"Anh phải chết sau tôi." Chu Khang ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Mông Khác, nghiêm túc nói.
"...Được." Mông Khác trầm mặc một hồi, nghiêm túc đáp ứng.
Sau một thoáng yếu đuối, Chu Khang lại bắt được một cái tay khác, ở
đằng sau lưng. Cái tay kia, sau khi chạm vào người còn muốn di chuyển
xuống. Xương cụt rất ngứa, đậu má!
Mông Khác tuần tra một vòng rồi trở về, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Khang dành thời gian trồng thêm chút cây ngô khoai tây. Những loại
lương thực này vừa chống đói lại tiện dùng, luộc lên còn có thể làm
lương thực dự trữ, phải tranh thủ chuẩn bị mới được.
Tính toán
chút tạm thời không có thiếu cái gì, lại lấy ra hai hạt giống cây lạc
trồng ra được một nắm đậu phộng, bê tới trước mặt Mông Khác.
Mông Khác nhìn lạc được bê tới trước mặt mình, không nhúc nhích.
Chu Khang giúp người bóc hạt lạc ăn. Hương vị của lạc tươi mới nhổ lên rất ngon, Mông Khác rất thích.
"Lạc có thể ép ra dầu. Trước đây nhà tôi đều dùng dầu lạc, dầu lạc đun
cái gì cũng thơm ngon." Chu Khang cũng bóc hai hạt cho mình, có chút
hoài niệm bùi ngùi nói, "Đáng tiếc tôi không làm ra được dầu lạc, cơ mà
mỡ lợn cũng không tồi, chờ trở về nhà chúng ta đun chảy nhiều chút mỡ
lợn, mỡ lợn làm sủi cảo thơm nhất."
Nói xong, càng thấy mất mát: "Muốn ăn sủi cảo ghê. Chúng ta có thịt có rau có mỡ, thế nhưng không có bột mì nha! Tướng quân, anh có biết xay bột mì không? Tôi có thể trồng
lúa mì!" Chu Khang cũng không dám ôm hi vọng. Bột mì cùng gạo không
giống nhau, gạo chỉ cần đem hạt thoát vỏ dùng sàng sẩy đi cám là được,
thế nhưng trình tự làm bột mì không giống thế a! Trước công nghiệp hóa,
hình như xay bột là dùng cối đá xay đúng không? Sau đó thì sao? Làm thế
nào tách bột mì khỏi vỏ và cám? Dùng cái sàng sao? Hay là cái rây?
Trí tuệ của nhân dân lao động thực vô hạn! Chu Khang cảm thán.
Mông Khác còn đang đắm chìm trong câu "chờ trở về nhà chúng ta đun chảy nhiều chút mỡ lợn", chờ trở về nhà, về nhà, nhà, cái hang động từ trước tới giờ bị hắn cho là điểm dừng châm ngẫu nhiên đó sao? Đôi mắt Mông
Khác nhìn Chu Khang càng ngày càng u ám hơn.
Chu Khang còn đang
ồn ào: "Trong nhà tôi làm sủi cảo nhanh nhất nhé, mẹ cùng dì cùng bà nội tôi cộng lại cũng không làm nhanh bằng tôi đâu. Anh tôi cán vỏ bột là
lợi hại nhất, có thể cả hai tay cùng cán vỏ bột, vừa nhanh vừa tốt. Có
một lần về nhà hai chúng tôi cùng bao sủi cảo cho cả gia đình đó, mười
mấy miệng ăn, hậu quả tôi mệt tới mức bị bệnh mấy ngày liền, anh tôi
thiếu chút nữa bị bác cầm roi đánh!"
Mông Khác không nói chen vào, chỉ lẳng lặng nghe.
Nói tới mệt mỏi, Chu Khang ngáp một cái ngủ thiếp đi.
Mông Khác cúi đầu nhìn một lúc, sờ sờ tóc Chu Khang.
Hai ngày này vẫn tính là suôn sẻ, đàn sư tử bị trọng thương kia cũng
không có lựa chọn trả thù, mà chuyển rời lãnh địa từ chỗ gần bờ sông vào nơi sâu hơn.
Đại khái là vì bù lại thời gian đã lãng phí, Mông Khác cõng Chu Khang một đường chạy như bay, mệt mới nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ thân thể Chu Khang đã tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa mới tới, mỗi ngày có dị năng điều dưỡng rất có hiệu quả. Tuy nếu so với Mông
Khác thì vẫn như trời cao và vực thẳm, nhưng tối thiểu được người cõng
đi một ngày dưới thái dương cũng sẽ không bị phơi đến mức cảm nắng.
Đương nhiên, bị phơi cháy da thì không phải bàn, hơi hơi choáng váng đầu cũng không tính là gì, mấy thói xấu vặt vãnh này đều có thể điều trị
được không phải sao!
Dị năng chữa trị tiện lợi như thế, không bị lôi đi cắt miếng nghiên cứu mới không có thiên lý đó! Đột nhiên bị cuốn vào khe nứt không gian, những quan to nảy ý xấu với cậu còn không phải
bị tức đến nổ phổi sao, chỉ hy vọng anh họ và chị râu không bị liên lụy
mới tốt. Có điều lấy tính tình táo bạo của anh họ cùng độ cưng chiều anh không có hạn cuối của chị râu, nói không chừng ngược lại lại đi gây rối người ta mới đúng.
Lãnh địa của đàn sư tử này rất lớn, lớn hơn
rất nhiều lãnh địa của con sư tử đực cùng rống với Mông Khác lúc trước,
nhưng mà, lại hơi cằn cỗi chút. Mông Khác đi săn thú gia tăng độ khó rất nhiều, lại không dám đi xa, trong vòng một tiếng nhất định sẽ quay lại, lương thực trữ tồn trong tay Chu Khang càng ngày càng thiếu.
Lúc xuất phát có ba chậu gạo, giờ mới chưa đi hết một phần ba quãng
đường, cũng đã ăn hết một chậu gạo tràn đầy, điều này cũng có nghĩa là
có tám, chín mươi phần trăm khả năng đường về không có gạo ăn. May mà
bắp ngô và khoai tây là không giới hạn, chỉ cần cậu còn dị năng thì sẽ
không phải chịu đói. May mắn không phải Mông Khác một mình đi ra. Tuy
nói một mình hắn đi sẽ an toàn rất nhiều, nhưng cũng phải chịu rất nhiều gian khổ, đói bụng, khát nước, những điều này cũng chẳng khá hơn bao
nhiêu so với việc bị dã thú uy hiếp.
Dù sao thì Mông Khác cũng
đã sinh hoạt rất lâu tại mảnh đại lục hoang dã này, nên đều có thể phát
hiện nguy hiểm tiềm ẩn mà sớm tránh đi. Như vậy hai người an toàn rất
nhiều, bù lại thì hành trình cũng bị kéo dài ra.
Thời điểm đi
vào một hẻm núi nhỏ, Mông Khác thả lỏng cả người. Nơi này là lãnh địa
của báo săn, hơn nữa còn quen biết với Mông Khác, năm ngoái một người
một báo còn đánh một trận. Nghe đâu đánh rất hả hê, Mông tiểu tướng quân không dùng kiếm, tay không đánh cho con mèo to xác kia nhừ tử. Nếu
không phải lúc đó hắn vừa mới đổi váy da báo, nói không chắc con báo kia phải cống ra da của nó.
Mông tiểu tướng quân, quá là hung tàn!
Chu Khang mặt 囧囧 mà nhìn cách đó không xa có cái đuôi vàng rực rỡ thõng xuống từ trên cây, đều muốn thay con báo khóc than nha. Đều nói gan con báo, nhưng nếu báo nhỏ bị dọa sợ vỡ mật thì sao đây?
Mông Khác cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Cái đuôi vàng rực kia lập tức thu lại rồi, trốn cho thật kỹ. Thế nhưng, lá cây không nên rung lợi hại như thế có được hay không!
Chu Khang nhìn váy da báo quấn bên hông Mông tiểu tướng quân, lại quay đầu rất đồng tình nhìn nơi con báo ẩn nấp.
"Em thích?" Mông Khác hỏi.
Chu Khác ngơ ngác gật đầu.
"Làm cho em một cái." Mông Khác xoay người muốn đi sang bên kia.
Lá cây rung càng kịch liệt hơn.
Chu Khang vội vàng kéo người lại, thành khẩn nói: "Tôi chỉ thích cái váy trên người anh thôi."
Nói xong hận không thể vả mõm mình một cái. Bởi vì Mông tướng quân đã
bắt đầu để tay lên cạp muốn tụt ra cái váy da báo rồi. Nếu như cởi ra,
thì bên trên cũng chỉ còn một cái quần tứ giác màu đen chật căng thôi –
không cần quá sành điệu như thế a Tướng quân, ngài cũng không phải người mẫu nam!
Mông Khác dừng động tác lại, "Được" một tiếng rồi nắm tay Chu Khang tiếp tục đi về phía trước.
Đi ra thật xa, Chu Khang quay đầu lại liếc mắt nhìn, lá cây vẫn còn đang run run run, run run run.
Ánh mắt con báo hoa này rất tinh tế, lãnh địa màu mỡ, không thiếu ăn
không thiếu uống. Trong khe núi có một con suối rất cạn, nhưng không bị
khô, chỉ là địa thế hiểm trở không thích hợp nghịch nước, nhưng tại chỗ
cuối con suối có một ao nhỏ ba mét vuông tụ nước lại.
Có núi có
nước có con mồi, một địa phương tốt như thế Mông tướng quân lại không
chiếm cho mình, khiến Chu Khang phải nghĩ nhiều hơn. Bọn cậu ở lại núi
đá, chẳng lẽ là do nơi đó có ý nghĩa đặc thù gì, ví dụ như là địa phương lần đầu tới mảnh đất này?
Chu Khang còn nhớ rõ chỗ mà mình rơi
xuống, có một thân cây cao, gần đó là đàn linh cẩu. Tuy tổng thể địa
hình còn nhớ, nhưng nếu Mông Khác không đem cậu đi thì cậu chắc chắn sẽ
không tìm được. Thảo nguyên mênh mông, thật muốn biết Mông tướng quân là dùng cách nào để phán đoán phương hướng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT