử bên khe suối không dám nghị luận về đại
sự phát sinh hôm đó, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ có lén lút trao đổi,
rất nhanh đã có tin tức truyền ra, bọn họ mới biết được, đạo phi kiếm
kinh khủng ngày đó hẳn là Triều Lai Kiếm, vị cường giả nổi điên kia tự
nhiên là Bích Hồ phong chủ Lôi Phá Vân.
Đều đồn đãi Bích Hồ phong chủ tại Triều Ca thành bị Minh Bộ yêu nhân
cùng Bất Lão Lâm thích khách liên thủ ám sát, bị trọng thương, đang ở
nơi nào đó chữa thương, ai có thể ngờ được, hắn lấy trạng thái điên
như vậy xuất hiện trước mắt chư phong thầy trò, giống như tẩu hỏa nhập
ma vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không có ai đưa ra được đáp án, sự kiện dần dần bình tức, vách núi bị kiếm quang của Lôi Phá Vân chặt đứt cũng được Tích Lai phong trận sư
chữa trị như lúc ban đầu, dùng mắt thường trông qua, không có bất kỳ dấu vết nào cả, sau một đêm, tựa như chưa từng có chuyện phát sinh.
Nhưng lời nói thê lương mà điên cuồng kia vẫn quanh quẩn khắp chư phong.
"Cho dù không có một, vậy hai đâu!"
"Không có một, hai đâu?"
Những lời nói không đầu không đuôi này, rốt cuộc là có ý gì? Không có ai có thể nói rõ ràng.
Liên tưởng đến vài ngày trước vị sư thúc Bích Hồ phong kia ly kỳ tử vong, toàn bộ chuyện này tràn đầy cảm giác quỷ dị.
Tỉnh Cửu biết ý tứ của những lời này, cũng biết Lôi Phá Vân trước khi chết vì sao lại nhớ mãi không quên chuyện này.
Hắn chắp tay đứng bên vách núi, nhìn bầu trời bóng đêm thâm trầm, cảm thấy nơi đây tựa như một chiếc giếng cũ, giữa thần thái sinh ra chút
cảm xúc chán ghét vô cùng mờ nhạt.
...
...
Đỉnh Thượng Đức phong, lạnh lẽo thấu xương, nếu ở nơi này, bất kể cảnh giới ra sao, đều phải luôn duy trì tuyệt đối thanh tĩnh.
Nguyên Kỵ Kình đi tới sâu trong động phủ, cúi đầu nhìn xuống đáy giếng, thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Sương tuyết bôi trắng thành động, tóc của hắn cũng có thêm một vài sợi bạc, nhưng không hề liên quan đến nghiêm hàn.
Đêm qua vì trấn áp Lôi Phá Vân, hắn dùng kiếm đạo lúc còn trẻ từ
ngoại giới học được, hiệu quả rất hiển nhiên, nhưng kiếm nguyên tiêu hao cũng vô cùng kịch liệt, ít nhất cần trăm ngày mới có thể hồi phục như
xưa.
Hơn ba mươi tên đệ tử cùng chấp sự của Thượng Đức phong, quỳ sau lưng hắn, đang đợi hắn xử lý.
Là nhân vật số hai của Thanh Sơn Tông, hắn có tư cách quyết định tiền đồ, thậm chí sinh tử của rất nhiều người, nhưng hắn không làm như vậy,
giơ tay lên ý bảo mọi người rời đi.
Có thể từ sâu trong Kiếm Ngục đề phòng rất sâm nghiêm đem Lôi Phá Vân thả ra ngoài, tự nhiên không phải người bình thường, đám đệ tử chấp sự
này không có cách đối phó cũng chẳng lạ gì.
Vấn đề là tại sao đối phương muốn đem Lôi Phá Vân thả ra ngoài?
Nguyên Kỵ Kình nhìn về phương hướng Thiên Quang phong ngoài động phủ, nghĩ thầm rốt cuộc là mượn đao giết người, hay là thêm một lần dò xét
nữa với mình?
"Chuyện ngày đó... Vẫn phải tra, không thể dang dở được."
Hắn dùng thanh âm có chút khàn khàn chậm chạp nói.
Chấp sự cùng các đệ tử đều đã lui ra khỏi động phủ, chỉ có sư đệ Trì Yến mà hắn tín nhiệm nhất vẫn còn ở nơi này.
Trì Yến nói: "Lưỡng Vong phong bên kia có một tin tức... Bất quá rất khó xác định, ta cũng không tin tưởng lắm."
"Đã có tin tức, đương nhiên nên tra xét kỹ càng, chẳng qua là..."
Nguyên Kỵ Kình dừng một chút, nói: "Thừa kiếm đại bỉ sắp đến rồi, không cần làm lớn chuyện lên."
Nghe tới thừa kiếm đại bỉ, Trì Yến nghĩ tới một chuyện, nói: "Vậy Tỉnh Cửu kia... Thật không cần phải xem một chút nữa ư?"
Bất kể là ai, chỉ cần có thể được Triệu Tịch Nguyệt kính trọng vài phần, sẽ có tư cách nhận được càng nhiều chú ý.
Nhìn sư huynh không nói gì, Trì Yến cười khổ nói: "Những năm gần đây, đệ tử nguyện ý tới Thượng Đức phong chúng ta, đã càng ngày càng ít."
Thừa kiếm đại hội là thời khắc Thanh Sơn Cửu Phong chọn lựa đệ tử thừa kiếm.
Nhưng đối với đệ tử ưu tú còn có tiềm chất mà nói, chẳng lẽ không phải là cơ hội chọn lựa Kiếm Phong ư?
Vô số năm qua, Thiên Quang phong có Chưởng môn, đương nhiên luôn là địa phương nhiều đệ tử muốn đi nhất.
Thượng Đức phong quyền bính rất nặng, kiếm pháp nhất lưu, Nguyên Kỵ
Kình là sư huynh của Chưởng môn đại nhân, nhưng những năm gần đây đệ tử
ghi danh thừa kiếm đã càng ngày càng ít.
Lưỡng Vong phong có thể từ đệ tử chư phong chọn lựa nhân tài, rất ít
lựa chọn đối tượng thừa kiếm từ trước, Thích Việt phong nghiêng về
nguyên lý nghiên cứu, Tích Lai phong quản lý Thanh Sơn sự vụ, đệ tử ghi
danh tương đối ít, nhưng hiện tại đệ tử nguyện ý thừa kiếm Thượng Đức
phong số lượng ngay cả Bích Hồ phong cùng Vân Hành phong cũng không
bằng, chớ đừng nói đến Thanh Dung phong, đây là tại sao? Bởi vì Thượng
Đức phong không khí quá mức trầm trọng, bởi vì Kiếm Ngục quá mức âm
trầm, hay bởi vì tất cả đệ tử trẻ tuổi cũng vô cùng sợ bọn họ?
"Cái quỷ lười kia ư?"
Nguyên Kỵ Kình hừ lạnh một tiếng, nói: "Đám tiểu tử Lưỡng Vong phong kia, làm sao có thể bỏ qua cho hắn?"
Trì Yến không hiểu sư huynh nói bỏ qua là có ý gì.
Nguyên Kỵ Kình nói: "Ngươi không cần suy nghĩ việc này nữa, xem trước có không có khả năng đem Bích Hồ phong đoạt lấy hay không."
...
...
Thời gian chậm chạp mà kiên định đi về phía trước, không bao lâu, đã đi tới đầu đông.
Nghe nói đáp ứng thỉnh cầu của Thanh Dung phong, Chưởng môn đại nhân
đồng ý để Thanh Sơn đại trận mở ra một đường vết rách, gió rét cùng bông tuyết từ ngoại giới cứ như vậy tưới khắp cả Cửu Phong.
Nhìn bông tuyết bay múa khắp trời, Tỉnh Cửu lần nữa sinh ra một loại cảm giác, chính mình giống như đã quên mất chuyện gì.
Hắn bắt đầu thôi diễn, nhưng không được gì, cảm giác càng ngày càng quái.
Từ sơn thôn kia một lần nữa trở lại Thanh Sơn, hắn có rất nhiều cảm
thụ trước kia chưa từng có, tỷ như nhàm chán, tỷ như có ý tứ, tỷ như
quên lãng...
Hắn không thể nào quên lãng được, như vậy cảm giác như thế chỉ có thể nói rõ hắn theo bản năng muốn tránh né thứ gì.
Tại sao? Bởi vì hắn đã quen cuộc sống lười nhác trước mắt ư?
Ngày tuyết đầu mùa rơi xuống, Triệu Tịch Nguyệt lại tới.
Nàng ở trong động phủ tĩnh tu mấy chục ngày, hoàn mỹ hấp thu những
cảm ngộ ở trên Kiếm Phong, chút ít tổn thương nhỏ bé nhất cũng đã chữa
trị như lúc ban đầu.
Tuyết trắng rơi vào vách đá, rơi vào trên tường viện, cũng rơi vào trên người của nàng.
Ở trong thế giới màu trắng ấy, cặp lông mày đen vô cùng tiên minh, cũng tựa như con ngươi của nàng.
Nhìn đạo kiếm quang rơi vào trước động phủ của Tỉnh Cửu, bên kia bờ suối vang lên một mảnh ai thán.
"Sư tỷ lại tới nữa!"
"Tại sao ngàng lại tới?"
"Lần thứ bảy! Lần thứ bảy a!"
Các đệ tử đấm ngực dậm chân, hoặc lấy tay ôm tim, thất vọng cộng thêm bi thống vì lựa chọn của thần tượng.
"Ta sinh tháng chạp (Tịch Nguyệt), cho nên mới có cái tên gọi này."
Triệu Tịch Nguyệt liếc nhìn vòng tay của mình, nói: "Ở trong một cuộc bão tuyết."
Tỉnh Cửu nghĩ thầm như vậy là muốn tán gẫu? Hắn từng tán gẫu cùng với Liễu Thập Tuế, cũng tán gẫu mấy lần với Triệu Tịch Nguyệt, mặc dù vẫn
không quen vì sao mọi người lại đem thời gian nhàn hạ dùng để nói chuyện phiếm, nhưng ít ra đón nhận sự tồn tại của chuyện này, hơn nữa biết tán gẫu chuyện này cần đề tài khác để mở đầu.
Hắn không am hiểu tìm kiếm chủ đề để nói chuyện phiếm, về phần có liên quan tới Triệu Tịch Nguyệt hắn chỉ biết một việc.
"Thừa kiếm đại bỉ, ngươi sẽ chọn ngọn núi nào?"
Cửu Phong sẽ ở trên thừa kiếm đại hội chọn lựa đệ tử chính mình chọn
trúng, nhưng nếu như tên đệ tử kia quá được hoan nghênh, như vậy cục
diện sẽ đảo chiều.
Thiên tài thiếu nữ như Triệu Tịch Nguyệt, tự nhiên có đầy đủ không gian lựa chọn.
Ở trên thừa kiếm đại hội, nàng rốt cuộc sẽ chọn ngọn núi nào, là
chuyện Thanh Sơn Tông cho tới cả tu hành thế giới cũng thật tò mò.
Nhưng căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, chưa từng có ai ở trước mặt nàng hỏi vấn đề này.
Cho đến khi Tỉnh Cửu cảm thấy dường như muốn bắt đầu một cuộc tán gẫu.
Triệu Tịch Nguyệt không trả lời vấn đề này, nhìn chút ít ngọn núi trong gió tuyết, trầm mặc không nói.
Ở trong mắt đồng môn cùng sư trưởng, nàng có chút cao ngạo, ít nói mà lạnh lùng, nhưng trong mắt Tỉnh Cửu, nàng tựa như một cô bé quật cường, có chút làm người thương tiếc.
Tỉnh Cửu giơ tay lên muốn xoa mái tóc ngắn của nàng, rồi lại để xuống, nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều."
Triệu Tịch Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn hắn nói: "Ta muốn đi Kiếm Phong làm chuẩn bị cuối cùng."
Nếu nói chuẩn bị, tự nhiên là thừa kiếm đại hội.
Nàng đón phong tuyết tới đây cùng hắn nói những lời này, chỉ là vì cáo biệt.
Cáo biệt thường thường là chuyện rất thương cảm, nhưng cũng không thích hợp với Tỉnh Cửu.
"Đến lúc đó gặp lại."
Hắn nói.
Con đường tu đạo dài dòng, gặp rất nhiều người, gặp lại cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là cáo biệt, sau đó từ đó không thấy nữa.
Hắn gặp qua quá nhiều bi hoan ly hợp, sanh ly tử biệt, cho nên hiện tại có thể biểu hiện vô cùng lạnh nhạt.
Ở trước mặt thời gian, trừ lạnh nhạt, còn có thể như thế nào đây?