Mẹ Cao uống trà con trai nấu, nhìn dáng vẻ thân mật hạnh phúc của con trai cùng con dâu, khỏi phải nói vui vẻ biết bao
nhiêu. Nhớ lại hai năm trước, con dâu cũ cùng cháu nội ngoài ý muốn qua
đời, bà thậm chí không dám chờ mong trong nhà sẽ còn xuất hiện hình ảnh
như vậy, con trai của bà thật sự tươi cười hạnh phúc từ đáy lòng.
"Ba sao lại không ở đây?" Cao Đạm cầm lấy cốc sữa bò An Hân Phỉ đã uống
hết, thuận tay lấy khăn giấy lau chút sữa còn dính lại trên mép vợ, động tác thành thạo tự nhiên.
Mẹ Cao ngắm động tác của hai người, ý cười tràn đầy "Ba con ấy à, lão già khó tính hay hục hặc kia à." Bà nói tới
ba Cao, mặt mày vui vẻ "Biết hôm nay các con về nhà, sáng sớm đã thức
dậy chờ, kết quả đợi nửa ngày chưa thấy bóng dáng hai đứa, trùng hợp bác Vương của con tìm ông chơi cờ liền đi ngay, đi khoe luôn." Đến nỗi khoe khoang là gì đều dễ biết.
"Các con không biết đâu, vừa hay tin
Tiểu Phỉ có thai, gương mặt của ba con ấy à, thật là, không giấu được
tươi cười." Bà vui tươi hớn hở bóc phốt ba Cao "Nghe thấy mẹ không đến
chỗ hai đứa, mặt mày liền xụ xuống, nói cái gì mà không có ai chăm sóc
thì không ổn, rồi giục mẹ bảo hai đứa nhanh về nhà dưỡng thai đấy."
Lúc ấy, ba Cao nói xong, mẹ Cao liếc xéo ông "Ông quên lúc trước ông để
sắc mặt như nào cho con dâu nhìn à, bây giờ lại muốn người ta về đây,
hừ, tôi thấy chờ lúc cháu trai sinh ra, người ta có khi không cho ông
nhìn đấy."
Vẻ mặt ông không được tự nhiên "Khụ, tôi không phải sợ
con bé quá trẻ sẽ không cùng Cao Đạm sống lâu dài sao, cháu đích tôn...
Con dâu không có vẻ là người như vậy."
"Ha ha!" Bà lưu lại nụ cười nhạt rồi rời đi.
"......"
An Hân Phỉ cùng Cao Đạm nghe xong nhìn nhau cười, cảm thấy ba Cao thật rất đáng yêu.
Ba người ngồi một lúc thì mẹ Cao đuổi hai vợ chồng lên lầu nghỉ ngơi, An Hân Phỉ không nói lại được đành ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người vào phòng ngủ, Cao Đạm cất gọn hành lý xong xoay người ngắm
vợ yêu nhà mình ngồi trên giường vuốt ve trang phục trẻ em mà mẹ Cao may cho bé con, yêu thích không buông tay.
Anh vẻ mặt dịu dầng đến gần "Sao hả?"
"Em thật sự rất vui, Cao Đạm à." Cô kéo tay anh "Em chưa từng nghĩ tới em sẽ may mắn thế này."
"Phỉ Phỉ..."
"Để em nói hết được không?"
"Em phải trải qua việc bị mất mẹ, ba đi bước nữa, tới khi em gái được
sinh ra, từ ngày đó em không hề nhờ cậy ông cái gì nữa, em nghĩ sẽ có
một ngày em có thể có người mình yêu, cùng người ấy tạo nên gia đình
nuôi con nuôi cái... Nhưng công ty ba phá sản, em chỉ có thể chọn mang
thai hộ......"
Anh không ngắt lời cô, chỉ nắm chặt tay cô động viên.
"Em vốn nghĩ cuộc đời của em định trước là bi kịch... Cũng chưa từng
nghĩ vận mệnh để em gặp anh, tuy rằng mở đầu câu chuyện không như ý
người." Cô cười, kéo tay anh để anh gần sát vào mình "Nhưng kết quả là,
em rất vừa lòng." Rồi sau đó, thâm tình mà chủ động hôn lên môi anh.
Hiếm khi vợ bé bỏng chủ động thân thiết, Cao Đạm sao có thể không "báo
chi lấy đào, đầu chi lấy lễ" [1], thả hồn vào nụ hôn thêm phần nhiệt
liệt. Nụ hôn ướt át dính nhớp làm hai con người phải cấm dục hồi lâu có
phần mất khống chế.
Khi Cao Đạm ý thức được rằng anh đã áp đảo An
Hân Phỉ trên giường lớn, vẻ mặt cô ửng đỏ, miệng nhỏ bị cắn mút nãy giờ
hình như sắp nhỏ ra máu tới nơi.
"Phỉ Phỉ, anh..." Anh cảm thấy hơi
hổ thẹn, gương mặt già nua đỏ lên, ngập ngừng xoay người muốn xuống
giường. Không ngờ, lại bị tay nhỏ trắng mịn của vợ nắm lại thật chặt.
Vẻ mặt anh kinh ngạc, nghi ngờ nhìn cô, cô rũ mi rũ mắt xấu hổ e thẹn
"Không, không làm được đến cuối... Cũng là... Có thể..." Một câu nói đứt quãng, có thể thấy được cô đang cực kỳ xấu hổ.
Cao Đạm sừng sỡ, sau đó hơi hơi mỉm cười "Vật nhỏ đáng yêu!"
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, anh là đàn ông bình thường, vợ nhỏ châu
ngọc ở bên, chủ động cầu hoan, anh làm sao không chấp thuận được. Thật
cẩn thận nằm cạnh bên người bà nhà, sợ đè vào bụng cô. Bàn tay to thuần
thục cởi bỏ hàng cúc áo trước ngực cô, váy đầm lập tức mở ra, phơi bày
thân thể trắng nõn của thiếu nữ.
Khuôn mặt An Hân Phỉ hồng hồng, tay nhỏ nắm chặt giữ tại hai bên sườn.
Cao Đạm nắm tay cô cùng nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ hơi nhô lên "Trong này có con chúng ta."
"Bé con ngoan, ba với mẹ làm chút việc xấu hổ một chút, con không được
quậy phá." Giây trước vẫn là ba ba chuẩn, rất đứng đắn, giây sau lập tức hiện nguyên hình.
Anh bắt lấy môi mềm của cô cẩn thận hôn mút, bàn
tay to lại thăm dò hai vú cô, cách vải dệt có thể cảm nhận được hai
luồng thịt mềm đầy đặn.
Ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo trước ngực, một đôi nhũ thịt no đủ vểnh cao lọt vào tầm mắt anh, rãnh ngực sâu mê
người, làm người ta khô miệng khô lưỡi.
Cao Đạm âm thầm nuốt nuốt nước miếng, một tay nâng eo nhỏ của vợ một tay kéo cô lại gần
mình, cúi đầu đem khuôn mặt tuấn tú chôn trước ngực cô, dễ ghét mà cọ
xát nhũ thịt mềm mại mang theo hương sữa. Không khách khí mở miệng, đem
núm vú vì cô mang thai mà càng thêm đỏ tươi ngậm vào trong miệng.
"Nha ~" An Hân Phỉ phát ra tiếng rên sảng khoái, tay nhỏ ôm chặt lấy đầu Cao Đạm, để mặc anh liếm mút đầu vú mình như đứa trẻ con.
"Vật nhỏ
trưởng thành rồi, qua mấy tháng nữa lại sẽ tiết sữa." Anh buông tha đầu
vú bị mút vào đến ướt dầm dề, ngược lại dời chiến trường xuống phía
dưới, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, lọt vào trong tầm mắt là quần lót
ren sớm bị mật dịch thấm sũng nước. Đẩy mảnh vải che hạ thân bé xíu ra,
môi âm hộ hồng hào mềm mại dính đầy dịch trắng, lại tách ra chút nữa thì có thể thấy được thịt đế sung huyết.
Anh cúi đầu, đầu lưỡi thô ráp
vừa tiếp xúc làm thân thể mềm mại của cô bé cưng nhỏ xinh dưới thân run
rẩy, kêu lên thanh thoát [2] tiết thân mà ra. Cao Đạm cũng không chút nề hà, nuốt hết mật dịch của vợ đáng yêu xuống bụng.
"Bé cưng vẫn mẫn cảm như vậy." Anh trêu đùa.
Cô bé cực kì thẹn thùng phản công, ngồi quỳ trên giường, nóng nảy kéo
quần chồng xuống, quần lót đen bó sát người bao lấy đại dương vật đã
căng trướng, cô cách quần lót liếm liếm lên "Hừ!"
"Ngài Cao cũng thật mẫn cảm nha~"
"Cô bé hư hỏng!"
Cởi quần lót anh ra, cự long tím đen thô cứng bật ra ngoài, An Hân Phỉ
hé đầu lưỡi ra, sợ hãi rụt rè dọc theo khe rãnh liếm mút.
"Ừm..."
Ngay tại thời điểm "chạm vào là nổ ngay", di động Cao Đạm vang lên.
"Bé cưng, điện thoại..."
An Hân Phỉ ý xấu không cho anh được như ý, tay nhỏ ma sát xoa xoa viên trứng bên dưới.
Anh thở một hơi thật dài, nhận cuộc gọi luôn bám riết không tha không ngừng vang lên.
"Cao Nghệ?"
"Wow, anh, sao phải hít thở nặng nhọc thế, chẳng lẽ anh với chị dâu
đang làm việc xấu hổ thẹn thùng đúng không hả?" Cao Nghệ nói đùa, lại
không biết mình phán một câu đã trúng.
"... Việc gì?"
"Anh về nhà rồi à?"
"Hừ... Ừ... Sao hả?" Anh cúi đầu nhìn ánh mắt lấp lóe tia sáng của vợ
nhỏ phía đối diện "Anh sai rồi bé cưng!" Anh dùng khẩu hình xin khoan
dung.
"Thật luôn, anh, em đoán trúng rồi? Chị dâu còn mang thai đấy, anh phải kiềm chế tí đi... Em..." Bang, điện thoại bị anh tắt, ném sang một bên.
"Bé hư, xem anh trừng phạt em như nào!" Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn hết sức dịu dàng thong thả thọc vào rút ra trong miệng vợ bé
bỏng nhà mình, cho đến khi lên đỉnh.
"Nhổ ra đi, bé cưng."
An Hân Phỉ lắc đầu, mặt đỏ nói "Em thích... Anh... Hương vị..."
"Bé cưng em thật là... Anh rất yêu em."
"Em cũng thế."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT