Hai người tiểu biệt thắng tân hôn,
xa nhau gần một cái tuần, bất kể về mặt sinh lý hay trong lòng, đều cực
kì thương mến nhớ nhưng nhau. Bữa tối ăn qua loa rồi lại kìm lòng không
nổi lăn lộn đến cùng nhau, lăn qua lộn lại thẳng đến rạng sáng cả hai
mới thiếp đi.
Sáng sớm, tinh thần Cao Đạm ''hớn hở'' hơn trăm lần
rời khỏi giường, tối hôm qua túng dục với anh mà nói không có chút ảnh
hưởng nào, trên mặt cũng không thấy dấu vết mệt mỏi. Nhìn bà xã ngủ ở
một bên, mặt mày trở nên nhu hòa, không kìm lòng được ở trên má cô in
xuống một nụ hôn. Rồi sau đó, xốc chăn lên, sợ làm kinh động đến bé cưng đang ngủ mơ, anh cực kì cẩn thận xuống giường.
Anh một thân trần
trụi, dáng người đẹp đẽ không bỏ sót hiện ra, dương vật dưới háng nửa
mềm, anh cũng không để ý lắm, mở ngăn kéo lấy quần lót mặc vào, vào
phòng tắm rửa mặt rồi thay đồ thể thao, như thường lệ ra ngoài chạy bộ.
Tới khi anh chạy về, thấy An Hân Phỉ vẫn còn ngủ, liền vọt vào tắm rửa, mặc tạp dề hóa thân thành ông chồng tốt, ''nhị thập tứ hiếu''[1] đi
chuẩn bị đồ ăn sáng. So với bữa sáng kiểu Tây có trứng rán với chân giò
hun khói thì anh thích bữa sáng cháo loãng màn thầu kiểu Trung hơn
nhiều. Không như một bộ phận nhiều nam giới có thân phận có địa vị cho
rằng ''quân tử xa nhà bếp'', Cao Đạm cảm thấy có thể nấu cơm vì người
mình yêu là một chuyện thực sự hạnh phúc, như vậy phu nhân Cao có thể
thường xuyên được ăn cơm tình yêu của anh.
Cháo gạo kê đã nấu chín
mềm, bánh bao nhân trứng sữa cấp đông mua ở siêu thị cũng được hấp hơi
đến mềm mại, ngài Cao tay chân lanh lẹ chuẩn bị xong cơm sáng, tự giác
đi vào phòng ngủ đánh thức phu nhân Cao.
Anh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay như ngó sen lộ ra bên ngoài của ai đó "Bé con, dậy ăn sáng"
"Ừm, mệt lắm, không ăn đâu" mắt cô cũng không mở, lẩm bẩm nói xong lại vùi đầu trong chăn ngủ.
Anh không khỏi buồn cười, cô bé nhỏ trước mặt mình ngày càng thể hiện
rõ ra bản chất thật của cô, anh thấy thực vui mừng cũng thực thỏa mãn.
Thấy cô thật sự mệt mỏi, biết được tối hôm qua cô cực kì vất vả nên
cũng không hề nhiều lời, ăn sáng rồi để phần cô ở trong nồi, trên đầu
giường để lại tờ giấy, rồi cầm cặp công văn đi làm.
......
Mặt
trời lên cao, An Hân Phỉ mới cảm thấy đã giấc, giãn cơ duỗi duỗi người,
dụi mắt, liền nhìn thấy tờ giấy Cao Đạm để lại trên đầu giường.
【
Cơm sáng ở trong nồi, đun nóng lại rồi hãy ăn, cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, hừ hừ, xem anh trở về có đánh mông em không nhé —— tiên sinh Cao lưu lại 】
Cô cầm tờ giấy, kéo ra nụ cười mỉm dịu
dàng, cất tờ giấy cẩn thận, thay quần áo ở nhà sửa sang lại giường đệm
rồi đi tắm, giỏ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm còn đựng ga trải giường dính đầy dịch thể của hai người tối hôm qua, cô đỏ mặt không xem bỏ nó
vào máy giặt, rửa mặt xong nghe lời đi đun lại thức ăn.
Ăn cơm xong, cô phơi trải giường đã giặt xong, thu dọn phòng qua loa rồi cầm hộp kem ngồi ở phòng khách xem TV. Bỏ hai hộp kem vào bụng, cô cảm thấy bụng
hơi khó chịu liền nằm trên giường, xong lại ngủ tiếp.
Cao Đạm ở
trong viện báo mình về nhà sớm, thấy An Hân Phỉ còn nằm trên giường ngủ, tưởng tối hôm qua mình quá kịch liệt làm cô bị thương, vội vàng sờ sờ
đầu cô, không phát sốt. Lại xốc lên chăn thấy trên quần lót cô có vết
máu, anh kinh hãi, cởi ra kiểm tra tới lui mới phát hiện, cô tới kì kinh nguyệt, nhất thời dở khóc dở cười.
"Bé con, kì kinh nguyệt hàng tháng của em em cũng không biết sao?"
Trong nhà không có băng vệ sinh, Cao Đạm ra cửa hàng mua cho cô băng vệ sinh miên cùng đường đỏ, khi tính tiền không có chút lúng túng, dường
như điều này hết sức bình thường.
Sau khi về nhà dùng khăn bông thấm nước ấm lau sạch cho cô, giúp cô đóng băng vệ sinh đàng hoàng. Lại cho
cô uống nước đường đỏ "Bé con, uống chút nước đường đỏ nào"
Cô dựa vào ngực anh ừng ực ừng ực uống nước đường.
Giúp cô uống xong, Cao Đạm đặt chén rỗng ở một bên rồi cởi giày lên
giường đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay to nóng hầm hập phủ lên bụng
nhỏ của cô giúp cô làm ấm.
"Cô bé này cứ tham đồ lạnh đi" vừa lúc đi vứt rác anh đã thấy hai hộp kem trống không.
"Đừng mắng em, khó chịu" cô làm nũng vùi trong ngực anh, khoan khoái dễ chịu để mặc anh dùng bàn tay ấm áp mát xa bụng cô.
"Em thật là!" trong giọng anh tràn đầy bất lực, trên mặt lại là vẻ hạnh phúc.
[1] nhị thập tứ hiếu "二十四孝'' là tác phẩm kể lại sự tích 24 tấm gương về sự hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn vào thời nhà Nguyên. Ông nổi
tiếng là một người con hiếu thảo, sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển
này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.
Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT