Người lớn tuổi không giống như những đứa trẻ bám giường, trời vừa sáng sẽ tự động tỉnh giấc.
Khâu Dung bước ra khỏi phòng, vén tóc gọn gàng bên tai, đi về hướng phòng khách thì nhìn thấy đối diện có người đang đứng trước máy giặt, bà lại gần thêm vài bước mới thấy rõ đó là con trai mình, tay áo xắn lên, nhìn chằm chằm máy giặt.
Cảm giác mới lạ xẹt qua, Khâu Dung hỏi "Giặt cái gì đó?" Con trai thức sớm, còn tự giặt đồ, lại lén lén lút lút nha.
Úc Trạch từ miệng nhả ra hai chữ,"Ga giường."
Tối qua, anh và Tử Tri đều là tân thủ, vừa lái xe lên đường liền gặp chướng ngại, thông lộ rất chật, thân xe lại rộng rãi, nửa bước khó đi.
Anh thiếu chút nữa là mất khống chế, gấp gáp đổ mồ hôi vượt qua chướng ngại, tăng nhanh tốc độ.
Sau đó cả hai ngừng một lát mới tiếp tục đi tiếp, toàn bộ hành trình đều hoạt động theo bản năng, khẩn trương cùng kích động chiếm cứ hơn phân nửa tư duy.
Đến cuối cùng, anh vẫn ôm Tử Tri, không muốn thoát ra ngoài mà ẩn nhẫn bên trong.
"Con giặt ga giường?" Khâu Dung cố ý lộ ra vẻ mặt kỳ quái,"Gọi Tiểu Trương các cô ấy thu dọn cho không phải được rồi sao." Bình thường cũng là người hầu làm, có bao giờ con trai bà chịu khó siêng năng đến trình độ này.
Bà cười rộ lên, ý vị thâm trường kéo dài thanh âm,"Dơ a~."
Úc Trạch khóe môi giật giật,"Mẹ, mẹ cười rất đáng sợ đó."
Ga giường này anh tháo ra từ tối qua , để một đêm, vết máu khô, khó tẩy, chà mạnh cũng không bay, anh muốn quăng bỏ cho rồi, thế nhưng cố tình ga giường này lại là bộ Tử Tri thích nhất.
"Vậy hả?" Khâu Dung cười ha ha, từ đầu năm đến bây giờ, cuối cùng cũng có một việc đáng mừng.
Úc Trạch nói,"Sau này phòng con để con tự dọn."
Khâu Dung cười tiếp, đôi tình nhân chú trọng riêng tư, rất hiểu mà,"Ừ, lát mẹ dặn lại mấy cô giúp việc cho."
Bà có chút cảm khái, mấy năm qua Tử Tri chưa xuất hiện, bà với lão Úc sốt tuột, lo lắng không yên, con trai không hề nhắc tới người bạn đặc biệt nào, xung quanh cũng không thấy bạn khác giới, không biết thân thể có biến đổi gì hay không.
Bây giờ rốt cuộc yên tâm rồi.
"Con bé đâu? Còn ngủ hả?" Khâu Dung nói,"Hôm nay không có đi làm sao?"
"Dạ có chứ." Úc Trạch xoay người đi phòng bếp,"Chắc là sắp xuống rồi."
Khâu Dung vui vẻ đến phòng bếp dặn dò vài câu, trở về phòng , bà chuẩn bị kể lại với Úc Thành Đức thì ngừng , cảm thấy khó mà nói ra, con gái người ta da mặt mỏng, dễ mắc cỡ, không nhắc tới sẽ tốt hơn.
Úc Thành Đức đang tưới nước cho chậu thường xuân đặt bên bệ cửa sổ, "Không phải bà nói xuống phòng bếp sao? Sao quay lại rồi?"
Khâu Dung đáp,"Tôi dặn chị Ngô nấu cháo thịt nạc rồi."
Úc Thành Đức xoay chậu thường xuân sang hướng khác, cành lá đều mềm rũ xuống , ông nói,"Đem chậu này để bên ngoài tắm nắng tắm sương vài ngày đi."
Người bên cạnh trong lòng không yên, không đáp lại.
Úc Thành Đức xoay người,"Khâu Dung ."
Khâu Dung còn đang chìm trong suy tư,"Chưa tới ba tháng nữa là đến ngày cưới của tụi nó rồi , nhanh quá."
Bà đã nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Chu Tử Tri, liếc mắt một cái liền thấy Úc Thành Đức giật mình, bà đoán đúng rồi, vòng tay kia là vật gia truyền nhà họ Úc, ba không cho bà, ngược lại cho cháu dâu.
Khâu Dung vì để trong lòng thoải mái nên tự an ủi, con dâu là vợ con trai , cũng là cho nhà bọn họ thôi mà.
"Mấy chị em bà đều có cá tính mạnh." Úc Thành Đức nói,"Hôm đám cưới, thấy Tử Tri, các cô ấy tránh không được đánh giá lung tung, bà đừng vội vàng nhập hội, các cô ấy nói là con dâu bà đó."
Khâu Dung đổi đổi vẻ mặt, ông già này này đúng là con giun trong bụng bà mà.
Úc Thành Đức tựa hồ còn muốn nói nữa, ông đặt chậu cây xuống,"Thiến Thiến bên kia thế nào rồi?"
"Không buồn bã như trước nữa, cũng không có gì, chỉ nói đến chuyện tốt thôi." Khâu Dung thở dài,"Nó nói chúng ta khỏi bận tâm về nó."
Đi Pháp, sự nghiệp bận rộn, số lần gọi điện thoại về nhà liền ít đi, vừa hoàn thành liệu trình hồi sức, nhưng thân thể bị hao tổn cần thời gian từ từ khôi phục, sao có thể mệt nhọc như thế, vậy mà nói gì cũng không nghe.
Khâu Dung tức giận nói,"Chỉ cần không có Tạ Sở, nó sẽ ổn thôi."
Nếu chịu nhìn xa, ngày tháng còn dài mà.
Ngã thì ngã, ai không từng bị té ngã, không vấp hố làm sao biết đường né, đứng lên tiếp tục cất bước là được.
Úc Thành Đức đột nhiên hỏi,"Vừa rồi bà nói chuyện với ai vậy?"
Khâu Dung trợn mắt nhìn,"Con trai ông chứ ai."
Thiếu chút nữa bà đã nói tiếp, nhớ đến mới thôi.
Trên tầng ba, Chu Tử Tri không ngủ nhiều, ban ngày có hai hoạt động, một hồi phải tham gia điển lễ trao giải, còn có tiệc khai trương nhà hàng của cô, cô đang đứng trước gương chải đầu.
Vẫn là mình đấy thôi, không biến dạng, nhưng sau một đêm, lại cảm thấy khang khác.
Chỉ cần vừa nghĩ tới tối qua, cả người liền bốc khói
Nhưng càng không muốn nhớ đến, đầu óc lại càng không tự giác hiện lên những hình ảnh mập mờ.
Thân thể người đàn ông rõ rệt trước mắt, hơi thở mồ hôi gần kề, cơ bắp co giãn mạnh mẽ rắn chắc, cương cứng như thanh sắt được hun nóng.
Chu Tử Tri đặt lược xuống, vỗ vỗ mặt, mở vòi nước rửa mặt một chút, lần đầu tiên rất không thích ứng, trúc trắc khó chịu, từ từ , tốt hơn rồi.
Sau đó cô thả lỏng.
Cô bình thường đối với phương diện kia không có tìm hiểu, tối hôm qua đều là Úc Trạch dẫn dắt cô, giọng nói đối phương cùng bàn tay lả lướt phảng phất có sức sống, cô phát hiện loại chuyện kia cũng là một môn học.
Lúc thay quần áo, không tự giác cúi đầu nhìn thoáng qua, dấu tích trước ngực rất dễ khiến người khác chú ý, hai gò má lại trèo lên một tầng nhiệt khí, cô nhanh chóng mặc áo lông vào.
"Tử Tri, xong chưa em?"
Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của Chu Tử Tri, cô sửa sang lại quần áo rồi mới mở cửa, Úc Trạch đứng ở ngoài, trong mắt đong đầy ý cười.
Giây phút bắt đầu đầy xấu hổ, rụt rè nhút nhát lan tràn, lại bị một cái ôm đánh tan.
Hai người lấy tư thế thân mật triền miên một đêm, lúc này bốn mắt nhìn nhau, kích tình biến đổi thành nhu tình.
Chu Tử Tri trên mặt nóng ơi là nóng ,"Rác trong phòng là anh dọn hả ?"
Úc Trạch sờ sờ mũi,"Ừ."
Trong giỏ rác ném mấy thứ kia, anh khẳng định là mình phải tự xử lý, không thì người giúp việc thấy, tất nhiên sẽ nhịn không được ngầm khe khẽ nói nhỏ, Chu Tử Tri sẽ càng ngượng ngùng.
Chu Tử Tri nói,"Em thay đồ xong rồi."
Úc Trạch kéo cô,"Vậy xuống lầu thôi."
Hai người va chạm vào nhau.
"......"
Úc Trạch vốn ra vẻ bình tĩnh, nhìn Chu Tử Tri trong lòng, cơ thể mềm mại dán vào người anh, hương vị thản nhiên vơn quanh chóp mũi, những hình ảnh kích thích mạnh mẽ bùng nổ trong đại não.
"Cái kia......"
Úc Trạch nhìn cô, Chu Tử Tri chống đỡ không nổi, phảng phất tối qua vẫn chưa dừng lại.
Chu Tử Tri tìm đề tài,"Trong nhà có nấu cháo không anh?"
Úc Trạch thối lui một bước,"Có."
Anh giữ cửa bảo,"Em xuống dưới trước đi."
Tầm mắt Chu Tử Tri đi xuống, liếc một cái, thu hồi ngay tắp lự,"Ừm"
Cô xuống lầu, Khâu Dung và Úc Thành Đức đang ở trong phòng khách, tự nhiên như bình thường, không để Chu Tử Tri cảm thấy ngượng ngùng.
"Hai bác đang nói đến vườn mai trong hoa viên." Úc Thành Đức nói với Chu Tử Tri," Con ra ngoài thì để ý nhìn, cây nào cũng trổ bông rồi."
Chu Tử Tri cười cười,"Dạ."
Khâu Dung nhìn cầu thang hỏi,"A Trạch đâu?"
"Dạ, anh ấy còn trên lầu, có chút việc." Chu Tử Tri phát hiện không khí không có gì khác thường, thả lỏng hơn rất nhiều.
"Tử Tri, nghe A Trạch nói sáng nay con đến Am Thành à?" Úc Thành Đức mở miệng hỏi.
Chu Tử Tri nói,"Dạ, nhà hàng của con ở bên đó khai trương."
Úc Thành Đức chỉ chỉ dĩa gạch cua trên bàn,"Vừa mang ra, nhân lúc còn nóng ăn thôi."
Đề tài bay quá nhanh, Chu Tử Tri không phản ứng kịp.
Cô hồ nghi nhìn nhìn Úc Thành Đức, lại nhìn Khâu Dung , không thấy gì khác lạ cả.
Úc Nguyện sáng sớm chạy bộ bên ngoài trở về, quần áo giày từ trên xuống dưới ướt đẫm, tóc cũng nhiễu nước, mặt rất trắng.
Khâu Dung hết hồn,"Con sao vậy?"
Bà hướng phòng bếp kêu,"Má Ngô à, mau nấu một chén canh gừng."
Phòng bếp truyền đến tiếng trả lời,"Dạ nghe."
Úc Thành Đức nhíu mày,"Ngã xuống sông hả ?"
"Dạ." Úc Nguyện nói đơn giản,"Có đứa nhỏ rơi xuống sông, con nhảy xuống vớt lên"
"Con đi tắm rửa thay quần áo trước."
Cô nói rồi liền đi , lưu lại phòng khách ba người sắc mặt cổ quái.
Chưa đến năm phút đồng hồ, có người tới cửa, nho nhã thân hòa.
Chu Tử Tri gặp qua hai lần, hình như sống ở biệt thự dưới chân núi cách vách.
Người nọ lễ phép giải thích lý do đến,"Lúc nãy Úc tiểu thư bỏ quên dây cột tóc bên bờ sông."
Phòng khách ba người đều dùng một loại ánh mắt khó hiểu ném về phía người đàn ông nọ.
Chẳng qua chỉ là dây cột tóc, mất thì thôi, cần phải đem đến tận cửa?
"Cũng vừa nãy," Người nọ thái độ thành khẩn, cảm kích nói,"Úc tiểu thư đã cứu con tôi."
Chu Tử Tri ngộ ra , người này chạy tới đưa dây cột tóc, hơn phân nửa là có ý với Úc Nguyện rồi, cảm kích là thật , muốn tiến thêm một bước cũng là thật.
Từng kết hôn, còn có con, bất quá người này ôn hòa, có khí chất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều xuất chúng, vượt trội hơn Trần Xa trẻ tuổi khí thịnh rất nhiều.
Đợi Úc Trạch và Úc Nguyện cùng xuống lầu, tiếng nói trong phòng khách đã chấm dứt, người tên Tôn Trọng kia đã đi rồi.
Khâu Dung nói,"Nguyện nhi, người ta tới đưa dây cột tóc cho con này."
"Còn nói muốn báo đáp con đó."
Úc Nguyện nhíu nhíu mi, cầm lên, không bị ướt , cô có chút kinh ngạc, không ngờ người kia còn sấy khô thứ này,
"Sao thế?" Úc Trạch hỏi Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri nhỏ giọng kể lại.
"Tôn Trọng đó......" Úc Trạch nhíu nhíu lông mày,"Là nghệ thuật gia có tiếng trong nước."
Lai lịch còn không nhỏ.
Chu Tử Tri nhìn về phía Úc Nguyện, trên mặt không có biểu lộ mê mang, là đã nghe thấy hay vốn có quen biết.
Nghệ thuật gia? Khâu Dung quay đầu nhìn con gái nhỏ,"Người ta ngoại hình ổn, tu dưỡng cũng cao, đã có con rồi, Nguyện nhi, con thấy sao?"
Bà thật sự rối tâm.
Trừ con trai mọi việc suôn sẻ , con gái lớn xoắn quýt khúc khủy, sau tất cả thì tạm thời yên tĩnh , con gái nhỏ bấy giờ lộng gió, khúc chiết chỉ mới bắt đầu.
Đã xem báo mấy lần , chuyện phóng viên cùng Nguyện nhi hẹn hò, ra vào khu vui chơi, ở trên đường cử chỉ thân mật, Khâu Dung mỗi lần xem là mỗi lần lo lắng.
Úc Nguyện ném dây cột tóc vào giỏ rác, xách túi đi ra ngoài.
"Nguyện nhi," Khâu Dung ở phía sau kêu,"Con không ăn điểm tâm sao?"
Úc Nguyện mang giày,"Con no rồi."
Khâu Dung ,"......"
Bà đem cơn giận phát tát sang ông bạn già không nói tiếng nào bên cạnh ,"Lão Úc, sao ông không nói gì hết?"
"Nói cái gì?" Úc Thành Đức đanh mặt," không phải bà nói hết rồi sao?"
Nghe ra giọng ông thầm oán, Khâu Dung lập tức nghĩ lại, bà đã nói gì chứ?
Bởi vì chuyện vừa rồi, trên bàn cơm không khí có chút đông cứng, Khâu Dung cùng Úc Thành Đức tự mình húp cháo, nửa câu đều không nói.
Chu Tử Tri cùng Úc Trạch không quấy vào, như có tầng bảo vệ sự ngọt ngào quay chung quanh giữa hai người, người bên ngoài chẳng thể sáp vào.
Lúc đi ra ngoài, Chu Tử Tri theo bản năng nhìn mấy cây mai trong hoa viên, đến mùa, nở rộ rực rỡ.
Úc Trạch mở cửa xe, hạ cửa sổ,"Đi thôi."
Chu Tử Tri lên xe, ngồi ở trên ghế phụ, thuận tay thắt dây an toàn,"Buổi tối em ở khách sạn, không về đâu."
Úc Trạch nghe vậy nghiêng đầu, chế nhạo nói,"Tối qua em đâu có nói vậy."
Chu Tử Tri đờ đẫn, tối qua cô có nhắc tới sao?
Úc Trạch nhịp chân,"Tối qua anh hỏi em, đêm nay còn muốn hay không, em nói muốn mà."
Chu Tử Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai phiếm hồng,"Cái đó không tính."
Tối qua cái người này nói bên tai cô rất nhiều lời tình nồng mật ý, cô tuyệt đối không thể xác nhận chính mình đã nói những gì và nói bao nhiêu đâu.
Úc Trạch,"......"
"Còn đau không?"
"Không đau ."
Úc Trạch nói,"Để anh xem xem."
Xem xem? Máu trên người Chu Tử Tri dồn hết lên đầu, mặt mày đỏ bừng,"Không...... Không cần......"
Dư quang xẹt qua cô gái bên cạnh, Úc Trạch nắm tay để bên môi, đằng hắng một tiếng,"Anh nói răng của em mà, em nghĩ chỗ nào vậy?" Chu Tử Tri khóe miệng trĩu xuống một chút
"Đau." Cô nói,"Chiều nay em trích ra thời gian đi bệnh viện mới được."
Khi Chu Tử Tri đăng ký vào khám, nghe bác sĩ kiểm tra nói là răng khôn, ngu ngơ ngay tại chỗ, cô đã đầu ba rồi, còn mọc răng khôn, tâm tình thật phức tạp.
Bác sĩ cho thuốc giảm đau,"Nếu răng có thể mọc theo chiều hướng bình thường xếp thành hàng thì không cần nhổ."
Chu Tử Tri cầm tờ đơn,"Để lần sau tái khám."
Đối với cô nhổ răng còn khủng bố hơn động vào tay chân cô nữa.
Nếu sau này không đau, cô sẽ không nhổ đâu.
Chu Tử Tri đeo khẩu trang, đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài Giản Dư lo lắng hỏi," Chị Tử Tri, thế nào?"
"Mọc răng khôn thôi." Chu Tử Tri thanh âm giấu ở trong khẩu trang, rầu rĩ .
"Răng khôn?" Vẻ mặt Giản Dư nháy mắt biến đồng tình, cũng có chút rùng mình.
Phản xạ có điều kiện , cô cảm thấy hai bên má đều đau , hồi trước cô bị ba cái, tự nhiên chịu tội, ăn không ngon, ngủ không ngon, mỗi lần đụng đến, sống không bằng chết.
Còn có người may mắn , Thiệu Nghiệp một mặt hiếu kỳ,"Răng khôn là gì?"
Chu Tử Tri nói,"Search Baidu biết liền."
Một đống danh từ định nghĩa chuyên nghiệp, giải thích cũng lao lực.
Thiệu Nghiệp lấy di động tìm tòi trong chốc lát, hắn tỏ vẻ đồng tình,"Trên mạng nói mọc sớm siêu sinh sớm."
Giản Dư cũng gật đầu, bất quá bị búa gõ là khẳng định .
Đến hiệu thuốc, Chu Tử Tri nuốt nuốt nước miếng,"Để từ từ xem thế nào."
Lấy thuốc, ba người tiếp tục đến nơi hoạt động kế tiếp
Chu Tử Tri ở trong xe trang điểm, răng có hơi nhứt, may mà mặt không sưng.
Thiệu Nghiệp cầm điện thoại đút vào túi,"Trang phục đã đưa tới rồi."
Trong giới showbiz, trang phục ngôi sao lớn nhỏ tham dự sự kiện cơ bản đều mượn từ các thương hiệu.
Tính cạnh tranh càng cao, trang phục càng dễ mượn.
Danh tiếng Chu Tử Tri liên tục leo thang, hơn nữa với danh hiệu Úc phu nhân này, thương hiệu muốn tài trợ rất nhiều, phần lớn đều do Thiệu Nghiệp phụ trách chọn lựa catologue mới, thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ khác biệt.
Lấy ý kiến từ Thiệu Nghiệp, Chu Tử Tri cơ hồ không đụng hàng với nữ nghệ sĩ nào khác.
Chu Tử Tri thoa son,"Bộ số mấy?"
Thiệu Nghiệp nói,"Số 3."
Chu Tử Tri không hỏi nhiều, cô có ấn tượng, bộ đó là một lễ phục Trung Hoa sắc lục rạng rỡ, được điểm thêu thủ công.
Vừa đến nơi, Giản Dư cùng vài nhân viên tổ phục trang phục vào phòng thay quần áo.
Chu Tử Tri xoay lưng lại, Giản Dư giúp cô kéo khóa.
Lưng ong trắng nõn đường cong tuyệt đẹp, chỉ có duy nhất Giản Dư nhìn thấy trên lưng có mấy dấu hồng, không phải muỗi cắn , cô nhanh chóng kéo khóa, không lộ ra chút mất tự nhiên nào.
Chu Tử Tri gặp Phùng Hạo cuối thảm đỏ, hai người sóng vai đến bảng trắng kí tên, mặt hướng ống kính, bảo trì mỉm cười.
Rời khỏi ánh đèn flash, Phùng Hạo cười nói,"Nghe nói một tháng sáu cô kết hôn."
Chu Tử Tri thoáng nhăn mi tâm, Phùng Hạo đã chủ động hỏi , cô không cơ hội, chỉ có thể nghênh tiếp.
"Ừ, không biết ngày đó anh có thời gian......"
Phùng Hạo nói,"Tôi rãnh."
Hắn nhận ra mình quá mức nóng vội, rất xấu hổ, tham gia không ít hôn lễ, đây là lần đầu tìm cô dâu đòi thiệp đó.
Chu Tử Tri tựa hồ không phát hiện hắn quẫn bách,"Vậy vài ngày nữa liên hệ anh sau nhé."
Hôn lễ của cô và Úc Trạch chỉ là một nghi thức bước qua giai đoạn khác của cuộc đời, không có bất cứ tuyên truyền cùng thành phần tuyên truyền nào, danh sách khách mời hơn phân nửa đều là bạn bè họ hàng Úc gia, cùng một ít đối tác trong kinh doanh, ngôi sao nghệ sĩ không nhiều, chú trọng mời người có quan hệ thân thiết.
Phùng Hạo thật sâu nhìn Chu Tử Tri, rồi sau đó lộ ra một nụ cười thoải mái rõ ràng,"Lâu rồi không gặp cô , lần trước cô lọt vào danh sách "nữ diễn viên xuất sắc" thì tôi có lịch quay phim ngoài nước, không tham dự được, chúc mừng muộn nha."
Chu Tử Tri cũng cười một chút,"Cám ơn."
Đề cử đối với diễn viên cũng là một kết quả đáng mừng.
Chu Tử Tri cùng Phùng Hạo hàn huyên trong chốc lát, liền cùng vài diễn viên [ để thư lại hỏi tình ] vào sân khấu , trong đó có Tạ Sở.
Ở tại chỗ Phùng Hạo thở dài, chuyển chân đi sang đoàn phim của mình, thuận tiện đòi hỏi người đại diện nghỉ ngơi vào ngày một tháng sáu.
Người đại diện nhắc nhở,"Lịch trình của anh kéo dài đến sang năm lận , ở đâu ra thời gian?"
Ngày một tháng sáu là ngày lễ, nhưng không liên quan đến người trước mặt.
Phùng Hạo không giải thích,"Chỉ một ngày thôi."
Hắn muốn tận mắt chứng kiến Chu Tử Tri cùng người đàn ông khác bước vào lễ đường hôn nhân, ép buộc đối diện với ý tưởng cuối cùng của chính mình mất đi, chỉ có như vậy, anh mới có thể bắt đầu lại.
Chu Tử Tri tối hôm sau mới về, cô ngã đầu liền ngủ, tỉnh lại phát hiện đã hơn bảy giờ .
Người đàn ông bình thường đúng giờ tan tầm trở về hôm nay lại không thấy bóng dáng, Chu Tử Tri đem dài tóc tùy ý cột lên, lê dép lê đi thư phòng đối diện.
Cô đưa tay gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp, nghe vào tai có chút không thích hợp.
Tại cửa dừng một chút, Chu Tử Tri mở cửa đi vào .
Ngồi ở trên ghế người đàn ông kéo cavat, cổ áo sơ mi đen rộng mở, trong tay cầm điếu thuốc, trên bàn có một thùng giấy.
Không biết là sao thế này, tầm mắt Chu Tử Tri dừng ở mặt trên thùng giấy.
"Úc Trạch, đây là gì?"
Gạc tàn thuốc, Úc Trạch nói,"Em mở ra xem xem."
Chu Tử Tri mở thùng giáy, sắc mặt khẽ biến, bên trong có hai cái áo sơ mi cũ, còn có vài món nội y, từ điển tiếng Anh, mũ lưỡi trai, hình tốt nghiệp, sổ tay, tượng đất, băng kí tên , ly sứ có hình nhân vật hoạt hình......
Từng món tất cả đều là thanh xuân của cô.
Năm đó trước khi cô phát sinh ngoài ý muốn, mấy thứ này đều đặt ở trong phòng trọ, cô trở về cũng không cẩn thận xem thiếu cái gì, càng không nhớ được, Chu Tử Tri không hiếu kỳ là ai lấy, chỉ hỏi một câu,"Anh trả bao nhiêu?"
Úc Trạch nói,"Một nghìn vạn."
Tất cả đều là những hồi ức tươi trẻ của Chu Tử Tri, anh tiếc nuối bỏ qua , đừng nói một nghìn vạn, dù là một tỷ, anh cũng sẽ chi.
Chẳng qua đối phương không dám ở trước mặt anh mở miệng lớn như vậy.
"Một nghìn vạn?" Chu Tử Tri nhíu mi,"Quá nhiều."
Úc Trạch cười,"Đáng giá."
"Chỉ là......" Anh dùng lực hút một hơi thuốc, ngoài cười nhưng trong không cười,"Có chút gì đó chướng mắt."
Chu Tử Tri nhìn xung quanh bàn, cô thấy một chồng giấy viết thư đặt ở dưới cánh tay Úc Trạch, màu sắc không đồng nhất, trong đầu cô chợt lóe.
"Anh không biết, chữ em xấu vậy đấy."
Chu Tử Tri nhất thời không nói gì, thời trung học cô thường xuyên viết thư cho Hà Duyệt Minh, lâu lắm rồi, đã quên mất nội dung, chỉ nhớ rõ là mỗi tháng một phong thư.
"Tổng cộng một trăm năm mươi chín bức thư." Úc Trạch thanh âm lăn ra khỏi yết hầu, vị dấm chua tận trời,"Anh một bức cũng không có."
Lúc nhìn thấy có nhiều thư như thế, hỏa khí lập tức liền lủi lên đến đây, ghen tị phát điên, cũng không dám đọc nội dung bên trong, sợ lại chịu kích thích.
Hiển nhiên Úc Trạch đã có quyết định vô cùng sáng suốt, bởi vì khi anh lơ đãng lật lật nhìn thấy hình trái tim được vẽ bằng bút bi thôi mà đã muốn xé nát phong thư rồi.
Anh liên tục hút mấy điếu thuốc, mới khắc chế không có đi tìm Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri nói thầm,"Không phải anh mới chê em viết chữ xấu sao?" Hơn nữa bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt, viết thư gì chứ, bất quá lý do này hiệu quả trước mắt bằng không.
Úc Trạch trảm đinh chặt sắt,"Xấu anh cũng muốn!"
Chu Tử Tri chủ động sờ sờ đầu anh, vuốt lông,"Buổi tối liền viết cho anh được chưa."
"Viết cho có lệ?" Úc Trạch dụi tắt điếu thuốc,"Anh muốn mỗi ngày đều phải có."
Vậy không bằng em mua quyển nhật kí, một ngày viết một trang, Chu Tử Tri dở khóc dở cười, lời kia cô chưa nói ra miệng.
"Giờ em không có giấy viết thư."
Chu Tử Tri mới nói xong, Úc Trạch từ ngăn kéo cầm ra một xấp giấy viết thư, phong thư, còn có tem nữa.
"......"
Ở nông trang, Hà Duyệt Minh đang nôn nóng lục tung đồ đạc trong phòng, hai thùng giấy hắn đặt trong ngăn tủ đều biến mất cả rồi.
Tiền với đồ vật quý giá lại không mất, cố tình mấy cái kia...... Không có khả năng là mất trộm.
Đến cùng là ai lấy?
Hà Duyệt Minh càng vội càng không có cách nào bình tĩnh, hắn không để ý quần áo hôi hám, ra chuồng trâu tìm Hà Anh.
"Mẹ, hôm nay ai động vô phòng con?"
Hà Duyệt Minh sắp điên rồi.
Lau sạch nước cỏ xanh dính trên tay, Hà Anh giả bộ mạnh mẽ trấn định,"Sao vậy?"
"Thùng giấy." Hà Duyệt Minh lạc hồn mất vía," Hai thùng giấy trong ngăn tủ không thấy đâu nữa."
Đó là thứ duy nhất hắn có thể giữ lại.
Năm xưa hắn mang ra khỏi phòng trọ , vẫn giữ gìn bên mình, đều là những hồi ức đã qua, hắn không chia sẻ với bất kỳ người nào, đó là một bí mật của riêng hắn.
Ngay cả Tử Tri cũng không biết.
Hắn cũng chưa bao giờ muốn vứt bỏ những thứ đó, thầm nghĩ đặt ở nơi có thể nhìn có thể chạm sẽ nhắc nhở hắn, những đoạn ngắn tồn tại trong trí nhớ đều đã từng phát sinh một cách chân thật nhất chứ không phải một bộ phim, một vở kịch mà hắn từng diễn.
Bây giờ đột nhiên không thấy , sâu tận đáy lòng càng thấy bản thân không hoàn chỉnh nữa, thiếu một khoảng rất lớn, khối địa phương kia không có gì có thể bổ khuyết.
Hà Anh trên mặt xuất hiện kích động, bà ấp úng,"Duyệt Minh, thùng giấy...... Là...... Là...... Là mẹ lấy....."
Hà Duyệt Minh đầu tiên ngẩn ra, sau đó rống lớn,"Mẹ, mẹ điên rồi !"
Hắn phẫn nộ nắm chặt cánh tay Hà Anh, lớn tiếng hỏi,"Mẹ đem thùng giấy đi đâu?"
"Duyệt Minh, con đừng hỏi nữa." Hà Anh bị siết đau, cắn răng, đơn giản nói một câu,"Mẹ ném thùng rác rồi, bây giờ không biết nó ở đâu."
Hà Duyệt Minh lập tức chạy ra ngoài.
Hà Anh đứng đó bối rối vô thố, bà đan hai tay, đi qua đi lại sau đó đi xem thì thấy con trai đang lục tung thùng rác, bà nhất thời trắng mặt.
"Duyệt Minh, đừng tìm nữa."
Hà Duyệt Minh ngồi xổm dưới đất, hai tay bới rác,"Co phải mẹ đổ ra hết rồi không?" Hắn không thấy thùng giấy.
"Bán cho Úc gia rồi!" Hà Anh nhắm chặt mắt,"Duyệt Minh, mẹ lấy bán cho người họ Úc!"
Tay bị vật đó vỡ vụn sắt bén cắt trúng, Hà Duyệt Minh nhíu mày, hắn không nghe rõ,"Bán cái gì?"
Hà Anh lau mặt,"Mẹ tháng trước...... Tháng trước gặp bác Lâm, ông ấy thiếu người ta rất nhiều tiền, bị đánh thảm thương, mẹ liền...... Liền nghĩ đến biện pháp kia...... trao đổi với Úc gia được hai trăm vạn."
Bà cũng bán tín bán nghi, không ngờ mấy thứ cũ kỹ bên trong thùng giấy vậy mà đáng giá nhiều tiền như vậy.
Hà Duyệt Minh chấn động, hắn đứng phất lên, giận đến phát run,"Mẹ cần tiền, sao không nói con biết?"
Mấy năm nay, hắn cho tiền còn ít sao?
Hà Anh hổ thẹn nói,"Con không thích bác Lâm."
Đích xác anh nghĩ vậy, Hà Duyệt Minh sẽ không xuất tiền cứu người họ Lâm đó, hắn ghi hận trong lòng, năm đó chính người họ Lâm lôi kéo rủ rê mẹ hắn, sau đó mới có sự kiện chặt đứt ngón tay kia.
Hắn cũng bởi vậy bị buộc cúi đầu trước nhà họ An.
Hà Duyệt Minh siết chặt nắm tay, bàn tay bị thương nhỏ máu, Hà Anh hoảng hốt, bà muốn lại gần, bị Hà Duyệt Minh mạnh mẽ đẩy ra.
"Ai dạy mẹ làm vậy ?"
Mẹ anh sẽ không lục đồ của hắn, nếu không có người chỉ điểm, sẽ không nghĩ đến hành động này
Trong đầu xuất hiện một người, sắc mặt Hà Duyệt Minh vặn vẹo.