Chu Khang giận mà không dám nói, bé ngoan đi tới giúp người ta rửa ráy. Giúp tưới nước lạnh một lần, tại trên lưng chà xà phòng thơm, cầm lấy
xơ mướp nhúng qua chậu nước xoa xoa vài cái. Mặt Mông Khác không biến
sắc. Chu Khang liền oán niệm. Mông tiểu tướng quân da dày thịt béo đến
nhường nào nha, đây chính là xơ mướp, lại vừa mới phơi tốt, mới chỉ
nhúng qua nước thôi, xoa lên người khỏi nói đau phải biết! Ngược lại nếu dùng tới da thịt như trẻ con của cậu thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Giúp Mông tiểu tướng quân tắm xong, toàn thân Chu Khang cũng ướt, liền cởi quần áo tự tắm rửa.
Mông Khác liếc một cái, đi qua giúp người kỳ lưng.
Trên tay Mông tiểu tướng quân có một lớp chai dày, xoa đến lưng nóng
rát, Chu Khang suýt nữa hét ra, nhanh chóng tránh né từ chối: "Tướng
quân, tiểu nhân tự làm là được rồi, không khiến ngài phí tâm!"
Đậu má! Mông tướng quân tắm xong cũng không mặc gì, cái đồ vật gì kia
thỉnh thoảng lại đâm cậu một cái. Tướng quân, không phải ngài là con
cháu thế gia sao, chả lẽ ngài không biết hành vi trần truồng chạy loạn
có bao nhiêu đồi bại sao?
Mông Khác không chút tự giác, nghiêm
túc cẩn thận giúp người kỳ lưng, dùng sức nhẹ nhàng lại nhẹ nhàng, cuối
cùng kỳ xong còn sờ soạng hai cái.
Chu Khang khóc không ra nước
mắt. Sau lưng đau quá, khẳng định bị trầy da, đó là kỳ lưng sao, rõ ràng lột da mà! Để người ta xoa lưng cho còn phải dùng dị năng đi trị liệu
một hồi, Chu Khang cực kỳ vui mừng vì bản thân tiến hóa ra dị năng chữa
trị.
Mông Khác giúp người tắm xong, lại trước trước sau sau đánh giá một phen, gật gù, mặt không hề cảm xúc trở về hang động.
Chu Khang yên lặng thay quần áo ngồi xổm xuống giặt sạch quần áo vừa
đổi ra, mới vò được hai cái, một cái quần lót nhỏ màu đen bay ra rơi bên chân cậu.
Đậu má, còn phải giúp người ta giặt quần lót đấy!
Nhất thời Chu Khang não bổ chút. Mông tiểu tướng quân vốn là mặc nát
quần áo xong liền thay bộ da báo khác, cũng không biết có tự giặt qua
lần nào không, sẽ không phải bẩn một cái liền vứt đi dùng cái mới chứ –
đột nhiên thật thương xót cho những con mèo lớn như báo hoa báo đen vân
vân! Được rồi, linh dương dê diếc cái gì lông quá dày, da sư tử quá nhăn nheo, da linh cẩu quá xấu, thấy thế nào thì báo hoa vẫn tốt nhất, lông
không dài không ngắn lại còn màu vàng rực rỡ thật đẹp mắt...
Giặt xong quần áo phơi lên cái giá mới dựng ngoài cửa hang, Chu Khang
đang chuẩn bị bò lên giường đá trong hang động, Mông tiểu tướng quân mở
ra hộp thịt hộp cuối cùng.
Mùi thịt thơm tỏa ra tứ phía, Chu
Khang nuốt nước miếng. Muốn ăn lại không dám ăn, liền cắt hai quả mướp,
đoạt lại hộp thịt nấu một ít canh mướp thịt hộp.
Nói thật mùi vị không ngon lắm, Chu Khang ăn hai miếng mướp sẽ không ăn nữa.
Mông Khác đào ra mấy củ khoai tây đã chín trong hố đất bên cạnh đống
lửa vẫn giữ bảo tồn từ trưa, ăn cùng canh mướp rất thơm ngọt.
Mông tướng quân thật dễ nuôi! Chu Khang cảm khái. Cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng ăn được nhiều, đây mới là mục tiêu hướng tới của đàn ông
nha, cậu như vậy, có thể sống được qua mùa khô này sao? Chu Khang lại
mất mát. Chết tại một nơi không ai biết đến, đại khái chính là số mệnh
của cậu đi.
Cọ sạch giường đá một cái, Chu Khang rất nhanh đã ngủ. Hôm nay dị năng dùng nhiều, thân thể không chịu nổi.
Trời còn chưa tối hẳn, Mông Khác đứng trước giường đá tảng một lúc,
nâng tay lên lại buông xuống, trở lại chỗ mình vẫn hay ngủ nằm xuống.
Ngủ sớm, hôm sau trời còn chưa sáng Chu Khang đã tỉnh lại, nằm gối lên
cánh tay một lúc lâu, khi trời dần dần sáng không nhịn được nghiêng
người quan sát Mông tiểu tướng quân đang ngủ trên đất còn chưa tỉnh lại. Mông Khác trưởng thành rất tuấn tú, đường nét cường tráng, tuy nói lúc
tỉnh đôi mắt tựa hồ ẩn ẩn sát khí có chút dữ tợn, nhưng sau khi ngủ lại
đặc biệt dễ nhìn. Mày kiếm, môi mỏng, cơ ngực, cơ bụng, xuống chút nữa
liền nhìn không nổi, quá chói mắt rồi. Sáng sớm, đang tuổi thanh xuân
tràn đầy năng lượng, Tướng quân ngài cũng quá xúc động rồi...
Nói đến kích động lúc sáng sớm, Chu Khang kinh ngạc. Cậu đã 22 tuổi rồi, hình như chưa từng một lần kích động như thế, lẽ nào cậu...
Không không không, anh họ vẫn còn chờ cậu nối dõi tông đường cho gia đình họ Chu đây!
Ai gửi một người phụ nữ đến đây được không!
Thôi vẫn là quên đi, kể cả có cô gái nào đến cậu cũng không cướp nổi từ tay Mông tướng quân...
Chu Khang cảm thấy cực kỳ đau 'bi'.
Đứng dậy rửa mặt, tưới nước cho đám cây gần hang đá, bãi cỏ nhỏ chỗ
nuôi dê mẹ đã bị héo rũ, Chu Khang cũng không quản, dù sao dê mẹ hôm nay liền muốn biến thành thịt dê, sẽ không cần đi chăm sóc nó.
Thừa dịp trời sáng vẫn còn chút mát mẻ, Chu Khang theo Mông Khác đi xuống
ruộng lúa dưới chân núi trồng lúa. Đất ruộng không lớn, bờ ruộng đắp
cao, số nước cho vào từ hôm qua hiện tại cũng đã thấm gần hết rồi, trên
mặt đất chỉ còn lại chút ướt át, phỏng chừng chưa đến giữa trưa đất đai
chỗ này sẽ bị khô nứt.
Chu Khang cởi giày giẫm chân đi vào, có
lẽ do đào đất khá sâu thêm ngấm nước nữa nên rất mềm, lập tức chân lún
xuống đất che lấp cả mu bàn chân, sau đó trượt chân một cái toàn thân
ngã rầm xuống đất.
Mông Khác nhìn không được, đem người xách lên mang ra ngoài.
Chu Khang vừa xối nước tắm vừa chỉ huy Mông Khác cắm mạ.
Mông Khác vừa cắm mạ vừa hướng về phía vang lên tiếng nước xối ào ào nhìn liếc mắt một cái.
Chờ Mông Khác cắm mạ xong Chu Khang cũng tẩy sạch bản thân cùng quần áo rồi, liền đi qua tiếp nhận công việc còn lại. Mười mét vuông lúa mà
thôi, dùng non nửa dị năng thúc xong. Rất nhanh, cây lúa vàng óng bắt
đầu phấp phới phất cành lá về phía hai người.
Xoẹt xoẹt mấy kiếm, lúa gặt xong.
Mông Khác đem tất cả bó lúa cõng trên lưng, nhẹ nhàng đi lên núi đá.
Chờ tới lúc Chu Khang cầm đống quần áo đã khô được một nửa hồng hộc leo lên sau, Mông Khác đã đem lúa tản ra phơi trước cửa hang.
Chu
Khang nhìn những hạt gạo trĩu nặng trên thân lúa mà phát sầu. Không có
máy tuốt lúa, như thế nào tách hạt thóc ra? Không có máy sát gạo, làm
sao ra được gạo đây? Lẽ nào làm toàn bộ bằng thủ công? Tựa hồ dùng tay
tuốt lúa là một việc rất tốn sức, cầm gậy đập lúa hình như càng tốn sức
hơn thì phải.
Mông Khác đem lúa ra phơi xong thì đi xử lý con dê mẹ kia, hiện tại đang cách xa xa đằng kia lột da đây.
Chu Khang cầm một cây lúa lên tuốt hạt bằng tay, hạt lúa là tách ra
đấy, thế nhưng ngón tay cũng bị dằm hoặc cạnh sắc của lúa và hạt lúa đâm cho đỏ lên. Anh họ nói không sai, cậu có một bầu trời nội tâm hung tàn
quỷ súc, vậy tại sao lại tặng kèm theo cái thân thể liễu yếu đào tơ thế
này, đậu má, cậu cũng không muốn tiếp tục hồi tưởng lại cuộc sống khổ
bức suốt ngày bị gọi là cậu bé Lâm*!
(*cậu bé Lâm/Lâm đệ đệ: chế từ Lâm muội muội - nhân vật Lâm Đại Ngọc trong
Hồng Lâu Mộng, yếu ớt, hay bệnh lại còn hay "thương xuân bi thu". Cảm ơn bạn Phanthi3105 đã giúp mình nhé ️)
Mông Khác xử lý con dê xong thì sang đây, chỉ thấy Chu Khang đang nhe
răng trợn mắt tuốt hạt từng cây lúa, xong ngay sau đó dùng dị năng chữa
trị, ánh sáng màu xanh lá quấn quanh các ngón tay bị thương trị liệu
chúng nó. Bước chân Mông tiểu tướng quân rõ ràng khựng lại một cái, lại
có cái nhìn đổi mới đối với hạn cuối về sự mảnh mai của người này, bước
tới lấy đi cây lúa trong tay người kia rồi xách người lên để sang một
bên.
Hiệu suất của Mông tiểu tướng quân không phải bàn cãi. Chu
Khang mất tầm nửa tiếng cũng chỉ tuốt được một nắm thóc, người ta bảy,
tám phút đã chứa được chậu lớn hạt lúa rồi.
"Còn phải tách vỏ."
Chu Khang yếu ớt nói. Xong lấy chút thóc từ trong bồn ra rải lên đất rồi dùng gậy gỗ nhỏ đảo qua lại mấy lần làm mẫu.
Mông tiểu tướng
quân bê tất cả hạt thóc đi sang một hang động khác tách vỏ rồi, nơi đó
có một cái rãnh bằng thiên nhiên, dùng để đánh hạt gạo rất phù hợp.
Chu Khang cực kỳ xấu hổ, đi theo cầm một nồi đất chủ động giúp người ta luộc ngô. Còn con dê vừa mới thu thập xong, thì giúp người ta nướng đùi dê đi, lúc nướng quét thêm nhiều mật ong chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT