Có người nhìn thấy người đàn ông ra vào bệnh viện phụ sản giông giống dáng vẻ của ngôi sao Tạ Sở, tin tức Úc Thiến dưỡng thai cùng lúc được tuôn ra, cuối cùng làm bùng trở lại tin đồn bọn họ quay về với nhau.
Trong giới giải trí người chưa kết hôn mà có con không ít, gần như năm nào cũng xuất ra tiếng gió. Tình huống này hơn phân nửa đều là ngoài ý muốn, nhưng đối với một số người thì tuyệt vời, một số thì xui xẻo.
Tin tức bộc phát, luồng dư luận phản ứng khá đa dạng, hầu như kiểu gì cũng có, một bộ phận bàng quan đứng nhìn chiếm cực nhỏ, số còn lại đều nhúng mỏ vào, tha hồ bày tỏ quan điểm về tình yêu và hôn nhân.
"Shit !"
Ngồi trong xe Tạ Sở cầm điện thoại quẳng lên ghế da , dùng sức gãi gãi đầu, lại cầm điện thoại lên.
Giỡn kiểu gì vậy, hắn đây còn cần lợi dụng Úc Thiến để đánh bóng tên tuổi sao?
Trong xe bị một tầng áp suất thấp đè nén, căn bản khiến người ta không có cách nào hít thở thoải mái, hai trợ lý cùng tài xế đều không hẹn mà đồng thời yên lặng hòng thu lại cảm giác tồn tại, Tom dùng ngôn ngữ trung văn không đạt tiêu chuẩn thương lượng với các bên truyền thông.
Tạ Sở vẻ mặt dữ tợn,"Rượu."
Trợ lý vội vàng khui chai rượu rót một ly đưa qua.
Tạ Sở nốc cạn một hơi , đem ly rượu duỗi ra, trợ lý thức thời rót thêm vào.
"Úc gia sao lại điềm nhiên mặc kệ thế nhỉ?" Lúc này ánh mắt thâm thúy của người đàn ông quốc tịch Mỹ bày biện rõ ràng tia hoang mang khó hiểu.
Hắn lăn lộn ở quốc nội nhiều năm, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được đôi chút, loại chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đối với thanh danh phái nữ hơn phái nam nhiều.
Năm đó Úc gia gây động tĩnh lớn như vậy, anh Tạ bị quấy rối không ít lần, lần này cư nhiên một chút động tĩnh cũng chẳng có, nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng
Tạ Sở vươn đầu lưỡi liếm môi, cướp đi giọt rượt lưu lại trên khóe miệng,"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"
Tom nhìn chằm chằm Tạ Sở, hắn bỗng nhiên nói,"Có phải anh với Úc Thiến xong rồi?"
Tạ Sở liếc một mắt, "Ý gì?"
Tom nhìn chằm chằm, hắn ghé vào bên tai Tạ Sở, nói vài chữ.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể khiến Úc gia không ra mặt ngăn cản , chỉ có một khả năng
Tạ Sở xanh mặt thấp giọng chửi thề , điều Tom hoài nghi cũng chính là điều mà hầu hết mọi người nghĩ đến .
Nếu hắn kết hôn , nhất định sẽ cao giọng công khai với cả thế giới, tuyệt đối sẽ khoa trương hơn Chu Tử Tri, tội tình gì phải bí mật kết hôn chứ.
"Tới đâu thì tới đi."
Tạ Sở thở hổn hển, hắn sống tới giờ này, số lần ngã ngựa đếm được có hai lần, công nhận đều nhờ Úc Thiến giật dây.
Tom đẩy kính mắt viền vàng trên sóng mũi,"Có phải tôi nên chúc mừng anh lên chức cha không ?"
"Dừng xe." Tạ Sở đột nhiên nói.
Tài xế nghe lệnh, lập tức tìm chỗ tấp vào lề.
Tạ Sở kéo khóa kéo áo da, cởi ra đưa cho Tom,"Chúng ta đổi quần áo."
Tom vừa thay áo lông nhung vừa hỏi,"Chi vậy?"
Tạ Sở đem áo lông của Tom mặc vào, dáng người của cả hai xấp xỉ, rất vừa vặn.
"Tôi đi trước, mấy người tiếp tục chạy đến công ty đi."
Tạ Sở lấy đi kính mắt của Tom, vừa nói xong liền đội mũ đeo khẩu trang, mở cửa xe bước ra ngoài, hắn tùy ý xuyên qua đường cái, dung nhập vào nhóm người đang lưu động.
Paparazzi theo dõi phía sau không kẻ nào phát hiện.
Trong xe mọi người đều ngây ngốc, Tạ Sở bình thường cực kỳ chú trọng bề ngoài, vô luận nhiệt độ hạ thấp cỡ nào, hắn vẫn làm theo ý mình, chưa bao giờ chịu mặc áo lông phùng phình, cũng không tiếp các loại quảng cáo phát ngôn cho nhãn hiệu áo khoác, áo da.
Tom làm tư thế ân cần thăm hỏi Thượng Đế, tỏ vẻ bản thân kinh hách vô cùng.
Thành công tách khỏi nhóm paparazzi, Tạ Sở không có mục tiêu đi dạo trên phố, sắp qua năm mới , nhạc xuân rộn ràng lúc to lúc nhỏ, nơi nơi đều là sắc thái vui vẻ, hắn rẽ vào một cửa hàng mẹ và bé.
Bây giờ không phải giờ cao điểm nên khá vắng vẻ, vài phục vụ viên đi dạo quanh, thấy Tạ Sở tiến vào, đều hướng cửa nhìn, lại tiếp tục nhìn nhìn.
Tạ Sở hai tay cắm ở túi áo lông, mũ áo phía sau cũng kéo lên trùm đầu, hắn cố ý hơi cong lưng, thời điểm đứng lại thỉnh thoảng run chân, ôm khư khư túi quần.
Nhóm phục vụ viên không để ý đến nữa
Tạ Sở nhìn quần áo trẻ em đủ loại kiểu dáng, hắn cảm thấy khó có thể tin, một là do kích thước của những món đồ, hai là hắn bước vào cửa hàng dành cho mẹ và bé.
Đột nhiên bừng tỉnh, Tạ Sở nuốt một ngụm nước miếng, không chần chừ thêm một giây nào, bước nhanh ra ngoài.
Hên là hiện tại hắn chỉ có một mình, không ai nhận ra.
Cũng điên rồi, tự nhiên muốn gom hết đồ vật nhỏ xinh về cho đứa nhỏ còn chưa ra đời.
Tạ Sở không cố kỵ ánh mắt quái dị của người khác, ngồi sụp xuống bậc thang lấy lại tinh thần
Nghĩ đến chuyện ở bệnh viện hôm đó, lại nhớ tới câu nói Úc Trạch từng nói qua lúc trước, Tạ Sở cúi đầu hút thuốc, hắn quay lưng lại ánh nắng, không thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt.
Mà lúc này, người từ Úc gia trạch đến.
Người đến là cha Úc Thành Đức, đức cao vọng trọng, vừa dậm chân, toàn bộ thương giới đều phải nhúng nhường lão gia tử một chút.
Lão gia tử không muốn quản chuyện của con cháu, hôm nay có mặt là do mấy anh em trong gia tộc cứ bàn luận ầm ĩ trước mặt ông, tiếng cắn hạt dưa ra rả âm ỉ bên tai, nhóm bạn già một đám luân phiên gọi điện thoại đến hỏi, thiếu chút nữa ông muốn bị nội thương.
Khâu Dung từ bệnh viện trở về, còn chưa uống một ngụm nước chỉ thấy người hầu báo lão gia tử đã đến, lúc ấy bà chỉ nhớ rõ mình run tay làm đổ ly nước , kinh hách không nhỏ.
"Ba, con cho người thu dọn phòng, ba lên nằm nghỉ một lát nha."
Lão gia tử không lên tiếng.
Tim Khâu Dung lại run thêm, trong mắt người ngoài, bà là Úc phu nhân mệnh tốt, làm mẹ của ba đứa con đủ nếp đủ tẻ. Nhưng đã hơn năm mươi tuổi, bà vẫn sợ lão gia tử như cũ, từ khi bà còn chưa tiến vào cửa lớn Úc gia đã bắt đầu kính sợ rồi.
Hiện tại lão gia tử hơn trăm tuổi, bà chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng sợ , ông trừng mắt là bà đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Khâu Dung âm thầm quan sát lão nhân trên ghế, suy nghĩ rơi vào hồi ức.
Khi đó toàn bộ Úc gia đều phản đối hôn sự của bà và Úc Thành Đức, lão gia tử không thích bà, nguyên nhân rất nhiều, gia cảnh phổ thông, bằng cấp bình thường, thật ra đều không quan trọng .
Lão gia tử tin lời người khác nói, cảm thấy bà có ý tiếp cận Úc Thành Đức, tư lợi đối với Úc gia.
Cho nên đến cuối cùng lão gia tử cũng chưa từng gật đầu chấp thuận.
Mãi đến khi Úc Trạch lấy được thành tích trác tuyệt, lão gia tử mới thừa nhận bà là con dâu.
Quan hệ bọn họ chưa dịu đi bao lâu, Úc Thiến cùng Tạ Sở náo loạn , scandal khắp nơi, quét sạch thanh danh Úc gia, lão gia tử tức xỉu.
Khâu Dung đem suy nghĩ chạy đến chân trời kéo về,"Ba, ba ăn gì chưa? Con đi nấu cho ba......"
"Đi," Lão gia tử lên tiếng đánh gãy Khâu Dung ,"Gọi nó về."
Khâu Dung thật cẩn thận hỏi,"Ba, ba bảo con gọi ai?"
Là Tạ Sở hay là Chu Tử Tri?
"Thành Đức." Lão gia tử đỡ quải trượng,"Còn ai vào đây?"
Khâu Dung mặt thoáng trừu đôi chút, không chậm trễ, lần này gấp gáp vì bản thân, bà còn đang bực mình sao mà lão úc còn chưa về ấy.
Điện thoại vừa chuyển được, Khâu Dung lập tức nóng nảy,"Lão Úc, ông đang ở đâu vậy?"
Úc Thành Đức tại đầu kia nói,"Đang kẹt xe."
"Rồi sao bây giờ?" Khâu Dung nôn nóng nói,"Ba đột nhiên đến, cũng chẳng nói một tiếng, sắc mặt cũng không tốt nữa, không biết có phải trách chúng ta làm cha mẹ không quản giáo tốt."
"Hoảng cái gì, ông ấy là ba mình chứ ai xa lạ." Úc Thành Đức giáo huấn xong, ngữ khí mềm mỏng,"Pha cho ba ấm trà Thiết Quan Âm đi."
Khâu Dung nói,"Pha rồi ."
"Vậy được rồi." Úc Thành Đức nói,"Cỡ hai mươi phút nữa tôi về tới."
"Đợi chút, tôi không muốn......"
Điện thoại đã treo, Khâu Dung thở dài, xoay người đến phòng bếp, tự mình xuống tay làm vài món lót dạ cho lão gia.
Úc Thành Đức lo lắng không yên về đến nhà, tiến vào đại sảnh lập tức chỉnh đổi sắc mặt, đổi giày vào nhà,"Ba, con mới ở công ty nói chuyện với A Trạch ."
Lão gia tử đặt chén trà xuống,"Con đi tìm mấy chú bác nói giúp chứ gì."
Bị vạch trần, Úc Thành Đức xấu hổ khụ khụ, chính xác, người thông minh sẽ hành động chứ không ngu ngốc ngồi một chỗ chờ đợi, vừa có tia lửa lập tức tụ tập người dập tắt ngay, tránh để tia lửa sinh sôi đốt thành trận hỏa hoạn ngút trời.
Bên cạnh Khâu Dung nháy mắt Úc Thành Đức.
Đá mắt muốn rút gân, Úc Thành Đức rốt cuộc đại phát thiện tâm,"Khâu Dung , Thiến Nhi hôm nay thế nào?"
Lão gia tử cũng quét mắt sang Khâu Dung .
"Tôi cũng không biết rõ." Khâu Dung vuốt tóc,"Người giúp việc đang ở bên đó."
Lão gia tử nói,"Con đi thay đi ."
Khâu Dung như được phóng thích,"Vậy thưa ba, con xin phép đi trước."
Trong đại sảnh hai cha con trầm mặc không nói, nước trà nguội lạnh , vài món ăn lót dạ ngon miệng cũng dần nhạt nhẽo.
Lão gia tử nói,"Ta nhớ đến tuổi của Thiến Nhi, mới ngẫm ra mấy anh em con cũng đều đã lớn cả rồi."
Úc Thành Đức cúi đầu,"Vâng."
"Ta nhớ rõ Thiến Nhi trước đây rất nhu thuận, ai gặp cũng thích." Lão gia tử lắc đầu,"Càng lớn càng cố chấp."
Úc Thành Đức không đáp lời.
Thiến Nhi so với ai đều cố chấp hơn, không nghe khuyên bảo, bọn họ nên nói đều nói, nên làm cũng làm, nước đổ lá môn.
Lão gia tử gõ quải trượng,"Ta đã nhìn thấy Tạ Sở rồi, hình như cũng không còn nhỏ ."
Úc Thành Đức nói,"Dạ, cậu ta lớn hơn Thiến Nhi bốn tuổi."
"Ta nghe qua không ít về cậu ta." Lão gia tử ý ẩn trong lời,"Cách sống rất tự tại."
Úc Thành Đức đứng dậy châm trà cho lão gia tử.
Lão gia tử hỏi,"Nguyện nhi về nước à?"
"Dạ phải." Úc Thành Đức nói,"Con sẽ gọi con bé về đây ."
Hàn huyên một hồi, lão gia tử thoạt nhìn mệt mỏi, Úc Thành Đức đang chuẩn bị dìu ông đi nghỉ ngơi, liền nghe bên tai vang lên một tiếng,"Ta muốn gặp thằng nhóc kia, còn có cháu dâu nữa."
Trong giọng nói già nua lộ ra vẻ thầm oán,"Già rồi, cũng không có ai quan tâm đến, đã biết bao lâu rồi, ta làm gia gia mà còn chưa được nhìn thấy cháu dâu một lần."
Úc Thành Đức không thể không gọi điện thoại con trai, sau đó ông lại liên hệ Tạ Sở,"Có thời gian không?"
Chưa đến một tiếng đồng hồ, Tạ Sở xuất hiện tại Úc gia.
Nhìn thấy lão nhân tóc bạc phơ trước mặt, trên mặt Tạ Sở tràn ngập kinh ngạc, hắn nhanh chóng nhìn Úc Thành Đức, nhất thời không rõ người ta gọi hắn đến là có dụng ý gì.
Trận thế này cũng không giống thăng đường thẩm tra, nếu không thì đâu có xuất hiện một lão gia tử.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Sở, Úc Thành Đức chắp tay sau lưng trở về phòng.
"......"
Tạ Sở thu lại vẻ bốc đồng, trở nên quy củ rất nhiều, lễ phép mở miệng chào hỏi, ngữ khí tôn kính,"Cháu chào ông."
Lão gia tử nói,"Mời ngồi."
Tạ Sở phối hợp ngồi xuống, mắt không chớp, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, thái độ phi thường ngoan ngoãn.
Nếu gặp người nhận thức hắn thấy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc rớt cằm xuống đất mất thôi.
Lão gia tử hỏi,"Cậu biết chơi cờ không?"
Tạ Sở gật đầu,"Dạ biết."
Lão gia tử bày ra bộ cờ,"Cậu đối với Thiến Nhi vẫn là ý kia chứ?"
Ông nói tùy ý, phảng phất trò chuyện tán dóc, lại khiến dây thần kinh trên đầu Tạ Sở căng chặt.
"Dạ, không có."
Tạ Sở nói xong, hắn vô ý thức nắm thật chặt ngón tay.
Lão gia tử nghe đáp án Tạ Sở, vẻ mặt cũng không biến hóa kịch liệt gì, phủ trên gương mặt đầy nếp nhăn cùng dấu vết năm tháng là một mảnh thản nhiên.
"Vậy đối với đứa bé trong bụng Thiến Nhi, cậu có suy nghĩ như thế nào ?"
Nếu một câu trên khơi mào Tạ Sở suy nghĩ cặn kẽ, vậy thì câu dưới này trực tiếp đem suy nghĩ của hắn đảo loạn toàn bộ, hắn chịu áp lực cực lớn, trán chảy mồ hôi hột.
Nghĩ thế nào ? Tạ Sở căng thẳng, hắn không nên chần chờ vào lúc này, thế nhưng yết hầu giống như là bị thứ gì ngăn chặn.
"Cứ từ từ suy nghĩ." Lão gia tử cầm cờ đen trong tay,"Đừng khẩn trương."
Tạ Sở ngoài mặt trấn định, trong lòng thất điên bát đảo, hắn hoàn toàn không chịu nổi cục diện không thể khống chế này, không biết khi nào sẽ phát nổ khó lòng thu dọn.
Bên này Tạ Sở cùng lão gia tử chơi cờ, bên kia Úc Trạch lái xe đón Chu Tử Tri, bọn họ đang trên đường về nhà.
p/s: Truyện tầm 77 chương nha quý vị. Truyện trung văn đã hoàn lâu rồi. convert cũng đã xong, edit thì vẫn đang mày mò mỗi ngày đây nà.