Đỗ Duy ngơ ngác nhìn thằng hề do màn sương đen tạo thành trên người cô gái.
Nó là Pennywise, nhưng nó chỉ là một khối ghép hình, không hoàn chỉnh.
Tiếng cười của nó bén nhọn, đáng sợ.
Như thể một con rắn độc ma quái đang bò, quấn quanh cơ thể, gây ra loại cảm giác khó chịu về sinh lý.
Tuy nhiên, đối với Đỗ Duy đã ác linh hoá, điều này hoàn toàn vô tác dụng.
Giáo viên đã bước tới, cao giọng chất vấn: "Cậu đã làm gì học sinh của tôi, cậu kia, cậu chứ chờ bị đưa ra tòa đi!"
Đỗ Duy không quay đầu lại, vươn tay trực tiếp ôm cổ của thằng hề, kéo nó vào trong ô đen.
Cô gái trợn to mắt rồi ngất đi.
Sau khi Đỗ Duy nói xong, hắn quay lại nhìn giáo viên.
Đôi mắt lạnh như băng, không chút cảm xúc của hắn khiến người sau phải lùi lại vài bước.
"F*ck! Cậu là ai?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi là Đỗ Duy, một bác sĩ tâm thần ở New York, và là điều tra viên của cảnh sát New York. Anh cũng đã nhìn thấy giấy chứng minh thân phận của tôi."
"Về phần những đứa trẻ này, chúng vẫn ổn. Vui lòng liên hệ với Sĩ quan Tom để biết tình hình cụ thể. Anh ấy là người phụ trách vụ này."
Dứt lời, Đỗ Duy móc ví ra, ném danh thiếp lúc trước Tom đưa cho anh, xoay người rời đi.
Cô giáo kia không hiểu gì hết, chả rõ đầu đuôi gì cả, cũng không biết Đỗ Duy đã làm gì.
Trong mắt người thường, Đỗ Duy đi vào lớp với chiếc ô đen đi dạo một vòng, bỗng 3 đứa trẻ la hét rồi ngất xỉu rất phi lý.
Ngoài ra, không có gì khác thường cả.
"Tôi sẽ gọi cảnh sát. Nhưng có tai nạn xảy ra với những đứa trẻ này, không ai trong số các cậu có thể thoát tội."
Đỗ Duy không trả lời, mà tốc độ di chuyển.
Bởi vì những gì hắn nhìn thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn, sương mù bên trong ô đen đã hoàn toàn sôi sục, đều quấn quanh thân thể của hắn.
Giá băng và thâm sâu, ác ý như thủy triều đang tràn vào tâm trí của hắn.
Nhưng như trước đây Đỗ Duy đã nói, thứ này không có tác dụng với hắn. Chưa nói tới hiện tại hắn đã ở trong trạng thái ác linh hoá, chỉ cần hắn không rời khỏi trạng thái này, hắn thậm chí không cần kìm nén cảm xúc.
Sợ hãi không liên quan gì đến hắn.
Nhưng Đỗ Duy biết rằng ghép hình đã hoàn thành.
Điều đó có nghĩa là cái gọi là Pennywise sắp xuất hiện.
Là vật dẫn, ô đen hiển nhiên không còn có thể hạn chế thứ này nữa, Đỗ Duy có thể cảm nhận rõ ràng nó đang thành hình...
"Phải đi gấp."
Đỗ Duy tự nói với mình, sau khi rời khỏi trường học, vội vàng chạy về nơi ban đầu.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Những vũng nước đọng lớn trên mặt đất, đang dồn về ống thoát nước bên đường, dòng nước làm ướt giày, làm chậm tốc độ.
Một tia chớp trắng vụt qua bầu trời u ám.
Ánh sáng xung quanh đột nhiên sáng lên một chút.
Ngay sau đó, có một tiếng sấm...
Ánh mắt Đỗ Duy có chút âm u, lạnh lẽo, cánh tay phải ác linh hoá nắm chắc ô đen, sương mù màu đen điên cuồng tuôn ra, toàn bộ bề mặt ô đen bắt đầu vặn vẹo.
Bây giờ, Đỗ Duy không cách nào gấp ô lại.
Nhưng không như những gì hắn nghĩ, Pennywise đã không xuất hiện...
"Tại sao lại xảy ra tình huống này? Lẽ nào Pennywise không đơn giản như mình nghĩ? Hay, thằng hề mà Billy nhìn thấy chính là Pennywise thật. Những khối ghép hình này, chỉ là tiêu điểm do nó tạo ra?”
Ngay cả trong tình huống kỳ lạ như vậy, Đỗ Duy vẫn lý trí và bình tĩnh.
Trên thực tế, mặc dù những đám sương đen này quấn chặt lấy hắn, cố gắng ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, để sản sinh ra những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, nhưng hiệu quả gần như bằng không.
Mục tiêu của Pennywise cần đáp ứng 2 điều kiện, một là đứa trẻ, hai là sợ hãi, run rẩy trước nó.
Đỗ Duy không thỏa mãn 2 điều kiện này, cũng không có khả năng trở thành mục tiêu.
Không gặp phải nguy hiểm……
Nhưng mục đích của Đỗ Duy là nhắm vào Pennywise, hắn cần phải bắt Pennywise nhắm vào mình. Đưa nó đến phòng khám, lợi dụng lá Joker để tống chiếc đồng hồ cổ cút xéo.
Bực thật...
Đỗ Duy chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó mọi thứ trở nên khó khăn hơn vì hắn không thể trở thành mục tiêu của ác linh.
Bất ngờ……
Đỗ Duy vội vàng dừng lại.
Bên trái hắn, tình cờ là công viên giải trí mà Billy đã đề cập.
Ở lối vào của công viên giải trí, một chú hề mặc trang phục hề xiếc màu xám với làn da xám xịt, trên mặt là lớp sơn trắng dày, đó là một thằng hề với đôi môi được sơn đỏ cực lớn, một tay cầm một quả bóng bay rất lớn được vá rất nhiều chỗ.
Tóc của nó màu đỏ quýt, chân tóc rất cao, và đôi mắt được vẽ bằng sơn đen hai nét từ trên xuống dưới, càng thêm gớm ghiếc và đáng sợ.
Chỉ nhìn thôi, trong lòng đã dấy lên một nỗi sợ hãi tâm lý.
Đỗ Duy bình tĩnh như nước, nhưng bản năng mách bảo, thứ này còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn cả ác linh...
Nó là Pennywise...
Khi Đỗ Duy nhìn nó, nó cúi đầu xuống, để lộ cái miệng đầy răng sắc nhọn, chiếc lưỡi đỏ như máu, như thể vừa mới cắn một ít máu thịt.
"Hì hì..."
Nó cúi đầu, nhìn chằm chằm và cười nham hiểm với Đỗ Duy.
Sau đó, nó đột ngột vẫy tay.
Giây tiếp theo.
Bên trong chiếc ô đen, sương mù màu đen đang quấn lấy thân thể của Đỗ Duy, như thể vừa bị bắt lửa, đột nhiên trở nên dữ dội hơn, trực tiếp lật úp chiếc ô đen.
Đỗ Duy lảo đảo, thân thể lộ ra dưới mưa.
Mưa lạnh tạt vào mặt, khiến hắn phải híp mắt lại.
"Mình ghét những ngày mưa..."
Đỗ Duy cầm chắc chiếc ô đen, và lạnh lùng nhìn Pennywise.
"Tao rất tò mò, rốt cuộc thì mày là gì, một ác linh? Hay một tà linh?"
Quỷ Nhãn là khả năng xuất hiện sau khi bị ác linh ăn mòn.
Nói cách khác, thứ mà Quỷ Nhãn có thể nhìn thấy về cơ bản là một ác linh.
Tà linh, ác linh, và cả ma linh mà Cha Tony đã đề cập ở phần đầu, những thứ này thực ra đều là một loại, nhưng hình thức thể hiện thì khác.
Pennywise có khả năng lan truyền.
Nhưng môi giới của nó không rõ ràng.
Để kích hoạt quy luật của nó, cần đáp ứng hai điểm tuổi tác, và nỗi sợ hãi.
Pennywise đương nhiên sẽ không trả lời Đỗ Duy, nó chỉ cười nhăn nhở, như thể đang chế giễu Đỗ Duy.
Bước những bước vui nhộn, đi vào sâu trong khu vui chơi.
Đỗ Duy cau mày, định đuổi theo.
Nhưng đột nhiên...
Tiếng cười khủng khiếp vang lên bên tai.
Rất gần...
Phía sau Đỗ Duy.
Thằng hề Pennywise nằm sấp ở trên vai của Đỗ Duy, thô lỗ cười bên tai hắn.
Cùng lúc đó, trong đầu Đỗ Duy hiện lên rất nhiều hình ảnh kinh hãi, thi thể rã rời, thi thể tan nát, ác linh muốn giết mình, đôi mắt đỏ như máu trong bóng tối, và biển sâu không đáy đột nhiên nổi lên vòng xoáy.
Vân vân……
Nhưng Đỗ Duy không hề bị ảnh hưởng, quay đầu lại vô cảm nhìn về phía thằng hề Pennywise.
"Mày đang muốn làm tao sợ sao? Có vẻ như sợ hãi là điều kiện chính để bị mày nhắm tới."
"Nhưng nó không hề hiệu quả với tao..."
"Nhưng không quan trọng, tao có thể ước 1 điều để ràng buộc chúng ta lại với nhau..."
"Tao đã từng gặp phải một thứ có điểm yếu, rất giống ác linh, giờ mày là cái thứ hai."
Nói xong, Đỗ Duy lấy trong túi ra lá Joker có thể ước nguyện...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT