Ngày hôm sau, cô nàng An Hân Phỉ bị ép lăn lộn cả đêm đúng theo dự đoán dậy khá trễ.
An Hân Phỉ vẫn còn trong trạng thái mơ hồ vô thức dò tay rờ sang bên
cạnh, một khoảng lạnh lẽo, không tìm được khối thân thể quen thuộc kia.
Cô bừng tỉnh mở to mắt, phát hiện Cao Đạm không có trong phòng, với tay lấy di động đặt trên cái tủ đầu giường xem giờ, thời gian hiển thị trên mặt di động là một giờ, cô cho rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi tá
hỏa nhận ra, thật sự đã là buổi chiều rồi.
An Hân Phỉ xốc chăn lên, thân thể thiếu nữ trần trụi lộ ra ngoài, trên làn da trắng nõn rải rác
bao nhiêu dấu hôn kích tình. Cô lấy áo ngủ mặc vào, vội vội vàng vàng
chạy vào phòng tắm, sau đó trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Lát sau, cô quấn khăn tắm đi ra ngoài, vừa lau tóc vừa lẩm nhẩm trong miệng: "A! Nhanh lên, nhanh lên nào!"
Sấy tóc sơ sơ qua, thay áo váy, hít thở sâu mấy lần mới mở cửa đi ra.
An Hân Phỉ thật cẩn thận thăm dò hành lang, ngó xuống dưới lầu thấy mẹ
Cao ngồi một mình trên sô pha xem báo, không thấy ba Cao đâu, liền yên
tâm.
Mẹ Cao lơ đãng ngẩng đầu, thấy An Hân Phỉ ở trên lầu lấm la lấm lét ngó nghiêng nhìn lén, cười vẫy tay với cô, cô lập tức nhu thuận
ngoan ngoãn xuống lầu, ngồi cạnh bà "Bác gái."
Mẹ Cao mỉm cười gật gật đầu "Cơm phần con ở trong bếp, đi ăn đi."
"Cháu..." Chân tay An Hân Phỉ lại trở nên lóng ngóng.
"Cao Đạm ở thư phòng ba nó." Nói xong lại thần thần bí bí nhỏ giọng bảo với cô: "Nói là để tìm cái báu vật gì đấy, là cái gì nhỉ, có phải bộ
sườn xám của mẹ không?"
"Dạ?" Bỗng nhiên thấy mẹ Cao trưng ra vẻ mặt như trẻ con, cô hơi không hiểu đầu đuôi mô tê gì cả, nhưng đột nhiên
nghĩ đến nụ cười tinh nghịch của Cao Đạm, hình như tìm ra được nguyên
nhân rồi.
"Mẹ rất thích bộ sườn xám đó."
Nghe bà nói như vậy, An Hân Phỉ mới chú ý: mẹ Cao đang mặc bộ sườn xám mà cô và Cao Đạm đã chọn lựa, quả nhiên rất hợp với bà. Chỉ là, nhắc tới sườn xám, lại không
tránh khỏi nhớ đến tối hôm qua, Cao Đạm như thế nào đè nặng cô, lần lượt tiến lên va chạm, phóng thích ở trong cơ thể cô, khuôn mặt nhỏ nhắn
không khỏi nổi lên một lớp ửng hồng đáng nghi.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Rất... Tốt ạ." Ấy da, mặt càng ngày càng đỏ.
"Xin lỗi bác."
"Sao thế?" Mẹ Cao kinh ngạc hỏi.
"Cháu vừa xuống, thật không phải phép rồi."
Mẹ Cao thân thiết cầm tay cô: "Người trẻ tuổi ấy mà, mẹ hiểu chứ, trước mắt mẹ vẫn ngóng trông con có thể sinh cháu đích tôn cho nhà họ Cao
chúng ta đây này."
"......"
"Ngoan, đi ăn cơm đi."
Lúc này, trong thư phòng của ba Cao.
Ba Cao ngồi ở chiếc bàn đọc sách làm từ gỗ thật, ông dựa vào lưng ghế
chủ tịch bọc da, tay phải nắm cây trượng, đoan chính trang nghiêm, cho
dù đã ngoài bảy mươi, nhưng sống lưng ông như cũ thẳng tắp. Nhìn quanh
nội thất thư phòng cực kì giống với tính cách của ba Cao, thiết kế hoài
cổ theo tính chất cổ xưa, không tránh khỏi toát lên vẻ cứng nhắc, một
bên trong ngăn tủ bày sách y học, đó là bảo bối của ba Cao, sát bên là
bộ sưu tập của ông - tẩu thuốc.
Ngồi đối diện với ba Cao, Cao Đạm chìa ra một hộp gỗ đàn hương nhỏ đến trước mặt ông "Ba."
Ông mở hộp, mặt mày lập tức sáng lên, tuy nhiên lại nhanh chóng lặng
xuống, nhìn vào mắt con trai, bĩu môi, không tình nguyện hừ một tiếng:
"Làm phiền nhà anh rồi." Còn không phải là vì con bé kia nên tới lấy
lòng tôi, ba Cao nghĩ thầm.
"Không bàn tới làm phiền hay không, nhưng mà thực sự con tìm rất lâu đó."
"Anh tới, không phải chỉ có mỗi việc bàn luận về cái tẩu thuốc với tôi phải không?"
"Không sai, con muốn cùng ba nói chuyện của con với Tiểu Phỉ."
"Có cần thiết không?"
"Đương nhiên, cô ấy là vợ của con."
"Vớ vẩn!"
"Ba, có thể nghe tâm sự trong lòng con một chút được không?" Cao Đạm
nhàn nhạt thở dài "Đào Nguyệt cùng Tiểu Trí rời đi cũng đã hơn hai năm
rồi, lúc vừa mới mất họ con quả thực đau đớn muốn chết, thậm chí sợ hãi
không muốn trở lại căn nhà đã từng tràn ngập kí ức kia, mọi ngóc ngách
đều lạnh như băng, đoạn thời gian kia con từng đêm ngủ không được, mỗi
ngày trợn mắt chờ đến bình minh... Sau đó đến bệnh viện, tăng ca, quanh
đi quẩn lại, sau khi phát hiện cồn có thể gây tê bản thân, cho nên con
đi bar mua say, lúc đấy trong nhà khắp nơi là chai rượu rỗng." Nói đến
đây, anh tự giễu cười cười "Có thể nói, đó là thời gian đau khổ tối tăm
nhất trong đời con, con hoàn toàn không biết phải vượt qua như thế nào,
cho đến khi, vì một buổi diễn thuyết không từ chối được ở trường đại
học, con tình cờ gặp Tiểu Phỉ...... Cô ấy thậm chí làm con cảm thấy là
Đào Nguyệt đã trở lại, cô ấy tốt như vậy, thuần khiết như vậy, ngay lúc
đó con cũng không muốn theo đuổi cô ấy, cho tới khi gặp cô ấy thêm lần
nữa......" Duyên phận bất ngờ, công ty của ông An Chí Quốc phải đóng cửa phá sản, ông khẩn cấp cần tiền, cho nên, anh dùng thủ đoạn gần như đê
tiện khiến An Hân Phỉ từng bước một đi vào cái bẫy mà anh đã sắp đặt.
"Anh đem cô ta làm thế thân cho Đào Nguyệt?"
"Không, tính cách của cô ấy với Đào Nguyệt hoàn toàn đối lập nhau, Đào
Nguyệt là người phụ nữ rất tao nhã, lại khéo léo hiền thục; còn Tiểu Phỉ lơ đãng, ngây thơ, có chút nhút nhát, giống con mèo nhỏ." Nhưng mà bây
giờ con mèo nhỏ đã trưởng thành, sẽ chậm rãi vươn móng vuốt nhỏ với anh, meo meo kêu. Nghĩ đến An Hân Phỉ, anh bất giác nhếch khóe môi lên, ba
Cao thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt.
Cao Đạm nói ra thật nhẹ
nhàng, bởi vì đoạn thời gian tăm tối mù mịt kia đã trở thành quá khứ
rồi. Nhưng mà người lắng nghe, cha anh, lại kinh hãi, cộng thêm đau
lòng. Những lời này, ông chưa từng nghe anh nói qua, trong lòng ông, con ông vẫn luôn kiên cường mạnh mẽ, một mình đảm đương tất cả, một viện
trưởng bệnh viện bất luận là làm cái gì cũng đều gọn gàng ngăn nắp. Sau
khi con dâu cùng cháu đích tôn qua đời vì tai nạn giao thông, vẻ ngoài
bình tĩnh này hóa ra chỉ là ngụy trang của con ông. Mà cô bé An Hân Phỉ, trùng hợp xuất hiện lúc đó, giống như ánh nắng sáng chói gay gắt, chiếu rạng thế giới trước mắt anh, cung cấp tất cả những yêu cầu của anh.
Ba Cao trầm ngâm một lát, chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi."
"Cảm ơn ba."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT