Anh zai Chu đang thiết kế hình dáng áo da ba lỗ
cho mình, nhà cung cấp da – báo săn Tam Bảo đang lộn xộn. Gào, thấy
được, thấy được rồi, báo đều thấy hết! Quái thú nhỏ là đực! Giống quái
thú to, đều là đực!
Chu Khang run run rẩy rẩy bò lên, kéo kiếm
của Mông tướng quân dự định đi tìm Mông Bánh Báo lấy một khối da báo.
Kéo được vài bước, không kéo được nữa, đầu mạnh quay lại trừng Mông
Khác. Một thanh kiếm nặng như vậy, còn nói không phải là khinh bỉ anh
zai Chu!
Mông Khác tính tình tốt rút kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ buông tay, thân kiếm thẳng tắp đâm sâu xuống đất đến tận cán.
Chu Khang yên lặng lau mồ hôi – về sau không bao giờ chạm vào kiếm của
Tướng quân nữa, nếu như không bắt trúng để nó rơi xuống, thì chân tay
cái gì cũng đừng nghĩ muốn!
Mông Khác đưa vỏ kiếm tới.
Không biết vỏ thanh kiếm này làm từ vật liệu gì, không nặng lắm, anh zai Chu có thể cầm được! Vì thế, hai tay anh zai Chu cầm vỏ kiếm kéo theo
hai cái chân mềm nhũn đi tìm Mông Bánh Bao nhà bọn cậu đòi da làm áo ba
lỗ.
Báo săn Mông Bánh Bao quan sát tỉ mỉ quái thú nhỏ, một đôi
mắt quét tới quét lui, rất nhanh từ trên mặt Chu Khang chuyển tới hai
cánh tay, bắp chân lộ ra bên ngoài, cuối cùng dừng ở giữa hai chân cậu.
Sau đó, cúi đầu nhìn một chút đồ chơi giữa hai cái chân sau của mình,
lần thứ hai xác định, hai quái thú là giống nó, đều là đực! Nhớ ma ma đã dặn, đực với đực, không có hạnh phúc! Nhưng quái thú lớn và quái thú
nhỏ đều là đực, đều là đực, đực...
Vì thế, cái đầu không tốt dùng của Mông Bánh Bao lại càng không dùng tốt.
Ánh mắt của Mông Bánh Bao dò xét quá mức chăm chú, phải nói là hèn mọn, nhất thời anh zai Chu liền giận, chỉ là vỏ kiếm vừa mới giơ lên, bóng
dáng màu vàng óng vèo một cái bay ra ngoài, rơi xuống đất, lăn thật xa,
lại bị dây leo sắt kéo chặt suýt nữa siết chết.
Tướng quân đá ra một cước, nhất thời sát khí tăng vọt.
Da mặt Chu Khang giật giật, chống vỏ kiếm nhìn về phía báo ngốc giãy
giụa nửa ngày không bò dậy nổi chỉ có thể quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy,
hơi chút đồng tình. Bánh Bao, mi xem nhầm chỗ rồi, người anh em nhỏ của
anh Chu, ngay cả khi tắm rửa bản thân anh Chu cũng không thể làm chủ,
nữa là một con báo ngốc như mi có thể tùy tiện nhìn sao...
Còn
có, bạn học Tam Bảo còn sống sao? Kỳ thực hiện tại anh zai Chu cũng
không quá muốn có áo da ba lỗ, trời không mưa, thời tiết rất nóng, Tướng quân, chúng ta thu lại sát khí được không?
Chỉ lo Tướng quân ra tay giết chết, Chu Khang vứt đi vỏ kiếm bổ nhào một cái trên lưng Mông
Khác không buông tay, đợi người đứng im bất động liền nhanh chóng cầu
xin: "Tướng quân, tôi nuôi một con báo giữ nhà khó khăn biết bao a, nó
nhìn một cái cũng không thiếu mất khối thịt, anh đừng hung ác như thế,
Mông Bánh Bao bị sợ hãi sẽ ảnh hưởng tới chất lượng da, đến lúc làm áo
da ba lỗ rất khó xem..."
Một tay Mông Khác vòng ra sau lưng sờ
soạng, kéo người ôm vào trước ngực, đôi mắt đen sẫm nặng nề, nhìn chòng
chọc Chu Khang không chuyển.
Chu Khang đạp đạp chân, không với
tới mặt đất, vì thế cứ dựa sát vào, tự hỏi có muốn dùng mỹ nhân kế hay
không, nhưng cậu đã từng làm một lần rồi và bị người mạnh mẽ áp cho đến
mức eo chua xót chân mềm nhũn.
Mông Khác một tay ôm chặt eo Chu Khang cố định trên người, một tay giơ lên xoa mặt cậu, thanh âm trầm thấp: "Của tôi."
Hử? Chu Khang nháy mắt mấy cái. Có ý gì?
"Của tôi!" Tay Mông Khác trượt xuống, dừng bên cần cổ nho nhỏ của Chu
Khang, giọng nói càng ngày càng cương quyết, "Lãnh địa, của tôi. Da, của tôi. Em, là của tôi!"
Chu Khang run lẩy bẩy. Má nó, mong muốn
chiếm hữu mãnh liệt như thế! Quả thực Tướng quân đã bị cái đại lục hoang vu hung tàn này dưỡng cho sai lệch!
Sau đó, Mông tướng quân lại nhấn mạnh thêm một lần: "Đại Bảo, của tôi!"
Chu Khang lập tức cảm thấy vô lực. Câu cuối cùng quá không phù hợp, ngữ khí ngầu lòi ngang ngược cái gì bị diệt sạch sành sanh. Không gọi anh
đây là Đại Bảo thì sẽ chết sao? Tên của anh đây dễ nghe nhường nào a,
cha mẹ đều gọi anh đây là Khang Khang!
Chu Khang mệt mỏi nằm vắt lên bả vai Mông Khác một lúc, chỉ chỉ con báo ngốc đang giả chết cách
đó không xa, vì bản thân tranh thủ phúc lợi: "Mông Bánh Bao, của tôi!"
Mông Khác hào phóng gật đầu: "Tam Bảo, của em. Chu Đại Bảo, của tôi."
Chu Đại Bảo nghẹn một búng máu. Rõ ràng không thèm đếm xỉa tới tên mà
anh zai Chu đặt cho nhân viên trông nhà, làm như thế là được sao? Đại
Bảo Nhị Bảo cái gì, quá khó nghe, nào có êm tai như Mông Bánh Bao, vừa
uy vũ lại ngầu!
Mông Khác ôm Chu Khang đi tới bên cạnh con báo ngốc run thành một đoàn rồi buông người xuống.
Chu Khang nhanh chóng kiểm tra một lượt báo trông nhà cho bọn cậu. Đưa
tay sờ sờ, có chút nội thương, không nặng, nhưng vẫn đủ gây ra khó chịu. Cảm giác thoải mái không ít, Tam Bảo nhỏ giọng ô ô cọ cọ đầu lên đùi
quái thú nhỏ, còn liếm một cái. Liếm xong, đôi mắt đều tái xanh rồi. Da
quái thú nhỏ mềm quá, dùng sức liếm hơn nữa là có thể làm xước da, quá
thơm rồi! Gào, thèm chết báo!
Chu Khang cấp tốc xoay người lại,
vừa vặn ôm chặt lấy chân Mông tướng quân chuẩn bị đá ra, sau đó, cực kỳ
ưu thương. Một thì vũ lực quá cao, một thì trí thông minh bay xa, phải
làm sao mới ổn đây!
Hai tay Mông Khác hướng về phía hai nách Chu Khang, nhấc người lên để ra phía sau, theo sát đó là tiếng gào cực kỳ
bi thảm của Tam Bảo xa dần.
Chu Khang câm lặng trừng mắt nhìn
hiện trường thuần phục báo cách đó không xa, tức giận đến cào cây. Đậu
má, dị năng chữa trị không phải dùng như thế a! Anh zai Chu mới chữa
lành thương cho Tam Bảo, Tướng quân, ngài không thể ra tay chừa chút
tình người sao, không phải chỉ mới liếm một phát lên chân anh zai Chu
thôi, cũng không thiếu mất khối thịt nào...
Tam Bảo, phải cố gắng sống sót a...
Anh zai Chu sẽ chữa trị thật tốt cho mi...
Nếu như không chữa được, anh zai Chu sẽ nén bi thương...
Mông tướng quân thu thập Tam Bảo, tình cảnh quá mức hung tàn, Chu Đại
Bảo không nhìn nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là đi nấu cơm trưa.
Ai, rất muốn ăn bánh bao! Nhân bánh là hành tây với thịt dê, ăn vừa
thơm vừa ngon a! Có điều, bột nở thì lấy đâu ra chứ? Ánh mắt anh họ quả
thật là tốt nhất, chị râu chính là hạnh phúc của toàn gia bọn cậu!
Ngẩng đầu nhìn trời, tối sầm, có vẻ buổi chiều sẽ đổ mưa, không dám làm đồ ăn quá phức tạp, chỉ lấy thịt linh dương nấu một nồi hầm với nấm
Bạch Vân, làm thêm vài cái bánh bột ngô nữa.
Lúc ăn cơm, Tam Bảo sống dở chết dở nằm nhoài dưới tàng cây giả chết, mũi khụt khịt ngửi
ngửi, một cái móng vuốt cào cào đất – thơm chết báo rồi! Quái thú lớn
thật đáng ghét, nếu hắn không ở, thì quái thú nhỏ nhất định sẽ cho báo
ăn! Tuy rằng thứ đó khẳng định không ngon bằng quái thú nhỏ, nhưng quái
thú nhỏ không thể ăn được đúng không! Báo rất đói, rất muốn về nhà – nơi này thật đáng sợ, động một cái là bị ăn đòn...
Cơm nước xong,
Chu Khang bê một chậu thịt linh dương đi qua, bên trong còn thả một cái
bánh bột ngô. Cậu lấy không nhiều lắm, chỉ đủ cho Tam Bảo nhét kẽ răng.
Chung quy báo săn không phải mèo nhà, cậu không biết đồ ăn của con người cho nó ăn có thể xảy ra vấn đề gì hay không, vẫn là thử một lần xem sao – nếu ăn đau bụng, có anh zai Chu chữa cho nha! Cháo thịt hoẵng ăn rồi, không phải vẫn nhảy nhót tưng bừng cả ngày muốn cắn anh zai Chu một
ngụm hay sao, báo rất khỏe mạnh!
Thịt linh dương cùng bánh bột
ngô cho chung vào chậu, Tam Bảo ăn sạch sành sanh đầu cũng không thèm
nhấc lên. Ăn xong rồi, nhìn chằm chằm anh zai Chu. Gào, ăn chưa no! Còn
muốn ăn nữa!
Chu Khang co quắp mặt nghiêm nghị cầm bát đứng dậy
đi mất. Đậu má, anh đây một chút cũng không muốn sở hữu chỉ số thông
minh 180, từ trên một cái mặt đầy lông có thể nhìn ra tiếng lòng con báo cái gì, có muốn tàn bạo như thế hay không a!
Bên kia, Mông Khác không chỉ rửa xong nồi bát chậu, còn rửa sạch vài cái bình nữa, lại một chuyến một chuyến chuyển lương thực từ trên núi đá xuống. A, Tướng quân định ủ rượu sao!
Chu Khang yên lặng che mặt.
Tối hôm
qua làm gel bôi trơn xong thì bị ép uống một bát rượu nho, có người nói
anh zai Chu lại trưng chim nhỏ ra đi lung tung...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT