*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cậu bé tắm cũng không nhanh, suốt hai mươi phút đồng hồ.
Lục Tự quăng quần áo mà cậu nhóc thay ra vào máy giặt, xong gọi cậu ngồi lên ghế sô pha.
Đứa nhỏ tắm xong cũng không lau khô tóc, nước nhỏ tong tỏng, cổ áo thấm ướt một vòng. Vậy mà tựa hồ cậu nhóc chẳng cảm thấy gì, cứ như cái người tóc tai ướt sượt này không phải là cậu vậy.
Lục Tự thở dài, cam chịu số phận đi lấy máy sấy, này đúng là nuôi con trai mà.
Rõ ràng anh cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, mà đâu, nào đã tròn hai mươi lăm.
Có điều cậu nhóc tắm xong cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Lục Tự đã tìm bộ quần áo nhỏ nhất của mình vậy mà mặc lên người cậu bé vẫn quá khổ, ống quần đã xắn lên hai gấu, áo rộng thùng thà thùng thình, lộ ra một mảng ngực nhỏ trắng mịn với xương quai xanh tinh tế.
Hoặc giả là cảm thấy mình đã tắm rửa sạch sẽ, hay là do mặc quần áo của Lục Tự, cậu nhóc khép nép ngồi xuống một góc ghế sô pha.
“Tự sấy tóc được chứ?” Lục Tự hỏi với một âm điệu mà tự cho là ôn hòa.
“Được ạ…” Cậu nhóc nhích ra sát mép ghế sô pha. Cái mông tiếp xúc với mặt ghế trông như chỉ bằng một đường thế kia là sao hả?
Một lát sau, cậu nhóc vẫn còn chưa sấy tóc xong thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Là một khúc dương cầm êm tai, du dương uyển chuyển, át đi tiếng máy sấy đang kêu vù vù.
Lục Tự đứng lên, động tác của cậu bé còn nhanh hơn cả anh. Nháy mắt máy sấy tóc ngừng lại, đứa nhỏ co người cuộn tròn ngồi bên chân ghế sô pha.
Rốt cuộc là đã chịu phải đả kích nghiêm trọng gì mới thành phản xạ có điều kiện như thế này chứ?
Lục Tự dấy lên một cảm giác đau lòng khó tả thành lời.
Anh khe khẽ vỗ bả vai đứa nhỏ, cũng ngồi xổm xuống, ôn nhu dỗ dành: “Không phải sợ không phải sợ, ở đây không có người xấu đâu. Anh vừa gọi đồ ăn ngoài thôi.”
Thân thể đang run rẩy của đứa nhỏ cũng dần bình tĩnh lại, nháy mắt nhìn Lục Tự, khẽ gật đầu một cái rất nhẹ.
Lục Tự ra mở cửa, thấp giọng nói với người ngoài cửa đôi câu, xong xách mấy hộp đồ ăn vào nhà.
Sau khi mở ra bày lên bàn, Lục Tự vẫy tay gọi cậu nhóc lại.
“Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp.”
Từ lúc vào nhà đến bây giờ đứa nhỏ vẫn cứ luôn e dè, nhưng khi ăn lại không hề khách khí.
Lục Tự tự quyết định gọi đồ ăn, vì cũng không biết khẩu vị của cậu nhóc nên gọi khá nhiều món.
Cậu nhóc uống một bát canh sườn bí đao, lại ăn liền hai tô cơm lớn.
Vốn Lục Tự cũng không muốn ăn lắm, nhưng nhìn dáng vẻ cậu nhóc ăn như hổ đói bất giác cũng ăn nhiều hơn.
Trên bàn bày bốn món ăn hai món canh được hai người ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong đứa nhỏ tranh dọn bàn, mấy cái hộp đựng thức ăn được xếp gọn lại vứt vào thùng rác.
Lục Tự ngồi trên ghế sô pha, đứa nhỏ ngồi xuống phía đối diện anh.
Cậu nhóc lặng yên chắp hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay trắng mịn thon dài, đầu cúi thấp, trông cực kỳ giống học sinh ở trường học phạm lỗi đang chờ bị giáo huấn.
“Họ tên, giới tính, tuổi tác?” Lục Tự lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, lại sực nhận ra điều gì, ngại ngùng ho một tiếng, “Ừm cái đó, giới tính có thể không nói.”
Mười ngón tay cậu nhóc xoắn xuýt vào nhau, không biết mình đang dùng rất nhiều sức, ngập ngừng một hồi mới mở miệng, “Họ tên… Tiêu Nam, Tiêu trong Lạc diệp tiêu tiêu(1), Nam trong nam thụ(2). Giới tính… Nam. Năm nay mười chín tuổi.”
“Tiêu Nam…” Lục Tự nhắc lại, sau đó cong miệng nói: “Tên không tồi.”
Anh đánh giá cậu thiếu niên trước mặt, nhận thấy cậu đang căng thẳng nên hỏi đùa một câu: “Mười chín tuổi thật đó à? Trông cậu như trẻ vị thành niên vậy.”
Tiêu Nam mắc cỡ lỗ tai đỏ bừng, tim đập như trống nổi, âm thanh lại lí nhí như muỗi vo ve: “Thật ạ, tháng trước vừa tròn.”
Tháng trước? Bây giờ cũng là ngày hai mươi tháng Tám, như vậy xem ra cũng không lâu lắm.
Nhưng Lục Tự lại bắt đầu lúng túng, họ tên giới tính tuổi tác đã biết rồi tiếp theo nên hỏi cái gì bây giờ?
Mặt trời giữa trưa sáng chói mắt, phòng khách không kéo rèm, ánh mặt trời chiếu rọi trực tiếp xuyên qua cửa kính tràn vào phòng. Giờ đây khắp gian phòng khách tràn đầy hơi thở mùa hè. Máy điều hòa vẫn đang chạy, hơi lạnh phả ra va vào tia nắng chói chang, ngược lại cũng không thấy nóng.
Đã lâu rồi Lục Tự không kết giao bạn mới, cuộc sống của anh tựa như là khuôn mẫu cố định.
Cho nên bây giờ anh có vắt hết óc cũng không nghĩ ra ngoài hỏi tuổi tác, họ tên thì còn có thể hỏi cái gì.
Anh liếc mắt nhìn cậu nhóc, mái tóc đen nhánh bù xù, trên đỉnh đầu còn có một cái xoáy tóc nho nhỏ.
Then chốt là, trong tầm mắt đứa nhỏ lại không hề có anh.
Một giây sau, anh quyết đoán cầm lấy chiếc điện thoại di động để trên bàn, bắt đầu tìm kiếm “Dẫn người lạ về nhà nên hỏi điều gì?”
Ngay trang đầu tìm kiếm —— Tuyệt đối không nên dẫn người lạ về nhà.
Lục Tự: “…”
Anh không từ bỏ, lại lướt xuống xem.
Vẻn vẹn mười mấy giây, Lục Tự đã hoàn toàn quên mất rằng còn có một người khác đang tồn tại ở trong nhà mà nhăn mày suy ngẫm tính khả thi của “Câu trả lời hay nhất” trên trang tìm kiếm.
“Một, bối cảnh, điều kiện gia đình… Có vẻ hỏi câu này không tốt lắm… Hai, kinh nghiệm sống… Cái này cụ thể thế nào hả? Nên coi là chuyện riêng tư cá nhân chứ?” Lục Tự tự lẩm bẩm, mày càng nhíu chặt, tại sao không có nổi một đáp án có ích nào chứ??
Sau đó, trong đầu anh sực nhớ ra điều gì, ngón tay khẽ dừng, tầm mắt dần rời khỏi màn hình điện thoại di động đối diện với khuôn mặt mê mang và đôi con ngươi màu mực của cậu nhóc.
Tiêu Nam: “…”
Lục Tự: “…”
Tiêu Nam nghe Lục Tự lầm bầm, nhưng âm thanh quá nhỏ không thể nghe rõ, vì vậy lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, thời khắc này thời gian như ngừng lại.
Lục Tự cảm thấy nhất định là do mình đã quen thói ở một mình.
Một mình đi làm lại tan ca, vẽ vời sáng tác, ăn ngủ nghỉ, lầm bầm lầu bầu. Anh có hình thức sinh hoạt cố định của mình.
Nhưng ngày hôm nay, trong nhà anh có thêm một vị khách không mời mà đến, lại còn là một đứa nhỏ kém mình năm sáu tuổi lận.
Đây đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ mới sống chung hai tiếng đồng hồ, vậy mà còn mệt mỏi hơn mình làm quần quật một tuần.
Dù sao lúc làm việc thì khách hàng là thượng đế, hơn nữa đa phần cũng không phải gặp nhau thật, đều liên lạc trao đổi với nhau qua phần mềm xã giao. Anh chỉ cần bỏ ra hết kỹ năng dày công tu dưỡng và năng lực là được rồi.
Vốn anh định biểu hiện thành thục một chút trước mặt đứa nhỏ này, như một trưởng bối vậy. Mà bây giờ, hai người lúng túng đối diện nhau, này là cái chuyện gì hả?
Cuối cùng Lục Tự vẫn là người phá vỡ sự yên lặng trước.
Anh cảm thấy nếu mà mình không mở miệng, có thể hai người sẽ ngồi im giữ yên lặng như vậy đến tận tối.
Kết quả tìm kiếm cũng không cần đến, nhưng hình như anh còn chưa tự giới thiệu bản thân.
“Tôi là Lục Tự. Lục trong Lục địa, Tự trong Tâm tình(3). Năm nay hai mươi lăm tuổi. Cậu có thể gọi tôi là anh Tự hay anh Lục, hoặc gọi đầy đủ họ tên cũng không sao. Có thể nói là có công việc ổn định, mỗi ngày làm bốn tiếng, trong nhà chỉ có mình tôi…”
Chờ chút, tại sao càng nói lại càng như là mình đang tự chào hàng vậy??
Ngược lại Tiêu Nam rất nghiêm túc nghe, ngoại trừ mặt đầy căng thẳng thì vẫn chẳng cười một cái.
Lát sau, cậu mới dè dặt hỏi.
“Anh Lục, em có thể ở nhờ nhà anh được không? Sau này em sẽ đóng tiền thuê phòng, còn có thể làm việc nhà nữa.”
Lục Tự nhớ không lầm thì đây là câu mà Tiêu Nam nói dài nhất, không ngắc ngứ, một câu rành mạch. Lúc nói chuyện ánh mắt sáng ngời, rất… hoạt bát, tựa như một vì sao, tràn đầy hy vọng.
Nhưng Lục Tự vẫn chưa đến nỗi mất trí, anh lắc đầu, “Không được.”
Tiêu Nam ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt lấp lánh trở lên mơ màng không biết làm sao. Tại nơi mà Lục Tự không nhìn thấy, nắm tay nắm chặt vừa buông ra, tựa như một giây sau sẽ òa khóc ngay lập tức.
“Trước tiên cậu phải nói cho tôi biết hoàn cảnh hiện tại của cậu trước đã.”
Nhất thời Tiêu Nam lại bắt đầu khẽ run.
“Em… em không có nhà. Mẹ em đã qua đời, cha cũng… Tài sản trong nhà cũng không có. Vốn em định đi nhờ cậy người họ hàng, người đó để lại địa chỉ ở gần đây, nhưng mà em… cũng không tìm được.”
Vừa nói dứt lời, Tiêu Nam nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh tròng mắt.
Lục Tự cảm thấy mình đã hiểu chừng nào.
Chẳng trách đoạn thời gian trước đứa trẻ này ngày nào cũng đứng canh ở ngoài Đào Cảnh Uyển. Đều nói cây đổ bầy khỉ tan, quy luật cơ bản trong thế giới người trưởng thành là lấy lợi ích đa số làm trụ cột. Cái người gọi là họ hàng kia chỉ sợ cũng không muốn dính líu quan hệ với đứa nhỏ này.
Mất đi cha mẹ, bơ vơ không nơi nương tựa.
Đứa trẻ này đúng là đáng thương thật sự.
“Chuyện này… cậu cũng đừng đau buồn quá, thời gian này cứ ở tạm chỗ tôi, chuyện không vui rồi sẽ qua hết thôi. Lục Tự vốn từ nghèo nàn, lần đầu tiên an ủi người khác lại dành hết cho cậu bé đáng thương này.
Nắng chiều còn chưa tắt, ráng chiều trải rộng khắp bầu trời.
Đám mây rực rỡ tự do bồng bềnh, coi bầu trời là sân chơi giải trí, biến thành đủ loại hình thù.
Lục Tự dẫn Tiêu Nam đến trung tâm thương mại bằng con ô tô Passat(4) chẳng mấy khi đi đến của mình.
Từ Đào Cảnh Uyển đến quảng trường Vạn Đạt ở Nhị Hoàn có hơi xa, đi thẳng một đường không trở ngại, hầu như không gặp một lần đèn đỏ.
Trong xe khẽ vang lên một khúc dương cầm du dương, Lục Tự thích nghe nhạc không lời, nhất là khi có chuyện phiền não hoặc là không có linh cảm. Giai điệu dương cầm rát thích hợp để cho anh thư giãn tâm tình.
Nhưng bây giờ chủ yếu là muốn cho đứa nhỏ thả lỏng một chút.
Tiêu Nam ngồi bên ghế phụ, trên người vẫn mặc bộ quần áo rộng thình.
Cậu nhóc không nói nhiều.
Cậu là sinh viên năm hai học đại học ở Ninh Thành. Nhưng vào một tháng nghỉ hè gia đình phát sinh biến cố trọng đại, từ một cậu tiểu thiếu gia vô tư không lo ăn mặc giờ biến thành một cậu chàng đáng thương nghèo khổ trên phố.
Lục Tự thề đây không phải là anh mở miệng hỏi.
Trong lòng anh trăm mối ngổn ngang, có lẽ là ý của ông trời đã khiến cho hai kẻ không có chỗ dựa lại gặp được nhau.
***
Mặc dù Tiêu Nam có chút gầy, nhưng dáng người đúng chuẩn.
Da thịt cậu trắng nõn nà, tướng mạo được người yêu thích, ngũ quan tinh xảo, mặc màu nào cũng hợp, ngay cả màu hồng phấn Barbie(5) khó phối thì mặc trên người cậu cũng hài hòa vô cùng.
Nhưng Lục Tự cũng coi như là một nửa nghệ thuật gia, vẫn có ánh mắt và thưởng thức của chính mình. Mặc cho nhân viên bán hàng khen nức khen nở mấy món đồ màu hồng phấn đó, lại khen Tiêu Nam như thần tiên hạ phàm thì anh vẫn mặt không đổi tâm không động. Cuối cùng dưới ánh mắt mong đợi của nhân viên bán hàng mà mua bộ màu đen và màu lam nhạt.
Nhân viên bán hàng: “…” Vậy rốt cuộc anh cho cậu bạn nhỏ đó thử đồ màu hồng để làm gì hả???
Ở phương diện chọn quần áo thì quả thật Tiêu Nam và Lục Tự không hẹn mà hợp. Trên thực tế mỗi khi cậu vừa ý một món là ngay giây tiếp theo Lục Tự sẽ lấy xuống để cậu đi mặc thử.
Trừ… cái áo cộc màu hồng phấn Barbie kia ra.
Bình thường Lục Tự rất ít khi đến trung tâm mua sắm, mỗi lần đến chắc chắn sẽ chất đống mang về. Còn đa phần đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì mua thẳng hai phần.
— Như thế thì có thể không cần đến trong một khoảng thời gian dài.
Vì lẽ đó, dù anh sống một mình thì đồ trong nhà cũng đủ để cho hai người dùng.
Bây giờ cậu nhóc này thiếu chủ yếu là quần áo.
Trước tiên anh mua mấy bộ trang phục giày dép cho Tiêu Nam, cũng mua cho mình hai bộ. Không cần thiết phải là nhãn hiệu nổi tiếng gì, nhưng chất liệu phải tốt mà kiểu dáng cũng phải hợp mốt.
Tiêu Nam đã xách mấy túi lớn, hai tay đầy ắp.
Ngay khi Lục Tự chuẩn bị bước vào cửa hàng tiếp theo, cậu vội vàng chắn trước mặt anh.
“Anh Lục, nhiều quá rồi, không cần mua nữa…”
Lục Tự không có nhiều khái niệm về tiền bạc. Bình thường chi tiêu cũng không nhiều, thu nhập lại cũng khá cao.
Anh nhìn Tiêu Nam đang chắn trước mặt mình, theo bản năng cho rằng đứa nhỏ này đang tiết kiệm tiền cho mình.
Trẻ nhỏ mà, bây giờ trong người không có một đồng da mặt mỏng không muốn thiếu nợ người khác cũng là bình thường.
Tất nhiên Lục Tự không nói với Tiêu Nam, giờ mà không mua thì rất lâu sau chưa chắc anh cũng sẽ không đến đây.
Chẳng qua anh chỉ cười một tiếng, giải thích, “Chẳng mấy mà vào thu rồi, mua cho cậu mấy bộ giao mùa. Đừng ngại, sau này có tiền mua lại cho tôi là được.”
Tướng mạo Lục Tự có phần lạnh lùng, đường nét khuôn mặt góc cạnh. Lúc yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy rất nghiêm túc, nhưng bất ngờ cười lên lại trông thật nhu hòa, giống như ánh mặt trời sưởi ấm ngày đông.
Cũng tựa như dòng suối mát lành giữa ngày hè nóng bức.
Tiêu Nam chìm đắm trong nụ cười rạng rỡ quá mức của người đàn ông, đờ đẫn khẽ nhích sang một bên, nhường đường cho Lục Tự.
“Vậy, cảm ơn anh Lục.”
Cậu thích cái từ “sau này” này.
Hết chương 2.
Chú thích(1) Tiêu (萧) trong Lạc diệp tiêu tiêu (落叶萧萧) – Trong bài thơ Đăng cao của Đỗ Phủ:
Đăng Cao
Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc diệp tiêu tiêu hề,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lảo đảo tân đình trọc tửu bôi.
Bản dịch thơ – Tản Đà:
Lên Cao
Gió mạnh trời cao vượn rúc sầu
Bến trong cát trắng lượn đàn âu
Lào rào lá rụng cây ai đếm
Cuồn cuộn sông dài bước đến đâu
Muôn dặm quê người thân não cảnh
Một thân già yếu bước lên lầu
Khó khăn ngao ngán bao là nỗi
Rượu uống không ngon chóng bạc đầu.
(2) Nam (楠) trong nam thụ/ cây gỗ lim (楠树).
(3) Tự trong Tình tự/ Tâm tình (情绪).
(4) Xe Passat
(5) Hồng cánh sen trong triền thiết.