Sáng
sớm hôm sau, Chu Thành Ngộ theo thời gian đã hẹn đến trước cửa cục dân
chính. Lúc chín rưỡi, Lê Nhược còn chưa xuất hiện, Chu Thành Ngộ vẫn
kiên nhẫn đứng chờ
Gần 10 giờ rồi, Lê Nhược vẫn chưa tới.
Theo phép lịch sự, Chu Thành Ngộ gọi điện thoại qua cho cô, vậy mà lại tắt máy
" Trở về công ty." Chu Thành Ngộ phân phó tài xế.
Chu Thành Ngộ cho rằng Lê Nhược sợ kết hôn, đột nhiên không muốn đi lĩnh chứng, tạm thời anh cũng không gấp.
Hai tuần sau khi đi công tác trở về, Lê Nhược cũng không liên lạc cho anh.
Lúc đang họp, anh nhận được điện thoại do mẹ gọi đến:" Lê Nhược xảy ra
tai nạn xe cộ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Trước đó, ba mẹ Lê Nhược cũng không biết cô cùng Chu Thành Ngộ quyết định ở chung một chỗ nên không chú ý nói cho Chu gia.
Hội nghị mới tiến hành được một nửa, Chu Thành Ngộ giao phó bí thư mấy câu liền rời đi bệnh viện.
Lê Nhược nằm ở trên giường bệnh, bất tỉnh nhân sự
Phòng bệnh chỉ có ba mẹ Lê Nhược, sắc mặt tiều tuỵ trông thấy.
Chu Thành Ngộ không an ủi mà ngồi với 2 người họ một lúc, hỏi tài xế gây tai nạn đâu.
Mẹ Lê Nhược:" Ở nhà nuôi con, đứa trẻ mới nửa tuổi, đang trong thời kì cho con bú." Sau khi hiểu rõ tình hình tối hôm đó, bà cũng không biết đối
với người tài xế kia phải làm sao.
Bây giờ con gái còn chưa tỉnh lại, bà càng không có tâm tình suy nghĩ những thứ khác.
Nửa giờ sau người tài xế kia đến bệnh viện, trong chớp mắt đẩy cửa phòng bệnh, Chu Thành Ngộ trố mắt:" Cô Lê?"
Đây là chủ nhiệm cấp 3 của anh, Lê Tường.
Sau khi tốt nghiệp, anh cũng không gặp qua cô nữa. So với hơn 10 năm trước
thì Lê Tường cũng không có gì thay đổi, chỉ là bởi vì đã sinh con, nên
hơi mập một chút.
Linh
hồn của Lê Tường gần như biến mất. Cô định thần một chút, không sai
chính là Chu Thành Ngộ. Chẳng qua bây giờ lớn như vậy. Trước đó vài
ngày, trong mắt cô Chu Thành Ngộ vẫn còn là đứa trẻ 18 tuổi.
Dùng lời nói hiện nay thì người cô quen thuộc chính là tiểu thịt tươi Chu Thành Ngộ.
Chu Thành Ngộ là lớp trưởng lớp cô dạy. Chỉ là lớp trưởng này không nghe
lời, lại còn thường xuyên đi học muộn... Nhưng thành tích luôn luôn đứng nhất, cô cũng không có biện pháp quản.
Sau khi thấy Chu Thành Ngộ, cô lại bắt đầu phiền não. Cô tới nơi này đã hai tuần lễ, cũng không biết lớp học bây giờ thế nào. Hiện tại đang là thời kì mấu chốt của lớp 12.
Nhưng cô không biết làm sao trở lại năm 2006, phiền não chết mất
Lê Tường hỏi Chu Thành Ngộ làm sao lại ở đây.
Chu Thành Ngộ suy nghĩ một chút quan hệ với Lê Nhược. Lê Nhược đã nhận
chiếc nhẫn của anh, nếu không có chuyện tai nạn xe cộ này thì bọn họ đã
sớm lĩnh chứng.
" Lê Nhược là vị hôn thê của em."
Lê Tường:"..."
Chu Thành Ngộ vừa nói như vậy, trong lòng cha mẹ Lê Nhược có chút ngỡ
ngàng. Hóa ra con gái cùng Chu Thành Ngộ đã đến giai đoạn cưới gả.
Lê Tường mỗi ngày đều tới chăm sóc Lê Nhược, chính cô ấy cũng cảm thấy đây là mối nhân duyên đã được định sẵn, ngay cả tên đều thú vị.
Một Tường, một Nhược.
Hôm nay có Chu Thành Ngộ ở đây, cô ở lại nơi này không tiện, liền mượn cớ rời đi bảo ngày mai lại tới.
Chu Thành Ngộ tiễn cô đến cửa phòng bệnh:" Cô Lê, cô đi thong thả."
Lê Tường bảo anh dừng lại, kì thật lúc này trong đầu cô có rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi Chu Thành Ngộ.
Ví dụ như các học sinh của cô năm ấy thi đại học thành tích như thế nào?
Hắn cùng đại biểu xinh đẹp lớp số học rốt cuộc có phải là một cặp hay
không? Bởi vì trước đó vài ngày cô vừa tịch thu thư tình của Chu Thành
Ngộ mà Chu Thành Ngộ lại không thừa nhận.
Trong lớp còn truyền nhau nói thật ra Chu Thành Ngộ là một cặp với đại biểu Tiếng Anh của lớp...
Học sinh yêu sớm làm cho cô nhức đầu, mà cô lại không dám quản quá nhiều.
Sợ tâm tình bọn chúng ảnh hưởng làm thành tích cũng bị ảnh hưởng theo.
Nếu như bây giờ hỏi Chu Thành Ngộ thì đợi khi nào cô có cơ hội trở về năm
2006, cô liền có biện pháp ứng phó với những học sinh yêu sớm.
Bất quá trường hợp hôm nay không thích hợp, cô cùng Chu Thành Ngộ khoát khoát tay, để cho anh mau đi vào chăm sóc Lê Nhược.
Lê Nhược tỉnh lại vào buổi sáng ba ngày sau. Lúc ấy mới năm giờ rưỡi, cô
mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà. Đây không phải phòng cô, cô nhìn quanh.
Ba ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, mẹ ngồi ở bên mép giường cô, chống cằm ngủ. Một cánh tay nắm chặt tay cô.
Ý thức từ từ trở về, Lê Nhược nhớ ra rồi. Cô cùng Tiểu Hoa Hồng và Tiểu
Ma Diệp đi công viên tản bộ buổi tối. Khi trở về tiểu khu liền bị tai
nạn xe, sau đó cô cũng khong biết gì nữa.
" Mẹ." Giọng cô yếu ớt.
Mẹ Lê run run, bị dọa giật mình, thấy con gái mở mắt, bà há hốc mồm. Cái
gì cũng không nói được, mừng đến chảy nước mắt. Cảm xúc mấy ngày nay như sụp đổ vào thời khắc này, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Ba nghe được động tĩnh cũng tỉnh lại, cả áo khoác cũng không kịp mặc, chạy đến đầu giường:" Nhược Nhược, có đau hay không? Nói cho ba biết đau ở
đâu."
Lê Nhược lắc đầu, nhàn nhạt cười một tiếng.
Lê Nhược không biết mình đã nằm ở trên giường bao lâu, hỏi bây giờ là mấy giờ.
Mẹ nhìn đồng hồ đeo tay:" Vẫn chưa tới sáu giờ đâu, con ngủ thêm chút nữa đi."
Lê Nhược:" Vậy bảy giờ mẹ kêu con dậy nha, con phải đi đến cục dân chính."
Mẹ Lê đầu óc mơ hồ:" Con đến cục dân chính làm gì?"
Lê Nhược đem chuyện cùng Chu Thành Ngộ nói đơn giản, đem những chi tiết ở
giữa liền bỏ bớt:" Mẹ, một chút nữa người về nhà lấy sổ hộ khẩu cho con
nhé!"
Mẹ xoa xoa tóc cô:" Con cũng nằm trên giường hai tuần rồi. Con định đi đâu lĩnh chứng?"
" GÌ cơ?" Lê Nhược kích động làm liên lụy đến vết thương, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Cô hôn mê lâu như vậy?
Chu Thành Ngộ đâu?
"Mẹ, Chu Thành Ngộ có kết hôn hay không?"
Cô làm trễ nải lâu như vậy, không chừng Chu Thành Ngộ liền coi mắt người khác rồi.
Ma ma:" Nhược Nhược... Con làm sao lại nói ngốc như vậy? Con còn nằm ở
trên giường Chu Thành Ngộ làm sao có thể kết hôn một mình được? Trước đó vài ngày nó đi công tác, không biết con xảy ra tai nạn xe. Mấy ngày nay hôm nào nó cũng đến thăm con."
Lê Nhược đem tâm tình của mình đè xuống, hướng tủ đầu giường tìm điện thoại di động.
Điện thoại của cô đã bị xe nghiền nát, thẻ cũng bị hỏng, cần phải làm lại lần nữa.
Mẹ:" Chờ con xuất viện thì đi làm, con muốn liên lạc với Chu Thành Ngộ thì mẹ đưa chiếc di động khác cho con."
Lê Nhược uể oải gật đầu, cơ thể cô hiện tại còn yếu ớt, hết khí lực nói
tiếp:" Mẹ, con ngủ một lát. Mẹ cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nhắm mắt lại, cô nhanh chóng thiếp đi.
Buổi sáng Chu Thành Ngộ vừa rời giường liền nhận được điện thoại của ông Lê. Lời nói không giấu được hưng phấn cùng vui sướng, nói sáng sớm Lê Nhược đã tỉnh.
" Cháu lập tức tới." thanh âm của Chu Thành Ngộ chập chờn.
Không có việc gì là tốt. Còn phần tình cảm khác, anh một chút cũng không có.
Hôm nay là lần thứ hai Lê Nhược nhìn thấy Chu Thành Ngộ. Cô không nghĩ Chu
Thành Ngộ tới sớm như vậy. Lúc cô mở mắt ra, anh đã xuất hiện trong
phòng bệnh.
Đời này cô
chưa bao giờ lôi thôi như vậy: mặt chưa rửa, tóc cũng không biết bao
ngày rồi chưa gội, chân cũng bị gãy một cái, còn bó thạch cao. Muốn bao
nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ. Lê Nhược nhìn trái nhìn phải, ba mẹ không có trong này, đại khái là cho bọn họ chút không gian.
Chu Thành Ngộ vốn không nói nhiều, cũng không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô. Cô hôm nay bất kể là tính cách hay ánh mắt cũng thu liễm rất nhiều,
thậm chí còn có chút lanh lợi.
Lúc lần đầu tiên coi mắt, trên mặt cô viết năm chữ: Tiêu sái ngủ một lần.
Lê Nhược lên tiếng phá vỡ yên lặng:" Cám ơn anh đến thăm em."
Chu Thành Ngộ "Ừ " một tiếng.
Lê Nhược:" Có lẽ thời gian tới không đi lĩnh chứng được, cũng không biết
khi nào có thể xuống giường. Nếu không mấy ngày nữa em ngồi xe lăn cũng
được. Dù sao chụp hình cũng chỉ cần nửa người."
Chu Thành Ngộ không nói, hỏi cô:" Em rất gấp?"
"..." Lê Nhược không yếu thế, tìm lại mặt mũi:" Em không phải sợ anh gấp
sao." Còn chưa hết giận:" Anh xem, nhẫn cũng đưa em rồi. Em cũng không
thể không đi, đúng hay không?"
Nói tới chiếc nhẫn, Lê Nhược theo bản năng nhìn ngón áp út của mình, trống
không, hai tay đều trống không. Trong lòng cô lộp bộp một chút.
Cô tranh thủ nhờ Chu Thành Ngộ hỗ trợ:" Anh nhìn giúp em xem trên tủ đầu giường có nhẫn hay không?"
Chu Thành Ngộ đứng dậy, giúp cô tìm khắp nơi, không có.
Lê Nhược lấy điện thoại di động gọi cho mẹ, hỏi mẹ đem nhẫn của cô để đâu rồi, đầu óc mẹ cô mờ hồ, hỏi:" Nhẫn gì?"
Lê Nhược:" Chu Thành Ngộ tặng con chiếc nhẫn kim cương, màu xanh."
Mẹ:" Mẹ không thấy. Lúc bố mẹ đến bệnh viện, con đã ở trong phòng cấp cứu.
Lúc ấy người đụng con đã đưa cho mẹ điện thoại di động cùng với vòng tay vòng chân của con, nói trước khi giải phẫu cầm xuống. Không có chiếc
nhẫn mà con nói."
Lê Nhược sắc mặt cũng thay đổi, nếu chiếc nhẫn bị mất đi vậy cô đi đâu để tìm Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp?
Viên kim cương màu xanh đó là do mấy năm trước Chu Thành Ngộ đấu giá được.
Anh chưa bao giờ đấu giá châu báu, cũng không có bạn gái để tặng. Nhưng
ma xui quỷ khiến thế nào mà ngày đó anh lại đấu giá.
Anh luôn có một cảm giác quen thuộc với chiếc nhẫn ấy. Mà chắc chắn anh
chưa từng thấy qua, vì viên kim cương này mấy tháng trước mới bị phát
hiện.
Vốn là muốn tặng cho mẹ nhưng vì công việc bận rộn mà quên mất
Giá của viên kim cương này không hề rẻ. Đủ để mua một căn hộ cao cấp tại Nhị Hoàn.
Từ khi Lê Nhược xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, đã qua nửa tháng. Người nhặt được còn chưa trả về thì xác định là không còn.
Chiếc nhẫn bị mất anh cũng cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng anh là người không thích đem thời gian lãng phí vào những điều vô
nghĩa. Đối với anh mà nói, tốn thời gian đi tìm cũng không chắc sẽ tìm
được. Chi bằng đem thời đó dùng để kiếm tiền.
Anh nhàn nhạt nói:" Mất thì mất, mua thêm một cái nữa."
Lê Nhược lắc đầu liên tục, cô không thiếu nhẫn. Đồ trang sức châu báu nhà
cô có nhiều. Cô chỉ muốn tìm Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp.
Tiểu Hoa Hồng nói cùng cô là duyên phận kiếp trước, cô còn chưa biết duyên phận gì đâu.
Cô đời trước là nhân viên khảo sát, vào núi gặp phải tuyết lở, đó chính là gặp nạn, lúc ấy cô bao nhiêu tuổi? Là nam hay là nữ?
Nếu là nam, hắn có vợ, có con sao? Sau đó thế nào?
Nếu là nữ, cô có chồng, có con sao? Liệu chồng cô có một lòng một dạ chờ đợi cô không ?
Lê Nhược hốt hoảng, đem tất cả hy vọng ký thác trên người Chu Thành Ngộ.
Cô nắm tay Chu Thành Ngộ:" Anh nhất định phải giúp em tìm được, chiếc
nhẫn kia không thể mất được."
Chu Thành Ngộ trố mắt, muốn rút tay mình về, kết quả bị cô siết chặt.
Anh nhìn cô rồi lại nhìn tay cô.
Lê Nhược cũng cảm giác mình có chút kích động, sợ bị phát hiện dị thường,
cô giải thích:" Đó là món quà đầu tiên em nhận được từ anh, còn nhẫn
cưới, ý nghĩa không giống nhau."
Chu Thành Ngộ bất động nhìn cô, giống như cô đối với anh rất thâm tình vậy.
Lê Nhược ngửa đầu:" Anh giúp em tìm đi, em chỉ muốn chiếc nhẫn kia." Dựa
vào năng lực Chu Thành Ngộ, thì việc tìm một chiếc nhẫn bị mất chắc cũng không quá khó khăn gì, đúng không ?
Chu Thành Ngộ đành phải mở miệng:"Buông tay ra trước được không?"
Lê Nhược:"..."
Cô ngượng ngùng buông tay ra, lúc này mới chú ý tới bàn tay anh không
nhiệt độ, lạnh lẽo. Nngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, phù hợp với
tiêu chuẩn nghiêm khắc về tay của cô.
Chu Thành Ngộ cuối cùng vẫn mất thời gian và công sức đi tìm chiếc nhẫn.
Vốn là không ôm hy vọng, kết quả sau khi xem camera giám sát liền thấy
lúc cô đi ra cửa căn bản là không đeo nhẫn, chỉ lấy một cái chìa khóa
cho vào trong túi đi ra ngoài.
Chu Thành Ngộ không nói một lời nhìn Lê Nhược. Lê Nhược trừng mắt nhìn, mỉm cười đáp lại.
Không mất là tốt, không mất là tốt rồi
Chu Thành Ngộ:" Tôi mất hai ngày bận rộn để tìm" sau đó liền rời khỏi phòng bệnh
Nói bóng gió là không có thời gian thường xuyên đến thăm cô.
Bà Lê về nhà đem chiếc nhẫn đưa cho Lê Nhược, Lê Nhược vội vàng đeo vào
tay, như trân bảo mất mà tìm được. Thừa dịp mẹ đi đến phòng khách bên
ngoài phòng bệnh, cô vội vàng gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp.
Lê Nhược nằm ở trên giường bệnh nhàm chán đến khó chịu. Mấy ngày nay Chu
Thành Ngộ không có thời gian tới thăm cô, cô bỗng nhiên có một ý tưởng:" Hai em mang chị về quá khứ rồi quay lại được không?"
Tiểu Ma Diệp hỏi cô có muốn quay về 12 năm trước hay không? Năm 2006.
Lê Nhược:" Năm ấy có cái gì chơi vui phải không?"
Tiểu Ma Diệp lắc đầu:" Em cũng không biết, chỉ là bên trong thời không kia
thiếu một người, chị xuyên về quá khứ vừa vặn thay thế. Nếu không xuyên
về niên đại khác chị chỉ có thể làm đồ vật, không thể làm người."
Lê Nhược hưng phấn không thôi, hỏi trong cái thời không kia thiếu? Nam hay nữ? Có xinh đẹp hay không?
Tiểu Ma Diệp:" Người kia chị biết."
" Chị biết?"
" Ừ, chính là người đụng chị, Lê Tường, cũng là chủ nhiệm lớp 12 của Chu Thành Ngộ."
Lê Nhược không kịp đợi, cô phải đến năm 2006 tìm Chu Thành Ngộ chơi.
Bởi vì xuyên vào Lê Tường, đến năm 2006, Lê Nhược cũng không bị gãy xương,
không cần phải chống gậy, cũng không chịu bất bì đau đớn nào. Nhưng mà
quần áo phải tự chẩn bị.
Tiểu Hoa Hồng có thể thay đổi quần áo cho cô trong một giây. Trực tiếp đổi
một bộ váy dài vừa thục nữ lại vừa khí chất, kiểu tóc cũng biến đổi
theo.
Lê Nhược đứng ở
trước gương nhìn trái nhìn phải một chút, ở năm 2018 vẫn là dáng vẻ của
mình, đến năm 2006 là hình dáng của Lê Tường.
Lúc này ở năm 2006 chính là tháng 12, tuyết bay lả tả, toàn bộ thành phố Bắc Kinh đều ngập trong tuyết trắng.
Người đi trên đường rối rít ném ánh mắt kinh ngạc tới Lê Nhược. Đang là mùa
đông tại sao người này lại mặc váy dài mùa hè ra cửa chứ?
Lê Nhược lạnh run lẩy bẩy, năm 2018 rõ ràng là mùa hè mà.
Xuyên qua liền có kích động, điện thoại di động không mang, túi cũng không
mang. Trên người cô bây giờ một xu cũng chẳng có. Mấu chốt là cô không
biết nhà ở chỗ nào, đi dạy ở đâu, một chút cũng không biết.
Tiểu Hoa Hồng mỗi ngày chỉ có thể đổi quần áo một lần, lúc nãy ở năm 2018 đã sử dụng rồi.
Lê Nhược sắp không chịu nổi, môi tím bầm.
Trong tuyệt vọng, lựa chọn đi đến đồn công an, để cho cảnh sát giúp đỡ. Nhìn xem con gái nhà ai thất lac, mau mau đến đón về.
Cô cùng cảnh sát nói, cô chỉ biết mình tên Lê Tường, những thứ khác cô không biết gì cả.
Sau đó kết thúc chuyện lạ tự bịa:" Tôi hình như mắc phải hội chứng Susac,
trí nhớ chỉ có trong mấy giờ, chỉ nhớ được tên còn những thứ khác đều
quên hết."
Cảnh sát ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bọn họ không nghi ngờ cô mắc chứng mất trí nhớ mà hoài nghi tinh thần cô có phải hay không không bình thường, đang mùa đông mà cô chỉ mặc một chiếc váy dài.
Nữ cảnh sát tìm quần áo cho cô tạm thời khoác thêm, nói người nhà cô đang đến đón cô.
Lê Nhược lúc này mới biết, thì ra Lê Tường ở năm 2006 này đã mất tích hai
tuần lễ, là mất tích ở bệnh viện. Hai tuần trước, trên đường Lê Tường đi đến trường học không cẩn thận đạp phải tuyết đọng, bị ngã. Đầu đập phải đá trên đường, đưa đi cấp cứu sau khi hôn mê. Kết quả vào một buổi sáng người trên giường liền không thấy.
Nhà Lê Tường báo cảnh sát, cảnh sát tra đến bây giờ cũng không có chút đầu mối nào.
Hình cảnh bên kia đang phát rầu, nào ngờ đâu người bỗng dưng xuất hiện.
Cảnh sát hỏi Lê Nhược một vài vấn đề, Lê Nhược trừ lắc đầu cũng chỉ lắc đầu. Nói nhiều sẽ bị lộ, cô còn phải ở trong thời không này lăn lộn đây.
Hơn một giờ sau, cha mẹ Lê Tường chạy đến đồn công an.
Trình Ngọc ôm con gái khóc lóc chảy nước mắt nước mũi:" Bảo bối, con đi đâu, hù chết mẹ rồi."
Cha Lê Tường, Lê Chu Hồng hốc mắt cũng đỏ. Mấy ngày nay hắn cùng vợ mỗi một giây đều đau khổ, cảm giác sống không bằng chết. Không biết con gái làm sao mất tích, hai tuần cũng không có tin tức, chỉ sợ không tìm được
nữa.
Lê Nhược lần đầu
tiên cùng Trình Ngọc gặp mặt, hoàn toàn xa lạ. Lúc Trình Ngọc dùng sức
ôm cô khóc, trong lòng cô cũng không phải không có cảm xúc, mất mà tìm
được tâm tình ấy cô có thể hiểu.
" Mẹ, con không sao mà." Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay Trình Ngọc.
Đừng ôm chặt quá, mặt cô cũng dính vào ngực của Trình Ngọc rồi.
Bây giờ cô cùng Lê Tường rất giống nhau, là Tiểu Hoa Hồng hóa trang cho cô, nếu như lớp hóa trang trên mặt bị Trình Ngọc cọ mất, cô nhất định sẽ
bại lộ.
Trình Ngọc kiềm
lại nỗi buồn, buông cô:" Cho mẹ nhìn một chút, con làm sao lại gầy thế
này." Vừa nói, nước mắt Trình Ngọc lại rơi, bắt đầu hỏi cô những ngày
qua đã đi đâu, làm sao không liên lạc với người nhà, tại sao lại mặc ít
như thế.
Lê Nhược lắc
đầu:" Con không biết." Cô lúc này mới thấy rõ người trước mắt, bỗng
nhiên khẽ run. Mẹ Lê Tường tại sao lại trông giống một minh tinh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT