Tướng quân càng ngày càng không có giới hạn rồi.
Anh zai Chu cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn. Dùng nhiều gel bôi trơn
như thế, thật sẽ không phá hoại cân bằng sinh thái nơi đây sao? Các anh
bạn heo trên lãnh địa của Tướng quân chỉ còn sót lại hai con mà cậu nuôi thôi! Ai, trước khi đi ra ngoài quên chuẩn bị đồ ăn cho heo rồi, hai
con lợn kia chắc sẽ không bị chết đói nhỉ, cỏ trong chuồng lợn mọc rất
cao mà! Đói bụng đến gầy đi cũng không ổn, Tướng quân đã sớm nhìn chằm
chằm chúng nó, vì để nuôi béo mập hơn nữa còn chuẩn bị dùng dao đoạn tử
tuyệt tôn của chúng nó dưỡng cho béo quay đây...
Lòng chua xót...
Nghẹn gần chết, Chu Khang nghĩa chính ngôn từ lên án hành vi mê đắm
trong tình dục mà không biết bảo dưỡng thân thể của thiếu niên Mông
tướng quân, quyết định trước để người ăn uống mấy thứ có thể thanh nhiệt hạ hỏa.
Thứ gì có thể thanh nhiệt hạ hỏa Chu Khang hiểu rất rõ, đó chính là mướp đắng a! Từ nhỏ anh họ cũng không phải là kẻ có thể
khiến người nhà bớt lo, bác trai lại có tính tình dễ nổi giận, mỗi lần
tức lên liền đánh con trai thừa sống thiếu chết, đánh con trai xong sẽ
bị mẹ cùng vợ liên thủ cho ăn mướp đắng, một lần ăn mấy ngày liền, ăn
xong tính tình khá hơn, nhìn ai cũng cười híp cả mắt.
Đun mướp đắng cho Tướng quân, rất cấp bách!
Đang muốn đứng dậy đi trồng mướp đắng, miệng lại bị nhét vào một miếng
thịt. Đây là Tướng quân tạm thời từ bỏ việc làm ra gel bôi trơn, quay
lại đút thịt cho cậu mau chóng nuôi mập còn thịt sao? Chu Khang sờ sờ
xương sườn, đã rất có thịt, cậu dám cá, chỉ chưa đến nửa năm nữa, cậu sẽ không chỉ tăng thêm 5kg thôi đâu! 5kg a, đó là một khối thịt to đến mức nào! Đáng tiếc không ở Trái Đất, không thì nhất định sẽ đi cắt một
miếng thịt nặng 5kg xem xem đến tột cùng nó lớn đến mức nào...
Mông Khác ấn Chu Khang vào trong lòng, đè người lại tiếp tục đút thịt
cho ăn. Đút cho người khác ăn cơm, đây là trải nghiệm chưa bao giờ trải
qua trong suốt hai mươi năm sống của hắn, hiện tại làm ra hành động lại
rất thuần thục, cũng rất vui mừng. Con trai trưởng Mông gia, thân phận
đó đã rất xa vời với hắn rồi, cách xa đến mức hắn không nhớ nổi bản thân đã từng mặc áo giáp cưỡi ngựa chiến, đã từng cầm vũ khí ngang dọc sa
trường.
Kiếm trong tay, người trong lòng, đây là tất cả những gì hắn có hiện tại.
Cúi đầu, ấn xuống một nụ hôn giữa hai hàng lông mày của người trong ngực, Mông Khác ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về phía phương xa.
Chu Khang che trán ngẩng đầu nhìn Mông Khác. Rõ ràng một nụ hôn rất nhẹ rất nhạt, nhưng cậu vẫn cảm thấy sự quý trọng sâu sắc được gửi gắm
trong đó. Giống như, giống như lần đó lúc anh họ quá mệt mỏi mà mê man,
chị râu đã ôm người vào lòng và lén hôn như thế.
Tướng quân,
cũng thích cậu sao? Giống như kiểu cậu thích Tướng quân? Không phải là
do không có lựa chọn nào khác, đành phải sống nương tựa lẫn nhau sao, là rõ ràng đơn giản bởi vì lòng ta vui sướng và yêu thích.
Lập tức Chu Khang mừng đến phát điên rồi.
Hai tay cầm chân hươu gặm đến mức dính đầy mỡ, tự gặm mấy cái rồi đưa
đến bên miệng Mông Khác cho hắn gặm gặm, Chu Khang cảm thấy những ngày
tháng này trôi qua thực sự cực kỳ sung sướng.
Trước khi ngủ, Chu Khang liếc nhìn một chút nồi đun nước đang đun trên đống lửa cách đó
không xa. Làm gel bôi trơn, bằng mỡ hươu cao cổ, hẳn là cũng có thể
đi...
Trước đây buồn chán nhìn lén sách người lớn mà anh họ cất
giấu, hình như bên trong cái gì cũng có thể dùng, ví dụ như kem dưỡng da tay, sữa tắm, mứt hoa quả, bơ, vân vân...
Hỏng bét, tiết tháo của anh đây cũng vỡ nát rồi!
Nhận ra hạn cuối của bản thân đang tự động quét mới, Chu Khang nhanh
chóng lắc đầu thu hồi suy nghĩ, lại cọ cọ nằm sát lại lồng ngực Mông
Khác, trịnh trọng nhắm mắt chuyên tâm ngủ.
Đợi người ngủ say,
cái tay của Mông Khác vắt bên hông Chu Khang dần trượt xuống, chui thẳng vào trong quần tứ giác nhào nặn hai cái, rồi không chút nhích mà che ở
bên trên.
Sáng sớm, Chu Khang bị sờ nắn tỉnh lại.
Mông
Khác đã làm xong bữa sáng. Nấm Bạch Vân hầm thịt hoẵng, khoai tây luộc,
cháo bột ngô. Hoẵng là vừa mới bắt được, một nửa nấu một nửa ướp muối.
Chu Khang gặm chân hoẵng vừa thơm vừa tươi, nhá nhá, nhìn thấy bụi cỏ
cách đây không xa run rẩy dữ dội hơn, đi tới nhìn, ngẩn người, nói:
"Tướng quân, chúng ta về nhà đi!"
"Được." Mông Khác gật đầu, cắt xuống phần thịt mềm nhất trên cổ con hoẵng, cắt thành miếng nhỏ, cho
thêm chút giấm tỏi rau thơm xắt nhỏ vào, cầm bát đưa tới trước mặt Chu
Khang.
Ăn cơm xong, Chu Khang dọn dẹp nồi bát chậu, Mông Khác
nhấc theo hai con hoẵng bị trói chặt bốn chân để trong bụi cỏ lên, hai
người bước trên đường về nhà.
Trên thảo nguyên không có con
đường rõ rệt nào, mùa mưa cỏ cây lại mọc san sát, Mông Khác vẫn luôn đi
phía trước mở đường. Chu Khang theo sát đằng sau, nhìn người phía trước
trên tay cầm hai con hoẵng mà yên lặng thở dài một hơi.
Hoẵng
gồm một đực một cái, bụng con cái hơi nhô ra, hiển nhiên đã mang thai
hoẵng con. Tướng quân là người không kén chọn, nếu không phải thấy cậu
thích ăn thịt hoẵng, thì lại có thể nào trói con cái đang mang thai về!
Biết là rất tàn nhẫn, nhưng cậu thật sự không muốn từ chối ý tốt đó.
Anh zai Chu, xưa nay cũng không phải kẻ lòng dạ mềm yếu a! Hai năm tận
thế, thấy chết mà không cứu cũng đã trải nghiệm, thậm chí, mạng người,
cũng từng tự tay tước đoạt.
Đi mệt, Chu Khang bổ nhào lên lưng Mông Khác một cái rồi bị người cõng lên.
Lảo đảo đi tới chỗ ngày hôm qua cắt chân hươu cao cổ, Chu Khang ấn vai
Mông Khác ngồi thẳng lên nhìn nơi xa xa, lướt mắt lập tức thấy mấy con
sư tử con đang lăn qua lộn lại trên mặt đất. Đôi mắt Chu Khang lập tức
tỏa sáng. Con non lông bông bông, đáng yêu chết mất!
"Muốn?" Mông Khác nghiêng cổ hỏi một câu, lúc quay đầu lại thì ánh mắt thay đổi.
Chu Khang nhanh chóng lắc đầu: "Không, một chút cũng không muốn, đi thôi đi thôi, chúng ta nhanh chóng trở về nhà đi!"
Vừa nói vừa xoay cổ Mông Khác sang phương hướng về nhà. Má, cậu dám cá
nếu đáp là muốn, thì Tướng quân sẽ lập tức làm chuyện thất đức đánh
người ta cướp đứa nhỏ – thực sự quá sốt ruột nha!
Anh đây cũng không muốn bị một đám sư tử chắn cửa đòi lại con non!
Luôn xác định Chu Khang là thật sự không muốn, Mông Khác bước dài chân
chạy, rất nhanh bỏ rơi đám sư tử xa xa bảo vệ xác con hươu cao cổ ở mặt
sau.
Cuối cùng Chu Khang thở phào nhẹ nhõm. Mấy con sư tử cái
đều xù hết cả lông lên rồi, đám sư tử đực cũng bày ra tư thế công kích,
dưới tình huống hung tàn như vậy, Mông tướng quân còn muốn trộm con non
nhà người ta đem về nuôi, thế không phải là kẻ ngốc gan lớn sao?
Mông Khác nhanh chóng chạy đi (Anh zai Chu nghi ngờ Tướng quân chạy
nhanh như vậy chính là vì về nhà làm gel bôi trơn – bởi vì trừ lúc ăn
cơm đi vệ sinh ra thì Tướng quân chỉ ngừng lại lúc đụng phải hai con
lợn), trước khi trời tối hai người đã thấy một tường dây leo cao lớn
xanh um một mảnh chỗ cửa nhà. Trên tường dây leo còn vướng một khối lông màu vàng rực rỡ, sững sờ.
Đây không phải con báo săn ngu ngốc kia sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT