Mấy
ngày nay Lê Nhược quên ăn quên ngủ, mỗi ngày ăn cơm, lúc rảnh cũng phải
nghiên cứu một vài đề toán, thường xuyên cơm ăn được một nửa đã hướng về phía đề bài ngẩn người, suy nghĩ giải đề như nào.
Mẹ Lê cùng ba Lê có chút không thích ứng, sợ con gái bị cái gì kích thích.
Mẹ Lê nắm tay đặt lên mu bàn tay Lê Nhược:" Nhược Nhược, con có phải thất
tình hay không?" Bởi vì trình độ học vấn bị người mình thích chê, cho
nên mới như vậy?
Lê Nhược hoàn hồn, đem sách vở khép lại:" Mẹ, người mong cho con tốt một chút,
con cùng Chu Thành Ngộ tạm được, hẹn thứ năm tuần này đi xem phim đấy."
Cô nói tới lí do tại sao bây giờ lại tích cực học toán:" Con muốn thi đại
học lần nữa, nếu thi không đỗ trường đại học tốt một chút cũng không có
vấn đề, dù thế nào cũng phải cố gắng đỗ."
Cho dù thật sự không đỗ trường đại học mong muốn, thì cô sẽ đi học bổ túc
tài chính chuyên nghiệp, mà tài chính chuyên nghiệp đối với số học yêu
cầu đặc biệt cao.
Ba Lê giật mình:" Con muốn học chứng khoán?"
Lê Nhược gật đầu:" Ba, sau này khi con tốt nghiệp sẽ trở về công ty giúp ba."
Ba Lê thật vui mừng, cảm giác con gái cùng Chu Thành Ngộ sống chung mấy
ngày cả người đều thay đổi, không giống như trước nữa, nhàn tản lười
biếng.
Ăn xong điểm tâm,
Lê Nhược đi trường học một chuyến. Đầu tháng sáu, học sinh đã tiến vào
kì thi, tất cả mọi người đều đang khẩn trương chuẩn bị biểu diễn cuối
kì.
Buổi trưa, lúc nhận
được điện thoại của Trầm Tri Lâm, thấy trên màn hình hiện lên cái tên đó trong chớp mắt cô liền hoảng hốt. Sau đó suy nghĩ một chút, cô bây giờ
đã không còn ở năm 2006, cái người kêu cô là bảo bảo Trầm Tri Lâm bây
giờ cũng không biết cô là ai.
Cô nghe điện thoại, Trầm Tri Lâm nói kết quả kiểm tra của cô đã có, để cô đến bệnh viện một chuyến.
Từ giọng nói Trầm Tri Lâm, cô liền có thể phán đoán kết quả không hề lý tưởng.
Trải qua chữa trị lâu như vậy, tổng cộng thử ba phương án trị liệu, nhưng vẫn không có hiệu quả chút nào.
Lúc Lê Nhược đến bệnh viện, Trầm Tri Lâm đang dựa vào ghế nghỉ trưa. Có lẽ
mới buổi sáng hắn có cuộc giải phẫu, nhìn qua rất mệt mỏi, tựa lưng vào
ghế ngồi ngủ.
Lê Nhược không quấy rầy hắn, ở bên ngoài hành lang tìm ghế ngồi chờ.
Cô bây giờ đang tiến vào trạng thái điên cuồng học số học theo mẫu, chỉ cần có một chút thời gian, cô sẽ lôi đề ra xem.
Nửa giờ sau Trầm Tri Lâm mới tỉnh, buổi chiều còn có một ca giải phẫu, hắn
gửi cho Lê Nhược một tin nhắn:[ Cô Lê, đại khái mấy giờ cô có thể tới,
sau hai giờ tôi sẽ không có ở phòng đâu.]
Lê Nhược không trả lời, đem sách luyện tập nhét vào trong túi xách, đi đến gõ cửa.
" Cô có phải đã sớm đến rồi hay không?" Trầm Tri Lâm xoa xoa mi tâm, vừa rồi không cẩn thận đã ngủ.
Lê Nhược:" Không, vừa mới tới."
Trầm Tri Lâm đem báo cáo kiểm tra đưa cô:" Không phải rất lý tưởng."
Lê Nhược không xem, những thứ kia dùng thuật ngữ chuyên nghiệp, cô xem cũng không hiểu, dù sao thì cũng là không thể mang thai.
Cô ngẩng đầu muốn cùng Trầm Tri Lâm nói gì, nhưng khi nhìn đến gương mặt
anh, cô không khỏi nhớ đến năm 2006, dáng vẻ lúc Trầm Tri Lâm gọi cô là
Bảo Bảo.
Cô không nhịn được, bỗng nhiên bật cười.
Trầm Tri Lâm cũng im lặng:" Kết quả kiểm tra cũng hỏng bét vậy rồi, cô vui vẻ cái gì?"
Lê Nhược nâng trán:" Không có gì, không có gì." Cô cố gắng ngừng cười.
Trầm Tri Lâm để cho cô tiếp tục chữa trị, bởi vì chỉ tiêu so với trước kia
có tốt lên một chút, mặc dù vẫn không thể mang thai như cũ nhưng cuối
cùng vẫn có điểm tốt.
Lê Nhược cũng biết Trầm Tri Lâm đang trấn an cô, nếu trực tiếp tử hình thì đối với sinh hoạt cô sẽ mất đi một ít mong đợi.
Trầm Tri Lâm trước kia cũng cùng cô nói qua: Chữa trị dù sao cũng tốt hơn so với mạnh mẽ buông tha, cô cũng không thiếu chút liền đó, mỗi năm mua ít đi một cái túi số lượng có hạn liền đủ tiền chữa bệnh.
...
Hôm thứ sáu ấy, Chu Thành Ngộ trước thời hạn một giờ đến đón Lê Nhược đến nơi ra mắt phim.
Lê Nhược vốn là trang phục lộng lẫy, nhưng ở thời điểm trước khi Chu Thành Ngộ đến nhà cô, cô lại để cho Tiểu Hoa Hồng đổi trang phục cho mình,
mặc một chiếc váy dài đơn giản, trong ưu nhã lại mang một chút hấp dẫn.
Lê Nhược ở trên xe một mực an tĩnh, lúc Chu Thành Ngộ xử lý công việc cô
cũng không quấy rầy, cho đến khi Chu Thành Ngộ cất điện thoại di động cô mới quay qua cùng anh nói:" Anh cũng năm ngày rồi không liên lạc với
em."
Chu Thành Ngộ trong
lòng có chút áy náy, anh cùng Lê Nhược coi mắt, lại đáp ứng mang cô đi
xem phim, rất nhiều chuyện vô hình trung đã thỏa hiệp, theo ý nghĩa nào
đó, anh ngầm thừa nhận cùng Lê Nhược lấy thân phận người yêu chung sống.
Hiếm thấy anh nói xin lỗi:" Thật xin lỗi, gần đây quá bận rộn."
Qua mấy giây anh nói:" Em có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi."
Lê Nhược:" Không quấy rầy anh chứ?"
Chu Thành Ngộ đáp một nẻo:" Nếu lúc ấy không trả lời thì làm xong khẳng định sẽ gọi lại."
Lê Nhược mặc dù gần đây thu liễm rất nhiều, cũng thật chăm chỉ học tập,
nhưng mà tính cách từ trong xương tủy cô cũng không thay đổi được. Chu
Thành Ngộ vừa dứt lời, cô giống như thấy một mảng lớn ánh sáng mặt trời, không nhịn được muốn rực rỡ.
Cô lấy điện thoại ra, gửi cho Chu Thành Ngộ một tin nhắn:[ Năm ngày này, ngày nào em cũng nhớ anh.]
Chu Thành Ngộ xem xong:"..."
Cô nói quá trực tiếp, anh không có cách nào tiếp lời, sau đó liền trầm mặc.
Lê Nhược tiếp tục gửi tin nhắn thứ hai:[ Năm ngày này, ngày nào em cũng nhớ anh.]
Chu Thành Ngộ nhìn nhìn cô, cô nhếch miệng lên, đang nhìn điện thoại, tiếp
theo gửi tin nhắn thứ ba:[Năm ngày này, ngày nào em cũng nhớ anh.]
Chu Thành Ngộ biết, cô như vậy giống như trúng virut lặp lại, chính là muốn lấy được câu trả lời của anh.
Lê Nhược tổng cộng gửi bốn lần:[Năm ngày này, ngày nào em cũng nhớ anh.]
Chu Thành Ngộ:[ Ừ.]
Lê Nhược cười, Chu Thành Ngộ vẫn là Chu Thành Ngộ hồi xưa.
Cô để điện thoại di động xuống, hướng đến bên cạnh anh, theo sát anh ngồi xuống.
Chu Thành Ngộ hai tay đặt trên đùi, không nhìn cô nữa, mắt hướng ngoài cửa sổ.
Lê Nhược dùng ngón út gãi gãi mu bàn tay anh. Ban đầu Chu Thành Ngộ không
có ý định phản ứng, nghĩ thầm cô nháo một hồi cảm thấy không thú vị còn
không bỏ qua sao?
Vậy mà
anh đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Lê Nhược. Cô bắt đầu nghịch tay
anh, đem mấy ngón tay mình đặt lên lòng bàn tay anh, một hồi lấy ngón
tay cái của anh ra chơi, một hồi lại cùng anh đan mười ngón tay. Nhìn
anh vẫn không có phản ứng, cô bắt đầu gãi gãi lòng bàn tay anh.
Chu Thành Ngộ quay đầu:" Còn chưa có nháo đủ?"
Lê Nhược lắc đầu, lần nữa cùng anh đan mười ngón tay.
Chu Thành Ngộ rốt cuộc chủ động nắm chặt tay cô, sau đó từ đầu đến cuối hai người cũng không buông ra.
Lê Nhược lần này đàng hoàng, không nháo anh nữa.
Hơn mười phút trôi qua, Lê Nhược cảm giác lòng bàn tay Chu Thành Ngộ thật là lạnh:" Tay anh tại sao lại lạnh như vậy?"
Chu Thành Ngộ:" Em cũng không ấm."
Lê Nhược cũng cảm thấy kỳ quái, hai người họ nắm chặt tay lâu như vậy, lòng bàn tay cũng không đổ mồ hôi.
Cô trong lúc vô thức nói câu:" Có thể đời trước ở trong núi tuyết bị đông cứng, làm sao cũng không ấm được."
Chu Thành Ngộ:" Cái gì núi tuyết?"
Lê Nhược:" Em cùng anh đời trước vào núi khoa khảo, gặp phải tuyết lở liền bị lấp trong tuyết. Đã nhiều năm như vậy thân thể khẳng định là rất
lạnh."
Chu Thành Ngộ cho là cô ăn nói lung tung, không tiếp lời.
Lê Nhược thấy ở buổi công chiếu này thấy rất nhiều người quen, có Trình
Ngọc, Lê Chu Hồng, lúc ấy còn làm ba mẹ cô mấy ngày. Bây giờ lại nhìn
thấy bọn họ, vô hình có loại cảm giác thân thiết.
Cô còn thấy được Trình Tâm Nhị, Trình Tâm Nhị cũng nhìn thấy cô. Xác thực
mà nói, Trình Tâm Nhị nhìn thấy Chu Thành Ngộ, sau đó mới thấy cô.
Lúc thấy Chu Thành Ngộ, trong mắt Trình Tâm Nhị là mừng rỡ. Nhưng lúc nhìn
thấy cô, Trình Tâm Nhị trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, nhưng hiện
trường có rất nhiều phóng viên nên cô ta liền không tới, biểu tình rất
nhanh cũng sửa sang lại, như không có chuyện gì xảy ra cùng diễn viên
khác trò chuyện.
Chỗ ngồi Chu Thành Ngộ gần phía trước, xung quanh phần lớn đều là bạn học lớp
mười hai một, rất nhiều người cô cũng quen mặt, có mấy người cô còn có
thể gọi tên.
Cô tìm một vòng, không thấy Trần Hi.
Cũng đúng, Trình Tâm Nhị cùng Trần Hi coi như là tình địch, hai người quan hệ khẳng định rất nhạt.
Bên trái chỗ ngồi Chu Thành Ngộ là một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, người kia cô cũng biết, là một trong hai nữ sinh không muốn chạy bộ trong giờ thể dục ấy.
Lê Nhược
không nhớ người phụ nữ này tên gì. Ban đầu trong lớp lấy cho cô nữ sinh
này một cái biệt danh ' Tiểu lười', ' Đại lười'.
Tiểu lười ban đầu cho là Lê Nhược cùng Chu Thành Ngộ không quen biết, chỉ
qua đây xem chiếu phim. Sau đó nhỏ lại phát hiện Chu Thành Ngộ quay qua
nói gì đó với Lê Nhược.
Tiểu lười hỏi:" Nghiêu Nghiêu à? Không phải nói cậu cùng một khối tớ?"
Không đợi Chu Thành Ngộ nói chuyện, Lê Nhược nói đùa:" Tớ chính là Chu Nghiêu Nghiêu."
Tiểu lười làm biểu tình ' Ngươi nghĩ ta ngu chắc, trừ khi mắt ta bị mù', sau đó hỏi Chu Thành Ngộ:" Vị mỹ nữ này là?"
Lê Nhược giành nói:" Tiểu lười, tớ thật sự là Nghiêu Nghiêu."
Không chỉ tiểu lười, ngay cả Chu Thành Ngộ cũng bối rối. Cái tước hiệu này không phải học cùng lớp bọn họ sẽ không biết.
Lê Nhược cười cùng tiểu lười nói:" Mình phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn có được hay không?"
Cô biết tiểu lười không tin, nói tiếp:" Cậu cùng khuê mật đại lười trong
giờ thể dục, lúc thầy yêu cầu chạy bộ, các cậu luôn lười biếng, mỗi lần
đều chạy thiếu một vòng, đứng ở chỗ vòng chờ mọi người. Đúng rồi, các
cậu trong giờ học còn nhoài người ở hành lang xem nam sinh chơi bóng
rổ."
Sau đó đem chi tiết cụ thể đều nhất nhất nói ra.
Tiểu lười bắt đầu nửa tin nửa ngờ, bởi vì những thứ này đều là đề tài tư mật, chỉ có mấy nữ sinh các cô biết.
Cô ấy bây giờ cũng không đoái hoài xem lời Lê Nhược có độ tin cậy bao
nhiêu, kích động bắt lấy tay Lê Nhược:" Cậu nói cho tớ, cậu chỉnh ở đâu, tớ cũng muốn đi."
Chu Thành Ngộ:"..."
Hai người phụ nữ này giống như gặp người thân, liền trực tiếp lướt qua anh, nói không ngừng. Tất cả đều là chuyện lý thú trong lớp, còn có Chu
Nghiêu Nghiêu làm sao thu phí qua đường của anh.
Chu Thành Ngộ thân thể nghiêng về sau, xoa xoa đầu Lê Nhược:" Đừng nói bậy
bạ". Sau đó cùng tiểu lười nói:" Cô ấy không phải Chu Nghiêu Nghiêu, nếu là Chu Nghiêu Nghiêu thì chính là toàn bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ gom
lại cũng không chỉnh như này được."
Tiểu lười trừng mắt nhìn:" Vậy cô ấy là ai?"
Chu Thành Ngộ:" Vị hôn thê của tớ, Lê Nhược."
Lê Nhược trong lòng khẽ run, anh lại gọi cô là vị hôn thê mà không phải bạn gái.
Lê Nhược hai tay đặt lên đùi anh, cô giảo hoạt nhìn Chu Thành Ngộ:" Anh nói em là vị hôn thê của anh nhưng làm sao chứng minh?"
Ai ngờ Chu Thành Ngộ bỗng nhiên cúi đầu, ở trên môi cô nhẹ nhàng đụng:" Ngậm miệng lại, đừng nói càn."
Lê Nhược trong lòng sợ hãi, cô làm nũng nói:" Hôn một cái nữa em không nói."
Hai người đối mặt mấy giây, Chu Thành Ngộ lần nữa cúi người, ở trên môi cô đặt một nụ hôn.
Tiểu lười trợn mắt há mồm, sau đó hai tay bưng mắt:" Hai người... Chu Thành
Ngộ, cậu đừng rải thức ăn cho chó như vậy có được hay không!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT