Ngồi trên cành cây cao cao, Chu Khang rất muốn rống một câu với Mông Khác: "Tướng quân, tiểu nhân nhớ ngài muốn chết!"
Nơi đây trồng cây quá khó khăn, trước khi trồng gốc cây này cậu đã
trồng chút ngô khoai tây rau dưa hoa quả linh tinh, bởi vì dùng toàn bộ
dị năng để thúc giục cây trồng, nên hiện tại có dấu hiệu cạn kiệt. Lên
cao thế này, nếu là ngày thường còn có thể thúc ra dây leo sắt mà trượt
xuống, thế nhưng để dây leo lớn lên cũng cần phải tiêu hao dị năng a,
lượng dị năng còn dư không nhiều lắm, cần phải giữ lại dự phòng chứ! Vì
thế, Chu Khang không thể làm gì khác hơn là hi vọng Mông tiểu tướng quân quay trở về.
Mông Khác cách đó không xa đứng sững lại, vẻ mặt có chút ngốc.
Nụ cười của Chu Khang sắp cứng lại rồi. Tướng quân, mau tới đây a, đừng đứng chôn chân chỗ đó làm gì! Giữa trời nắng gắt, đứng im ngoài đó là
muốn làm người một nắng sao? Thịt người ăn không ngon đâu, thật sự!
"Mông Khác, tôi, tôi không xuống được." Chờ lúc Mông Khác chầm chậm đi tới dưới tàng cây, Chu Khang nhanh chóng cầu viện.
Mông Khác đặt cái bình chứa đầy muối đất xuống, nhìn Chu Khang thật sâu một chút, dang hai tay ra.
Ý bảo anh đây nhảy xuống ngươi đứng dưới đón sao? Nhưng Tướng quân, anh đây không hề nhẹ, lại còn có trọng lực nữa, liệu có đảm bảo an toàn
không? Có tướng quân ngài ở, anh đây không sợ sẽ bị ngã chết, mà là sợ
lúc ngã xuống mất hết mặt mũi thôi. Tướng quân, ngài không thể bởi vì
bản thân lớn lên quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành liền
khinh bỉ khuôn mặt thanh tú rất phổ biến này a!
"Nhảy xuống!" Mông tiểu tướng quân giương hai tay, đợi thời gian dài mất kiên nhẫn rồi.
Chu Khang lập tức nhảy xuống.
Đậu má! Sẽ toi đời, không chết cũng tàn!
Không chết cũng không tàn, được người thuận thuận lợi lợi tiếp được, ôm kiểu công chúa, ôm được chặt chẽ.
Mông Khác cúi đầu nhìn Chu Khang, không nói một lời.
Chu Khang trừng mắt nhìn Mông Khác – Tướng quân, có thể đem anh đây thả xuống không?
Nhìn nhau bắn điện phải năm phút đồng hồ, Mông Khác vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Chu Khang bắt đầu dựng lông tơ lên. Cậu có thể xác định,
Mông tiểu tướng quân chắc chắn trăm phần trăm nổi lên tâm tư. Còn về
nguyên nhân có tâm tư là do cậu đủ loại chân thiện mỹ hay là do nơi này
chỉ có mỗi mình cậu, thì cậu cũng không quan tâm, cậu tuyệt đối không
muốn trở thành mùa xuân phơi phới của một thằng đàn ông a!
Cậu còn phải nối dõi tông đường cho họ nhà Chu đây!
Đương nhiên, điều kiện mấu chốt là cậu có thể quay trở lại.
Không thể lại bị tiếp tục ôm nữa! Chu Khang trong sáng nhìn Mông tướng
quân, ngón tay xoa trên nhẫn một cái, trong lòng hơn một quả dưa hấu to
tổ chảng.
Chu Khang có thể rõ ràng nhìn thấy, gân xanh trên trán Mông tướng quân nảy lên.
"Tướng quân, có dưa hấu ngài thích ăn nhất, vỏ đen nhiều cát, cực ngọt cực giải khát!" Chu Khang chân chó nói.
Mông Khác thả người xuống nhận lấy quả dưa, dùng móng tay vẽ một vòng
quanh thân quả, sau đó nện một đấm xuống. Quả dưa hấu theo đó nứt toác
ra. Một banh ra làm hai, tay với lấy cái thìa.
Nửa quả dưa hấu
cũng phải 3 cân rưỡi, 4 cân, một người ăn no căng cũng không ăn hết, Chu Khang ăn vài miếng rồi lấy cái thìa ấn thịt quả xuống lấy nước, ép đầy
một cặp lồng cơm, cho chút đường vào rồi bỏ vào nhẫn không gian. Đường ở đây là dùng gốc cỏ pampas đun lên, thu được si rô màu vàng nhạt, để
đông cứng lại, cất đi được hơn nửa bình, có thể thay mật ong dùng ăn, vị nhạt hơn đường trắng nên ăn được nhiều.
Tới gần lúc mặt trời
lặn, muối đất Mông Khác vận chuyển về đã chất thành một đống rất lớn,
Chu Khang thu được tầm 5 cân muối trắng như tuyết. Chất lượng muối rất
tốt, cực sạch sẽ, trở về mài mịn thành bột phấn có thể trực tiếp dùng
như muối tinh, chỉ là vị hơi đắng chút.
Một lần nữa pha nước muối bão hòa để lắng tạp chất, Chu Khang ngồi dưới tàng cây bắt đầu suy nghĩ về bữa tối.
Thể chất kém cỏi kén ăn lại khó nuôi, đây là điều Mông Khác ấn tượng
nhất về Chu Khang, hắn muốn đi săn thú kiếm chút thịt về làm thức ăn mới mẻ, nhưng cho dù nơi đây không mọc nổi một ngọn cỏ không có bất cứ dấu
vết động vật nào, hắn cũng không dám khiến người kia rời khỏi tầm mắt
mình, không dám, cũng không muốn.
Chu Khang nấu một nồi hạt cao
lương. Thân cao lương cậu thúc ra để dùng thay củi đốt, hạt cao lương
cậu không thích ăn, nhưng cũng không thể vứt. Tại đây nơi nơi đều đang
chịu đói khát, lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt.
Rất hiển
nhiên Mông Khác cũng có ý này, cơm cao lương đổ nước lạnh vào, gạn đi
nước, một bát lại múc một bát, ăn rất là thơm ngọt.
Nhìn người ăn đến là ngon, Chu Khang lại múc thêm một muôi, vẫn rất thô khô hết cả cổ họng, sau có chút ăn không nổi nữa.
Mông Khác vớt ra ngô được nấu cùng với cơm cao lương cho Chu Khang ăn, rồi thu lại bát người ăn hết sạch sẽ.
Trên mặt Chu Khang hơi hồng hồng. Người khác ăn cơm thừa của mình, trừ
ba mẹ, trước cũng chỉ có anh họ thôi. Tướng quân, Sao ngài lại không
chút để ý như vậy chứ!
Gặm bắp ngô mềm mềm, Chu Khang nhìn rồi
lại nhìn Mông tướng quân, khuôn mặt như được đẽo gọt này, đôi mắt thâm
thúy này, đôi lông mày nhếch cao...
Ai, đều là ăn cơm lớn lên,
sao người ta có thể lớn lên xuất sắc như thế! Chẳng lẽ ngoài cơm ra
Tướng quân còn ăn thuốc tăng trưởng?
Đàn ông mà, lớn lên quá đẹp trai cũng không tốt, sẽ bị đàn ông trên khắp thế giới chán ghét, a, ngoại trừ đoạn tụ (gay) .
Chu Khang sờ sờ mặt mình, đối với khuôn mặt thanh tú của mình rất là hài lòng.
Mông Khác xem Chu Khang không ngừng sờ mó khuôn mặt, cũng để đũa xuống
sáp lại vươn tay sờ. Vẫn trơn mềm như thế, cũng không thấy có gì không
đúng, vì vậy lại nâng bát đũa lên tiếp tục ăn cao lương.
Chu
Khang bắt đầu thấy cần phải đề phòng. Dạo gần đây Mông tiểu tướng quân
hình như quá quen tay đi, các loại thân mật mờ ám làm vô cùng quang minh chính trực coi là lẽ đương nhiên, nắm tay cậu, sờ mặt cậu, ôm eo cậu,
ngày hôm qua còn hôn cái miệng của cậu!
Cứ như thế, trinh tiết khó lòng giữ a!
Này còn kém không nhiều đâu!
Không những nguy hiểm, Chu Khang còn cảm giác khắp nơi tràn đầy nguy cơ.
Buổi tối ngủ, Chu Khang nằm nghiêng một bên thẳng đuột ra, gối lên cánh tay Mông tướng quân, mặt quay về lồng ngực đối phương. Một tay Mông
tướng quân đặt ngang eo cậu, chỗ đó, xuống chút tầm chục cm nữa thôi
chính là nơi nhiều thịt nhất trên người cậu...
Đờ mờ!
Tâm của Mông tướng quân, đang quấy phá!
Giờ cậu mới phát hiện ra!
Nhưng hai người chưa quen nhau được bao lâu a, còn chưa tới một trăm
ngày đâu! Anh họ quyến rũ người yêu còn phải ròng rã quyến rũ một năm
trời đây! Tướng quân, ngài không cảm thấy phát triển quá nhanh sao!
Người cứng đờ, cứng đờ, cứng đến ngủ luôn.
Mông Khác kéo người sát về phía mình, cúi đầu hôn một phát, cái tay đặt ngang hông kia lặng lẽ dịch xuống vài cm.
Sáng hôm sau, Chu Khang tỉnh dậy rất sớm. Lặng lẽ bê chậu đất chuyên
dùng để giặt quần áo chạy trốn đi rất xa, thả nước vào, bắt đầu vò miếng vải màu đen nho nhỏ. Vừa giặt vừa vui mừng mà lại lo lắng. Ôi, sau
nhiều năm không thấy phản ứng, hại cậu cứ nghĩ bản thân không lên được,
nhưng sáng sớm nay lại phóng thích a, lại còn cọ xát lên đùi Mông tiểu
tướng quân nữa!
Trước còn đề phòng Tướng quân gây rối với cậu
đây, quay đầu lại ngay trên thân người ta cọ xát cọ xát, mặt mũi nhà họ
Chu nha, đều bị cậu quăng hết!
Chu Khang rất muốn khóc. Sau lưng nóng bỏng, nhất định là tầm mắt Mông tiểu tướng quân chặt chẽ bám theo rồi!
Quá nháo tâm, vừa mới bị Mông tướng quân nhân cơ hội sờ soạng vài lần, thật không có tiết tháo!
Những tháng ngày này, quả thực không cách nào vượt qua!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT