Úc Trạch xử lý xong các văn kiện trong công ty, lái xe về nhà, vừa bước vào cửa đã có ba cặp mắt chăm chú nhìn anh, đặc biệt trong đó có hai ánh nhìn vô cùng nóng bỏng.

"A Trạch về rồi à." Ngồi trên sôpha, Úc mẹ mở lời trước,"Mẹ với Thiến Thiến mấy đứa vừa mới nhắc tới con đó."

Trần Gia vội vàng ngồi thẳng lưng, cười gọi,"Anh."

Ngồi bên cạnh Trần Gia là một cô gái tên Liễu Thiến, ngoại hình xinh xắn, mặt mày lanh lợi, trên người mặc một bộ âu phục nữ màu trắng, kết hợp giày cao gót màu da, tao nhã dễ nhìn.

"Sao thế, mới nửa năm không gặp, đã không nhận ra em rồi sao?"

Trần Gia nghe thấy, lập tức trợn trắng mắt, cô đập mặt xây lại mấy lần rồi, đừng nói là anh tôi, ba mẹ cô chưa chắc đã nhận ra cô đâu.

Liễu Thiến dường như nhận thức được, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười không đổi, cô không cho rằng phẫu thuật thẫm mỹ là việc làm đáng xấu hổ, cô dùng tiền bản thân kiếm được thỏa mãn nhu cầu của mình, đâu gây tổn hại đến ai.

Úc Trạch đổi giày đi qua, hỏi "Em về nước hồi nào?"

Liễu Thiến nói,"Hôm qua."

Úc - Liễu hai nhà là bạn bè lâu năm, tuy không qua lại quá thường xuyên, nhưng cũng không quá xa cách.

Khác với công việc có trật tự của Úc Trạch, sinh hoạt của Liễu Thiến tràn ngập vui tươi và thách thức, cô là nhà thiết kế trang sức cao cấp hàng đầu trong nước, trên thế giới cũng có lực ảnh hưởng nhất định.

Lần này trở về không phải tùy hứng, Liễu Thiến có ý định tái phân bổ thời gian, đổi thứ tự ưu tiên từ công việc nhường lại cho chuyện tình cảm.

"Gia Gia, con lên lầu tìm đồ giúp cô với ." Úc mẹ vẫy tay gọi Trần Gia.

Trần Gia dạ một tiếng, bĩu môi, không tình nguyện lê dép đi theo.

Phòng khách còn lại Úc Trạch và Liễu Thiến, không khí tĩnh lặng lan tràn, không hề nảy sinh một tia ái muội thường có giữa nam đơn gái chiếc.

Úc Trạch cởi bỏ áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi định châm trà.

Liễu Thiến giành trước một bước,"Để em." Bỗng nhiên cô nói,"Em chuẩn bị tạo ra một thương hiệu riêng của mình."

Úc Trạch nhìn lướt qua, con gái thông minh có rất nhiều loại, anh đánh giá cao sự thông minh của Liễu Thiến, không có gì hơn, còn vẻ thông minh của Chu Tử Tri mới là điều khiến anh thích thú, hoàn toàn bất đồng.

"Mùng 6 tháng sau anh rãnh chứ?" Liễu Thiến nhẹ giọng nói,"Em muốn tìm hiểu các vấn đề liên quan đến việc thành lập công ty, cần ông chủ anh giúp một chút."

Úc Trạch nhướng mày một cái,"E là không được."

Nụ cười trên mặt Liễu Thiến cứng lại, cô vuốt vuốt tóc vài cái, che dấu cảm xúc cá nhân,"Sao vậy? Không tiện à ?"

Úc Trạch từ trong lỗ mũi phát ra một âm tiết,"Ừm."

Con gái trời sinh mẫn cảm, Liễu Thiến mơ hồ phát giác người đàn ông trước mặt có gì đó đã thay đổi, tuy không thể nói rõ đó là gì nhưng cảm giác này thực sự tồn tại.

"Bác gái nói anh đã từ chối hôn sự với Đỗ Gia rồi."

Úc Trạch nâng chân trái vắt lên đùi phải, cầm tách trà nhấp môi, thờ ơ nói,"Cô gái kia muốn gả cho Úc gia, không phải cho anh."

"Úc Trạch, em thấy người ta càng muốn gả cho anh hơn thì có." Liễu Thiến nói đùa,"Anh có nhớ, trước đây chúng ta chơi trò gia đình, lúc em làm vợ anh, anh còn lấy nắp bật lon nước đeo lên ngón tay của em nữa, bây giờ nhớ lại thấy thật dễ thương."

Úc Trạch mặt không chút thay đổi,"Có sao?"

Thêm một trận trầm mặc ngắn ngủi, Liễu Thiến lộ ra vẻ tươi cười, không hề sơ hở,"Em cũng không nhớ rõ lắm ."

Liễu Thiến không ở lại ăn cơm chiều, sắc mặt khi rời đi cũng không mấy dễ chịu, Úc mẹ có chút thất vọng, nhìn lén đứa con trai, căn bản bà cũng chả biết thằng con này suy nghĩ cái gì nữa.

Theo bà thấy, Liễu Thiến dáng người thon gầy, cao ráo xinh đẹp, giống mấy cô người mẫu trên tạp chí vậy, quan trọng nhất là tâm tính hiền lành, gia giáo tốt, gia thế cũng tốt, môn đăng hộ đối, năng lực làm việc lại mạnh, nhìn thế nào cũng rất phù hợp.

Đợi Úc Trạch rời khỏi bàn ăn lên lầu, Úc mẹ lập tức quay sang hỏi Trần Gia,"Con cảm thấy Liễu Thiến thế nào?"

"Không tốt lắm." Trần Gia ngừng đối phó với càng cua trả lời,"Cô Hai, con thấy anh không có hứng thú với Liễu Thiến đâu, cô quên chuyện này đi."

Úc mẹ uống một ngụm canh rong biển,"Con còn nhỏ, biết cái gì?"

"Cô Hai, hết năm nay con đủ hai mươi tuổi rồi." Trần Gia ra sức cắn càng cua, miệng mồm không rõ,"Nếu mà ở cổ đại con đã là mẹ của đứa nhỏ luôn ấy chứ."

"Sắp hai mươi ?" Úc mẹ nhìn tướng ăn của cô "Cô không thấy giống gì hết."

Trần Gia,"......" Cô lấy khăn lau tay," Cô Hai, con bắt đầu đóng phim rồi, quen rất nhiều ngôi sao nha, cô có muốn xin chữ ký của ai không, con lấy cho cô."

"Ngôi sao?" Úc mẹ lắc đầu,"Cô không thích ngôi sao, rất phức tạp."

Trần Gia ra vẻ khó chịu giả vờ mếu,"Con muốn làm đại minh tinh, nhưng cô Hai sẽ không thích con nữa."

Úc mẹ bị cô chọc cười to,"Được rồi được rồi, trừ con ra."

Vài năm trước đứa con gái lớn nói qua tiếng yêu, đối tượng cũng là một ngôi sao giới giải trí, hết vụ bê bối này tới vụ bê bối khác, còn có vị hôn thê, bôi xấu mặt Úc gia một phen, bà nghĩ thế nào cũng không thể chịu đựng được việc người trong giới bước vào cửa lớn Úc gia.

Trần Gia nghĩ đến một sự kiện,hỏi "Chị cả với chị hai chừng nào mới về nước vậy cô?"

"Tụi nó nói sang năm lận."

Úc mẹ thở dài, đứa lớn và đứa thứ hai đều về, trong nhà mới lại nhộn nhịp .

Ở dưới lầu đợi một hồi, Trần Gia lên lầu gõ cửa thư phòng hai cái rồi bước vào,"Anh, cô Hai rất vừa ý Liễu Thiến ."

Cô nhớ tới cảnh Liễu Thiến mang đến tặng cô Hai túi xách hàng hiệu, trang sức cao cấp này nọ, rồi mở miệng câu nào câu nấy đều có thể khiến cô Hai vui vẻ, từng cử chỉ lời nói giả tạo thấy ghê, nói dóc cũng không biết ngượng, so với lời kịch cô từng đọc còn lợi hại hơn.

Trên chiếc mũi cao thẳng của Úc Trạch là cặp kính viền vàng, mười ngón tay không ngừng đánh bàn phím,"Muốn nói cái gì thì nói, nói xong ra ngoài đóng cửa lại."

"Anh không phải ông chủ sao? Tan sở rồi còn bận đến vậy." Trần Gia tùy ý nhìn tiêu đề những tác phẫm trên giá sách,"Liễu Thiến kia á hả, cái cằm có thể mở cả nắp chai bia luôn, cô ấy cũng không sợ đâm thủng tay."

"Anh, anh thích con gái có khuôn mặt thế nào?" Cô đột nhiên có điểm hiếu kỳ, mở to mắt chờ mong .

Úc Trạch ngón tay trật một cái, lại không dấu vết đánh tiếp,"Mặt hơi phúng phính."

Trong đầu Trần Gia đầu tiên xuất hiện gương mặt Chu Tử Tri, năng lực của cô cũng không phải rất giỏi, cô tham gia đoàn phim một thời gian dài, tiếp xúc với mọi người cũng khá tốt, trong đó bao gồm rất nhiều nữ diễn viên xinh đẹp, cô cũng không bài xích.

Thế nhưng chỉ cần cô đối diện Chu Tử Tri, sẽ không thể khống chế mà gây chuyện, biến sắc, nóng nảy, không thuộc lời thoại.

Trong lúc quay phim mặc kệ vấp phải bao nhiêu khó khăn, Chu Tử Tri đều có thể thoải mái bình tĩnh, một lần lại một lần cố gắng, sau đó xuất sắc hoàn thành, vì vậy mà được toàn thể nhân viên tán thưởng.

Cô không có tính nhẫn nại như thế, cho nên cô ghen tị.

Vậy mà anh lại thích cô gái mũm mĩm, Trần Gia sờ sờ mặt, ăn nhiều một chút sẽ tròn lên thôi, tuy rằng hiện tại cô ăn cũng không ít.

Úc mẹ trước khi ngủ không nghe lời Úc cha khuyên can, chạy tới phòng con trai chất vấn cho bằng được "Có phải con còn chưa quên được Dương Phàm hay không?"

Úc Trạch dừng động tác lau tóc, bất đắc dĩ nói,"Mẹ à, bộ dạng cô ấy như thế nào con còn không nhớ nữa là."

"Thật sự không nhớ?" Úc mẹ một mặt không tin,"Vậy mấy năm nay sao con không mang một đứa con gái nào về nhà cho ba mẹ nhìn? Mẹ với ba con sắp sáu mươi tuổi rồi."

Úc Trạch suy nghĩ nói,"Cuối năm đi."

"Con của mấy đứa bạn con đã biết đi luôn rồi, còn bác Cau bằng tuổi ba con đã lên chức ông cóc ......" Úc mẹ nhất thời không phản ứng kịp, thanh âm lải nhải ngưng bặt, vui sướng hỏi, "Có người thích rồi?"

Úc Trạch khóe môi nhẹ mân một chút.

"Đứa nhỏ đó là người vùng nào?" Úc mẹ vui mừng không ngừng hỏi,"Cô gái đó làm nghề gì? ở công ty nào? Bao nhiêu tuổi? Gia đình làm gì, cha mẹ ......"

Mãi một lúc sau, bà phát hiện bản thân quá mức kích động .

Úc Trạch xoa chân mày,"Còn đang theo đuổi mà mẹ."

"Vẫn chưa đồng ý?" Úc mẹ khó có thể tin,"Cô gái đó không vừa ý con sao?"

Úc Trạch không trả lời,tức là cam chịu .

"Con trai, xem ra con rất thích......" Úc mẹ có chút tò mò, là cô gái thế nào, mới có thể khiến đứa con trai bà động tâm, đối phương còn chướng mắt nó nữa chứ.

Chu Tử Tri hắt xì hai cái, với tay lấy remote điều khiển máy điều hòa .

[ hiệp đường ] bắt đầu quay vào mùa hè, kết thúc vào trời đông giá rét. Tất cả mọi người trong đoàn đều có chút cảm giác ngậm ngùi, đại bộ phận diễn viên đều là lần đầu tiên hợp tác, câu nói khi tạm biệt đảm bảo không đắc tội người khác chính là "Có cơ hội lại hợp tác"

Trước buổi công chiếu, Vương Phú không thoát khỏi bị hỏi có lo lắng về lượng vé bán ra hay không, ông bảo không quan tâm lắm, mọi người đều đã cố gắng hết sức mình, mấy thứ kia chỉ vô nghĩa thôi.

Phùng Hạo tìm cơ hội hỏi Chu Tử Tri,"Chừng nào cô vào đoàn phim [ sau lưng có người ]?" Hắn và cô gái này đối diễn trong [ hiệp đường ] có cảm giác rất tốt, lần thứ hai hợp tác nhất định sẽ càng ăn ý.

Chu Tử Tri nghĩ nghĩ,"Trong phim đó tôi chỉ nhận vai khách mời, cảnh diễn không nhiều, chắc là giai đoạn giữa mới gia nhập."

Phùng Hạo trong mắt thất vọng nhanh chóng trào ra, giây lát biến mất, hắn nói,"Vậy lúc đó gặp."

Đang thu dọn đồ đạc Giản Dư nhìn chằm chằm bóng dáng Phùng Hạo,"Chị Tử Tri, anh ấy cũng tham gia diễn xuất trong phim [ sau lưng có người ] sao? Vậy không phải hai anh chị lại cùng quay một bộ phim à."

"Anh ta là diễn viên chính." Chu Tử Tri kéo khóa túi xách, nói tiếp,"Tụi chị đóng vai không liên quan với nhau lắm, sẽ không đồng thời xuất hiện nhiều."

Mười hai tháng sáu, ở buổi tiệc kết thúc, Phùng Hạo và Trần Công Khắc lịch trình bận rộn, đang ở trong đoàn phim khác nên không có thời gian tham dự. Trần Gia thấy buồn chán vô cùng, ngồi nói chuyện phiếm với các diễn viên khác, ngẫu nhiên cứ nhìn nhìn cửa, kết quả Chu Tử Tri cũng không đến.

Buồn bực không chỉ Trần Gia, còn có Úc Trạch nữa.

Anh chuyển tay lái, tốc độ xe rất chậm, vòng quanh khu vực Bình Lãng, ánh mắt nhìn quét ven đường, điện thoại cũng gọi liên tục, hơn nửa giờ sau nhận được tin nhắn, anh lái xe đến con đường phụ cận quảng trường thời đại thì tìm thấy người.

"Tại sao không nhận điện thoại?"

Chu Tử Tri mặc áo khoác đen, chiếc cằm lui vào trong khăn quàng cổ màu đen, cơ hồ bị bóng tối nuốt hết nửa khuôn mặt,"Không có mang theo."

Úc Trạch nhíu mày,"Sao không đến buổi tiệc?"

"Có chút việc." Chu Tử Tri nói năng hàm hồ, đêm nay cô có quảng cáo phải quay, đến nơi mới bị thông báo bất chợt đổi người , đổi ai cô cũng không muốn biết, thế nhưng Giản Dư không biết tâm tư của cô, nói cô biết người kia là An Ý Như.

Sợ không khống chế được cảm xúc, Chu Tử Tri bảo Giản Dư về trước , cô ở bên ngoài đi bộ chưa được mười phút liền thấy Úc Trạch, trong nháy mắt đó, cô thấy rõ sự lo lắng từ trong mắt đối phương.

Úc Trạch xoay người tránh ra vài bước, gọi điện thoại, Chu Tử Tri nhìn thấy khẩu khí anh rất táo bạo thô lỗ, khi quay lại vẻ mặt rất khó coi.

"Anh đưa em về."

"Không cần, tôi có gọi bạn đến đón rồi." Chu Tử Tri nói là thật, cô có một cô bạn thân rất thân, vừa mới công tác nước ngoài về.

Úc Trạch không nhúc nhích, cúi đầu , ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ gầy trước mặt ,"Em đang tránh anh."

Chu Tử Tri vẻ mặt không đổi,"Không có."

"Bây giờ để anh đưa em về." Úc Trạch đôi mắt thâm trầm, anh nghiêm trang bảo,"Em nói thêm một chữ nữa, anh lập tức hôn em."

Chu Tử Tri trên môi nóng lên, cô mở to hai mắt. (Không nói anh cũng hôn à )

"Em nhìn anh như vậy, anh nghĩ em đang chờ anh hôn em." Úc Trạch nhâm nhi làn môi bắt lấy hơi thở không thuộc về mình, hòa tan vào trong nước bọt, mi mắt anh đong đầy ý cười, việc này so với thắng lợi các hạng mục trong khi ký kết hợp đồng còn mang lại cho anh cảm giác thành tựu hơn.

Cách đó không xa, Hà Duyệt Minh ngồi trong xe tay siết chặt vô lăng, khuôn mặt tối đen đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play