Bốn người ngồi xuống phòng khách, Kim thị ngồi chính giữa, Kim Jaejoong ngồi bên trái bà, Jung Yunho ngồi bên trái Kim Jaejoong, vậy nên Shim Changmin ngồi bên phải Kim thị.
Kim thị thấy cách ngồi như vậy trong lòng sợ Jung Yunho mất hứng, lên tiếng: “Hôm nay chúng ta chỉ là gia yến, không cần phải để ý cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi cứ tùy ý đi.”
Shim Changmin tiếp lời, cười nói: “Changmin từ trước tới nay nào có câu lệ, chỉ sợ hoàng huynh trách cứ Changmin ngông cuồng bất kham thôi!”
“A.” Jung Yunho khinh thường cười lạnh một tiếng, “Hoàng huynh nào có nhỏ mọn như vậy, chỉ là có lúc trưởng bối là trưởng bối, quân thần là quân thần, kính xin Vương đệ đừng đánh mất cấp bậc lễ nghĩa!” Jung Yunho bóng gió nhắc nhở hắn: Kim Jaejoong là hoàng cữu phụ của ngươi, ta là Hoàng thượng, ngươi đừng có vọng tưởng!
Shim Changmin cũng không yếu thế, cười nói: “Đúng vậy a, trưởng bối là trưởng bối, chúng ta thân là hậu bối thì phải làm tròn bổn phận hậu bối, hoàng cữu phụ, người bảo có đúng không?” Ý là, ngươi cũng đừng quên, Kim Jaejoong cũng là hoàng thúc phụ của ngươi!
Kim Jaejoong đang ăn món mì khai vị, thuận miệng đáp một câu “Đúng vậy a”, tuy Jung Yunho biết rõ cậu chỉ thuận miệng nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không vui.
Kim thị nhìn cảnh đấu võ mồm người tới ta đi này không khỏi thở dài, một đứa là con trai, một đứa là cháu trai, một đứa là cháu ngoại, bà biết bênh ai! Vì vậy bà cười nói: “Rượu mơ nhưỡng từ mùa mưa giờ chắc có thể uống rồi, chúng ta thử chút xem sao?”
“Hoàng tổ mẫu nói vậy thì nghe theo Hoàng tổ mẫu thôi.” Jung Yunho nể bà, cười nói.
“Ta cũng muốn uống rượu mơ!” Kim Jaejoong tựa hồ nghe thấy cái gì thú vị, ngẩng đầu mong mỏi nhìn Jung Yunho.
Jung Yunho sờ sờ tay cậu: “Hoàng thúc phụ chỉ được uống một chút thôi, vạn nhất say thì không ổn đâu.” Trên thực tế, hiện tại hắn càng hi vọng Kim Jaejoong say, vậy sẽ không đi chơi với Shim Changmin được nữa. Hắn mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hai người kia cùng nhau cười cười nói nói liền khống chế không nổi muốn nổi giận.
“Thái Hoàng Thái Hậu, rượu mơ đây ạ.” Joo Ji Hyo đặt một vò rượu mơ đã mở ra lên bàn, sau đó lần lượt châm rượu cho từng người.
Kim Jaejoong nghịch ngợm, vừa đổ ra đã uống một hơi hết bát, cuối cùng còn lè lưỡi kêu cay: “Khụ khụ… Cay chết rồi, thật là khó chịu…”
Vị tổ tông vừa gặp chuyện, tất cả mọi người liền luống cuống tay chân, Jung Yunho một tay giúp cậu thuận khí, một tay lau giọt nước bên khóe miệng cậu: “Sao vậy, sao người uống vội như vậy làm gì, có ai tranh với người đâu!”
Kim thị vội vàng tiếp ly nước mật ong từ tay thị nữ đưa qua: “Jae Jae, không sao chứ, uống chút mật ong đi, đều tại mẫu hậu không tốt, bày ra rượu mơ làm gì.”
Mà Shim Changmin ở một bên sống chết mặc bay, còn dùng quạt che khóe miệng rõ ràng đang cong lên của mình.
Một phen như vậy, chuyện rượu mơ cũng bị để qua một bên, Jung Yunho sai người mang tô canh tới cho Kim Jaejoong, sau đó gắp thức ăn đưa đến trước mặt cậu: “Hoàng thúc phụ, ăn đi.”
“Ân.” Kim Jaejoong nở một nụ cười rực rỡ với Jung Yunho, sau đó nói với Shim Changmin đối diện: “Changmin, ngươi ăn đi, đây là cháo gạch cua mà Jaejoong thích nhất.” Nói xong gọi Bích Nhi múc thêm một chén cháo cho hắn.
Shim Changmin vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, cũng không nhìn chén cháo kia, chỉ thuận miệng đáp, “Ân, sanh nhi tạ ơn Hoàng cữu phụ.”
(Sanh nhi: Cháu trai – Con của chị hoặc em gái)
Kim thị nhìn Shim Changmin, cũng nở nụ cười hàm súc, chỉ có Jung Yunho chuyên tâm lọc cá vốn không hề có xương cho Jaejoong là không để ý, bởi vì chỉ có mình hắn không biết rằng Shim Changmin căn bản bị dị ứng với gạch cua.
Cơm nước xong xuôi, Kim Jaejoong vì uống rượu mà hai má đỏ ứng, con ngươi long lanh tựa hồ sắp rơi nước, Jung Yunho thấy vậy lòng run lên một cái.
Kim Jaejoong đi qua kéo kéo ống tay Shim Changmin: “Changmin Changmin, ngươi đi chơi với ta, đi chơi với ta.”
Jung Yunho sợ Kim Jaejoong như vậy sẽ xảy ra chuyện, lại càng không muốn để hai người ở riêng với nhau: “Changmin, trẫm có việc muốn thương lượng với ngươi, ngươi đi với trẫm.” Chiêu này gọi là cá chết lưới rách, ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mơ tưởng.
Vừa dứt lời, Vệ Tẫn Trung liền bước vào: “Tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, Min Quận vương, Nhuận Vương gia, Hoàng thượng, Binh bộ Thượng thư Trần Hoán Nghĩa Trần đại nhân có việc bẩm báo, đang ở Phong Dân điện trờ truyền triệu.”
“Trẫm sẽ đi ngay.” Jung Yunho cũng không biết làm cách nào, đành phải dặn dò Kim Jaejoong: “Hoàng thúc phụ, nửa canh giờ sau, Yunnie đến chỗ Hoàng tổ mẫu đón người.” Cho cậu hạn định địa điểm cùng thời gian, đây là cách duy nhất để Jung Yunho an tâm.
“Đi thôi đi thôi Yunnie, quốc sự quan trọng hơn.” Kim Jaejoong ra vẻ ước gì hắn đi nhanh lên, phất phất tay.
Kim thị cũng nói: “Yunnie ngươi đi đi, ta lưu lại Jae Jae nói mấy lời.”
Jung Yunho gật gật đầu, quay người rời đi.
“Nô tài cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nô tài trong Phong Trữ cung quỳ đầy đất, Shim Changmin cũng hành lễ tượng trưng: “Thần đệ cung nghênh Hoàng thượng…”
Jung Yunho vừa đi, Shim Changmin liền nhịn không được nở nụ cười: “Ha ha ha ha ha… Hoàng tổ mẫu, người nhìn xem, một lọ giấm chua vừa đổ kìa… Ta thấy cả hoàng cung toàn mùi giấm thôi!”
Kim thị cười cười, liếc Kim Jaejoong một cái.
Kim Jaejoong ngồi một bên ăn hoa quả, lên giọng như đang tức giận: “Mẫu hậu, người xem Changmin kìa, sau lưng giễu cợt người ta, không có lễ phép gì cả, chẳng đáng cho người ta yêu quý!”
Shim Changmin cười lợi hại hơn: “Kim Jaejoong, ngươi đủ rồi đấy, cả ngày ép ta mở miệng một tiếng là Hoàng cữu phụ, hôm nay lại còn tự xưng Hoàng cữu phụ nữa!”
“Sao vậy? Ta vốn là Hoàng cữu phụ của ngươi mà!” Kim Jaejoong lúc này không còn mơ hồ chút nào, rõ ràng là có thù tất báo: “Hay là sanh nhi còn chưa ăn đủ gạch cua, muốn thêm một chén nữa?”
“Không, không, ta sợ ngươi còn không được sao? Hoàng cữu phụ!” Shim Changmin còn cố ý cường điệu ba chữ Hoàng cữu phụ, “Sanh nhi chỉ là muốn biết, ta suốt ngày lòng dạ hẹp hòi, động một chút lại làm đổ lọ giấm chua của Hoàng đế ca ca, vậy buổi tối đến cùng có làm gì Hoàng cữu phụ không?!”
“Này, Changmin!” Kim thị thấy Changmin nói rõ ràng như vậy, cười trách mắng một câu ngăn hắn lại.
“Hắn dám!” Kim Jaejoong đỏ mặt nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Kim Jaejoong từ nhỏ thiên tư thông minh, quỷ linh *** quái, nói cậu là si nhi, căn bản là chuyện không hề có khả năng xảy ra. Chỉ có điều lúc bé bị người hạ độc một lần, lo lắng bị hại lần nữa, mà khi đó cũng vì Thiên Túc Đế, bắt đầu giả làm si nhi —— Nếu như Kim Jaejoong thông minh lại diện mạo bất phàm, mặc dù đã theo họ khác nhưng vẫn sẽ có đại thần sợ cậu đoạt ngôi vị hoàng đế, tuy chính bản thân cậu hoàn toàn không có ý định này, nên vì đảm bảo an toàn cũng vì tránh gây phiền toái cho Thiên Túc Đế, cậu từ bảy tuổi đã bắt đầu giả bộ vô tri đơn thuần, Thiên Túc Đế tất nhiên cũng biết bởi vậy hết sức chiều chuộng cậu, thậm chí còn đối xử tốt hơn con mình.
Kim Jaejoong cũng thích cả ngày không lo việc gì, có Jung Yunho sủng ái, cậu cũng được vui vẻ thảnh thơi.
Lúc Jung Yunho trở lại, Kim Jaejoong đang đánh cờ với Shim Changmin, Kim thị ngồi một bên giúp Kim Jaejoong, thế cờ nhìn hiện thời khó phân thắng bại. Lúc này đến lượt Kim Jaejoong, cậu chống quai hàm nhìn như đang trầm tư suy nghĩ, Shim Changmin ngồi đối diện cười không nói gì.
Jung Yunho không nhìn được Kim Jaejoong bị bắt nạt, nhấc một viên cờ trắng đặt xuống: “Ở đây.”
Ai ngờ vừa đặt cờ xong, Kim Jaejoong liền kêu lên: “Ah! Jung Yunho!! Ngươi là tên đại hỗn đản, đừng có đi, đừng có đi!!!”
Shim Changmin phụt một tiếng bật cười: “Hoàng cữu phụ, ngươi thua, mời sanh nhi ăn thôi! Ta muốn ăn sủi cảo chưng với tôm bóc vỏ ngâm đường!”
Jung Yunho mặt tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng là Shim Changmin thua mới đúng a, tại sao lại là Kim Jaejoong thua?
Lúc này Kim thị mở miệng: “Yunnie, ngươi không biết đó thôi, cờ của Jaejoong là cờ đen, bọn họ chơi không phải tìm cách làm cho đối phương thua mà là làm cho đối phương thắng!”
Jung Yunho giờ mới hiểu ra, ảo não, mà Kim Jaejoong đã kêu la: “Không tính không tính, vừa rồi không phải bổn vương đi, bổn vương muốn chơi lại!” Sau đó cau mày nói với Jung Yunho: “Ngươi đừng xen vào, ta muốn tự mình đi!” Trong thiện hạ người dám nói vậy với Jung Yunho đoán chừng chỉ có mình Kim Jaejoong.
“Hử, Hoàng cữu phụ, ngươi chẳng biết tính toán gì cả, Hoàng thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, ngài đi sao có thể không tính? Chẳng lẽ là nói không giữ lời?” Shim Changmin công khai đẩy vấn đề khó giải quyết cho hai người.
Kim Jaejoong bĩu môi nhìn nhìn Jung Yunho, thất bại nói: “Thôi được rồi, ta thua thì thua.”
Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong, biết cậu ủy khuất, vung tay nói: “Min Quận vương, bữa này trẫm mời, bảo Ngự thiện phòng không được bạc đãi Quận vương.”
Vệ Tẫn Trung đứng cạnh vội vàng tuân lệnh.
Kim Jaejoong thấy thế, quấn lấy người Jung Yunho: “Yunnie, ngươi hại ta thua, cho nên ngươi phải cõng ta. Ta mệt, chúng ta trở về đi!”
“Dạ dạ, trẫm cõng ngươi.” Jung Yunho đụng tới chuyện liên quan đến Kim Jaejoong là ngay lập tức ngoan ngoãn, ngồi xổm xuống cõng Kim Jaejoong.
“Hoàng tổ mẫu, chúng ta cáo lui trước.” Jung Yunho cõng Kim Jaejoong trên lưng, đứng dậy cáo từ.
“Mẫu hậu, Changmin, chúng ta đi nha.” Kim Jaejoong nằm trên lưng Jung Yunho, cười tủm tỉm phất tay với hai người sau lưng.
“Cung nghênh Hoàng thượng, Nhuận Vương gia.”
Jung Yunho cõng Kim Jaejoong đến Phong Tự điện, để cậu nằm xuống giường: “Jaejoong à, sao hôm nay lại nhận mình thua? Sợ ta bị người nói rằng không giữ lời sao?”
Kim Jaejoong trợn tròn mắt nhìn Jung Yunho, gật gật đầu: “Yunnie là Hoàng thượng, không thể nói không giữ lời.”
Jung Yunho sờ sờ tóc Kim Jaejoong, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Sau đó hắn cởi giày nằm bên người Kim Jaejoong: “Jaejoong, thích Changmin hay thích Yunnie?”
Kim Jaejoong xấu hổ, mặt đỏ hồng, ôm cổ Jung Yunho nói: “Thích Changmin, nhưng Yunnie là người quan trọng nhất trong lòng Jaejoong.”
Jung Yunho nghe cậu nói, cao hứng hôn lên đôi môi đỏ hồng của Kim Jaejoong. Đầu lưỡi gấp gáp đụng vào cặp môi đỏ mọng phấn nộn, tùy ý liếm láp, Kim Jaejoong cảm thấy ngứa ngáy, há miệng ra khiến lưỡi tiến quấn thần tốc, hai cánh tay ôm chặt cổ Jung Yunho.
Jung Yunho thỏa thích hôn Kim Jaejoong, tay cũng không an phận sờ soạng phần đùi.
Tay rất có kĩ xảo dịch từng chút, Kim Jaejoong run rẩy một hồi. Jung Yunho cứ tối đến lại làm chuyện này với cậu nhưng dù có bao nhiêu lần, cậu vẫn mẫn cảm như vậy:
“A… Yunnie…”
Nghe được tiếng a, Jung Yunho hận không thể ngay lập tức muốn Kim Jaejoong, nhưng lý trí đã ngăn cản hắn, hắn chỉ vuốt ve làn da nõn nà mịn màng của Kim Jaejoong, tìm kiếm chút an ủi.
“Yunnie… Hoàng thượng, thỉnh tự trọng…” Kim Jaejoong thở gấp ngăn cản Jung Yunho, Jung Yunho thối tha, ngươi có phản ứng chẳng lẽ ta không có sao?! Cậu leo lên người Jung Yunho, tỉ mỉ nhìn Jung Yunho: “Yunnie… Mỗi lần ngươi sờ của ta, ta đều cảm thấy thật kỳ quái.”
“Kỳ quái ở đâu?” Jung Yunho cười mà như không cười nhìn cậu, liệu đây có phải là một cơ hội tốt không?
“Nóng lắm… Thật muốn ôm Yunho mãi…” Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, ánh mắt rất chân thành.
Jung Yunho cười ha hả vỗ vỗ đầu Kim Jaejoong: “Điều này cho thấy Jaejoong yêu Yunho nha.”
“Nhưng mà, Jaejoong không muốn ôm mẫu hậu và hoàng huynh như vậy.” Kim Jaejoong rất thành thật chỉ ra vấn đề.
Jung Yunho nghĩ nghĩ, nói: “Bởi vì ngươi không muốn làm thê tử phụ hoàng ta cùng Hoàng tổ mẫu, nhưng ngươi muốn làm thê tử Yunho không?”
“Thê tử?” Kim Jaejoong tỏ vẻ không hiểu.
“Đúng vậy, trở thành thê tử của Yunho, Yunho chỉ có thể đối tốt với một mình ngươi, chuyện ban nãy cũng chỉ có thể làm với một mình ngươi, cả đời cũng chỉ có thể ngủ cùng ngươi, làm một vài chuyện thú vị…” Yunho giải thích.
Kim Jaejoong đảo tròn mắt: “Giống hoàng huynh và hoàng tẩu sao?”
Jung Yunho trịnh trọng gật đầu.
“Ah, ta hiểu rồi.” Jaejoong đưa tay đặt lên miệng Jung Yunho, hai mắt tràn đầy thâm tình nhìn Jung Yunho: “Vì Jaejoong yêu Yunho rồi, cho nên Jaejoong muốn làm thê tử Yunho, nên Jaejoong chỉ có thể đối tốt với Yunho, Yunho cũng chỉ có thể đối tốt với Jaejoong, phải không?”
“Đúng, thật thông minh.” Jung Yunho đáy lòng khẽ động tình, xoay người đặt Kim Jaejoong dưới thân, xâm chiếm cặp môi đỏ mọng khiến hắn không ngừng ham muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT