Lâm Miên tới cửa hàng chưa được bao lâu thì nhận được một bó hồng trắng được gói tinh tế, vừa nhìn đã biết là rất đắt. Cậu lấy mấy chiếc thẻ nhỏ kẹp trong hoa ra đọc, trên đó viết —— Anh có may mắn được xem mặt trời mọc cùng em không?
Ký tên: Lý.
Nhân viên cửa hàng hóng hớt ra xem bị Lâm Miên đuổi đi, mặc dù cậu không thích kiểu theo đuổi giả tạo này lắm nhưng cậu vẫn cảm thấy rất hãnh diện. Vậy nên cậu đặt bó hoa hồng vào một nơi dễ thấy, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Viên, hỏi anh có ý gì.
“Ý trên mặt chữ.” Lý Viên trả lời rất nhanh: “Chúng ta đi leo núi vào ngày kia, nếu em thấy mệt thì có thể đi cáp treo để xem mặt trời mọc.”
Lâm Miên nghĩ rằng hoa cũng đã nhận rồi, không nên từ chối yêu cầu của người ta nên cậu đồng ý.
Lúc trước, hơn nửa quãng thời gian khi còn sống với Tạ Đình của cậu đều là ở trong nhà. Chưa nói tới mặt trời mọc, chỉ là tặng hoa cho cậu vào ngày sinh nhật năm ngoái thôi mà Tạ Đình cũng để trợ lý đưa tới, không có thành ý một chút nào. Lâm Miên không có tế bào lãng mạn nhưng cậu lại là một người rảnh rỗi, luôn muốn thử những việc chưa bao giờ động tới.
Lâm Miên vùi mặt xem phim trong cửa hàng đồ ngọt, đến khi buồn ngủ thì cậu nằm sấp trên bàn ngủ luôn. Không biết đã ngủ được bao lâu, nhưng lúc cậu tỉnh dậy thì Tạ Đình đã ngồi đối diện với cậu, hắn nhíu lông mày nhìn tin nhắn trên điện thoại, chắc là do bên kia trả lời không hợp ý hắn. Tạ Đình hơi bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn, Lâm Miên lén nhìn hắn, cảm thấy dù có ngắm khuôn mặt này bao nhiêu lần nữa cũng không chán.
Tạ Đình cũng nhận ra cậu đã tỉnh, nhanh chóng tắt điện thoại. Thấy ánh mắt si mê của Lâm Miên thì hắn đắc ý nhếch môi rồi nhắc nhở: “Lau nước miếng của em đi.”
Lâm Miên định giơ tay lên lau, nhưng vì cánh tay bị gối quá lâu nên cả hai tay đều tê không chịu được, thậm chí còn hơi đau. Cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng, đến cả cổ cũng không thẳng lại được. Tạ Đình thấy thế, tặc lưỡi đứng dậy vòng sang cạnh cậu, dùng đôi bàn tay ấm áp trùm lên gáy cậu xoa xoa với lực vừa phải, giọng nói ôn nhu hiếm thấy: “Lần sau nếu buồn ngủ thì phải về nhà ngủ, không phải nằm úp sấp như vậy thì em sẽ tự làm mình khó chịu sao?"
Tay nghề của Tạ Đình rất tốt, làm Lâm Miên thoải mái kêu hừ hừ, bởi vì cậu mới ngủ dậy nên lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi, nghe cứ giống như là đang làm nũng: “Tay em tê.”
Tạ Đình nhìn cậu, sau đó cầm tay cậu, thuận thế đè lên, lúc này hắn hơi rũ đầu, trông rất chăm chú. Nhưng ở góc nhìn của Lâm Miên, cậu chỉ thấy đôi lông mi cong vểnh cùng với sống mũi cao, cậu nuốt nước bọt một cái, không nhịn được hôn lên mũi hắn.
Tuy cửa hàng không có nhiều khách, cậu cũng ngồi xa, nhưng việc làm động tác thân mật như vậy ở nơi công cộng đúng là hơi bạo, cậu hôn bất ngờ làm Tạ Đình hết hồn, không hiểu gì giương mắt nghi vấn. Lâm Miên vươn cổ, ánh mắt mơ hồ tỏ ra đây là chuyện đương nhiên: “Nhìn cái gì, kim chủ muốn hôn anh khi nào thì sẽ hôn anh khi đó.”
Tạ Đình không nhịn được cười, hắn nhìn trái nhìn phải, rồi cũng chẳng quan tâm có ai ở đây không, cấp tốc nắm cằm Lâm Miên, hôn một cái lên môi cậu, còn ám muội nháy mắt mấy cái: “Lần sau muốn hôn thì hôn ở đây.”
Đồ ngọt ăn lúc sáng sớm vẫn chưa tiêu hay sao mà không khí ở đây lại ngọt tới như thế chứ...
Hóa ra Tạ Đình mới ăn đồ ngọt, Lâm Miên cảm giác cậu đang ngâm mình trong bồn nước trái cây sủi bọt, cả người đều ùng ục ùng ục bay lên.
Tới lúc cả tay và cổ Lâm Miên đều không tê nữa thì cậu mới nhớ tới việc hỏi tại sao Tạ Đình lại rảnh rỗi tới đây.
Tạ Đình nhìn cậu, còn không phải là sợ em bị tình nhân dụ chạy mất hay sao, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Tới để phục vụ ông chủ Lâm."
Lâm Miên cố ý xuyên tạc ý của anh: “Hay là anh nghiện làm việc nhà luôn rồi? Em vẫn chưa cọ nhà vệ sinh đâu.”
Tạ Đình đẩy nhẹ trán cậu: “Đừng khua môi múa mép với tôi, hiếm lắm mới có ngày rảnh, tôi đưa em đi ăn tôm hùm.”
Lâm Miên vừa nghe thấy hải sản tươi đã sáng mắt, kích động hơn cả lúc thấy mấy anh đẹp trai, cậu lập tức kéo tay Tạ Đình đòi đi.
Sau khi ăn xong cơm tối, hai người đi dạo xung quanh để tiêu thực. Bây giờ Lâm Miên đang rất vui vẻ, bỗng nhiên cậu lại nhớ tới chuyện mình đồng ý đi ngắm mặt trời mọc với Lý Viên, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Tạ Đình thấy cậu muốn nói lại thôi, theo bản năng ngửi được mùi vị cỏ xanh, hắn híp mắt: “Có phải em lại lừa tôi cái gì không?”
Lâm Miên sờ mũi một cái, nhảy xa ba mét: “Em nói rồi thì anh không được giận nhé.”
Tạ Đình cảm nhận được gì đó: “Đừng nói với tôi là có liên quan tới Lý Viên.”
Lâm Miên cảm thấy Tạ Đình có tiềm năng chuyển sang nghề tiên tri, nhếch miệng cười, ra vẻ nói: “Anh ấy tặng em một bó hoa lớn, em đặt trong cửa hàng. Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nói chung là em cũng không thể từ chối yêu cầu của anh ấy được.”
“Em đồng ý cái gì với cậu ta?”
"Ngắm mặt trời mọc."
Vừa nói ra mặt Tạ Đình đã thối ngay lập tức. Ngắm mặt trời mọc, cả bốn chữ đều ám muội, hắn bước hai ba bước lại gần, nói rất khí phách: “Tôi cũng đi.”
Lâm Miên thốt lên: “Làm gì có chuyện ba người ngắm mặt trời mọc cùng nhau?”
"Tôi nói có là có."
Trong lòng Lâm Miên nghĩ, vậy đến lúc đó tôi phải hôn môi với ai? Cơ hội này thiệt là tốt, nếu như có cả Tạ Đình, cả ba người thật ra cũng không phải không được... Thôi, cậu sợ Tạ Đình sẽ đánh nhau với Lý Viên mất. Đến lúc đó cái tin khó coi này sẽ lên thời sự luôn đó.
“Hai người đàn ông vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau trong khu vực danh lam thắng cảnh? Kính mời quý vị xem kiến giải(2) hôm nay.”
(2)Kiến giải: nghĩa ở đây giống như giải thích, ý kiến, lý giải. Đặt kiến giải vì editor cảm thấy từ này đọc nghe khá thời sự =))
Lâm Miên cũng không muốn bị gạch đá, xuất hiện trên kênh tin tức CCTV.
“Nếu không...” Lâm Miên cân nhắc: “Em đi với anh ta trước, rồi lại đi với anh sau.”
Vẹn toàn cả đôi bên, không bỏ rơi ai cả.
“Sao em không nói rằng em lên giường với tôi trước, xong rồi lại lên giường với cậu ta luôn đi?" Tạ Đình ngoài cười nhưng trong không cười.
Lâm Miên nói thầm, cũng không phải là không được, rồi vội vàng cản Tạ Đình trước khi anh nổi giận: “Rốt cuộc em là kim chủ hay anh là kim chủ, sao anh yêu cầu lắm vậy.”
Tiểu tình nhân không nghe lời phải đá sớm.
“Lúc trước tôi cũng không có ra ngoài tìm người khác, em tự tỉnh táo lại đi.”
Hắn đã từng nghiên cứu đạo đức của người đàn ông, giữ mình trong sạch vẫn luôn là bản năng của một học viên xuất sắc.
Lâm Miên nghĩ kỹ một chút, không sợ chết phản bác: “Nhưng chỉ có cơ thể anh là ở cạnh em, còn tâm trí anh lại đặt vào người khác.”
Câu nói chua xót này của cậu làm Tạ Đình nghẹn lại. Hắn quan sát vẻ mặt Lâm Miên, không biết cậu có khổ sở hay không, nhưng mà bản thân hắn lại cảm thấy rất khó chịu. Cả nửa ngày sau, hắn mới ôm Lâm Miên vào trong lồng ngực của mình, trịnh trọng nói: “Sẽ không như vậy nữa đâu, về sau cũng sẽ không. Người thuộc về em, trái tim cũng thuộc về em.”
Lâm Miên rất muốn hỏi, có phải tiền cũng là của em không? Nhưng cho dù không đề cập tới tiền thì ngay lúc này cậu cũng hạnh phúc một cách khó hiểu. Lâm Miên ôm lại Tạ Đình, mềm giọng nói: “Em có thể đưa anh đi cùng, nhưng anh phải nghe lời em, không được làm mất mặt em.”
“Vẻ ngoài của tôi rất mất mặt à?” Tạ Đình dở khóc dở cười.
Là em sợ anh đánh nhau với Lý Viên được chưa?
Lâm Miên ôm chặt cổ Tạ Đình thì nghe thấy câu hỏi của hắn: “Em thích hoa lắm à?”
Cậu thuận miệng đáp: “Rất thích.”
Đồ đẹp thì ai mà chả thích.
Tạ Đình suy tư, ôm Lâm Miên trong tay về nhà.
Ngày hôm sau, lúc ở cửa hàng đồ ngọt Lâm Miên nhận được một cuộc gọi từ số lạ yêu cầu cậu xuống tầng, tới nơi cậu thấy một chiếc xe tải có đủ loại hoa trước mặt mình.
Trên thẻ viết —— tôi đưa nhiều hơn cậu ta, tôi có thắng không?
Bây giờ Lâm Miên mới nhận ra Tạ Đình rất trẻ con, hỏi anh trai giao hàng giá tiền của chiếc xe tải hoa này.
“Không nhiều, chỉ 50 ngàn(1) thôi.”
(1) 50.000 NDT ~ 167.051.000 VND
Lâm Miên nắm chặt tấm thẻ, nụ cười trở nên cứng ngắc.
Cậu gửi tin nhắn cho Tạ Đình: “50 ngàn tệ có thể mua biết bao nhiêu hải sản tươi, anh không tính trong lòng à, phá gia chi tử!”
Cậu sáng mắt thương lượng với tài xế: “Ngài bán lại hộ tôi chỗ hoa này đi, tôi sẽ chia cho ngài ba phần mười.”
—— chẳng có gì lạ cả, thiên tài Lâm Miên chỉ là kiếm chút tiền thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT