Cái ôm này lâu hơn tất cả các lần trước, lâu đến mức Lục Tự hoài nghi có phải em ấy đã ngủ rồi dùng mình làm gối ôm không.

Thức ăn trên bàn cũng đã sắp nguội, trong bếp vẫn còn canh. Lục Tự cũng rất hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật như thế này nhưng không thể lãng phí bữa tối vất vả lắm mới làm xong được.

Anh nâng tay lên lại do dự hạ xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nam, tình cảm của anh ổn rồi, đi ăn cơm đã nhé?”

Tiêu Nam nghe thế đỏ bừng mặt, tình cảm không tốt gì đó đều là nói mò. Chẳng qua cậu muốn lấy cớ thân mật mà thôi.

Cùng người mình thích ở thân mật luôn dễ quên mất thời gian. Cậu thích nhất là ôm Lục Tự, ở đây mùa thu thường se se lạnh, có cái gì mà không giải quyết được bằng một cái ôm ấm áp chứ?

Đối với Tiêu Nam mà nói, một nay thật sự là một ngày tuyệt vời đáng để ghi nhớ. Buổi sáng thì người mình thích đưa mình đi làm lần đầu, ở công ty lại gặp được vị sư phụ vô cùng thú vị, rồi sau khi về đến nhà lại có một người tuyệt vời đã chuẩn bị xong cơm canh và đang chờ mình.

Trong khoảnh khắc này Tiêu Nam thật muốn cứ như vậy đến trời cùng đất tận.

***

Phạm vi công tác của Đường Diệu rất rộng. Ngày hôm sau Tiêu Nam theo ông đi khảo sát thực tế. Một khu đất hoang ở rìa vành đai bốn phía Nam chuẩn bị xây dựng một khu biệt thự. 

Tiêu Nam đi theo chạy đông chạy tây cũng mở mang được kiến thức. Chỉ là hôm nào cũng đi sớm về muộn.

Thật ra cuộc sống bận rộn cũng tốt lắm, nhưng Lục Tự không vui nổi.

Tại sao bây giờ cậu nhóc còn bận hơn cả mình? Không so sánh sẽ không có đau thương, so ra rồi mới thấy mình rảnh quá.

Lục Tự lắc lắc đầu. Sách mới cũng chưa bắt đầu viết, đơn đặt cũng không nhiều. Đúng là mình rảnh thật, rảnh đến nỗi nghĩ vớ nghĩ vẩn.

Cứ như thế nửa tháng trôi qua, cho đến khi trước sinh nhật Lục Tự một ngày.

Tiêu Nam đang bới cơm trong bát bất chợt ngẩng đầu. Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lục Tự, “Anh Lục, ngày mai em xin nghỉ đó.”

“Thật——” Lục Tự vui lắm nhưng lại cảm thấy mình lố quá, gắng gượng chữa cháy: “Sao thế? Công việc mệt quá à? Nếu không muốn thì không đi nữa.”

“Không phải mệt. VÌ làm việc nửa tháng rồi, sự phụ cho em nghỉ một ngày thư giãn.”

Nhưng thực ra là cậu cố tình xin nghỉ. Sinh nhật của Lục Tự, cậu muốn dành trọn một ngày cho người mình thích. Vì vậy cậu mới nói dối.

Mà trong mắt Lục Tự lại thành Đường Diệu mượn danh sư phụ đi chèn ép học trò. Còn giả mù sa mưa để cho em ấy nghỉ ngơi một ngày.

Thật sự là… Bảo bối trong mắt anh sao lại bị người khác đổi xử như vậy chứ?!

Trừ việc ngày mai là sinh nhật anh ra, Lục Tự cũng đã lọc gần hết khả năng rồi.

Ngày hôm sau Lục Tự cứ như bình thường đến văn phòng. Còn Tiêu Nam ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.

Khoảng hơn một giờ sau khi Lục Tự ra khỏi nhà, Cao Chú xách túi to túi nhỏ đến gõ cửa.

Hai người bọn họ đã sớm lên một kế hoạch gần như hoàn hảo. Cũng đánh cược rằng Lục Tự đã quên mất sinh nhật của mình.

Hai giờ sau phòng khách đã hoàn toàn đổi mới.  Những quả bóng bay rực rỡ nhiều màu nhiều kiểu ở khắp phòng, xấp giấy tờ bản vẽ để trên bàn trà được cất sang chỗ khác và thay vào đó là một bức tranh sơn dầu.

Lạc khoản —— Lộ Lập Đình.

Trong phòng bến thức ăn chất đầy trên kệ bếp kia sẽ được dùng để làm thành một bàn những món mừng sinh nhật.

Ai ngờ giữa chừng lại xảy ra sự cố, nhà hết ga. Món đầu tiên mới chín được một nửa.

Bất đắc dĩ Tiêu Nam không còn cách nào khác là gọi cho công ty ga để họ đến thay bình.

Không quan trọng, kế hoạch A thất bại thì còn kế hoạch B.

Chờ đến lúc Lục Tự về tới nhà, đầu tiên là bị cảnh tượng trong phòng khách làm hết hồn. Rồi sau đó Tiêu Nam và Cao Chú bưng bánh ngọt từ phòng ngủ đi ra hát chúc mừng sinh nhật. 

Lục Tự ngây ra tại chỗ. Mãi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Thấy hai người trước mặt này anh bỗng như biết được lý do Tiêu Nam xin nghỉ.

Mà sau khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu trên bàn kia rốt cuộc cũng không nén được xúc động.

Lạc khoản kia anh đã được thấy qua trên báo mấy năm trước.

Đó là bức tranh mà ông Lộ đưa cho Lục Tự ba năm trước. Nhưng cho tới hôm nay nó mới thực sự xuất hiện trước mặt Lục Tự.

Nhân viên thay ga đến muộn. Mấy người họ cũng không chờ thêm, ăn bánh ngọt và gọi đồ ăn bên ngoài. Sau đó thì cùng nhau xem phim.

Đến bữa tối, trời cũng đã đen huyền.

Cao Chú mang theo một chai rượu vang, kêu rằng sẽ cho Lục Tự một ngày sinh nhật lãng mạn nhất.

Lục Tự cười một tiếng nhận lấy ly rượu. Lại đổi ly vang trước mặt Tiêu Nam thành nước trái cây.

Tiêu Nam ngờ vực, liêm liếm môi: “Anh Lục, em cũng muốn uống.”

Lục Tự lắc đầu: “Không được.”

Không vì gì hết, trong mắt Lục Tự Tiêu Nam vẫn là một cậu nhóc.

Cao Chú ở một bên thấy hết thảy, nhưng kiên quyết chỉ làm người đứng xem.

Cơm nước gần xong thì đột nhiên Cao Chú nhận được một cuộc điện thoại mà vội vã buông bát đũa rời đi. 

Chỉ còn lại hai người tiếp tục giải quyết thức ăn trên bàn.

Ăn xong bữa cơm Tiêu Nam bảo Lục Tự cứ ngồi ở ghế sô pha còn mình thì chạy vào phòng ngủ. Lục Tự không nhịn được uống nốt chỗ rượu vang còn lại, chất lỏng màu đỏ chảy qua cổ họng mang đến cảm giác lành lạnh.

Trước kia anh chưa bao giờ uống rượu như vậy, trong thoáng chốc có chút choáng váng, anh loay hoay rồi ngồi xuống ghế sô pha. Qua mấy phút anh thấy Tiêu Nam hai tay chắp sau lưng lắc lư đi ra, ngồi xuống bên người anh.

“Chúc mừng sinh nhật anh Lục.” hiếm thấy Tiêu Nam không cười rạng rỡ như mọi khi mà có chút thẹn thùng. Tựa như một trái lựu mới chín được một nửa khiến người ta muốn hái nhưng không đành lòng.

Trong tay cậu có cầm một hộp quà, trong đó là một phần tâm tư của cậu.

“Quà này… anh hãy mở lúc không có em nhé.”

Lục Tự cười nhận lấy hộp quà. Không nặng lắm, phía trên còn có một cái nơ bướm. Mặc dù rất muốn biết bên trong có cái gì nhưng anh vẫn quyết định thỏa mãn yêu cầu của Tiêu Nam, “Được, không bóc ra vội.”

Hộp quà được đặt trên bàn trà, dưới ánh đèn trông vô cùng đẹp mắt.

Không biết là nghĩ đến điều gì thú vị, Lục Tự đột nhiên nở nụ cười, rất ngắn mà cũng rất nhẹ. Nhưng Tiêu Nam lại thấy được, còn thấy rõ.

Lần đầu tiên cậu phát hiện Lục Tự có lúc cười như một đứa trẻ.

Đó cũng là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới.

Lục Tự nhìn dáng vẻ hơi ngây ra của Tiêu Nam mà nhẹ giọng bật cười, trêu ghẹo nói: “Người uống rượu là anh sao như em mới là người say vậy?” 

Tiêu Nam không lên tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tự.

Chỉ là mặt càng đỏ hơn, hai tai cũng nhuộm một màu hồng nhạt.

Lục Tự nhìn động tác và vẻ mặt của cậu, đột nhiên muốn tùy hứng một lần. Ý trêu chọc nổi lên anh chậm rãi ghé sát vào Tiêu Nam, một tay vươn qua khuôn mặt cậu xoa nhẹ vành tai. Anh khẽ cười thản nhiên hỏi: “Thật ra thì anh cũng hơi say rồi, em không sợ anh nhân cơ hội mà làm mấy chuyện không tốt với em ư?”

Tiêu Nam cảm nhận thân nhiệt Lục Tự, vành tai được chạm vào như bị lửa thiêu. Hơi nóng Lục Tự thở ra khiến cho cậu không dám nhúc nhích.

Lục Tự như vậy khác hoàn toàn với mọi khi. Anh ấy như hiểu được sự quyến rũ của mình, không hề che giấu mà tản về phía mình.

Tiêu Nam nuốt nước bọt, hơi thở bắt đầu không ổn định. Cậu muốn nói rằng anh sẽ không làm vậy đâu nhưng khi mở miệng ra lại thành: “Chuyện không tốt là chuyện gì cơ?”

Ngón tay Lục Tự rời khỏi vành tai Tiêu Nam, xoa xoa gò má của cậu. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của em ấy: “Giống như thế này.”

“Ơ?” Tiêu Nam không hiểu ngờ vực ngoảnh đầu nhưng không cẩn thận lại đối mặt với ánh mắt thâm thúy kia.

Lục Tự thấy mình như là cầm thú, nhìn vẻ mặt ngây thơ của đứa nhỏ mà nghĩ này nghĩ nọ.

Trầm mặc mấy giây anh nghiêng người về phía trước ngậm lấy môi Tiêu Nam.

Nụ hôn này rất nhẹ rất nhanh, giống như là khẽ chạm vào mây trắng, phảng phất hương rượu. Trừ môi chạm môi ra Lục Tự không có những hành động khác.

Hoặc giả là lo lắng đứa nhỏ sẽ bị sợ, vừa dừng nụ hôn lại anh cũng không buông cậu nhóc ra ngay. Bàn tay ban đầu vuốt ve gò má đứa nhỏ giờ phút này đang giữ sau gáy em ấy. Hai người cách nhau rất gần, Lục Tự quan sát vẻ mặt của cậu nhóc như muốn nhìn ra không kiên nhẫn hay chán ghét.

Tiêu Nam trợn tròn mắt, cậu không ngờ rằng Lục Tự sẽ hôn mình. Dù chỉ là chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến trái tim cậu đập rộn lên, không biết phản ứng thế nào.

Lục Tự cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cậu, “Sợ à?”

Hương rượu tràn ngập giữa hai người. Tiêu Nam chỉ thấy nóng đến hoảng hốt, giống như mình say thật rồi.

Cậu theo bản năng thoát khỏi giam cầm của Lục Tự, đứng dậy khỏi ghế sô pha, hoảng hốt đến nói không tròn lời, “Anh, anh Lục… Anh uống say rồi nên đi nghỉ trước đi. Em, em đi tắm.”

Dứt lời không đợi Lục Tự đáp lại Tiêu Nam đã vội vọt vào nhà tắm.

Lục Tự híp mắt một cái, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ rồi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà trống trải, đột nhiên cảm thán: “Đứa nhỏ này đúng là không dễ bắt nạt như trước nữa rồi.”

Lại nghĩ lại, “Như vậy cũng tốt, tránh cho hàng ngày chịu thiệt.”

Tiêu Nam không biết mình tắm xong kiểu gì, vào tắm một hồi rồi mới biết mình đang tắm nước lạnh.

Cậu cảm thấy giờ mình như bị rối loạn thần kinh rồi, trái tim không khống chế được mà đập loạn nhịp, mặt mũi đỏ bừng.

Đầu óc cậu rối nùi, tràn ngập tâm trí đều là Lục Tự, và cả nụ hôn nhẹ bẫng kia.

Hết chương 23.
Tác giả có lời muốn nói:

Tui thật sự xin lỗi các bạn đọc đáng yêu. Mấy ngày nay thật sự tui bận quá. *cúi người* Cảm ơn đã đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play