Chu Tử Tri ở Úc gia chơi một hồi, bị Thiệu Nghiệp điện thoại gọi về trường quay.

Lúc cô đến, trường quay rất ồn ào, có người đang phát kẹo cưới, ai cũng có phần, mỗi người một túi to, lại thêm vài nhân viên mang quà tết ở quê lên , hai thùng lớn chứa đầy mức quả và chocolate.

Đoàn phim đông người nên chẳng đi phát mà để mọi người tự nhiên lấy, thùng giấy chất đống được đặt ở nơi dễ gây chú ý nhất.

Chu Tử Tri vừa đến, liền bị nhét một viên kẹo, cô mở giấy gói bỏ kẹo vào miệng, cười nói tiếng cám ơn, kèm theo lời chúc đầu xuân.

Bởi vì mọi người đều biết chuyện của Chu Tử Tri và Úc Trạch, nên có vài diễn viên liền mượn cơ hội nói giỡn hỏi thăm.

"Tử Tri, chừng nào bọn tôi mới được ăn kẹo cưới của chị đây?"

Chu Tử Tri đem túi quà đưa cho Giản Dư, tiếp ly nước, cô cũng dùng giọng điệu vui đùa đáp,"Sắp rồi đó, mọi người để dành tiền đi là vừa."

Mọi người lại chẳng xem là thật

Có đôi khi nói thật ngược lại chẳng ai tin.

Chu Tử Tri đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn Giản Dư và Thiệu Nghiệp đứng chung một chỗ.

Cô chưa mở miệng.

Thiệu Nghiệp nhíu mày, trước sau bình chân như vại.

Hoàn toàn không có điểm phòng thủ, Giản Dư hoảng hốt dưới ánh mắt soi xét của cô, mặt dần dần đỏ ửng,"Chị Tử Tri...... Chị...... Chị nhìn tụi em làm gì?"

Chu Tử Tri cười cười,"Có gì đâu."

Vẫn còn lấn cấn Giản Dư ngốc ngốc hỏi Thiệu Nghiệp,"Có phải chị Tử Tri đoán ra cái gì rồi không?"

"Còn phải đoán?" Thiệu Nghiệp đỡ trán,"Em đã viết hết lên mặt rồi kìa!"

Giản Dư méo miệng.

"Bộ em ngốc lắm hả?"

Thiệu Nghiệp nói,"Em xóa chữ trên mặt đi cho bớt ngốc."

Giản Dư,"......"

Cô đuổi kịp Chu Tử Tri, đem cái ót lưu cho Thiệu Nghiệp.

Thiệu Nghiệp lắc đầu, sao hắn có thể coi trọng một người khờ khạo, trẻ con, IQ dưới trung bình thế cơ chứ.

Tròn một ngày, Giản Dư đều rối rắm có nên nói hay không chuyện của cô và Thiệu Nghiệp.

Sau khi hết việc, Giản Dư nhìn thấy tinh thần Chu Tử Tri có vẻ không tệ, liền ấp a ấp úng thừa nhận, chung quy mỗi ngày đều gặp mặt, muốn giấu cũng không giấu được.

"Chị Tử Tri, em đang quen với anh Thiệu Nghiệp."

Chu Tử Tri buông khăn ướt trong tay, trên mặt không có một xu một hào giật mình, trong dự đoán mà ,"Từ lần đưa em về đó hả?"

"Dạ." Giản Dư ngượng ngùng gật đầu.

Ngày đó ở trong xe cô không ngủ, vốn muốn trêu cợt Thiệu Nghiệp một chút, kết quả cô bị đối phương hôn trộm, hắn còn thổ lộ với cô nữa.

Cô hoảng hốt, không biết làm sao.

Sau đó mơ hồ chấp nhận, từ từ ngẫm lại, cô thấy nhất định Thiệu Nghiệp đã sớm thích cô rồi, chỉ không biết bắt đầu từ lúc nào thôi.

Thiệu Nghiệp qua tới đã không còn kịp, Giản Dư khai hết rồi còn đâu, bao gồm chút chuyện xấu hổ của hắn nữa.

Chu Tử Tri nhìn Giản Dư và Thiệu Nghiệp cãi nhau vui vẻ, thật mừng dùm bọn họ.

Quay về, Chu Tử Tri đụng Tạ Sở, ban ngày bọn họ trừ quay phim, không có quá nhiều trao đổi, Vương Phú vừa hô "Đạt", bọn họ liền tách ra, có lẽ lần trước tại Úc gia, ông nội đã nói gì đó với Tạ Sở.

Hai hôm nay, scandal quan hệ giữa Tạ Sở và nữ minh tinh lại một lần lên tiêu đề, um sùm lợi hại, hắn im lặng một đoạn thời gian, lại tiêu diêu tự tại.

Vì gia đình Úc Trạch nên Tạ Sở cũng không mặn mà gì với Chu Tử Tri, miễn là có liên quan đến Úc gia, hắn đều không muốn dính dáng đến nữa.

Việc quay hình kết thúc sớm, trên dưới đoàn phim đều rất kích động, lại hoàn thành một tác phẩm rồi, mấy tháng mệt mỏi, thật muốn cảm khái vài ngày.

Chu Tử Tri đang ngồi nghỉ chờ chuyển cảnh, cô nhận được điện thoại Úc Trạch,"Chị cả mất con rồi."

"Mất con?" Chu Tử Tri bị sốc, ngây ngẩn hết cả người,"Sao lại mất được?" Vài lần nguy hiểm đều gắng gượng vượt qua mà .

Không nghĩ được gì nữa, Chu Tử Tri luống cuống tay chân thay quần áo chạy tới bệnh viện.

Một tiếng giòn vang, quấy nhiễu mọi người trong trường quay.

Toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Tạ Sở.

Tạ Sở lau mặt, vẻ mặt cứng ngắc.

Vừa đến bệnh viện, Chu Tử Tri nghe tiếng khóc trong phòng bệnh, là của Khâu Dung , không có thanh âm của Úc Thiến, gặp các bác sĩ y tá đang đi ra, liền hỏi thăm bọn họ.

"Cuống rốn bị xoắn lại." Bác sĩ nói,"Hơn năm mươi vòng."

Chu Tử Tri nghe mà phát lạnh toàn thân, hơn năm mươi vòng, vậy đứa nhỏ kia đâu còn dưỡng khí, chỉ sợ đã sớm......

Úc Thiến để ý đứa con như thế, khẳng định lúc nào cũng quan sát, sao có thể phạm sơ sẩy lớn như vậy.

Bác sĩ nói,"Úc tiểu thư nhầm lẫn sự co bóp của tử cung là máy thai."

Chậm một giờ, đứa bé hít thở không thông, thai chết lưu trong bụng.

Kì cuối vốn phải chú ý nhiều, nhưng siêu âm chỉ có thể thấy cuống rốn có quấn quanh cổ không chứ không nhìn thấy cuốn rốn bị xoắn vòng.

Các bác sĩ và y tá đều thở dài, loại tình huống này thường có.

"Mọi người cố gắng an ủi, Úc tiểu thư chỉ cần giữ gìn sức khỏe, điều dưỡng tốt, còn có thể có con."

Chu Tử Tri nuốt nuốt nước miếng, cô thấy Úc Thiến mong mỏi đứa nhỏ chào đời như thế nào, từ hi vọng đến tuyệt vọng, đả kích quá lớn, chỉ sợ không dễ dàng qua như vậy.

Thấy Úc Trạch từ đối diện đến, Chu Tử Tri đi nhanh tiến lên, ánh mắt đỏ lên,"Bây giờ chị cả thế nào rồi anh?"

Vừa mất con, không phải chỉ một câu "không có duyên" liền thông suốt.

Úc Trạch sắc mặt ngưng trọng,"Không tốt lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play