Khốc O: Anh có ý gì?

Ánh mắt của y rất ác liệt, nhìn đến tra A cảm thấy có chút đau khổ. Bởi vì hắn biết, đôi mắt xinh đẹp này một khi hiện lên sự ôn nhu sẽ càng đẹp hơn.

Tra A: Anh cũng không biết anh bị làm sao rồi, không phải em muốn lừa gạt anh sao? Nếu không thì em quay về bên cạnh anh đi, anh còn có rất nhiều tiền, có thể cho em lừa gạt cả đời.

Khốc O:...

Tra A: Thật đó, ba anh cho anh nhiều tiền như vậy anh cũng không dùng hết được. Anh không thích hàng hiệu, cũng không chơi game. Bảo bảo lại còn nhỏ, ăn cũng không nhiều, tiền đều có thể cho em.

Khốc O yên lặng nhìn hắn: Hôm nay có phải anh đã uống lộn thuốc không?

Tra A: Trên đường tới đây anh có bị say xe, ăn vào đều ói hết ra rồi, chỉ có hồi trưa được uống chút sữa.

Khốc O: Ngậm miệng!

Khốc O: Tiền thì cứ để lại hết cho bạch nguyệt quang của anh đi, tôi không cần.

Tra A: Nhưng mà, nhưng mà chúng ta cũng đã có bảo bảo rồi. [ thất vọng ]

Bánh bao nhỏ rất đúng lúc mà ngao một tiếng.

Khốc O ép chính mình mạnh mẽ lên, bây giờ không thể nhìn bảo bảo.

Khốc O: Không có ai sẽ vì đứa con mà muốn cùng một người khác sống đến hết đời cả.

Nói xong y ôm lấy bánh bao nhỏ vào phòng cho bé bú, nhốt tra A ở bên ngoài.

Tra A nhỏ giọng lầu bầu: Nhưng tại sao anh lại cứ muốn như vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play